Biên tập: Tiểu Vô Lại
Sắc trời hửng sáng, một tia sáng từ trên đỉnh tháp truyền thừa mở đầu xé rách đường chân trời, phủ lên đỉnh tháp cao ngất một vệt kim quang, trang nghiêm mà thần thánh.
Trong mắt các tu giả tràn đầy vẻ kính sợ, sau đó mới bắt đầu nhốn nháo.
Tia sáng kia càng lúc càng sáng, từ đỉnh tháp dần dần phát ra xung quanh, đa số mọi người đều nheo mắt né tránh, mà số ít tu giả kiên trì không dời mắt cũng không nhìn thấy cái gì, trong mắt là một mảnh trống rỗng.
Khi tia sáng biến mất, sông Mặc Hà từ từ hạ thấp xuống, chỉ lưu lại một lòng sông khô cạn.
Nơi truyền thừa đã mở ra.
Các tu giả đã chờ từ lâu nào còn để ý đến các môn phái khác, chen chúc nhào đến phía bờ sông đối diện.
Không đến giây lát, ở đây chỉ còn lại hơn trăm đệ tử Thừa Kiếm tông, ánh mắt chúng đệ tử tràn đầy cấp bách nhìn Vân Dục được bổ nhiệm làm người dẫn đầu lần này.
Vân Dục lại nhìn Thẩm Vô Hoặc: “Vô Hoặc sư thúc, nơi truyền thừa chỉ mở ra nửa khắc đồng hồ, chúng ta vào thôi?”
Thẩm Vô Hoặc đưa mắt nhìn Vân Dục, giọng nói vẫn như trước: “Ngươi mang các đệ tử vào trước, sau đó ta sẽ vào.”
Vân Dục nghe vậy dường như có chút do dự, lúc này muốn ở lại cùng Thẩm Vô Hoặc chờ Thẩm Trì, nhưng nhìn sang hơn trăm đệ tử bên cạnh, y vẫn gật đầu: “Ta đưa các đệ từ vào trong trước, Vô Hoặc sư thúc, hẹn gặp lại trong tháp truyền thừa.”
Muốn vào tháp truyền thừa, trước hết phải đi qua vùng đất truyền thừa, nơi này mênh mông vô hạn, vô số con đường, mỗi con đường đều thông đến tháp truyền thừa và đại đạo, trăm sông đổ về một biển.
Vân Nhiêu do dự mãi, vẫn đi theo sau Vân Dục.
Ngựa chiến như con thoi phi theo gió trong rừng, nơi nó đi qua cây cối đều vang lên tiếng rào rào, phiến lá gãy nát rụng đầy đất.
Thẩm Trì ngồi trên lưng ngựa giương mắt nhìn tia sáng đã lụi tàn phía chân trời, sắc mặt vui mừng, kế tiếp hắn vỗ nhẹ một cái lên đầu ngựa chiến, đợi nó dừng lại mới ôm con mèo trắng trên lưng ngựa nhảy xuống dưới: “Đi đi.”
Ngựa chiến biết mình đã được tự do liền vắt chân lên cổ chạy vào phía rừng sâu.
Ra khỏi rừng rậm, ánh mắt ham muốn của Thẩm Trì nhìn về phía nơi truyền thừa dừng lại trên người Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Vô Hoặc đối mặt với hắn đưa lưng về phía vùng đất truyền thừa, sau lưng là hướng mặt trời mọc, nắng sớm lướt qua gò má y khiến bước chân Thẩm Trì vô thức dừng lại, sau đó lấy lại tinh thần mới đi nhanh về phía Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, ngươi đang chờ ta sao?”
Mèo trắng đang ngồi ngoan ngoãn trên vai Thẩm Trì đột nhiên đứng lên, lưng uốn cong, bộ lông dựng đứng, toàn thân chuyển sang trạng thái căng thẳng, gầm gừ uy hiếp với Thẩm Vô Hoặc, giống như mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa.
“Chấp Ảnh.” Thẩm Trì kéo con mèo xuống túm trong tay, cười với Thẩm Vô Hoặc: “Đây là mèo của ta.”
