Run rẩy trước áp lực do Lam Bình tỏa ra, Song Thư sợ hãi nói:
-Bởi.....bởi...vì chuyện lần trước em luôn cảm thấy rất hối hận. Lẽ ra em không nên vì ghen tị mà có ý định xấu với Bảo Yết còn làm hại cô ấy bị mất tích. Chính vì thế em mới tìm kiếm tung tích cô ấy. May mắn có thông tin em liền đưa nó cho cảnh sát nhưng ngay sau thì kẻ đang giữ Bảo Yết đã liên lạc với em và đe dọa rằng nếu để ai tìm được cô ấy thì sẽ cho người xử em. Em cũng chỉ vì sợ hãi nên mới làm như vậy. Em thực sự không có ý xấu. Hic...hic......
Vừa nói Song Thư vừa khóc đến hoa lê vũ đái, nhìn dáng vẻ cô ta tội nghiệp khiến ai cũng tiếc thương. Nhưng đáng tiếc trong đó không có Lam Bình. Mặt hắn vẫn lạnh như cũ, thậm chí là có phần hơn. Thấy hắn không phẩn ứng gì Song Thư khá thất vọng:
-Nhưng gì em làm trước kia cũng chỉ vì yêu anh. Em ghen tị vì trong mắt anh lúc nào cũng có hình bóng của Bảo Yết nên mới nhất thời hồ đồ làm vậy. Sau đó nghĩ lại em mới biết mình đã sai lầm như thế nào. Em đã cố sửa chữa sai lầm ai ngờ.......
-Cô diễn xong chưa?
-Cái....cái...gì?
-Cô nghĩ cái trò mèo của cô qua mắt được tôi sao? Tôi không cần nghe cô giải thích! Cái tôi cần là Bảo Yết đang ở đâu?
-Sao anh lại nỡ nói vậy? Em là nói thật mà....
Lam Bình mât kiên nhẫn lập tức lại xách cổ Song Thư lên. Lần này lực đạo ở cổ lớn hơn lúc nãy rất nhiều, đôi mắt hắn cũng hằn lên những vệt đỏ rất dữ tợn. Song Thư lúc này mới nhận ra mình đã lại chọc giận hắn lần nữa. Tên này đã từng có ý giết cô ta thì sẽ có lần thứ hai, vậy nên vì bản năng muốn sống Song Thư lập tức dùng hết bình sinh hét:
-Ở A! BẢO YẾT ĐANG Ở A, THÀNH PHỐ L! EM CHỈ BIẾT CÓ THẾ!!!
Có được câu trả lời mình muốn Lam Bình lập tức buông Song Thư ra. Lụi sơ ngồi trên nền đá, cô ta ho sặc sụa không ngừng.
-Khụ.....khụ......khụ........
-Khụ...khụ.......
Bị bóp cổ tới hai lần, mỗi lần với lực đạo không hề nhỏ đã khiến Song Thư đến giới hạn của mình. Ở cổ rõ ràng có những vết hằn hình ngón tay đỏ ửng trông thật đáng sợ. Phải một lúc lâu mà cô ta vẫn không thể đứng lên được. Song Thư lúc này thật giống như một đóa hoa mảnh mai bị người ta chà đạp. Lam Bình vẫn mặc kệ cô ta mà nhanh chóng rời đi.
Song thư thấy hắn bỏ đi như vậy liền không cam lòng liền lên tiếng trách cứ:
-Chẳng lẽ đối với an hem chỉ là một người thay thế thôi sao?
Qủa nhiên câu nói có sức chú ý đối với Lam Bình. Dừng lại bước chân nhưng hắn không hề hề quay đầu lại chỉ lạnh giọng
-Lúc trước có lẽ cô đáng giá như một vật thay thế. Còn bây giờ một vật thay thế cô cũng không bằng.
Nói rồi liền quay lưng bước đi. Cũng chính vì quay lưng lại nên Lam Bình không hề thấy khuôn mặt của Song Thư lúc này đang trở nên vặn vẹo vô cùng khó coi. Nỗi ghen tị cùng thù hận đang dâng trào trong lòng cô ta lúc này. Nó như một cơn sóng thần ập đến tràn qua quết hết thảy tất cả ý chí. Dám coi thường tôi như vậy tôi nhất định sẽ khiến cho mấy người phải trả giá. Thông tin Song Thư nói cho Lam Bình là đúng nhưng cô ta không hề nói Bảo Yết đang ở cùng ai, cụ thể nơi nào. Để xem giữa thành phố L rộng lớn hắn định tìm người kiểu gì? Thêm vào đó người đàn ông kia cũng đã nói rằng người bảo hộ cho cô ta lúc này là một trong những ông trùm hắc đạo đứng đầu thế giới. Vậy nên tìm được nhưng có đem được người về không lại là một chuyện khác. Tôi nhất định không để cho các người đem được Bảo Yết về rồi phá hoại mọi công sức của tôi như vậy đâu.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Chỗ này là chỗ nào vậy nhỉ? Đi hoài mà không thấy người nào để hỏi đường là sao???
Trên hành lang sang trọng được trang hoàng bằng thảm cùng rèm cửa màu đỏ đắt tiền, một cô gái xinh đẹp đang mò mẫm tìm đường. Mái tóc màu bạch kìm cùng khuôn mặt tinh xảo như búp bê. Mặc trên người chiếc váy ngắn màu lam đơn giản. Nom trông khác gì một thiên sứ lạc lối khiến khiến người ta phải mủi lòng.
