Biên tập: Tiểu Vô Lại
Bên trong Lãm Nguyệt lâu, Chính Lăng ngồi trên ghế chủ vị bưng một chén trà, đối diện y là một gã mập đang cười xòa: “Trần Lục sư đệ, ngươi nói muốn tìm ta mượn linh ngọc?”
“Đúng vậy Chính Lăng sư huynh, đệ tử may mắn thắng trận đầu, nhưng trận sau cũng không được an tâm, cho nên muốn xin sư huynh cho mượn mấy tấm linh ngọc, không cần quá tốt, hạ phẩm là được.” Nói xong, Trần Lục khoe ra khuôn mặt tươi cười ngồi nghiêm chỉnh.
Chính Lăng bưng chén trà nhấp một ngụm, chợt hỏi: “Tờ giấy kia ngươi đã giao cho hai người họ chưa?”
Trần Lục vốn đang chờ Chính Lăng hồi đáp bỗng cả kinh, lúc này mới nhớ đến lời dặn của Chính Lăng hôm trước, vẻ mặt nghiêm chỉnh thong dong đáp: “Bẩm sư huynh, đệ tử đã giao rồi.”
“Vậy bọn họ có mở xem tờ giấy đó ngay không?” Chính Lăng không nhanh không chậm tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên, đệ tử tận mắt nhìn thấy thiếu niên đeo mặt nạ mở ra.”
Chính Lăng đang nhẹ nhàng đậy nắp chén trà, đưa mắt nhìn Trần Lục, lần thứ hai nhẹ giọng hỏi: “Phải không?”
“Đệ tử nói thiên chân vạn xác.” Vẻ mặt Trần Lục chắc chắn.
Chính Lăng nhìn Trần Lục một hồi, đột nhiên cười lạnh, chén trà trong tay đập bốp xuống dưới chân gã.
Nước trà nóng bỏng bắn lên đùi Trần Lục nhưng gã cũng không dám nhúc nhích, nhìn dáng vẻ hẳn đã bị dọa sợ ngây người, một lát sau mới kinh sợ hỏi: “Sư huynh, ngài có ý gì ạ?”
Chính Lăng cười lạnh một tiếng: “Ah, thường ngày các ngươi ỷ vào danh nghĩa của ta tác oai tác quái bên trong tông môn, hoành hành ngang ngược ta tạm thời không truy xét, vả lại ngươi nên tính toán một chút, từ khi các ngươi bắt đầu nhập môn đã cầm của ta bao nhiêu đan dược linh thạch, mà hiện tại thân thể ta không khỏe, để ngươi giúp ta làm một chuyện nhỏ như vậy, làm không xong cũng cho qua còn dám lừa gạt ta, ngươi coi ta là kẻ ngu hay sao?”
Lúc nói đến hai chữ kẻ ngu, âm thanh Chính Lăng đột nhiên nâng cao, hai mắt phiếm hồng tựa như bị tẩu hỏa nhập ma.
Trần Lục đang ngồi vững trên ghế cũng bị khí thế của y làm cả kinh lật ngửa ra sau ngã xuống đất, đang định bò dậy đã thấy Chính Lăng đứng ngay trước mặt gã: “Sư, sư huynh, đệ tử không phải cố ý, lúc ấy đệ tử có chút mệt mỏi, không cẩn thận ngủ thiếp đi, có lẽ là tờ giấy không cẩn thẩn rơi xuống đất…”
Cơ thể Trần Lục run rẩy, đem tình hình hôm đó kể ra sạch sẽ tới nơi tới chốn, sau đó không ngừng cầu xin tha thứ.
Chính Lăng nhìn gã chằm chằm hồi lâu, mới đá vào bắp chân gã hừ một tiếng, cười ha ha nói: “Chẳng qua chỉ là một tờ giấy rách thôi, sao ta lại trách ngươi được? Mới đùa một chút, nhìn ngươi sợ sệt nhát gan như vậy sao có thể tham gia đại hội tu giả?”
Gã mập đang ôm đầu gần như khóc nức nở nghe vậy đầu óc cũng mông lung, thử nhô đầu ra thám thính, chớp mắt nhìn Chính Lăng, thấy tiếu ý trên mặt đối phương xác thực không giả mạo liền sửng sốt.
