Biên tập: Tiểu Vô Lại
Thịt quay trên đống lửa đang xì xì bốc ra lớp dầu mỡ, tỏa ra mùi thịt sực nức.
Vân Nhiêu cầm nhánh cây khều cho cây củi bén lửa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn quanh chốn rừng sâu một lát, hồi lâu rốt cục không chịu được quay sang hỏi Thẩm Vô Hoặc đang nhắm hai mắt: “Vô Hoặc sư thúc, ngươi nói xem hai vị sư huynh đang làm gì nhỉ? Thần thần bí bí, còn thiết lập kết giới cách âm.” Liệu có phải bọn họ đang làm giao dịch gì không muốn để người khác biết không?!
Đương nhiên, câu nói sau cùng Vân Nhiêu không có khả năng nói ra trước mặt Thẩm Vô Hoặc.
Đi suốt đoạn đường này nàng cũng xem như đã thấy rõ, Vân Dục căn bản không dịu dàng như y thể hiện, nếu được dùng một từ để hình dung, trong đầu Vân Nhiêu chỉ có một chữ — xấu xa.
Có đôi khi nàng còn rất đồng tình với Vân Vụ, một tên mặt cẩu đang yên đang lành, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn người khác cũng bị bới móc, tức giận mà không dám nói gì, thực sự quá thảm thương, chẳng qua đại đa số thời điểm đều… Rất thú vị.
Mặt cẩu: ám chỉ người dễ xiêu lòng vì sắc đẹp.
Thẩm Vô Hoặc không trả lời câu hỏi của Vân Nhiêu, chỉ nhắc nhở nàng một câu: “Thịt khét.”
“A!”
Vân Nhiêu đang mất hồn chợt bừng tỉnh hét lên một tiếng, tay chân luống cuống lấy miếng thịt nướng khét từ trên giá quay thịt xuống, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc: “Không ăn được nữa.”
“Tiểu sư muội, sao vậy? Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng ngươi kêu lên.”
Vân Vụ chui ra từ trong bụi cây, nụ cười trên mặt xán lạn, hiển nhiên tâm tình không tệ.
Vân Nhiêu đang bận thương tiếc cho thịt quay của nàng, mà Thẩm Vô Hoặc lại đưa mắt nhìn y, tiện đà đứng dậy: “Đi thôi.”
Vân Vụ sờ lên mũi, chẳng biết tại sao có chút chột dạ, sao y lại cảm giác Vô Hoặc sư thúc biết chuyện của mình với đại sư huynh nhỉ?
Nghĩ thế, y hít vào một hơi, lắc đầu, không thể nào, ban nãy lúc bắt đầu nói chuyện rõ ràng đại sư huynh đã lặng lẽ thiết lập kết giới cách âm, nhất định là y suy nghĩ nhiều.
Đúng lúc này Vân Dục cũng quay trở về, nụ cười trên mặt ấm áp nhìn không ra có chỗ nào không ổn.
Mấy ngày tiếp theo, Vân Nhiêu cảm thấy đại sư huynh đã thay đổi, y cư nhiên không soi Vân Vụ nữa!
Vân Vụ cũng thế, là một mặt cẩu thế mà không đi nhìn nàng, ngược lại đi nhìn lén Vân Dục rồi.
Chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ, bọn họ đã đạt được giao dịch nào đó không muốn người khác biết? Nếu không… Sao có thể ở chung hài hòa như vậy.
“Sư muội, trên mặt ta có gì bẩn sao?”
Giọng nói Vân Dục truyền đến, Vân Nhiêu giật mình lấy lại tinh thần mới phát hiện hóa ra mình đã nhìn y hồi lâu, thấy tầm mắt mọi người đều dừng trên người nàng, lại nghĩ đến bản thân đang suy nghĩ lung tung, Vân Nhiêu ho khan hắng giọng nói: “Không có, sư huynh, trên mặt ngươi rất sạch sẽ.” Sau đó nàng ngẩng đầu, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: “Ôi chao, chúng ta lên đường mau thôi, ta thấy tháp truyền thừa rồi!”
Trung tâm Thiên Di bí cảnh được gọi là nơi truyền thừa.