Hai chiếc tai mèo trên đầu cô đang không ngừng rung lên và xoay về các phía. Đã ba tiếng rồi những bảo Yết vẫn không tìm được đường ra. Khu biệt thự này cứ như mê cung vậy, dùng cả hệ thống SilverKnight nhưng tín hiệu liên tục bị nhiễu. Thiệt là, tại sao căn cứ nào của Thiên cũng chặn đứng tín hiệu thế này, cẩn thận nhưng có cần làm đến mức nhày không?
Khu biệt thự này không phải của Thiên. Đây chỉ là tổng bộ của một trong số các trưởng lão cai quản khu vực nước A của Hắc Long. Bằng chứng rõ ràng nhất đó chính là nơi này tuy rất sang trọng, kiến trúc thiết kế cũng rất đẹp nhưng độ xa xỉ cùng hoa lệ lại không thể nào bì được những biệt thự Thiên cho cô ở trước đó. Những nơi đó từ nội thất cho đến kiến trúc đều là độc nhất vô nhị. Bảo Yết nhìn cũng muốn lóa cả mắt.
Vì công việc nên Thiên đem cô cùng hắn đến nơi này. Giám sát mọi thứ rồi cùng hắn đi làm. Hắn đứng đầu hắc đạo nhưng vẫn phải làm ra vẻ bề ngoài là chủ một công ty giải trí. Mọi diễn viên ca sĩ tất nhiên đều có đẳng cấp để phân chia nhau. Và đẳng cấp cao nhất là có thể được trở thành nghệ sĩ dưới trướng của Ma Thiên. Những người nào may mắn hơn cả được đào tạo qua công ty của hắn đều trở thành những Thiên Vương, Thiên Hậu của ngành giải trí. Nói chung là tiền đồ vô lượng.
Quay lại vấn đề lúc nãy, tuy chỉ cùng đi cùng hắn rồi ngồi nhìn hắn làm việc nhưng ít nhất vẫn vui hơn là ở nhà một mình. Điều đó khiến cho Bảo Yết dạo gần đây khá vui vẻ. Hôm nay vì có việc bắt buộc hắn phải đi không thể đem cô theo nên mới để cô ở lại đây. Nói khi quay về sẽ đem tặng cô một bất ngờ. Bảo Yết nghe lời cũng đành phải ở lại đây, tiên thể đi tham quan xung quanh luôn. Từ lúc đến luôn bận rộng chẳng có thời gian.
Mà kể cũng lạ từ lúc đến đây cô chẳng gặp được bất kì ai ở căn biệt thự này. Có thì cũng là gia nhân hay Thiên cùng thuộc hạ. Còn cái người được gọi là trưởng lão kia cùng gia đình của ông ta thì cô chẳng được nhìn lần nào.
Vậy nên cô quyết định đi dạo xung quanh ngôi biệt thự này biết đâu lại có thể gặp được họ. Cô nghe người hầu trong nhà kể nên cũng khá tò mò. Trưởng lão cũng là một người lớn tuổi, từng bôn ba lo việc cùng tiền thiếu chủ cũng chính là cha của Ma Thiên nên cũng được trọng dụng. Ông ta là một người tàn nhẫn, thuộc hạ ai cũng nể sợ. Nhưng mà nói gì thì nói về độ đáng sợ cô vẫn không thấy ai được như Thiên. Ông ta có một người con trai năm nay cũng gần rồi. Từng có một người vợ nhưng lại chán nên đã li dị và cưới về người vợ khác trẻ đẹp quyến rũ hơn. Cô vợ mới này thấy bọn họ bàn tán nhau là một người điêu ngoa kiêu ngạo, được trở thành thiếu phu nhân trong nhà lên mặt không coi ai ra gì. Thậm chí cô ta còn không ít lần tự ý trừng phạt người hầu một cách vô lý. Trưởng lão cùng con trai ông ta suốt ngày bận rộn nên cũng không thèm quản, thấy thế cô ta càng được thể làm tới. Không hiểu sao phụ nữ cực phẩm như vậy cũng rước về được. Không biết vợ trước của anh ta như thế nào, chỉ có mỗi cô vợ này là vô cùng nổi tiếng.
Đi thêm được một lát thì Bảo Yết thấy một bóng người. Ngay lập tức cô liền đuổi theo để hỏi chút chuyện. Nhưng càng đuổi theo cô càng thấy có cái gì không ổn. tại sao người này lại có dáng vẻ lén lút như vậy? Nhìn quần áo mặc trên người thì không phải gia nhân. Vậy thì đó là ai được nhỉ???? Tò mò nên Bảo Yết chỉ im lặng đi theo người phụ nữ đó. Cuối cùng thì cô ta dừng lại trước cửa một căn phòng lớn nhìn trước nhìn sau rồi bước vào. Cánh cửa căn để khép hờ chừa lại một khe hở. bảo Yết cũng qua khe hở đó nhìn vào bên trong. Nhìn vào cô bỗng mỉm cười một cách khó hiểu rồi tự lẩm bẩm một mình:
-Thú vị đấy.....
Đôi mắt màu xanh dương của cô không biết vì sao lại trỏ thành màu xanh ngọc. Trông như thấu kính của một chiếc camera hồng ngoại vậy
"fϾ/t
ps: Vẫn như cũ! Đăng nửa đêm, ai may mắn thì được tem!