“Cho, linh ngọc hạ phẩm ngươi muốn.” Chính Lăng cũng không quản biểu cảm của gã ra sao, giơ tay ném đi: “Mau trở về chế phù đi, nếu không trận sau thua cũng đừng trách ta.”
Trần Lục lại quan sát Chính Lăng từ trên xuống dưới vài lần, thấy y so với bình thường không khác biệt gì mấy mới dám đứng lên nhặt cái túi Chính Lăng ném trên mặt đất: “Vậy đa tạ sư huynh, trò đùa này của sư huynh dọa sư đệ hết hồn.”
“Đi đi.”
“Dạ, sư huynh.”
Nhìn thân hình gã mập biến mất nhanh như chớp, thần sắc Chính Lăng chợt lạnh lẽo, đứng tại chỗ hồi lâu mới đi về phía đảo Bất Từ.
Sau khi Thẩm Trì cùng Vân Nhiêu một trước một sau xuống đến chân núi, bỗng Vân Nhiêu lại gọi Thẩm Trì: “Tiểu sư thúc.”
“Hử?”
Vân Nhiêu nhìn quanh bốn phía, phát hiện không người mới truyền âm nói: ‘Ngài biết xuyên việt là gì không?’
Xuyên việt? Trong mắt Thẩm Trì tỏ vẻ nghi ngờ, cũng truyền âm lại nói: ‘Xuyên việt là gì?’
‘Xuyên việt… Chính là từ thời không này xuyên đến một thời không khác.’ Chần chờ một lát, Vân Nhiêu giải thích với Thẩm Trì, lại hỏi: ‘Còn hệ thống? Ngài có biết hệ thống không?’ Sắc mặt Vân Nhiêu có chút gấp gáp.
Thẩm Trì vẫn lắc đầu như trước.
Vân Nhiêu dường như có hơi thất vọng, miễn cưỡng mỉm cười: “Ta đến từ một nơi khác, tiểu sư thúc, ta cáo từ trước.”
Thẩm Trì nhìn bóng lưng thiếu nữ như có điều suy nghĩ.
Ban đầu hắn đã suy đoán có thể Vân Nhiêu bị đoạt xá, không nghĩ tới cư nhiên là hồn phách từ một thời không khác tới, thậm chí còn mang theo hệ thống.
Chẳng qua ở phương diện khác mà nói Vân Nhiêu rất thông minh, dưới tình hình chưa xác thực bên trong cơ thể hắn cũng có hệ thống hay không đã sử dụng truyền âm để dò hỏi, chắc chắn làm giảm nguy cơ bị bại lộ.
Lúc Thẩm Trì trở lại tiểu viện sắc trời đã gần tối, hắn đứng ở ngoài viện một lúc lâu mới đưa tay đẩy cửa, Thẩm Vô Hoặc đang ngồi trên ghế đá trong sân viện, trên bàn đặt một cuốn sách mới lật ở trang đầu tiên. Trông thấy dáng vẻ Thẩm Vô Hoặc ngẩn ngơ, Thẩm Trì không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ, nhẹ giọng hỏi: “Đại ca? Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Tiểu Trì.” Thẩm Vô Hoặc vô thức mở miệng, sau đó tiếp tục nói: “Đã trở về, đi nghỉ sớm đi.”
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc thốt ra tên mình, Thẩm Trì giật mình chợt nhớ tới ánh mắt của Thẩm Vô Hoặc lúc buổi chiều sau khi hắn đặt ra câu hỏi kia.
Phần lớn thời gian Thẩm Vô Hoặc sẽ không nhìn hắn quá lâu liền dời ánh mắt, mà chỉ cần y không có ác ý, Thẩm Trì cũng không quan tâm Thẩm Vô Hoặc đang suy nghĩ gì, nhưng buổi chiều nay lúc y nói ra mấy chữ “Ta chưa từng nhường ngươi”, lần đầu tiên Thẩm Trì thấy rõ thần sắc trong mắt đối phương.
Không giống với vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc bình thường hay thờ ơ, thế nhưng trong con ngươi từ trước đến nay luôn tĩnh mịch sâu sắc không thấy rõ bóng người lại ngập tràn bóng dáng của hắn, rõ ràng đến đáng sợ, mấy chữ y thốt ra cũng không có bất kỳ ưu tư nhưng hắn lại nghe ra chân thành.
