Biên tập: Tiểu Vô Lại
Mấy ngày sau đó, Thẩm Vô Hoặc chưa từng ra khỏi cửa một bước, ngay cả rút thẻ thứ tự đợt hai cũng do Thẩm Trì làm thay.
Ở hiện trường rút thăm ngày hôm đó, Tần Mạnh phụ trách hộp thẻ cũng không đến, ngược lại người trông coi chính là Vô Vọng trưởng lão lúc trước từng có hiềm khích với Minh Đường trưởng lão.
Lão giả hạc phát đồng nhan nhiều lần nhìn về phía Thẩm Trì, ánh mắt thăm dò nghiên cứu.
“Tiểu sư thúc.” Vân Nhiêu thấy Vô Vọng trưởng lão lại quay sang ầm ĩ với Minh Đường trưởng lão vừa đến, kéo tay áo Thẩm Trì nhẹ giọng hỏi: “Tại sao Vô Vọng trưởng lão kia cứ liên tục nhìn ngươi?”
Thẩm Trì giương mắt nhìn Vô Vọng trưởng lão đang ầm ĩ với Minh Đường trưởng lão, khẽ cười một tiếng trả lời: “Lão không phải đang nhìn ta, là đang tìm người.”
“Hả?” Vẻ mặt Vân Nhiêu nghi hoặc.
Thẩm Trì gật đầu, không nói thêm nữa.
Lúc mới đến Chấp Phù tông Thẩm Trì đã nảy sinh nghi hoặc về tướng mạo của Vô Vọng trưởng lão, lục lại cốt truyện nhưng chưa tìm thấy dấu tích người này. Sau đó hắn chợt nhớ đến cái đêm Thẩm gia diệt môn nghe được từ chính miệng Thẩm Liệt nói Thẩm Vô Hoặc không phải con Thẩm gia, lại nhìn tướng mạo người này, nói vậy hẳn thân thế có liên quan với Thẩm Vô Hoặc.
[Ngươi có biết cha mẹ Thẩm Vô Hoặc là ai không?]
[Thưa chủ nhân, trong cốt truyện vẫn chưa đề cập đến thân thế của nam chính, đây có lẽ là tình tiết phát sinh, xin chủ nhân cư xử thận trọng.]
Rút thẻ xong, Thẩm Trì đang định trở về lại bị một người gọi lại.
Đó là một tu giả cao ráo mặc thanh y, tướng mạo có vài phần tương tự Đường Vạn, trên mặt mang theo nụ cười sang sảng, y sải bước về phía Thẩm Trì, vừa đi vừa nói: “Ngươi chính là Vô Trì đạo hữu Thừa Kiếm tông nhỉ, tại hạ là Đường Thiên đệ tử nội môn Ngự Thú tông, Đường Vạn là huynh trưởng ta, lần trước chưa được đến xem thi đấu, chưa thấy được thần uy của đạo hữu, thật là đáng tiếc.”
“Ra mắt Đường Thiên đạo hữu.” Thẩm Trì quay đầu lại nhìn y, nghĩ đến trận chiến lần trước, bỗng nhiên nói: “Lực chiến đấu của ngươi so với đại ca ngươi thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Trì, Đường Thiên dường như ngẩn ra, một lát mới trả lời: “À, theo lời đạo hữu, ta còn kém đại ca một thành.”
Câu trả lời này của Đường Thiên khiến cho Thẩm Trì có chút thất vọng, liếc nhìn về phía sau cũng không thấy Đường Vạn đâu: “Đại ca ngươi đâu?”
Đường Thiên cười gượng xoa đầu: “Y nói vừa hoàn thành vòng thi đấu đầu tiên, liền vội vã thu thập hành lý mang theo Nhị Hổ rời khỏi Chấp Phù tông, trước khi đi đã bảo ta báo lại một câu cho đạo hữu biết.”
“Mời nói.”
“Y nói, Đường Vạn học nghệ không tinh, lần này trở về nhất định chuyên cần khổ luyện, đợi ngày khác học thành sẽ xin lãnh giáo đạo hữu.” Dứt lời, Đường Thiên cũng không đợi Thẩm Trì trả lời liền vội vã cáo từ, giống như ở sau lưng y có người đang truy đuổi, trong giây lát đã rời khỏi quảng trường.
