Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Lúc này đã giờ hợi canh ba, mặc dù hội hoa đăng sắp tan nhưng đây mới chính là thời điểm náo nhiệt nhất. Trên đường ngập tràn tiếng cười nói vui đùa, mỗi người đi đường đều tiếu ý dào dạt hoặc quay đầu thủ thỉ với người bên cạnh, hoặc lớn tiếng gọi bạn gọi bè, trên tay đồng loạt cầm theo hoa đăng sặc sỡ. Bên chiếc cầu cách đó không xa có rất nhiều nam nữ thành đôi thành cặp vừa nói lời ân ái vừa thả hoa đăng xuống sông, đủ các loại hoa đăng trôi lắc lư dọc theo bờ sông đi xa.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn hướng Vân Nhiêu rời đi, tiếp theo quay sang Thẩm Vô Hoặc nói: “Đại ca, nếu như ngươi để ý lời nói, thì đưa lại đèn lồng cho ta.”
Thần sắc Thẩm Vô Hoặc không thay đổi, trả lời: “Đó chẳng qua chỉ là lời đồn đãi không có thật mà thôi, Tiểu Trì không cần lưu tâm, ta sẽ không suy nghĩ nhiều.”
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc đáp lời, Thẩm Trì cũng không kiên trì, thu hồi tầm mắt từ trên ánh mắt thanh lãnh không gợn sóng của Thẩm Vô Hoặc, hắn gật đầu: “Thời gian không còn sớm, trở về thôi.”
Kỳ thực Thẩm Trì cũng không đem những lời Vân Nhiêu mới nói để ở trong lòng, tuy nói giữa tu giả không chú trọng nam nữ mới có thể làm đạo lữ, nhưng không nói hiện tại Thẩm Vô Hoặc coi hắn là huynh đệ, quan hệ giữa hai người cũng không tính là tốt, huống chi kiếp trước Thẩm Vô Hoặc dưới tình hình có nhiều người ái mộ như vậy đều chưa từng có một đạo lữ, có lẽ chỉ chuyên tâm hướng đạo.
Đối với đề nghị của Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc từ trước đến nay không hề dị nghị.
“Hai người các ngươi! Nạp mạng đi!”
Đúng lúc này, một giọng nữ giới khàn rát cổ họng la lên từ phía không xa, nữ nhân phấn y tóc tai bù xù giống như điên cuồng nhào tới chỗ hai người.
Hai mắt nàng ứ máu, mái tóc dài đang che đi khuôn mặt do động tác quá đột ngột mà để lộ ra gò má phủ đầy những vết sẹo lốm đốm vốn trước đây từng rất mịn màng, nhìn bề ngoài vết thương hắn là bị bỏng gây ra. Kết hợp với biểu tình dữ tợn của nàng bây giờ càng giống như ác quỷ. Có lẽ do diện mạo nữ nhân quá mức ghê sợ, người đi đường xung quanh đều thất kinh dẹp sang hai bên, nhất thời nhường ra một con đường cho nàng xông tới.
[Nữ phụ hắc hóa xuất hiện, có độ nguy hiểm nhất định, xin chủ nhân cẩn thận, nhắc nhở nồng nhiệt: dưới tình huống thiết yếu, chủ nhân có thể dùng nam chính bên cạnh cản đao.]
[…]
Hệ thống này từ lúc mới bắt đầu đã có chút kỳ quái, sau lần này trở lại tựa hồ càng kỳ quái hơn.
Hai mắt Trì Nguyệt đỏ ngầu lao về phía hai người cho dù đứng ở trong hàng ngàn vạn người vẫn vô cùng nổi bật, chính là bọn chúng, nếu không phải bọn chúng chém tứ chi Chính Lăng thì sao nàng lại hoảng sợ mà công kích y? Làm sao lại rơi vào kết cục như hiện tại?
Nghĩ đến nam nhân trước kia bị mình đùa giỡn trong lòng bàn tay dĩ nhiên tự tay hủy đi dung mạo mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, còn hủy diệt linh căn của nàng, Trì Nguyệt càng hận không thể đem hai người này toái thây vạn đoạn.
Có lẽ do thù hận chống đỡ, mặc dù mất đi tu vi nhưng động tác của Trì Nguyệt vẫn hết sức nhanh nhẹn, không đến chốc lát liền đánh tới trước mặt hai người.
Thẩm Trì đang muốn hành động, liền thấy Thẩm Vô Hoặc tiến lên phía trước một bước, vỗ một chưởng lên vai nàng.