Đây có đúng là Thẩm Vô Hoặc kiếp trước quyết đoán sát phạt không đem bất kỳ kẻ nào đặt vào mắt?
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ đúng lúc vang lên.
Đứng ngoài cửa là Chính Lăng, y đã cởi ra hoa y cẩm phục, đổi lại một thân trường sam xanh lam, gương mặt vốn đầy đặn cũng hóp lại hai phần, có vẻ vô cùng gầy gò, vẻ kiêu căng trên mặt cũng biến mất hơn phân nửa, thậm chí lúc Thẩm Trì mở cửa còn tươi cười với hắn: “Nhị vị đạo hữu, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?”
Câu chào hỏi, ý hỏi từ lúc tạm biệt đến giờ có khỏe không.
“Tốt.” Thẩm Trì thoáng nhìn y: “Đạo hữu đến đây có chuyện gì?”
“Vài ngày trước ta có nhờ sư đệ bản môn đưa cho các ngươi một tờ giấy, các ngươi đã thấy chưa?” Chính Lăng hỏi.
“Ngươi đang nói đến tờ giấy trắng này?” Thẩm Trì đưa một tờ giấy cho Chính Lăng: “Hôm nay ta mới nhặt được nó.”
“Chưa đọc thì thôi vậy, lần này ta đến đây muốn nhắc nhở nhị vị đạo hữu một câu, xin hãy mang theo người tị độc đan, đặc biệt là lúc đối chiến với đệ tử tông ta nhất định phải cẩn thận, có người muốn đối phó các ngươi.” Dừng một lát lại nói: “Không phải ta, ta rất xin lỗi về chuyện này, nhưng cho dù các ngươi báo lên trên cũng sẽ không có ai biết, thế nên hãy tự mình chú ý.”
“Việc bị đứt tay đứt chân trước đây là do ta lỗ mãng trước, nên chịu sự giáo huấn này, ngược lại phải đa tạ nhị vị đã cho ta thấy rõ bộ mặt thật của người cạnh mình, hôm nay nhắc nhở các ngươi coi như đã sòng phẳng, sau này chúng ta không tiếp tục dây dưa nữa.”
Nói xong Chính Lăng không đợi hai người trả lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
Thấy bóng dáng Chính lăng biến mất trong màn đêm, Thẩm Trì đóng cửa lại, “Đại ca, ngươi có tị độc đan không?”
“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc cầm một bình đan dược đưa cho Thẩm Trì: “Y nói không phải toàn bộ là giả, thế nhưng cũng không thể tin hết.”
“Oh?”
“Ta đã tra xét rõ ràng, người này là cháu trai duy nhất của Tam trưởng lão Chấp Phù tông, rất được sủng ái cưng chiều, tên chủ trì bốc thẻ chính là đại đệ tử của Tam trưởng lão, mấy ngày trước lúc bốc số thẻ đã bỡn cợt chúng ta, lần này kẻ muốn đối phó chúng ta đương nhiên chính là Tam trưởng lão, cho dù không phải lão đối phó chúng ta, nhưng nếu nói không có liên quan gì đến lão cũng không thể coi là thật.”
Thẩm Trì đương nhiên hiểu mấy hôm trước trong lúc rút thẻ Thẩm Vô Hoặc bỗng nhiên muốn lên trước hắn chắc chắn có dụng ý, nhưng chưa từng nghĩ y lại nhạy bén như vậy, nếu đặt hắn vào hoàn cảnh đó, tuy hắn tự tin sẽ phát hiện ra nhưng cũng không sớm như vậy.
Quả thật không hổ là Thẩm Vô Hoặc.
Rất nhanh đã đến ngày thi đấu thứ chín, trước lúc tranh tài một khắc đồng hồ Thẩm Trì mới đến sân đấu, đi đến trước đài đánh số thứ tự của mình, lúc này Vân Nhiêu canh giữ ở đây đã lâu trông thấy Thẩm Trì liền vội vã quay sang vẫy tay: “Tiểu sư thúc!”