Vân Nhiêu trợn mắt há mồm nhìn tu giả Ngự Thú tông dường như đang chạy trối chết: “Tiểu sư thúc, y đây là…”
Thẩm Trì chớp mắt nhìn: “Có lẽ là sợ ta tìm y luận bàn thôi.” Biết nhìn ra tâm tư người khác như vậy, ngược lại mạnh hơn một chút so với huynh trưởng của y.
“Người này tốt xấu gì cũng là Kim đan hậu kỳ, chẳng qua chỉ là luận bàn mà thôi, sợ cái gì?” Vân Nhiêu cũng không hoài nghi lời Thẩm Trì nói, hừ một tiếng, khinh bỉ liếc nhìn bóng lưng Đường Thiên phía xa.
Đường Thiên chạy đi thật xa rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực thấp giọng nói: “Lão ca, lời của ngươi ta cũng đã chuyển, đừng có mỗi ngày thúc dục tới thúc dục lui. Chậc chậc, nhìn thảm trạng của ngươi lần trước, cũng may đệ đệ ta chạy nhanh, nếu không hắn nói ngươi nợ luận bàn liền rơi xuống đầu ta thì thảm rồi.”
Vòng thi đấu thứ nhất Thẩm Trì lấy tu vi Kim đan sơ kỳ đánh bại một trong những tu giả Kim đan hậu kỳ có thể nói mạnh nhất Ngự Thú tông, đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng tu giả, hơn nữa Thẩm Trì vẫn luôn mang mặt nạ, chưa từng trông thấy rõ mặt mũi người này, càng dẫn đến suy đoán của mọi người, mặc dù tốt xấu đều có nhưng cũng không gây trở lại mọi người mong chờ trận đấu kế tiếp của hắn.
Chẳng qua đối lập với vòng thứ nhất Thẩm Trì chiến đấu vượt cấp ngoạn mục, vòng thứ hai lại bình thường hơn nhiều.
Đứng đối diện Thẩm Trì là một tán tu Kim đan sơ kỳ, sau khi hai người hành lễ xong, mỗi người xuất kiếm ngươi tới ta đi, không đến mười chiêu tán tu kia liền mất thăng bằng, Thẩm Trì thấy thế bèn hẩy một cái, tên tán tu kêu lên oai oái rồi té thẳng xuống đài.
Trận đấu kết thúc cực nhanh khiến cho tất cả tu giả đứng xem vô cùng bất ngờ, một lát sau mới hồi phục tinh thần, lớn tiếng reo hò Thẩm Trì đang đi xuống bậc thang.
“Hừ! Đường đường là đệ nhất tông môn lại đi ức hiếp đám tán tu, còn được ủng hộ như vậy đúng là nực cười.”
Một tiếng hừ lạnh xen lẫn trong âm thanh ủng hộ, người nọ cũng không hạ thấp giọng, ánh mắt mọi người đang nhìn Thẩm Trì bỗng dời sang trên người y.
Đó là một tên tán tu mặc cẩm phục, lúc này đang dìu tán tu vừa bị Thẩm Trì đánh bại, dường như y không hề phát hiện ra ánh mắt của mọi người, phát hiện Thẩm Trì nhìn qua, con mắt hung hăng xoáy vào Thẩm Trì: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua tu giả tuấn mỹ như ta sao?”
Thẩm Trì dừng một lát, dường như hơi nghi ngờ một chút nghiêng đầu hỏi: “Đại hội tu giả là nơi giao lưu đạo thuật, ta với y đều bốc thẻ tham gia thi đấu, sao lại nói là ức hiếp? Nếu như các ngươi bất bình có thể không tham gia. Còn nữa, diện mạo này của ngươi quá bình thường, sao nói là tuấn mỹ?”
Lúc này chúng tu giả đều đã lấy lại tinh thần, lập tức bật cười ha hả, người này mặt dài mũi lớn, mắt híp miệng rộng, hơn nữa biểu tình hẹp hòi nông cạn, quả nhiên xấu xí vô cùng, cư nhiên to mồm phét lác không biết ngượng, quá mức nực cười, Thẩm Trì nói dáng vẻ bình thường thực sự có phần khen ngợi y rồi.
“Cười cái gì mà cười?” Sắc mặt tu giả kia đỏ lên, không khỏi tiến lên phía trước một bước, thẹn quá hóa giận chỉ vào Thẩm Trì nói: “Tiểu tử này vốn cũng đâu để lộ mặt mũi cho người ta xem, ta thấy hắn mới là xấu xí!”
