Biên tập: Tiểu Vô Lại
Xưa nay Thẩm Trì chưa từng tùy ý sơ hở sau lưng cho người khác, đương nhiên đã sớm có phòng bị, mọi người chưa kịp kêu lên, thân hình hắn đã chớp nhoáng nghiêng sang, đúng lúc tránh được một chiêu khí thế hung ác của Trình Thú.
Thấy chiêu thức của mình bị phát hiện, nét mặt Trình Thú cũng không hoảng hốt, ngược lại trong lòng vui vẻ, ném trường mâu đi đổi thành dao găm, xoay người tiếp tục tấn công Thẩm Trì, một tay khác đồng thời ném ra mấy tấm ngọc phù.
Ngọc phù chi chít bay đến cùng con dao găm nồng đậm sát ý ngăn chặn toàn bộ con đường phía trước mặt Thẩm Trì, bất luận từ phương hướng nào cũng không có chỗ để trốn.
Hai mắt Trình Thú đỏ ngầu, khí thế giống như không chém được Thẩm Trì dưới đao thì không bỏ qua.
Ngọc phù cùng Trình Thú gần như cùng lúc đến trước mặt Thẩm Trì, ngay lúc sắp đắc thủ, Trình Thú gần như không nén nổi vui sướng trong lòng, đắc ý trên mặt càng sâu, nhưng trong nháy mắt chạm vào Thẩm Trì lại thấy khóe môi đối phương nở một nụ cười, chưa kịp suy nghĩ đã phát hiện thiếu niên vốn bị vây khốn tại chỗ trong phút chốc thân ảnh đã tan biến.
Ngay lập tức trong lòng gã liền căng thẳng, đang muốn kiểm tra xung quanh lại đột nhiên phát hiện trên cổ mát lạnh, một thanh trường kiếm dâng lên lãnh ý đã dựng dọc từ sau cổ mình, mà đồng thời uy áp từ thân kiếm truyền đến, gã giống hệt như ban nãy bị trận trói buộc vây lấy, không thể động đậy được nữa.
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, các tu giả Thừa Kiếm tông còn chưa kịp la lên sau câu cẩn thận đã thấy gã tu giả Chấp Phù tông kia bị chế trụ dưới kiếm của Thẩm Trì.
Sắc mặt Trình Thú nhợt nhạt tái xanh, trông thấy các tu giả kiểm soát đài đấu đi đến lại càng xám như tro tàn, muốn mở miệng cầu xin tha thứ nhưng không làm nổi, chỉ có thể đứng lăng lăng tại chỗ, rất sợ Thẩm Trì run tay sẽ gọt mất đầu gã, tu giả Kim đan kỳ cũng không thể coi thường thân thể.
Nhưng một lát sau, Trình Thú lại phát hiện các tu giả kiểm soát đài đấu đã đi lên vẫn đứng ngẩn người ra đó, vẫn chưa lập tức bắt lấy gã, ánh mắt chỉ hoảng hốt nhìn ra phía sau lưng mình.
Không chỉ như vậy, ánh mắt mọi người dưới đài cũng đều không chớp nhìn chăm chú phía sau gã, thần sắc không khác là bao so với mấy tu giả kia.
Có chuyện gì vậy?
Trình Thú lơ ngơ, nhưng cũng không dám nhúc nhích nửa phần.
Thẩm Trì liếc nhìn hai nửa mặt nạ vừa bị dao găm chém rơi trên mặt đất, lại thấy ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, mặt không đổi sắc giơ chân đạp tên dưới kiếm một nhát bay ra ngoài.
Trình Thú kêu lên một tiếng, bay thẳng một mạch xuống trước mặt mấy vị tu giả kiểm soát đài đấu, trong lòng gã vẫn không cam chịu quay đầu muốn công kích Thẩm Trì, nhưng đột nhiên trông thấy mặt nạ vốn che khuất nửa khuôn mặt thiếu niên đã không cánh mà bay, lộ ra ngũ quan không chút tỳ vết, một đôi tròng mắt tựa như có hàn băng sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, gã vô thức sửng sốt, kế tiếp đã thấy mấy tu giả nguyên anh bừng tỉnh vững vàng khống chế gã.