Vân Vụ đứng lôi kéo bên cạnh Vân Nhiêu ánh mắt cũng sáng lên, thân thể không tự chủ được đi về phía trước mấy bước, y từng thấy được Thẩm Trì trong tông mấy lần, nhưng hiếm có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Thẩm Trì, hôm nay rốt cục cái tên Vân Dục kia không có mặt, y nhất định phải nói thêm mấy câu với tiểu sư thúc.
Đang nghĩ như vậy, đã thấy Vân Dục dĩ nhiên đi theo phía sau hai người Thẩm Trì, là đi tới cùng bọn họ.
Vân Vụ bỗng cảm thấy mắt tối sầm lại, ngừng ngay tại chỗ, Vân Nhiêu có chút hả hê liếc nhìn y, cái tên nhị sư huynh này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi đại sư huynh, thực sự là thú vị.
Sau đó Vân Nhiêu lướt qua Vân Vụ tới nghênh đón Thẩm Trì, thái độ vẫn chu đáo như trước kia, vẻ mặt đầy nhiệt tình: “Vân Nhiêu bái kiến tiểu sư thúc, bái kiến Vô Hoặc sư thúc, đại sư huynh. Tiểu sư thúc, sắp bắt đầu rồi, mau mau chuẩn bị thôi, đối thủ của ngươi đã lên đài rồi, chính là một gã Ngự Thú tông to con.”
Vân Nhiêu vừa nói vừa dẫn Thẩm Trì đi đến bên đài.
Thiếu niên vốn đang nhỏ giọng nói gì đó với một gã tu giả bạch y tuấn nhã bên cạnh, bỗng ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Trì, thần sắc có chút kinh hỉ: “Là hắn!”
“Người nào?” Tu giả bạch y trông thấy phản ứng của Lăng Cốc Diệc, sắc mặt ấm áp nhưng ánh mắt lại nham hiểm thêm vài phần.
Nhưng Lăng Cốc Diệc cũng không phát hiện ra tâm tình đối phương biến hóa, thân mật hăng hái nói với tu giả bạch y rằng: “Chính là vị thiếu niên mang mặt nạ ở trên thuyền đã an ủi ta đó, sư huynh ngươi cũng đã gặp hắn, là thời điểm lúc ngươi gọi ta vào khoang thuyền hắn cũng ở bên cạnh. Chúng ta có thể qua chào hỏi hắn chứ?”
Nói xong liền kéo tu giả bạch y đến phía đám người Thẩm Trì.
“Là ngươi?” Thẩm Trì hiển nhiên nhớ rõ vị Mặc Giao lão tổ tương lai này ở trên thuyền khóc lóc hơn một giờ đồng hồ.
“Ngươi còn nhỡ rõ ta!” Sắc mặt Lăng Cốc Diệc ngay lập tức sáng lạn, liên thanh hỏi: “Ngươi tên là gì? Ngươi đã tham gia thi đấu chưa? Số đài thi đấu bao nhiêu vậy?”
Càng hỏi khoảng cách càng gần lại Thẩm Trì, Lăng Cốc Diệc cũng chưa phát hiện ra lúc này tu giả bạch y đứng bên cạnh sắc mặt đã đen sì.
Thẩm Trì chỉ nhìn lên sân đấu, phía trên chính là gã đệ tử Ngự Thú tông cường tráng kia.
Sắc mặt Lăng Cốc Diệc trắng nhợt: “Ngươi nói là ở đây?” Hơn nửa ngày y mới phát ra âm thanh, trong lời nói ngập tràn lo lắng, lẩm bẩm nói: “Vị sư huynh này tu vi là Kim đan hậu kỳ đấy…”
“Tiểu tử, ngươi chính là đối thủ của ta trận này?” Đúng lúc này, gã tu giả trên đài vẫn chú ý chỉ vào Thẩm Trì, cười lớn tiếng nói: “Chỉ dựa vào cái vóc dáng bé tí của ngươi, còn chưa đủ cho Nhị Hổ của ta nhét kẽ răng đâu, thức thời thì lát nữa bắt đầu thi đấu sớm nhận thua, còn có thể bớt ăn đau khổ!”
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Lén lút muốn Tiểu Trì dần phát hiện… QAQ Tiểu Trì sẽ không cho rằng ta là biến thái chứ!
Thẩm Trì: Chính là biến thái.