Ở giữa nơi truyền thừa có một tòa tháp truyền thừa, tháp phân làm mười tầng, nghe nói do tiên nhân thượng cổ lưu lại, bên trong chẳng những có vô số công pháp truyền thừa, còn có các loại pháp bảo linh bảo linh dược, càng đi lên cao cơ duyên thu được càng càng trân quý, nên mỗi lần bí cảnh mở ra đều thu hút vô số tu giả tranh cướp vỡ đầu cũng muốn chiếm được một danh ngạch.
Vân Nhiêu thán phục nhìn tòa tháp cao lớn vững chãi kia, thần sắc tỏ vẻ say mê, quay đầu nhìn hai vị sư huynh phát hiện biểu cảm của họ cũng như mình, duy chỉ có Thẩm Vô Hoặc vẫn không chút biểu cảm.
Không hổ là nam chính, định lực mạnh như vậy thảo nào có thể trở thành Tiên Đế.
“Nếu ta có thể lên đến tầng tám cũng đủ mỹ mãn.” Vân Nhiêu tặc lưỡi, thu hồi biểu tình thán phục trên mặt, làm ra vẻ ung dung hỏi Thẩm Vô Hoặc: “Vô Hoặc sư thúc, ngươi cảm thấy ngươi có thể lên tầng mấy tháp truyền thừa?”
Vân Dục Vân Vụ nghe vậy cũng hồi lại tinh thần, nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Vô Hoặc đưa mắt nhìn ba người, cất bước lướt qua Vân Nhiêu, giọng nói nhàn nhạt: “Tầng chín.”
“Gạt người hả!” Vân Nhiêu suýt chút nữa thốt ra ba từ này, trong cốt truyện Thẩm Vô Hoặc lên đến tận tầng mười, khi ấy nguyên thân cũng hỏi vấn đề này, y cũng đáp tầng mười, sao bây giờ đáp án lại sai lệch? Chẳng lẽ do nàng xuyên việt dẫn tới hiệu ứng bươm bướm?
Hai sư huynh đệ không biết cốt truyện ngước nhìn Thẩm Vô Hoặc, trong mắt sinh ra ngưỡng mộ nhưng không hề tỏ vẻ hoài nghi, dù sao bọn họ cũng đã tâm phục khẩu phục năng lực của Thẩm Vô Hoặc trên quãng đường này.
Chẳng qua trong lòng Vân Dục vẫn có chút âm thầm lo lắng, đã mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện tu giả lên đến tầng chín tháp truyền thừa, nếu như chuyện Thẩm Vô Hoặc đi tới bị những tu giả khác phát hiện, e rằng sau khi ra khỏi bí cảnh sẽ là một cuộc tranh đấu gian khổ, với uy danh của Thừa Kiếm tông hiển nhiên không sợ, chỉ sợ những tông môn kia đánh lén sau lưng.
Môn phái tiên tu bề ngoài mặc dù hài hòa nhưng chuyện lén lút giết người đoạt bảo cũng chẳng có gì lạ, hiện tại Thẩm Vô Hoặc là Kim đan hậu kỳ gần viên mãn, nhưng cũng chỉ là Kim đan kỳ, sắc mặt Vân Dục càng thêm nghiêm túc, hạ quyết tâm sau khi rời khỏi đây phải báo cáo nỗi lo với Minh Lệ trưởng lão.
Thẩm Vô Hoặc liếc nhìn Vân Dục: “Đến nơi trước khi mặt trời lặn, ngày mai tháp truyền thừa mở ra.”
Vân Dục đáp lại, nhấc chân đuổi theo Thẩm Vô Hoặc, Vân Vụ theo sát phía sau, đi mấy bước mới phát hiện Vân Nhiêu lại không đi theo, xoay người trông thấy nàng đang đứng sững sờ như mất hồn, y lên tiếng cao giọng: “Sư muội, đi mau lên! Tiểu sư thúc ngươi nhắc mãi cả quãng đường khẳng định đã đến nơi rồi.”
Nhưng y nào biết, trong nháy mắt Vân Nhiêu liền rơi lệ.