“Xì! Tiểu sư thúc diện mạo ra sao mắc mớ gì tới ngươi? Sao không quay về mà soi mặt mình vào trong vũng nước tiểu mà xem, nửa gương mặt còn lại của tiểu sư thúc đánh bại hoàn toàn diện mạo xấu xí của ngươi!” Vân Nhiêu hai tay chống nạnh, mặt mũi cũng đỏ tía tai.
Vân Nhiêu vốn đã hết sức xinh đẹp, lúc tức giận lại càng mỹ lệ không gì sánh được, chúng tu giả đều nhìn nàng chằm chằm không dời mắt, bỗng nghĩ đến lời nàng nói lại quay sang Thẩm Trì.
Đường nét cằm, vành môi hoàn mỹ, đôi môi càng tìm không ra nửa điểm tỳ vết nào, dịch lên phía trên chính là chiếc mặt nạ màu bạc lạnh như băng.
Chúng tu giả nhìn đi nhìn lại, nửa ngày sau quay sang nhìn Vân Nhiêu bằng ánh mắt lên án, trong mắt đều như muốn nói: “Căn bản không được nửa gương mặt!”
Vân Nhiêu chẳng hiểu gì hết, đang định chất vấn lại bị Thẩm Trì gọi về, Vân Nhiêu vội vã đứng ngoan ngoãn sau lưng Thẩm Trì, tựa như người vừa rồi mới vung tay áo muốn đánh người không phải là nàng vậy.
Thẩm Trì quay sang phía tên tán tu đang tức giận tái xanh mặt nói: “Nếu đạo hữu thực sự có dị nghị về thực lực của tại hạ, xin đợi sau này chỉ giáo.” Sau đó hắn nhìn xung quanh một vòng: “Chư vị cũng thế. Vậy hôm nay tại hạ xin cáo từ trước.”
Chúng tu giả không ai mở miệng, nghiêng người nhường ra một con đường cho Thẩm Trì để hắn trực tiếp rời đi.
Tên tu giả mở miệng khiêu khích Thẩm Trì nghe thấy lời xin chỉ giáo, sắc mặt lại càng tái nhợt, tu vi của y còn không bằng tán tu hôm nay đối chiến với Thẩm Trì, ban nãy chẳng qua muốn nhanh khoe miệng lưỡi, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ? Sau khi Thẩm Trì rời đi, y cũng ảo não lén lút xuyên qua đám người lẩn mất.
Im lặng một hồi, đám tu giả vây quanh dưới đài đấu đã lâu chưa rời đi lại trở nên náo nhiệt lần nữa.
“Theo suy luận của ta đeo mặt nạ đều vì tác dụng giấu diếm, tiểu tử kia nhất định không dễ nhìn cho xem…”
“Ta lại có ý kiến trái ngược với vị đạo hữu này…”
….
Mọi người mỗi người một ý không ai nhường ai, đến cuối cùng cũng không thảo luận ra được kết quả gì, vả lại cố kỵ đến uy danh Thừa Kiếm tông cũng không dám động chạm Thẩm Trì, chỉ có thể tạm ngừng, mà lòng hiếu kỳ với hắn lại càng sâu hơn.
Trải qua lần ồn ào này, tiếng tăm của Thẩm Trì trong chúng tu giả lại lan rộng hơn, chẳng qua đa số đều đem trọng điểm đặt vào khuôn mặt hắn chứ không phải là thực lực.
Nghe được kết quả này, sắc mặt Thẩm Trì không tốt lắm: “Mục đích cuộc đời tu giả chúng ta chính là tận lực tu hành vì đại đạo, tại sao bọn họ lại coi trọng tướng mạo như vậy?” Tiếp theo quay sang Minh Đường: “Huống hồ Minh Đường trưởng lão rõ ràng đã nói nếu ta mang mặt nạ sẽ không có người để ý đến dung mạo của ta.”
Minh Đường trưởng lão đang thảnh thơi ngồi trên ghế đá trong tiểu viện bỗng nhiên bị Thẩm Trì hỏi đến sắc mặt cứng đờ, rốt cục sặc nước trà trong cổ, ho khan mấy tiếng bèn phun ra đầy đất, hồi lâu sau mới thở xuôi lại: “Khụ khụ, tiểu sư điệt à, người xưa có câu tú sắc khả xan, ngươi đã nghe qua chưa?”
Ý nói đẹp mài ra ăn được, sắc đẹp nhìn no cả mắt.
