Biên tập: Tiểu Vô Lại
Chạng vạng, sắc trời tối dần.
Lăng mộ Thẩm phủ, một đống đất nho nhỏ an phận ở một góc, bùn đất đắp bên trên vẫn còn mới mẻ, nghiễm nhiên là một ngôi mộ mới.
Thẩm Trì cầm con dao trong tay, khắc từng nét chữ lên một khối gỗ bia mộ trống không.
Rất nhanh, một hàng chữ xinh đẹp công phu ngay ngắn xuất hiện trên bia, là thể chữ cổ lúc còn sống Thẩm mẫu thích nhất. Đem bia dựng lên trước mộ phần, Thẩm Trì lui ra sau hai bước, hướng trước mộ quỳ xuống dập đầu ba cái rồi đứng dậy rời đi.
Thẩm Trì đi rồi, nam tử từng ở trong con hẻm kia liền xuất hiện trước phần mộ lẻ loi trơ trọi này, ánh mắt y rơi vào khối bia mộ đơn giản kia.
‘Mộ từ mẫu Trì Nguyên Gia – từ năm , Thẩm Trì lập.’
Ánh mắt y một lần nữa do dự trên hai chữ Thẩm Trì này, nhiều lần vươn tay tựa hồ muốn chạm vào hai chữ đó, nhưng dường như lại sợ quấy rầy cuối cùng thu tay lại.
Hồi lâu, nam tử ở trước mộ quỳ xuống vị trí Thẩm Trì mới quỳ vừa nãy, cũng hướng bia mộ dập đầu ba cái, rồi xoay người đuổi theo hướng Thẩm Trì vừa mới rời đi.
Ban đêm, cửa thành bạo loạn.
Nguyên nhân phát sinh từ việc hộ vệ cổng thành đẩy ngã một ông lão, sau đó không biết ở đâu ra một đám ăn mày bắt đầu ồn ào, rất nhiều dân chúng trong thành nhao nhao ra xem náo nhiệt, tiếp theo đúng là đánh nhau, cục diện trong lúc nhất thời cực kỳ hỗn loạn.
Lực chú ý của mọi người đều đặt vào màn phân tranh, không ai để ý đến một thân ảnh nhỏ gầy từ trong khe hở xuyên ra khỏi cửa thành.
Sau ba canh giờ, cục diện hỗn loạn này mới dần dần dẹp loạn.
Trong tòa tiểu trạch viện kia, đám ăn mày thừa dịp hỗn loạn chạy thoát đang vây quanh đống lửa, hài lòng đếm bạc trên tay, người cầm đầu rõ ràng là lão nhân mới bị hộ vệ kia đẩy ngã.
Thuận lợi ra khỏi thành, dọc đường Thẩm Trì vẫn không đi đường cái mà dọc theo thành hào đi vào một tiểu đạo bí ẩn.
Bầu trời đen nhánh đến nửa ngôi sao cũng không có, gió thổi ào ào xé rách lá vàng khô héo trên cây.
Trời sắp đổ mưa.
Thẩm Trì phủi đi lá khô trên người mình, chậm rãi bước đi.
Những chuyện từng trải qua kiếp trước, kiếp này Thẩm Trì sẽ không lần nữa lựa chọn tu ma, nhưng hắn cũng không muốn tu tiên.
Đa số tính cách người tu ma rất cổ quái, hung ác thích chém giết, tùy ý mà làm, kết quả cuối cùng là phần lớn đều hôi phi yên diệt trong ma kiếp; mà người tu tiên cũng nhiều gông cùm xiềng xích, cái gọi là nhân quả báo ứng thuận theo thiên đạo, các loại quy tắc cứng nhắc, thực sự không phải điều Thẩm Trì mong muốn.
Nhưng nếu đã nói với hệ thống muốn tu tiên, kế hoạch bước kế tiếp Thẩm Trì đương nhiên là muốn đi tiên môn bái sư, về phần công pháp hắn sắp sửa luyện tập, trong lòng hắn đã sớm xác định.
