"BỐP!!!!!"
-Tiện nhân! Ngươi đem Bảo Yết đi đâu rồi?
Giọng nói lạnh và sắc của Ma Thiên có thể cho thấy rõ hắn cỡ nào tức giận. Ngân mặc dù bị đánh đến tàn tạ, khóe miệng còn dính máu nhưng biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh:
-Thuộc hạ thực sự không biết gì hết thưa thiếu chủ!
-Ngươi còn chối! Tiếp tục đi!
Nơi đây là hình phòng của Hắc Long. Ma Thiên lúc này đang ngồi ung dung ở một bên. Đứng bên cạnh hắn là Xích, người đang hành hình Ngân là thuộc hạ có nhiệm vụ canh giữ hình phòng. Thuộc hạ theo lệnh của Ma Thiên tiếp tục tra tấn Ngân. Roi dây quấn gai quất liên tiếp lên người rồi đổ nước muối đặc vào. Cảm giác đau đớn mãnh liệt vừa xót mãi không thôi. Chân bị xích lại đến tê liệt không thể cử động. Và cứ mỗi giờ trôi qua lại lấy đi trên người cô ta một phần thịt, vết thương đã sâu đến mức nhìn thấy xương. Xích nhìn chị gái mình dù có đau đớn ra sao cũng không dám kêu lên một tiếng trong lòng quặn thắt. Hắn đã cảnh báo cô từ trước nhưng Ngân không chịu nghe. Làm đến mức này dù có bị làm đến chết hắn cũng không thể can thiệp. Một lúc lâu Ma Thiên mới ra hiệu cho dừng tay:
-Nói mau! Bảo Yết đang ở đâu? Ngươi đã làm gì?
-Thuộc hạ có thể lấy tính mạng của mình ra để thề thuộc hạ vô tội.
-Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao? Trong lúc ta đi người được giao nhiệm vụ canh chừng Bảo Yết chỉ có ngươi và Xích. Nếu không phải ngươi thì chẳng lẽ là Xích. Nếu vậy thì.....
Ma Thiên nghiêng đầu về phía Xích một cái thuộc hạ liền hiểu ý đẩy ngã hắn lôi ra giữa hình phòng. Cũng giống như Ngân, bọn họ bắt đầu tra tấn hắn. Xích cũng không phản kháng lại chỉ im lặng chịu đựng. Tuy vậy biểu cảm trên khuôn mặt của hắn chưa từng thay đổi, chỉ có chút nhăn mày lại vì đau đớn. Ngân nhìn không đành lòng liền dập đầu cầu xin Ma Thiên.
-ĐẠI THIẾU CHỦ!!!!!! XÍCH KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CHUYỆN NÀY!!!! Trong lúc người đi thuộc hạ đã nhờ Xích đi giải quyết một số chuyện vậy nên canh trừng thiếu phu nhân chỉ có ta.
-Hử? Cuối cùng ngươi cũng chịu nói?
-......
Ma Thiên có vẻ vì nhận được câu trả lời mong muốn liền cho thả Xích.
-Quay về đi!
-Tạ thiếu chủ!_Xích nhanh chóng lại đứng lên đến bên cạnh chủ tử
Quay lại với Ngân hắn lạnh giọng.
-Cho ngươi cơ hội cuối! Ngươi đã làm gì Bảo Yết?
-Là thuộc hạ sơ suất để thiếu phu nhân xảy ra chuyện.
-Chỉ có thế?
-Chỉ có thể!_Ngân khẳng định
-Rất tốt! Rất can đảm! Ta tặng ả cho các ngươi. Dùng xong thì xử luôn đi!
-Tạ ơn thiếu chủ
Nói rồi Ma Thiên đứng dậy toan rời khỏi. Ngân nghe cái mệnh lệnh vô tình vừa nãy của hắn mà lòng đau đớn nghìn lần. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Thuộc hạ vẫn luôn trung thành với người. Thiếu chủ lại vì một nữ nhân không chịu tin tưởng ta. (mỗ tui: ngươi nói dối không chớp mắt như vậy ai tin cho nổi >