Mọi người đều kinh ngạc, đúng là giống như vừa mới tỉnh mộng, hồi phục lại tinh thần.
Cũng không trách bọn họ lại dại ra như vậy, ngoài những người Thừa Kiếm tông, hầu hết tất các tu giả ở đây đều từng thảo luận về dung mạo của Thẩm Trì, đồng thời đa số đều tán thành ý kiến dáng vẻ hắn vô cùng xấu xí, cho dù không xấu cũng chỉ dễ nhìn hơn so với người thường một chút. Mà lúc này đây mới được nhìn rõ, cho dù đến Vân Nhiêu được xưng là đệ nhất mỹ nhân cũng kém hơn hắn vài phần, mới khó tránh khỏi thất thần.
Một gã tu giả dẫn đầu chắp tay với Thẩm Trì, liếc nhìn hắn rồi lại vội vã cúi đầu: “Tại hạ Nhậm Thanh Dương là tu giả kiểm soát đài đấu đại hội tu giả lần này, Trình Thú sau khi nhận thua còn đánh lén là trái với quy tắc, sẽ bị xóa bỏ khỏi xếp hạng đại hội, mất đi tư cách tiến nhập Thiên Di bí cảnh. Xin đạo hữu yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ xử trí công bằng.”
Trông thấy kẻ này bị khống chế, Thẩm Trì liền thu hồi kiếm, cũng không nhặt lại mặt nạ đã vô dụng trên mặt đất, chỉ gật đầu với Nhậm Thanh Dương: “Vậy xin đa tạ đạo hữu.”
Nhậm Thanh Dương hơi đỏ mặt: “Không, không cần khách khí.”
Vì lúc này thi đấu đã xong, trận pháp kết giới cũng biến mất, Thẩm Vô Hoặc bước lên đài, lạnh lùng đưa mắt nhìn Trình Thú đang nhìn Thẩm Trì chằm chằm, rồi quay sang quan sát Thẩm Trì từ trên xuống dưới, mới hỏi: “Có bị thương không?”
Thẩm Trì lắc đầu, nở một nụ cười với Thẩm Vô Hoặc.
Con mắt Thẩm Trì lúc cười hơi nheo lại, bớt đi vẻ sắc bén giữa chân mày, khóe mắt vốn hơi nhếch lên càng thêm thu hồn đoạt phách người khác, bên má trái có một má lúm đồng tiền nhàn nhạt, mà dáng vẻ thiếu niên của hắn có vài phần ngây ngô còn thêm hai phần đáng yêu.
Nhất thời xung quanh vang lên tiếng hít hơi, đặc biệt là mấy người ở gần đài càng nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Trì không chớp mắt, Thẩm Vô Hoặc tiến lên phía trước một bước chắn trước mặt Thẩm Trì, tầm mắt nóng bỏng của mọi người bắn thằng vào lưng y, y chỉ đứng yên tại chỗ nói với Thẩm Trì: “Trở về thôi.”
Thẩm Trì đáp lại một tiếng, trận đấu hôm nay đã định, ngày mai mới là trận đấu của Thẩm Vô Hoặc, lưu lại đây cũng vô ích, huống hồ ánh mắt của những người này nhìn hắn thật cổ quái, chi bằng sớm rời đi.
Trông thấy hai vị sư thúc muốn đi, đám người Thừa Kiếm tông hiển nhiên mở ra một con đường cho hai người, một đám môn khách nhanh chóng tản ra.
Các tu giả chấn trụ Trình Thú cũng sắp áp giải gã đi, rốt cục lúc này các tu giả vây quanh đài đấu liền sôi sục.
Một tên tu giả nói: “Tiểu tử phục chưa, thế gian này vậy mà lại có mỹ sắc như vậy! Thảo nào muốn che đậy đi, nếu như trông thấy gương mặt đó còn ai nhẫn tâm hạ thủ được?”