Đó là một môn công pháp kiếp trước hắn có được từ trong trận pháp đại năng truyền thừa, đáng tiếc công pháp này có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt với linh căn, chỉ có thuần linh thể chưa từng tu luyện qua bất kỳ công pháp nào mới tu luyện được. Dĩ nhiên kiếp trước Thẩm Trì không thể hủy bỏ ma đạo chuyển hướng tu luyện.
Kiếp trước Thẩm Trì từng xem qua không ít sách cổ tu tiên cùng công pháp tu ma, đều có khác biệt rất lớn so với công pháp đó, nói cách khác, đó là một hệ thống tu hành hoàn toàn mới, không phải tiên cũng chẳng phải ma.
Sắp tới môn phái chiêu thu đệ tử chỉ có Thừa Kiếm tông, ở Sơ Linh giới là đệ nhất tông môn, cũng chính là môn phái mà Thẩm Vô Hoặc đã bái nhập.
Nghĩ đến Thẩm Vô Hoặc, thần sắc Thẩm Trì lạnh đi rất nhiều.
Kiếp trước hai người mặc dù cùng xuất thân từ Thẩm gia, nhưng ngoại trừ Thẩm Trì vì thân phận tu ma mà đánh nhau với y mấy lần, đều kết thúc trong chiến bại, vẫn không có tiếp xúc gì thân mật.
Thắng làm vua thua làm giặc, cho dù chết trong tay Thẩm Vô Hoặc hắn cũng không thể nói gì được, nhưng Thẩm Vô Hoặc cuối cùng lại hủy đi di vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn.
Ngón tay Thẩm Trì đặt lên chiếc vòng ngọc hơi lạnh trên cổ tay, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lùng.
Qua nửa đêm, gió yên tĩnh trở lại, ven đường xuất hiện một tòa miếu nhỏ bỏ hoang.
Cửa gỗ rách nát bám đầy bụi bặm vang lên tiếng kin kít khó nghe, lập tức lung la lung lay gạt sang hai bên, tro bụi không biết tích tụ bao lâu rơi ào ào xuống đất, theo ánh sáng yếu ớt của hộp quẹt, Thẩm Trì thấy trong phòng dăng đầy mạng nhện.
Thuận tay nhặt một cây gậy gỡ từng cái mạng nhện xuống, dùng hộp quẹt châm sáng hai ngọn nến cạnh điện thờ, ngay lúc này, hạt mưa tích trữ suốt một ngày rào rào rơi xuống, đập vào trên mái ngói nóc miếu nhỏ, vang lên tiếng lộp độp.
Gió lại nổi lên.
Nước mưa theo gió thổi bay vào cửa miếu nhỏ, nóc nhà nhiều năm không tu sửa cũng bắt đầu nhỏ nước chảy tí tách vào trong phòng, ngoại trừ trước điện thờ, trong chốc lát cả tòa miếu không còn chỗ đặt chân.
Ngọn nến bị cơn gió đầu tiên thổi tắt lịm, trong miếu một lần nữa rơi vào tối đen như mực.
Thẩm Trì khép lại cửa miếu, nhưng cũng không thắp lại nến nữa, mà theo trí nhớ đi ra phía sau bức rèm trong điện thờ.
[Chủ nhân, có người đến.]
Sau khi Thẩm Trì đứng vững trong bức rèm hệ thống mới lên tiếng nhắc nhở.
Ước chừng sau nửa nén hương, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, bước chân của người đó trong tiếng mưa cực kỳ nặng nề, nghe rất nhỏ nhưng có chút phù phiếm, giống như là bị thương không nhẹ.
Rõ ràng mùa này không có sấm sét, lúc này trên bầu trời lại đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Đánh oang oang một tiếng, cửa miếu nhỏ bị ầm ầm đẩy ra.