“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc đưa mắt nhìn qua Chấp Ảnh đang bị Thẩm Trì khống chế vẫn nhe răng trợn mắt với y: “Đi thôi.”
Hai người vừa đi qua sông Mặc Hà đã thấy mực nước lại dâng lên lần nữa, trở về vị trí cũ giống như một tấm bình phong thiên nhiên bảo vệ nơi truyền thừa.
Bờ sông kia vốn có vẻ vô cùng gần tháp truyền thừa lại kéo dài khoảng cách với hai người, phóng tầm mắt nhìn tới cũng chỉ nhìn thấy một góc đỉnh tháp truyền thừa.
Trước mặt hai người là hai con đường, bên cạnh có biển hiệu, vừa là sinh, vừa là vong.
“Khởi nguồn vạn đạo chính là sinh, quy về vạn đạo không gì ngoài vong, đại đạo một đường, chỉ có tâm hướng tới.” Hai cột mốc trên đường đều viết một câu nói này.
Thẩm Trì nhìn xong, lại quay sang Thẩm Vô Hoặc: “Xem gợi ý này thì hai con đường đều giống nhau, đại ca, ngươi lựa chọn đường nào?
“Vong.”
[Xin chủ nhân chú ý, trong cốt truyện nam chính lựa chọn đường ‘Sinh’, kiến nghị chủ nhân lựa chọn đường ‘Sinh’, có cốt truyện đảm bảo, càng tăng tỷ lệ đạt được giá trị phản kích.]
Hệ thống theo lệ nhắc nhở.
Thẩm Trì vẫn bỏ qua đề nghị của hệ thống như mọi lần, hắn đã sớm hạ quyết tâm chọn đường đường ‘Vong’, cũng sẽ không vì lựa chọn thay đổi nhất thời của Thẩm Vô Hoặc mà điều chỉnh lộ tuyến.
Dù sao so với con đường đã biết, hiển nhiên mạo hiểm khó lường càng thú vị hơn một chút.
Song Thẩm Vô Hoặc nhiều lần phá vỡ cốt truyện lại khiến Thẩm Trì có hơi bất ngờ, mọi việc trước đây do ảnh hưởng của hắn mà thay đổi cũng hiểu được, nhưng lần này lại khác, lần này Thẩm Vô Hoặc đưa ra lựa chọn đầu tiên, đương nhiên không liên quan đến hắn.
Thẩm Trì nhìn dáng vẻ Thẩm Vô Hoặc không chút lay chuyển, hiển nhiên lúc này không phải thời điểm để giải thích: “Ta cũng chọn “Vong’, đại ca, mời.”
Lúc này đoàn người Thừa Kiếm tông đã đến một sơn cốc trong vùng đất truyền thừa, mỗi người đều đề phòng cầm vũ khí trong tay, mà trước mặt bọn họ đang có vô số cự mãng chiếm giữ con đường nhìn chằm chằm về phía mọi người.
Mà vừa nãy đã có mấy đệ tử táng thân trong bụng rắn rồi.
Mặc dù Vân Nhiêu không như trong cốt truyện la hét quấy rối tâm trạng hai vị sư huynh nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, phải mượn sức một đệ tử bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
Đệ tử kia quay đầu trông thấy Vân Nhiêu đã thấm ướt mồ hôi lạnh, sắc mặt như quỷ, trong lòng kinh hãi: “Sư…”
“Suỵt!” Vân Nhiêu vội vã ngắt lời đệ tử, chỉ ngón tay về phía hai vị sư huynh đang khổ sở suy nghĩ kế đối phó.
Đệ tử kia ngầm hiểu vội vã im miệng, nhưng vẫn không nhịn được đưa mắt lo lắng nhìn Vân Nhiêu.
Vân Nhiêu buông đệ tử kia ra, lại đảo mắt nhìn đại xà rực rỡ sắc màu, không nhịn nổi run chân suýt chút nữa loạng choạng, nàng đã minh bạch vì sao trong cốt truyện nguyên thân lại thê thảm như thế, cuối cùng còn phải dựa vào Vân Vụ liều mình cứu giúp mới có thể thoát hiểm rồi.