Một đệ tử tông môn nói tiếp: “Lần đầu tiên ta thấy hâm mộ nhóm đạo hữu Thừa Kiếm tông, sớm biết năm đó chờ lâu thêm mấy năm để tham gia đại điển tuyển đồ của Thừa Kiếm tông, khó trách mỗi lần họ nghe thấy chúng ta nói về Vô Trì đạo hữu đều cười vẻ thần bí, ôi… Hạng đầu bảng xếp hạng mỹ nhân năm nay phải đổi người rồi.”
Đột nhiên có người nói: “Ô này? Ta còn nhớ Vô Trì đạo hữu vẫn chưa đi nhặt mặt nạ mà, sao không thấy nhỉ?”
[Chúc mừng chủ nhân thu được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân tu tiên, độ phản kích tăng %, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng.]
Thẩm Trì mới trở lại tiểu viện đã nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên, mặc dù vẫn hoàn toàn y như mọi lần nhưng Thẩm Trì lại nghe ra vài phần hưng phấn khó hiểu, [Đây chẳng phải dành cho con gái sao?]
[Thưa chủ nhân, bảng xếp hạng này không phân biệt nam nữ.]
[Để làm gì?]
[Thưa chủ nhân, có thể nâng cao độ nổi tiếng.]
[Nổi tiếng để làm gì?]
[Có thể khiến người ta không đánh mà lui.]
Thẩm Trì nhíu mày, đang định tiếp tục đặt câu hỏi lại nghe thấy tiếng cửa viện đẩy ra rầm rầm, chính là Minh Đường trưởng lão. Lúc này lão cũng không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc đang đứng ở cửa không xa, vội vã rảo bước đến trước mặt Thẩm Trì, đưa mắt quan sát hắn, đột nhiên kêu “Ai nha” một tiếng, “Tiểu sư điệt, ta nói làm sao tất cả mọi người đều ầm ĩ lên, hóa ra là mặt nạ của ngươi bị rớt.”
Không đợi Thẩm Trì trả lời, Minh Đường lại thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Chẳng qua mới có mấy tháng, tiểu sư điệt đã trổ mã ngày càng xinh đẹp hơn.” Trông thấy Thẩm Trì lạnh mặt nhìn sang, Minh Đường trưởng lão chợt nhớ đến lời lúc trước Thẩm Trì từng nói, vộ vã dừng miệng, lão hắng giọng, con ngươi xoay vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Vô Hoặc: “Ta, ta tới tìm Vô Hoặc đồ nhi, Vô Hoặc đồ nhi, ngày mai thi đấu cần phải gia tăng sức mạnh đó! Thế nha ta đi trước đây!”
Cũng giống như lúc tới, Minh Đường trưởng lão lại hừng hực rời khỏi tiểu viện.
Thẩm Trì nhìn vào cánh cửa bị đóng vang lên tiếng rầm rầm, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc: “Rốt cục ổng tới làm gì vậy?”
Thẩm Vô Hoặc đi tới kéo chốt cửa, lại bổ sung thêm mấy đạo pháp quyết: “Không cần để ý, xưa nay ông ấy luôn như vậy.”
Minh Đường đi được quãng xa mới đột nhiên ngừng bước chân, vỗ đầu một cái: “Ai nha, vốn muốn hỏi xem tiểu sư điệt còn muốn mặt nạ nữa không.” Rồi lão lại nghĩ một lát, “Cơ mà tiểu sư điệt cũng xuất đầu lộ diện rồi, không đến mấy ngày nữa toàn bộ tu giới đều biết đại danh của hắn, hiện tại giấu cũng chẳng kịp, quên đi, cứ để Vô Hoặc đồ nhi phiền muộn.”
Nghĩ xong, bước chân Minh Đường trưởng lão chậm lại, trong miệng khẽ ngân nga vài câu, vẻ mặt đắc ý. Mặc dù tâm tư không tính là tinh tế, nhưng con mắt vẫn sáng như tuyết, chỉ cần lúc nào có mặt tiểu sư điệt, trong mắt tên đồ nhi kia cho tới bây giờ chưa từng dung nạp bất kỳ kẻ nào, ban đầu lão còn cho là tình huynh đệ, nhưng về sau nghĩ thế nào cũng không xuôi. Mà sau đó lúc trông thấy ánh mắt đạo hữu nhìn đạo lữ của mình mới bừng tỉnh đại ngộ, có điều tiểu sư điệt dường như mầm tình còn chưa hé mở, chậc chậc, thú vị đây.