“A!!!” Nữ nhân thét lên bay ngược ra ngoài.
Đám đông xung quanh vốn đang xem náo nhiệt cuống quít lui về phía sau, sợ bị nàng va trúng, bọn họ vừa mới tránh ra liền thấy nữ nhân kia rơi xuống mặt đất trước mặt, sau đó không thấy động tĩnh gì nữa.
Hiện trường thoáng chốc hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết có phải ảo giác của Thẩm Trì hay không, trong nháy mắt lúc Thẩm Vô Hoặc xuất chiêu, dường như hắn đã thấy bóng lưng đối phương thoáng run rẩy.
Trong lúc mọi người không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên ba đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
Đó làm một gã nam tử gầy gò mặc thanh y cùng hai gã đệ tử nội môn Chấp Phù tông mặc y sam màu nâu, chỉ thấy một tên đệ tử nội môn trong đó trực tiếp tiến đến chỗ Trì Nguyệt, đưa tay thoáng dò xét trên người nàng: “Còn sống.”
Nam tử gầy gò chắp tay hướng về phía Thẩm Vô Hoặc, mặt đầy áy náy: “Nhị vị đạo hữu, ta là đệ tử Sở Trực Chấp Phù tông, thực sự xin lỗi, bỉ tông lại gây thêm phiền toái cho các ngươi, người này là đệ tử phản bội của tông ta, do chúng ta canh gác không cẩn thận để nàng chạy trốn, thỉnh nhị vị lưu lại danh hào tông môn, ngày khác bọn ta sẽ tự mình tới cửa tạ lỗi.”
Thẩm Vô Hoặc liếc nhìn Sở Trực nói: “Không cần.”
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc cự tuyệt, trên mặt Sở Trực có chút ửng đỏ, lấy ra một cái ngọc giản nhưng lại đưa về phía Thẩm Trì: “Không bằng như vậy, ngọc giản này ngươi cứ nhận trước, nếu như sau này có gì cần giúp đỡ cứ việc gọi ta, đã hai lần làm liên lụy nhị vị, thực sự áy náy.”
Thấy đối phương một lòng dứt khoát không nhận thì không bỏ qua, Thẩm Trì đưa tay nhận lấy ngọc giản: “Đa tạ.”
“Vậy ta cáo từ trước.” Xin lỗi xong, Sở Trực cáo từ hai người sau đó xoay người vung tay lên: “Mang nàng đi!”
Giống y như lúc xuất hiện, mấy người biến mất cũng rất nhanh chóng.
Lúc trở lại khách sạn trong đại sảnh chỉ còn lại một tiểu nhị trực đêm đang ngủ gật, hai người trước sau đi thẳng lên lầu.
“Đại ca vẫn còn muốn đi ra ngoài?” Thẩm Trì tháo mặt nạ xuống, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc dự định không bước vào cửa.
“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc gật đầu, lập tức lấy ra một cái túi trữ vật: “Tặng cho ngươi.”
Thẩm Trì vẫn chưa lập tức tiếp nhận: “Đây là vật gì?”
“Gần đây ta thấy ngươi có hứng thú với linh ngọc, nên đã đi tìm kiếm một ít.”
Thẩm Trì giật mình, thoáng đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc mới tiếp nhận túi trữ vật trong tay đối phương, mỉm cười nói: “Vậy thì cám ơn đại ca.”
Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc dừng lại trên bờ môi Thẩm Trì, một lát sau mới nói: “Không cần khách khí, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi Thẩm Vô Hoặc rời khỏi đây, Thẩm Trì dùng ý thức thăm dò trong túi, bỗng ồ lên một tiếng, đưa tay lấy ra một khối linh ngọc hình thoi bên trong, hiện tại trong phòng vẫn chưa đốt nến, mới thấy linh ngọc trong tay Thẩm Trì đang tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà óng ánh.
Tinh linh ngọc, nghĩa như tên, chính là linh ngọc tinh túy, ở trung tâm mỗi mỏ linh ngọc mới có thể tìm được duy nhất một miếng tinh linh ngọc, đối với phù tu mà nói luôn luôn có tiền cũng không mua được, vạn kim khó cầu vật, Thẩm Vô Hoặc thực sự ra tay thật hào phóng, dĩ nhiên có thể bỗng chốc lấy ra hai trăm miếng.
