Tòa nhà Nhất thị, phòng Phó giám đốc
Bên trong phòng đang có một cô gái rất xinh đẹp. Vẻ đẹp dịu dàng tươi mát tựa hoa lan. Trên người cô dang mặc một bộ váy công sở màu trắng tạo nên vẻ thanh lịch. Tuy nhiên gương mặt xinh đẹp đó lúc này lại đang xuất hiên vài nếp gấp giữa hai lông mày. Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng xen lẫn sợ hãi.
Song Thư không ngừng đi đi lại lại trong phòng. Và theo như thói quen từ trước đến giờ, cứ mỗi lần lo lắng suy nghĩ chuyện gì cô lại cắn móng tay cái của mình. Và nguyên nhân khiến cho cô ta trở nên như vậy thì phải quay lại thờ điểm đó.....
Flashback
Song Thư đang ở trong phòng làm việc của mình xử lý một số tài liệu. Nhật thị dạo gần đây phát triển càng tốt nên càng có nhiều công ty, tập đoàn lớn ngỏ ý muốn hợp tác. Lượng công việc cũng vì thế mà nhiều lên. Đương lúc đang thấy mệt mỏi vì đống giấy tờ thì có tiếng gõ cửa vang lên, Song Thư không khỏi lấy làm vô cùng khó chịu. Tuy nhiên để giữ hình tượng từ trước tới giờ cô ta xậy dựng thì Song Thư vẫn nhẹ nhàng lên tiếng:
-Vào đi!
Đẩy cửa bước vào, một cô thư kí trẻ cung kính nói:
-Tiểu thư! Có người muốn nối máy với người ạ!
-Có chuyện gì? Tại sao không dùng hệ thống liên lạc nội bộ mà phải lên tận đây?
-Dạ! Tôi đã gọi cho người rất nhiều lần nhưng người không nghe máy! Người ở đầu dây bên kia là một người đàn ông, nói là người nhất định phải nghe ạ!
Song Thư lúc này mới nhớ ra là hình như lúc nãy chuông điện thoại có reo nhưng khi ấy cô ta đang mải tập trung làm việc nên cũng không để ý.
-Được rồi! Nối máy cho tôi! Cô ra ngoài đi.
-Vâng!
Thư kí vừa ra khỏi phòng được phút thì chuông điện thoại lại reo. Lần này tất nhiên Song Thư sẽ nhấc máy lên rồi. nhưng mà vừa nghe đã khiến cô ta phải run sợ đến nối suýt nữa làm rơi máy:
"Nhất đại tiểu thư dạo này có giá nhỉ?"
-Là anh..là anh......Có chuyện.....gì...không?
Người đàn ông đang nói chuyện với cô lúc này là thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh hắn ta. Bình thường người đàn ông kia muốn giao cho cô chuyện gì đều thông qua hắn. Chỉ trừ khi cô làm hỏng chuyện phải nhận trừng phạt thì hắn mới đích thân ra mặt. Người đàn ông đó! Người đan ông tàn nhân đó! Hắn ta chỉ thích lấy sự đau đớn và khổ sở của kẻ khác làm niềm vui cho mình. Chính vì lẽ đó mà chọn nương tựa hắn ta, Song Thư cũng vô cùng sợ hãi hắn.
"Boss có việc muốn giao cho cô."
-Tất nhiên rồi! Tôi nhất định sẽ hoàn thành!
Mặc dù giọng nói đã có phần bình tĩnh hơn nhưng ai biết lúc này trong lòng cô ta đang run rẩy đến cơ nào. Không chỉ người đan ông đó mà kể cả những thuộc hạ của hắn đều là những con người khát máu vô tình. Lơ là một chút là có thể mất tất cả, thậm chí là mất mạng như chơi."Boss muốn........."
-CÁI GÌ? MUỐN TÔI LÀM LỘ TUNG TÍCH CỦA NAM CUNG BẢO YẾT????
"Đúng! Cô ta hiện giờ đang ở thành phố L nước A. Hãy đảm bảo cho không ai là không biết tin này. Cô hiểu rõ chứ?"
-Vâng! Tôi......biết.....rồi.....
"Bụp"
End Flashback
Song Thư lúc này đang vô cùng rối rắm không biết phải làm sao. Nha đầu Nam Cung đó mất tích là do cô vô tình chủ mưu nên. Nếu bây giờ để lộ tung tích của cô ta ở đâu, chắc chắn đến lúc trở về thì tất cả mọi người sẽ biết những việc cô ta đã làm. Chưa kể theo những gì mà tên thuộc hạ đó nói thì Bảo Yết đang ở cùng một ông trùm xã hội đen lớn nhất nhì thế giới. Mặc dù không biết mối quan hệ giữa bọn họ thân thiết đến đâu nhưng không loại trừ khả năng Song Thư cô sẽ bị trả thù. Không được! Không được! Cô vất vả lắm mới được như bây giờ. Nhất thị khó khăn lắm mới có vị thế như ngày này. Nhờ đó mà đi đến đâu cô ta không còn phải cúi đầu nói chuyện với ai nữa cả. Có thể tự tin kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
Nếu có trường hợp may mắn xảy ra như là Ma Cung Bảo Yết bị mất trí nhớ chẳng thì người thua thiệt vẫn là cô ta. Song Thư phải dùng rất nhiều cách cùng mối quan hệ mới tiếp cận được tổng tài của Mạc thị, Âu thị cùng Mộc thị. Nếu bây giờ Bảo Yết mà trở về thì mọi sự chú ý lại quay trở về với cô ta hay sao? Đến lúc đó mọi công sức của cô sẽ lại tan thành bong bóng hết. Nói tóm lại chuyện để lộ tung tích của Bảo Yết đối với Song Thư mà nói chỉ có hại chứ không hề có lợi. Cô ta tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra. Nhưng làm trái lời hắn hậu quả còn đáng sợ hơn gấp nghìn lần. Người đàn ông tàn nhẫn đó, chỉ cần nghe đến tên hắn thôi cũng đủ cảm thấy run rẩy từ tận trong xương tủy rồi. Rốt cuộc thì phải làm sao đây????