Minh Đường trưởng lão nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo của Thẩm Vô Hoặc, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
Lại một đêm trăng sáng vắng sao.
Trong địa lao vắng vẻ bỗng có ánh lửa chiếu vào, thân ảnh giơ lên cây đuốc màu đen lẳng lặng không một tiếng động tiến đến gian phòng phía trong, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa đồng xanh rỉ sét loang lổ, trên ván cửa dày chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ, theo ánh sáng có thể thấy rõ được tổng thể hoàn cảnh bên trong.
Ngón tay chạm vào khung cửa vang lên tiếng trầm lắng, thân hình đang cuộn vào một góc thoáng nhúc nhích, một lát sau mới ngẩng đầu lên quay ra phía cửa: “Là Tần Mạnh sư huynh sao?”
“Ừ.” Tần Mạnh đáp lại, nhìn đỉnh đầu trơn nhẵn của đối phương, lại nói: “Tông môn phạt ngươi hối lỗi ở đây nửa năm.”
Nghe vậy Trình Thú lại cuộn mình vào lần nữa, cắn răng nói: “Chỉ trách lão tử lại thua trong tay thằng nhãi ranh, còn bị sỉ nhục lớn như vậy! Chỉ thiếu có một chút nữa…”
“Đại hội tu giả là nơi giao lưu đạo thuật, không thể có sát tâm, nếu như có ý định sát hại đồng bạn sẽ phải chịu cực hình.” Giọng nói Tần Mạnh bình thản: “Trình Thú sư đệ, ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”
“Ta không nên giết hắn?” Trình Thú vẫn không cam lòng: “Nhưng hắn làm nhục ta như vậy! Không giết hắn thì làm sao hết phẫn nộ?”
“Sai.” Tần Mạnh vẫn bình tĩnh như trước: “Ngươi sai ở chỗ không đúng lúc?”
Trình Thú chợt ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Không đúng lúc? Không, không phải không đúng lúc, ta chỉ…” Nói đến đây, âm thanh gã liền lặng đi…
Tần Mạnh cũng không muốn dây dưa ở chỗ này, “Như vậy cũng tốt, ngươi cứ ở đây ngơ ngẩn, một thời gian nữa sẽ có người thả ra ngoài.” Rồi y lại ném một túi đồ vào người Trình Thú: “Trong địa lao này không thể nào tu hành, ngươi hãy xem ngọc giản giết thời gian, hãy nhớ bình tâm tĩnh khí, bằng không dễ sinh tâm ma, ta cáo từ trước.”
Nghe thấy Tần Mạnh muốn đi, Trình Thú bỗng ngồi dậy, vẻ mặt bối rối, kêu lớn: “Tần Mạnh!”
Bước chân Tần Mạnh dừng một lát, lập tức đem cây đuốc cắm lên góc tường, xoay người rảo bước rời đi.
Đợi hồi lâu, ngoài cửa không còn âm thanh truyền đến nữa, chỉ có tiếng đuốc cháy kêu lốp bốp, ảnh lửa mông lung chiếu vào trong phòng, chiếu sáng khoảng không gian ám lao vốn không coi là rộng rãi.
Trình Thú chợt thở dài, chậm rãi vươn tay thử sờ soạng dò xét trên mặt đất, thật lâu mới tìm được cái túi trữ vật trước mắt, mắt thấy sắp đụng tới nó, tay kia lại lần mò tìm kiếm bên cạnh, qua nhiều lần mới cầm lấy túi trữ vật kia.
Lúc này gã mới ngước mắt lên, trong mắt hoàn toàn mờ mịt, không chút thần thái, tựa như đã mù.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Mọi người: Mặt nạ đâu?
Vô Hoặc: Các ngươi đoán.