Nhìn xuyên qua tấm rèm, theo ánh sáng tia chớp, diện mạo người kia xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt Thẩm Trì, điều này khiến cho con mắt của hắn hơi trợn to.
Thẩm Vô Hoặc, tại sao y lại ở chỗ này?
Lúc này trên người Thẩm Vô Hoặc bị nước mưa dội ướt, vai trái tựa hồ còn bị thương, màu máu hòa tan ướt đẫm nhỏ giọt ở vạt áo, Thẩm Trì ở cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người y.
Trước khi vào cửa, Thẩm Vô Hoặc đưa tay phải ra, nắm chặt bả vai trái còn đang rướm máu, lại dầm thêm nước mưa một lúc, sau khi xác định máu đã không còn nhỏ xuống trước bậc cửa miếu mới bước vào trong, tiếp đó đưa tay khép cửa lại.
Gió mạnh một lần nữa bị nhốt ngoài cửa, nhưng mưa vẫn không ngừng nhỏ tí tách xuống.
Trên người Thẩm Trì đã bị nước mưa từ cái lỗ trên nóc nhà rỏ xuống làm ướt phân nửa, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích tí nào, chỉ nín thở ở trong bóng tối, chờ động tác tiếp theo của Thẩm Vô Hoặc.
Sau một nén nhang, hắn chợt nghe được tiếng động vật nặng rơi xuống đất – là Thẩm Vô Hoặc té xỉu.
Lại cách một khắc, Thẩm Trì mới chậm rãi đi ra từ sau bức rèm, một tay thuận tiện cầm lấy ngọn nến còn chưa đốt xong, tay kia cầm dao găm, vẻ mặt bình tĩnh dừng lại ở vị trí Thẩm Vô Hoặc mới ngã xuống, đưa chân khẽ đá hai cái, phát hiện đối phương cũng không động đậy, chỉ đem ngọn nến cầm trong tay đặt lên chỗ mặt đất hơi khô ráo, móc ra hộp quẹt châm lửa cho nến.
Ánh lửa chiếu rọi, hai mắt Thẩm Vô Hoặc nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, máu tươi đang chảy ra ồ ạt từ vết thương trên bả vai y, nhuộm đỏ phiến đá dưới thân.
Thẩm Trì nhớ lại kiếp trước Thẩm Vô Hoặc từng bị rất nhiều tu tiên giả tiểu đạo bàn tán đánh giá là mỹ nam tử đệ nhất, chẳng qua từ trước đến nay Thẩm Vô Hoặc nói năng thận trọng, cho nên không có kẻ nào dám đề cập đến trước mặt y.
Lúc này dáng vẻ Thẩm Vô Hoặc là thiếu niên mười lăm tuổi, diện mạo mặc dù có vẻ hơi non nớt, nhưng đủ thấy đường nét sau này cực kỳ tuấn tú.
Chẳng qua từ trước đến giờ Thẩm Trì không quá chú trọng đến tướng mạo, bằng không kiếp trước với dáng vẻ người sợ quỷ sầu kinh người như vậy, hắn cũng sẽ không dùng đến lúc chết.
Cho nên bây giờ hắn đang suy nghĩ, thừa dịp lúc Thẩm Vô Hoặc mất ý thức có thể dùng con dao trong tay đâm vào tim y. Hắn vẫn chưa quên hệ thống từng nói qua, trước khi cốt truyện kết thúc, không có cách nào loại bỏ nhân vật chính.
Là không có cách nào chứ không phải là không thể. Nói cách khác, bất luận hắn dùng phương pháp nào đều không thể giết chết được nam chính.
Loại thiết lập cốt truyện này thực sự là… thú vị.
Nghĩ vậy, trước khi hệ thống kịp phản ứng, con dao trong tay Thẩm Trì cực kỳ nhanh gọn đâm vào trái tim Thẩm Vô Hoặc đang không chút phòng bị!