“Vô Hoặc sư thúc, sư huynh! Chờ một chút!” Tuy mấy năm nay Vân Vụ luôn mượn Vân Nhiêu ngụy trang nhưng trong lòng vẫn thương yêu sư muội này, thấy nàng khóc lóc bèn hoảng hốt, vừa gọi hai người phía trước dừng lại, vừa chạy đến trước mặt Vân Nhiêu ân cần hỏi han: “Sư muội khó chịu chỗ nào?”
“Ta không sao.” Lúc này Vân Nhiêu mới phát hiện bản thân mình đang khóc, vội vã giơ tay lên lau nước mắt, nở một nụ cười thật tươi với Vân Vụ: “Vừa rồi có một mẩu vụn rơi vào mắt ta. Sư huynh, đi thôi.”
Vân Vụ nhìn thêm Vân Nhiêu vài lần, phát hiện xác thực không có gì bất ổn y mới yên tâm.
Ánh mắt Vân Nhiêu phức tạp nhìn bóng lưng cao to trước mặt, trước đây nàng luôn cảm thấy đã quên mất điều gì, mãi lúc ban nãy xem lại cốt truyện mới nhớ ra, Vân Vụ sẽ chết ngay trong Thiên Di bí cảnh. Mà nguyên nhân cuối cùng lại vì cứu nàng, cũng chính là chủ cũ của cỗ thân thể Vân Nhiêu này.
Vân Nhiêu đuổi theo phía sau Vân Vụ, trong lòng thầm nói: “Cốt truyện gốc là một đằng, nội dung hiện tại chẳng phải đã thay đổi rất nhiều rồi sao? Chỉ cần ta không giống như nguyên chủ toàn làm chuyện ngu xuẩn hại người, nhị sư huynh nhất định sẽ không chết.”
Đúng như lời Vân Vụ nói, lúc này Thẩm Trì đã trông thấy tháp truyền thừa, có điều đứng trên ngọn cây cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đỉnh tháp.
“Meo.” Chấp Ảnh nhàn nhã lắc đuôi, nỗ lực vung vẩy đuôi vào bên cổ Thẩm Trì, mắt thấy sắp thành công đến nơi, đột nhiên ánh mắt nó sáng lên lủi vào trong bụi cây, lùm cây đung đưa vài cái, sau đó nó ngậm một con tiểu Hoàng ly (con báo) đi ra, ngẩng đầu ư ử gọi Thẩm Trì giống như đang khoe công.
Thẩm Trì cũng không nhìn nó mà nhìn phía đông rừng cây, trong chốc lát xuất hiện một thiếu nữ dịu dàng thuần khiết ôm một bó củi chẳng hề phù hợp với diện mạo của nàng bước nhanh về phía này, lúc gần đến nơi lại nở nụ cười tươi với Thẩm Trì.
Thần sắc Thẩm Trì khẽ động, không nói gì, thực ra vóc dáng người này có mấy phần giống Trì Nguyên Gia.
“Tiểu Trì, ngươi xem dì nhỏ tìm được gì cho ngươi này, tất cả đều là củi gỗ khô, nhất định đủ nướng thịt cho mèo con.” Nguyên Vu vừa nói vừa đặt đống củi xuống, ánh mắt từ ái nhìn Thẩm Trì lập tức lại suy sụp vài phần, khẽ thở dài: “Nếu mẹ ngươi còn sống thì tốt quá.”
“Dì nhỏ đừng đau lòng, mẹ ta ở trên trời có linh, thấy ngươi có lòng với ta như vậy chắc chắn sẽ vui vẻ.” Thẩm Trì đáp, ánh mắt nhìn vào đống củi tùm lum trên mặt đất: “Những việc nặng này vẫn cứ để ta làm đi.”
“Không sao không sao.” Nguyên Vu khua tay lia lịa, lại tự mình làm một phép thuật vệ sinh dọn sạch những mẩu vụn gỗ trên người: “Ngươi còn nhỏ, việc này để dì nhỏ làm là được.”
Thẩm Trì gật đầu: “Vậy cảm ơn dì nhỏ nhiều lắm, ngươi có thể hái giúp ta một ít hương thảo về không, mèo nhỏ gần đây thích ăn thịt có mùi vị.”