Càng nghĩ Song Thư càng cảm thấy rối lắm. Cô ta đang bị kẹt trong cái mớ hôn độn do chính mình tạo nên. Đương lúc cảm giác như dầu sắp nổ tung thì có tiếng gõ cửa.Song Thư không kiềm chế được mà bực bội lên tiếng:
-LÀ AI?
-Mẹ đây!
Nhất phu nhân nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Song Thư nhìn thấy bà mặt cũng dịu đi rồi nhẹ giọng:
-Mẹ đến sao không nói với con một tiếng!
-Mẹ không muốn làm phiền con! Chỉ muốn đem chút canh gà hầm cho con tẩm bổ một chút. Không cần rườm rà mất công đi thông báo như vậy
Nói rồi liền giơ cái cặp lồng ra đặt lên bàn. Mở nắp, mùi thơm của gà hầm thuốc bắc bay nhè nhẹ trong không khí khiến tinh thần bỗng trở nên dễ chịu hơn.
-Con cám ơn mẹ! Nhưng mà lần sau mẹ đừng tốn công như vậy! Con bận lắm! Không có thời gian cho mấy chuyện vớ vẩn này đâu.
Nghe vậy nụ cười trên môi Nhất phu nhân bỗng tắt đi. Bà có chút buồn buồn nói
-Sao con lại nói vậy chứ? Công việc dù bận thế nào cũng nên chú ý tới sức khỏe của mình.
-Con vẫn ổn! Mẹ đừng có lo!
Nói rồi Song Thư liền mặ kệ mẹ mình vẫn còn ở trong phòng tiếp tục ngồi vào bàn làm việc. Nhất phu nhân thấy vậy cũng chỉ đành nói tiếp mặc kệ cô ta có nghe hay không
-Ba rất lo cho con đấy! Công ty vẫn đang phát triển rất tốt không phải sao? Việc gì con phải tốn công lao lực như vậy?
-Mẹ nói gì buồn cười vậy? Công ty như bây giờ chảng lẽ tự dưng mà có. Phát triển rồi thì ta phải làm nó lớn mạnh hơn nữa chứ.
-Mẹ biết! Nhưng mà dù sao cũng nên dành thời gian cho gia đình đi! Hay tối nay con về ăn cơm nhé. Ba con cũng về tối nay đấy. Cả nhà ta sẽ.....
-Đủ rồi mẹ!
Chưa kịp để Nhất phu nhân nói hết, Song Thư đã chen ngang. Tren mặt lúc này là vẻ khó chịu như bị ai đó làm phiền.
-Tối nay con phải đi ăn với đối tác rồi. Mẹ mau về đi, con rất bận. Lần sau xin mẹ đừng đến làm phiền con vì những lí do nhỏ nhặt này nữa, Còn canh này mẹ đem cho ba đi. Con không đói!
Song Thư nói liền xong một mạch rồi tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Đến lúc Nhất phu nhân ra khỏi phòng lúc nào cũng không biết. Lúc này cô ta đang mải suy nghĩ đến cái nhiệm vụ được giao cho kia. Chuyện này cuối cùng phải giải quyết ra sao đấy?? Chợt như có cái gì đó lóe qua trên đầu, Song Thư liền lập tức có tinh thần. PHẢI RỒI! Có thể dùng cách này.........
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhất phu nhân sau khi thấy con gái không còn chu ý đến mình nữa, gà hầm bà bỏ công ra làm cũng không thèm đụng nên đành đem đi rồi rời khỏi. Lên phòng Tổng giám đốc nơi chồng bà đang làm việc gõ cửa
-Vào đi!
-Mình à! Là tôi đây!
-Bà đến rồi đấy à!
Nhất lão gia vừa nhìn thấy vợ của mình tới liền lập tức rời khỏi bàn làm việc đón. Nhất phu nhân vào phòng đặt cặp lồng lên bàn rồi thở dài buồn bã.
-Bà gặp nó rồi?
-Ừ! Nó nói là bận, còn kêu tôi nếu có chuyện quan trọng thì mới tìm nó.
-Con bé này thiệt là! Sao lại nói mẹ mình như thế cơ chứ!_Nhất lão gia có chút tức giận
-Thôi ông ạ! Nó cũng vì cái công ty này!
-Nhưng mà con bé thay đổi nhiều quá!
-Nhưng nó thay đổi như vậy liệu có là tốt không?
-Tôi thực sự cũng không biết nữa.......
Giọng Nhất lão gia lúc này cũng trở nên buồn bã hẳn đi. Nhất phu nhân thấy thế cũng chỉ thở dài theo. Đây là nỗi khổ tâm của những người làm cha mẹ: chỉ mong con mình sống tốt. Nhưng mà Như bây giờ có được gọi là tốt????