Thẩm Trì thoáng dừng lại, vẫn không hiểu nói: “Điều này có thể giống nhau?”
“Người tu đạo chúng ta mặc dù không cần ngũ cốc hoa màu, nhưng các loại linh khí cũng không thể thiếu, ngươi có thể so sánh với bữa ăn của bọn chúng, đã hiểu chưa.” Dường như sợ Thẩm Trì hỏi tiếp lần nữa, Minh Đường trưởng lão chợt đứng phắt dây: “Nếu Vô Hoặc đồ nhi còn chưa xuất quan, để lần sau ta quay lại, hôm nay ta còn hẹn lão hữu uống rượu, cáo từ trước, tạm biệt tiểu sư điệt.”
Nói xong đã không thấy tăm hơi Minh Đường trưởng lão, Thẩm Trì suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: “Hoang đường.”
“Cái gì hoang đường?”
Phía sau vang lên âm thanh, Thẩm Trì xoay người lại cũng kinh ngạc không thôi, chỉ nói: “Đại ca, ngươi xuất quan rồi.”
“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc đưa mắt nhìn nước trà Minh Đường trưởng lão phun trên mặt đất, lại hỏi: “Thi đấu thuận lợi chứ?”
Cốc cốc.
Đúng lúc này cửa viện vang lên tiếng gõ đều đều.
Thẩm Trì đang muốn ra mở cửa đã thấy Thẩm Vô Hoặc nhảy lên một bước ngăn trước mặt hắn đưa tay mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Vô Vọng trưởng lão Chấp Phù tông, so với dáng vẻ mấy ngày trước Thẩm Trì nhìn thấy, Vô Vọng trưởng lão lại tựa như già hơn một chút, bộ mặt sầu thảm, trông thấy Thẩm Vô Hoặc mở cửa, đầu tiên ánh mắt lão sáng lên, kế tiếp nét mặt ngập tràn hổ thẹn: “Vô, Vô Hoặc, ta có thể vào không?”
Sắc mặt Thẩm Vô Hoặc lạnh lẽo: “Không thể.” Ngay sau đó đóng cửa rầm rầm.
Vô Vọng trưởng lão ăn phải chè bế môn cũng không giận dữ, lại gõ lên cửa thêm mấy cái: “Vô Hoặc, à thúc phụ sai rồi, thúc phụ không nên đưa ngươi cho người khác, thúc phụ cũng không muốn, cha mẹ ngươi mất sớm, năm đó đúng lúc thọ nguyên của ta sắp hết, thực sự hữu tâm vô lực cho nên mới phải làm như vậy, ngươi hãy tha thứ cho thúc phụ đi!”
Thúc phụ = chú ruột
Thẩm Vô Hoặc lạnh lùng nghe xong, làm mấy cái thủ quyết ngăn cản âm thanh bên ngoài cửa, xoay người trở lại trong viện.
“Thúc phụ của đại ca?” Thẩm Trì hỏi.
Chẳng qua chỉ là một kẻ không quan trọng, Tiểu Trì không cần phải để ý.” Thẩm Vô Hoặc ngồi ngay ngắn xuống ghế đá, lại nói: “Sau trận đấu lần trước lão đã tìm ta, lời nói hoàn toàn giống ban nãy.”
“Đại ca tin không?” Trong cốt truyện Thẩm Vô Hoặc cũng không biết bản mình không phải người Thẩm gia, thật ra Thẩm Trì hết sức tò mò về thái độ của y.
Thẩm Vô Hoặc hỏi ngược lại: “Tiểu Trì tin lời lão nói sao?”
Thẩm Trì trầm tư chốc lát, ngẩng đầu lên nói: “Nếu lão thật sự là thúc phụ của đại ca, vậy chẳng phải đại ca không phải là người Thẩm gia sao?”
Thẩm Vô Hoặc không trả lời, trầm mặc giây lát: “Tiểu Trì để ý ta không phải người Thẩm gia sao?”
Thẩm Trì nghe vậy liền giật mình, giương mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, đã thấy ánh mắt y đang sáng quắc nhìn mình chằm chằm, hắng giọng nói: “Bất luận như thế nào, đại ca vẫn là đại ca của ta!”
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, trong mắt Thẩm Vô Hoặc dường như có một tia sáng vụt qua rồi biến mất.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Tác giả: Ngươi không sợ Tiểu Trì lừa gạt ngươi sao?
Thẩm Vô Hoặc: Tiểu Trì nói dối ta cũng thích nghe.