Nghe thấy lời Thẩm Trì, nụ cười trên mặt Nguyên Vu khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục xán lạn: “Đương nhiên có thể, ta đi ngay đây.” Nói xong còn liếc mắt cưng chiều ngắm nhìn Chấp Ảnh đang nằm dựa vào bên cạnh Thẩm Trì liếm lông.
Toàn thân Chấp Ảnh run lên suýt chút nữa cắn phải đuôi của mình, có điều nó vẫn ngoạm hơi mạnh một chút, nước miếng khiến phần lông đuôi ướt dầm dề, sau khi Nguyên Vu xoay người còn hắt hơi một cái.
Thẩm Trì vỗ về đầu mèo, phát hiện hai cái sừng trên trán nó ngày càng nhô cao hơn, e rằng không bao lâu lớp lông này sẽ chẳng che giấu được nữa.
[Chủ nhân, nhiệt tình nhắc nhở: Người này nhất định tồn tại mối nguy hiểm, kiến nghị tránh xa.] Hệ thống đã lâu chưa lên tiếng mở miệng nhắc nhở.
[Oh? Ngươi cũng biết nàng là ai sao?]
[Thưa chủ nhân, trong cốt truyện cũng không ghi chép về người này, không cách nào kiểm chứng.] Dừng một chút, nó lại bổ sung: [Có điều xin chủ nhân yên tâm, nếu có nguy hiểm, nhất định đem hết toàn lực bảo vệ chủ nhân chu toàn.]
Lúc hệ thống mở miệng, Chấp Ảnh vốn đang nằm lười biếng bỗng nhiên dựng lỗ tai, hai mắt mở to không chớp nhìn chằm chằm Thẩm Trì.
Mãi đến khi Thẩm Trì ngừng trao đổi với hệ thống, nó mới tiếp tục nằm úp mình xuống liếm láp lớp lông trắng muốt.
Thẩm Trì đem chỗ củi Nguyên Vu nhặt được xếp thành một đống rồi dựng hai cây vào hai bên thành giá nướng, lấy miếng thịt gấu sạch sẽ từ trong không gian trữ vật xâu vào nhau, trong nháy mắt một quả cầu lửa nhỏ bay ra, thoáng chốc lửa đã bùng lên.
Nguyên Vu ngồi xổm trước một bụi cây nhắm mắt trầm tư, dẫu gì nàng cũng là đệ tử thân truyền của chưởng môn Minh Pháp tông, sao có thể luân lạc tới mức làm một thị nữ?
Nhất là tiểu tử kia, vẻ mặt khách khí gọi nàng là dì nhỏ, làm bộ đủ kiểu, nhưng chỉ có duy nhất một điểm không tốt đó là hay xin nàng giúp đỡ, ví dụ như hôm nay nàng cũng chẳng thể thốt ra được lời cự tuyệt.
Quẳng đi thảo hương trong tay bị bóp chảy ra nước, Nguyên Vu đột nhiên thở dài, tăng nhanh tốc độ hái lá cây.
Thẩm Trì ngồi dưới đất, một chân gấp khúc trước ngực, một chân tùy ý duỗi thẳng, tay phải đặt lên que tre đang nướng thịt, tay trái thỉnh thoảng vuốt lông cho con mèo trắng nằm bên cạnh, ánh lửa rọi lên mặt hắn vô cùng đẹp đẽ.
Kỹ thuật nướng thịt của Thẩm Trì được luyện thành từ khoảng thời gian kiếp trước khi mới nhập ma bị người đuổi giết vào tận núi sâu, mặc dù không coi là điêu luyện nhưng cũng không tồi.
Dưới sự vuốt ve của Thẩm Trì, Chấp Ảnh khoan khoái ngáy ngủ, con mắt nhiều lần khép lại rồi lập tức mở ra, ánh mắt tha thiết dòm thức ăn trên vỉ nướng thuộc về mình.
Khi Nguyên Vu trở về liền trông thấy cảnh tượng này, ánh mắt nàng run rẩy, thoáng chốc sững sờ ngay tại chỗ.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Tác giả: Tại sao là tầng thứ chín mà không phải tầng thứ mười?
Vô Hoặc: Vì Tiểu Trì muốn lên tầng thứ mười!