Thực lực của nàng vẫn quá yếu, ở trước mặt những địch nhân này Vân Nhiêu có chút hơi nản lòng, cảm giác thành tựu do thăng lên Kim đan trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu tán không còn một mảnh.
Nàng phải tỉnh táo, lúc này đây, bất luận thế nào nàng cũng không thể phạm vào sai lầm giống nguyên thân, nàng nhất định không thể liên lụy đến đội ngũ!
“Sư huynh, con đường phía sau đã bị phá hỏng, chúng ta bị những mãng xà này vây ở đây rồi.” Vân Vụ đứng ở sau lưng Vân Dục bao quát hết tình hình chỗ này vào mắt, sau đó nhìn vào ánh sáng rực rỡ bao phủ bên ngoài đám người, ánh mắt lóe lên một tia thán phục: “Phù chú của tiểu sư thúc thật hữu hiệu, dĩ nhiên ngăn được công kích của vô số cự mãng Kim đan trung kỳ duy trì đến một khắc đồng hồ.”
“Phòng hộ sẽ nhanh mất hiệu lực, xem ra chỉ có thể phá vòng vây thôi.” Ngọc phù trong tay Vân Dục bắt đầu xuất hiện những vết rạn chi chít, y nâng cao thanh âm: “Vân Vụ!”
Sắc mặt Vân Vụ nghiêm túc: “Dạ, sư huynh!”
“Sau khi lồng bảo hộ vỡ nát, ngươi dẫn đầu chúng đệ tử cầm kiếm tấn công, ta đi bọc hậu, xông về phía thung lũng.”
Vân Vụ nghe vậy nhíu mày lại: “Điều này…”
“Nghe lệnh!” Sắc mặt Vân Dục hoài nghi nhìn Vân Vụ.
Vân Vụ cắn răng: “Dạ, sư huynh.”
“Chúng đệ tử nghe lênh!” Vân Dục lập tức nhìn quanh chúng đệ tử trong hàng một vòng, hạ thấp giọng nói nhưng cũng không thiếu uy nghiêm: “Tất cả các đệ tử cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá vòng vây! Đệ tử hai bên sử dụng phương pháp khống chế lửa, dựng lên tường lửa trước người.”
Hầu như tất cả mọi người đều lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ Vân Dục nghiêm túc như vậy, nhất thời đều bị trấn trụ không dám đưa ra dị nghị.
Vân Nhiêu đồng ý trong lòng, trong những người này, ngoài trừ Vân Dục, mặc dù thường ngày Vân Vụ có chút không đứng đắn nhưng vẫn có uy danh cao nhất trong đám đệ tử, Vân Dục đã có lời đương nhiên sẽ không ai dám cãi mệnh lệnh Vân Vụ, Vân Dục cũng nhìn trúng điểm ấy nên mới để Vân Vụ dẫn đội.
Mà bản thân Vân Dục cũng chính là người có tu vi cao nhất trong đám, để y đi bọc hậu tất nhiên sẽ an toàn nhiều hơn.
Trong cốt truyện thì đây là nơi Vân Nhiêu sẽ quấy rối, đệ tử Thừa Kiếm tông thương vong không đến ba mươi, cũng chính là kết quả Vân Dục dốc hết sức chống đỡ.
Cuối cùng rốt cục phòng ngự cũng bị phá.
Tiếng đổ vỡ vang lên, vô số cự mãng hùng hổ sốt sắng nhào về phía đám người Thừa Kiếm tông.
Lúc này mọi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu: cũng may những mãng xà này không có độc.
Theo sắp đặt lúc trước của Vân Dục, ngay lập tức hai ngọn lửa sáng rực phát ra từ trong tay đệ tử đứng hai bên.