Ngay lúc con dao Thẩm Trì chuẩn bị đâm vào ngực Thẩm Vô Hoặc, liền thấy trên người y bỗng hiện lên một tầng bạch quang, giống như cái lồng bảo vệ, bên tai Thẩm Trì nghe thấy xoẹt một tiếng, con dao hắn nắm trong tay đột nhiên bị văng ra, lực đạo chấn động khiến lòng bàn tay hắn bị đau.
[Chủ nhân, ngài có sao không?] Hệ thống lên tiếng hỏi.
[Trên người y có cái gì?]
[Thưa chủ nhân, đây cũng là lý do nhân vật chính không có cách nào loại bỏ, năng lượng trên người y, gọi là sự che chở của thiên đạo.]
Che chở? Lẩm nhẩm đọc lại từ này hai lần, Thẩm Trì lui ra phía sau hai bước, nhặt lên con dao rơi trên mặt đất, ngồi xuống chỗ khô ráo dưới điện thờ, lặng lẽ đợi mưa tạnh.
Còn như Thẩm Vô Hoặc toàn thân ướt đẫm đang không ngừng rỉ máu, cứ để cho thiên đạo che chở đi thôi.
Hệ thống hiển nhiên phát hiện tâm tình Thẩm Trì không dám làm phiền, sau khi giải thích xong liền không nói nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, tình trạng mưa vẫn không ngớt, tựa hồ còn rơi xuống lớn hơn.
Thẩm Trì đẩy cánh cửa mục nát, tính toán lại thời gian, khoảng cách đại lễ Thừa Kiếm tông nhận thu đồ đệ còn có hai tháng, mà từ nơi này đến Thừa Kiếm tông ít nhất cũng mất nửa tháng lộ trình, thời gian tựa hồ có hơi gò bó.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Thẩm Trì lại dựa vào điện thờ gắng gượng ngồi xuống, ánh mắt rơi vào người Thẩm Vô Hoặc nằm trên mặt đất cả đêm.
Lúc này vết thương của y đã không còn rớm máu, nhưng sắc mặt có chút tái xanh, nếu không phải lồng ngực hơi phập phồng thì thật giống một cỗ thi thể.
Đang lúc Thẩm Trì nghĩ như vậy, người nằm trên mặt đất bỗng nhiên chậm rãi mở mắt. Ánh mắt y nhìn lên lỗ thủng trên nóc nhà, thần sắc có chút mê man, mất một lát mới từ từ đem ánh mắt hướng về phía Thẩm Trì.
“Tiểu, Tiểu Trì?”
Đây là câu đầu tiên Thẩm Trì nghe thấy đối phương nói, giọng nói của Thẩm Vô Hoặc vô cùng khàn đặc, còn mang theo chút non nớt thiếu niên.
Ngoài mẫu thân ra, đây là lần đầu tiên Thẩm Trì nghe thấy có người gọi hắn như vậy, còn là một kẻ bị hắn xếp vào dạng kẻ thù, điều này khiến cho Thẩm Trì liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc nhiều hơn.
Lúc Thẩm Trì nhìn sang, chỉ thấy cánh tay Thẩm Vô Hoặc vừa mới gượng người dậy lại trượt xuống, ngã rầm một tiếng, vết thương bên vai trái mới ngừng đổ máu lại nứt ra lần nữa, không khí vốn mang theo mùi máu tươi lại nồng nặc hơn vài phần.
Trước khi có thể giết chết người này, Thẩm Trì cũng không tính làm quan hệ quá căng thẳng, đưa mắt nhìn y đang quay lưng về phía mình, tựa hồ đau đến mức run rẩy, lên tiếng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Không, không có việc gì.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc dường như cũng có chút run rẩy, “Cảm ơn quan tâm.”
“Ừ.”
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc trả lời, Thẩm Trì nhàn nhạt đáp lại một tiếng, rồi không nói gì nữa. Do Thẩm Vô Hoặc đưa lưng về phía hắn, hắn không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, chẳng qua hắn cũng không quá quan tâm.