[Chúc mừng chủ nhân thu được tinh linh ngọc linh bảo cấp hai.]
Sau khi Trì Nguyệt tỉnh lại, nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt tí tách, liền biết mình đã trở lại chốn lồng giam băng lãnh dưới đáy hồ Chấp Phù tông tối tăm không ánh mặt trời, nàng chậm rãi mở mắt ra, lại chỉ thấy một mảnh tối om.
Đã xảy ra chuyện gì? Đáy hồ này tuy rằng tăm tối nhưng hai bên nhà tù vẫn đặt cây đuốc, không có khả năng không trông thấy được gì.
Lẽ nào nàng đã mù? Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Trì Nguyệt nhất thời run rẩy, muốn đứng lên lại phát hiện tay chân cư nhiên không thể cử động, toàn thân chỉ còn cái cổ có thể nhúc nhích một chút.
Nàng dùng sức há miệng cũng không phát ra mảy may âm thanh.
Không nhìn thấy, không thể di chuyển, cũng không phát ra tiếng, sợ hãi cùng tuyệt vọng nhất thời như móng vuốt siết chặt lấy tim nàng, tiếp theo hận thù càng dâng lên sâu sắc, nhất định là một chưởng của tên kia mới khiến nàng biến thành như vậy!
“Sư muội!”
Lúc này đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói Chính Lăng, vội vã nghiêng mặt về phía âm thanh truyền tới, sau đó nàng phát hiện một bàn tay êm ái đặt lên trán nàng, dường như đang vén lên những lọn tóc rối bời trên trán.
“Sư huynh, cứu ta! Ta sai rồi, ta sẽ không coi thường lợi dụng ngươi nữa.” Nàng muốn nói như vậy nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào.
Khuôn mặt vốn coi như tuấn tú của Chính Lăng lúc này một màu xanh trắng, y thở dài: “Haiz, trước kia là ta hồ đồ, mới ngu ngốc để ngươi lợi dụng mấy chục năm, mấy ngày nay ta mới biết được trong tông môn không ít người từng bị ngươi lợi dụng. Trước đó ta nghĩ đều do khuôn mặt xinh đẹp của ngươi nên mới hủy nó đi, không ngờ tuy vậy mà vẫn còn người sẵn lòng thả ngươi ra ngoài.”
“Cũng may ngươi đã trở về, chỉ là hai tay cùng con mắt đã bị phá hủy.” Chính Lăng vừa nói ngón tay lại nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Trì Nguyệt: “Chẳng qua thế này cũng tốt, sau này ánh mắt ngươi không thể tùy tiện nhìn người khác, tay cũng sẽ không thể kéo tay áo người khác rồi.”
Mặc dù Chính Lăng nói năng dịu dàng, động tác cũng rất nhẹ, nhưng lúc này Trì Nguyệt lại cảm thấy dường như có một con rắn độc đang bò trên mặt nàng, mà lời tiếp theo của đối phương càng khiến cho nàng sởn hết gai ốc.
Chính Lăng đem Trì Nguyệt đang nằm sõng xoài trên mặt đất ôm vào trong ngực, dịu dàng nói: “Chân của ngươi có thể bỏ chạy, ta lo lắng sau này ngươi chạy xa ta sẽ không tìm được, mà cổ họng của ngươi, ta không thích ngươi nũng nịu với người khác cho nên đã phá hủy nó, đúng là khiến ngươi có chút uất ức. Chẳng qua không sao, cho dù ngươi biến thành dạng gì sư huynh đều yêu ngươi, nếu ngươi không muốn lưu lại chỗ này có thể cùng sư huynh đến nơi khác, sư huynh nhất định sẽ chăm sóc ngươi tốt. Nếu như ngươi đồng ý hãy gật đầu, ta biết cổ ngươi có thể cử động.”
Y điên rồi, trong đầu Trì Nguyệt chỉ còn lại duy nhất ý niệm này, đâu dám gật đầu, nhưng nàng lại phát hiện cho dù nàng ra sức lắc đầu thế nào, dường như cũng không thể làm ra bất kỳ động tác gì.
“Nếu không lắc đầu chính là đã đồng ý. Đi, sư huynh dẫn ngươi đi Lãm Nguyệt lâu. Thế nào, tên nghe hay không? Mấy ngày trước ta đã đặc biệt thay đổi vì ngươi.” Chính Lăng vuốt ve vết thương trên mặt Trì Nguyệt, vẻ mặt cười đến thỏa mãn.