Phương pháp khống chế lửa là pháp thuật cơ bản của tu giả, phàm là tu giả Trúc cơ đều sẽ luyện tập, song phần lớn đều để tiện châm lửa, cũng không quá mức uy lực, chẳng qua những cự mãng này hiển nhiên hết sức e ngại ngọn lửa, thế tiến công liền tập trung vào phần đầu và cuối.
Vân Vụ chỉ huy chúng đệ tử rất nhanh đã đánh giết mở một con đường máu trước đám cự mãng, đa số mãng xà còn to hơn thắt lưng con người, cho dù Vân Vụ cẩn thận vẫn bị chúng đánh cho bị thương không nhẹ.
Mắt thấy đường đã được mở, Vân Vụ bất chấp máu tanh trong cổ họng, vừa không ngừng đánh giết lũ mãng xà không ngừng nhào lên, vừa chỉ huy các đệ tử xông ra.
Vân Nhiêu đi ở đằng trước Vân Dục, nàng đã sớm vứt bỏ nỗi sợ hãi hạ quyết tâm không làm liên lụy, quẳng kiếm đi đổi lại thành pháp bảo tùy thân của nguyên thân, hồng lăng vừa ra đã có thể đánh bay một con cự mãng lao tới, nhưng tu vi của nàng không bằng cự mãng nên cũng chỉ khiến chúng nó không tới được gần người.
Chẳng qua Vân Dục cũng đao kiếm sắc bén, mỗi kiếm đều đâm chuẩn xác vào bảy tấc thân rắn, tu vi của y đã có xu hướng tiến vào Kim đan viên mãn, nhưng con mãng xà này tạm thời chưa làm khó y được.
Lúc này Vân Vụ đã thối lui ra bên ngoài sơn cốc cùng chúng đệ tử chống cự lại mãng xà, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Vân Dục vừa đánh vừa lui.
‘Chỗ cách miệng cốc ba trượng, một lần vượt qua luôn.’
Mắt thấy đã sắp đến miệng sơn cốc, Vân Nhiêu đột nhiên nghe thấy giọng nói Vân Dục vang lên trong đầu, thỉnh thoảng nhìn sang đệ tử đang chiến đấu bên cạnh, trong lòng biết bọn họ cũng nhận được truyền âm, nàng nhìn Vân Dục gật đầu.
Ba trượng, vừa đúng lúc bên Vân Vụ đang công kích vào phần đuôi cự mãng, nếu như vượt qua được có thể thành công đột phá vòng vây.
Nhưng thật sự có thể đơn giản như vậy sao? Mắt thấy khoảng cách ba trượng ngày càng gần, Vân Nhiêu đột nhiên ý thức được một vấn đề — so với trong cốt truyện, nhưng con xà này dường như ngu xuẩn hơn rất nhiều, rõ ràng bầy rắn trước mặt trở lại công kích ở phía sau nhóm người bọn họ thì xác suất thành công cao hơn rất nhiều, nhưng chúng nó lại như đụng phải bức tưởng ngăn trở, đòi sống chết với đám người Vân Vụ kia.
Thật giống như… Có ai đang chỉ huy chúng vậy.
Nghĩ thế, trong lòng Vân Nhiêu không khỏi dâng lên ớn lạnh, vậy nên lúc Vân Dục ra lệnh động tác nhảy lên nàng đã chậm mất một nhịp.
Mà lúc này, ngoại trừ Vân Nhiêu, tất cả mọi người bao gồm cả Vân Dục trong đó đều đã phá vòng vây thành công, nhưng đúng lúc này, một con cự mãng lớn hơn mười mấy lần tất cả lũ mãng xà nhô đầu ra từ trong đám người, mở rộng cái miệng khổng lồ lộ răng nanh sáng lóe bên trong.
Con ngươi Vân Nhiêu co lại, hít vào một hơi, đang định mở miệng nhắc nhở mọi người thì bỗng cảm thấy thân hình hơi nhẹ đi một chút, nàng đã bị một cái đuôi lớn không biết từ đâu đưa tới gắt gao quấn lấy.
“Sư muội!”
“Sư tỷ!”
— —