[Nữ phụ trọng yếu tử vong, độ phản kích tăng %, độ phản kích trước mắt là %, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Trận pháp có phần phức tạp cùng phù chú kết hợp vẫn còn chút miễn cưỡng, Thẩm Trì không nhanh không chậm đặt xuống ngọc phù trong tay lại lần nữa chế tác thất bại, mới trả lời hệ thống: [Ta đã từng nói không cần báo cáo với ta những thứ này.]
[Dạ, chủ nhân.]
“Cốc cốc.”
Là tiếng gõ cửa, giọng nói Vân Dục vang lên từ ngoài cửa: “Tiểu sư thúc, chuẩn bị tập hợp xuất phát đi Chấp Phù tông.”
Thẩm Trì đem mặt nạ phủ lên mặt, đứng dậy ra mở cửa.
Vân Dục nhìn thoáng qua trong phòng, có chút lo lắng hỏi: “Vô Hoặc sư thúc vẫn chưa trở về sao? Y sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thẩm Trì đưa mắt nhìn đệ tử lệnh ngang hông mình, nói: “Y đã nói sẽ trở lại.”
Từ sau lần Thẩm Vô Hoặc trở lại vào ngày lễ hoa đăng, đã mấy ngày nay đều không thấy tăm hơi đâu, ngay cả Minh Đường trưởng lão cũng không tìm được y, cả ngày gấp đến mức xoay vòng, về sau mới nhớ ra đệ tử lệnh. Mà lão nhiều lần thử liên hệ với Thẩm Vô Hoặc nhưng vẫn không thấy tung tích, rơi vào đường cùng đột nhiên nghĩ tới giữa đệ tử cùng thế hệ có thể truyền tin, bèn bảo Thẩm Trì thử trò chuyện cùng Thẩm Vô Hoặc.
Sau khi nghe xong Thẩm Trì báo cáo Thẩm Vô Hoặc vô sự, lúc này Minh Đường trưởng lão tức giận đến nỗi chòm râu đều văng ra, lão liên lạc với đồ đệ hơn trăm lần cũng không được, mà Thẩm Trì dùng đệ tử lệnh liền dễ dàng thông tri.
Đây là thân đồ đệ sao?
Lúc Thẩm Trì cùng Vân Dục xuống lầu vừa vặn thấy Minh Đường trưởng lão đang tức giận đứng trước mặt Thẩm Vô Hoặc, khuôn mặt sau khi mất đi chòm râu triệt để trở về bộ dáng thiếu niên, nói lời dạy bảo lên án thân làm đệ tử mà lạnh nhạt với sư phụ.
“Phụt… Khụ khụ.” Vân Dục giơ nắm tay lên bên mép ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Bẩm Minh Đường sư thúc tổ, đều đã thông tri các đệ tử, hai khắc sau liền có thể xuất phát.”
“Tốt, Vân Dục tiểu tử cực khổ.” Minh Đường trưởng lão gật đầu, lập tức quay sang Thẩm Vô Hoặc muốn tiếp tục nói thì đã thấy đối phương đi về phía Thẩm Trì, lão nhất thời nghẹn ở cổ họng, sau đó ra vẻ thâm trầm thở dài: “Haiz, mà thôi mà thôi, đồ đệ này lớn rồi, cùi chỏ hướng ra ngoài rồi!”
Nghĩa như ăn cây táo rào cây sung, đối xử tốt với người ngoài mà bạc bẽo với người nhà.
Thẩm Vô Hoặc coi như không nghe thấy lời của Minh Đường, rảo bước đi đến bên cạnh Thẩm Trì.
“Đại ca.”
“Ừ.”
Lúc này các đệ tử lần lượt từ trên lầu đi xuống, hai người cũng không nói chuyện nhiều, chẳng qua Thẩm Trì từ trước đến nay luôn không có lời nào để nói với Thẩm Vô Hoặc, tính tình Thẩm Vô Hoặc cả ngày chẳng nói ra được mấy câu, hiển nhiên cũng sẽ không mở miệng bắt chuyện, chỉ đứng ở bên cạnh Thẩm Trì.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Chẳng những bảo vệ được đèn lồng đính ước, Tiểu Trì còn nhận đáp lễ của ta, hài lòng ~(≧▽≦)/~
Thẩm Trì: Đính ước?
Thẩm Vô Hoặc: Ta rất cool, không nói chi hết (⊙x⊙;)