Làm Nũng Cũng Vô Dụng

chương 17: dỗ em đi ngủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhang – Beta: Hann

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thừa Kiêu quen đường quen nẻo đi thẳng xuống tầng chung cư. Anh cố ý chọn một chiếc BMW X không tính là nổi bật lắm. Bệ xe của SUV hơi cao, anh chọn vậy để Từ Tinh Miên đỡ vất vả leo lên.

“Tôi cứ tưởng anh chỉ biết chạy xe hai bánh thôi.” Cô gái nhỏ cột tóc, đôi mắt cong lên cười nói.

Hôm nay Hoắc Thừa Kiêu ăn mặc khá qua loa, áo thun trắng quần jean và một đôi giày trắng đến mức phát sáng. Hai tay anh để trên vô lăng, chuyên chú lái xe, thể hiện kỹ năng lái xe đỉnh của chóp của mình.

Anh dễ dàng bỏ chiếc Volkswagen đen lại phía sau, có thể là do mở cửa sổ nên gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh đã thu hút chú ý của nữ tài xế lái chiếc Volkswagen.

Lúc dừng đèn đỏ, nữ tài xế kéo nửa cửa sổ xuống: “Anh đẹp trai~~”

Hoắc Thừa Kiêu keo kiệt ném cho cô ta một ánh mắt “Có chuyện gì nói mau”.

Nữ tài xế nhân cơ hội tới gần: “Anh muốn cùng em gái ra ngoài dạo chơi hả, em có thể dẫn hai người đi mua sắm nha.”

Từ Tinh Miên cúi đầu hí hoáy với móng tay, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt muốn tìm tòi nghiên cứu của cô ta. Cô cúi đầu hỏi: “Anh thuê chiếc xe này bao tiền, có phải rất đắt không?”

Nữ tài xế:?

Hóa ra là một tên tên nghèo theo đuổi một kẻ ngốc.

Trong thoáng chốc, vẻ mặt cô gái kia trông như cái mâm, tâm tình phức tạp không thôi.

Đang là giờ cao điểm, dòng xe nối đuôi nhau từ đầu đèn giao thông đến tận chân cầu.

Hoắc Thừa Kiêu khẽ cười hai tiếng, thong thả nổ máy cho xe chạy. Đạo diễn Lục bên kia gọi đến, hỏi hai người Hoắc thiếu gia thân yêu đã đi đến đâu rồi, có cần cho người đặc biệt đến đón không.

Cúp điện thoại xong, anh nghiêng đầu đối diện với đôi mắt đen láy của cô.

Từ Tinh Miên nghe anh gọi đối phương là “Đạo diễn Lục” nên nghĩ rằng có lẽ bên phía đạo diễn giục bọn họ mau đến công ty. Hai người đóng vai phụ mà lại xem thường người khác như vậy.

“Đừng lo, đạo diễn Lục nhẫn nại lắm.”

Hoắc Thừa Kiêu cũng khá quen thuộc với đường trong trung tâm thành phố. Từ ngã tư đường quẹo trái rồi đi ngược chiều lại, trong khi các xe khác bị mắc kẹt trên đường và đi chậm lại thì anh vẫn lái với tốc độ như chơi Crazyracing Kartrider.

Anh đi vòng xuống đường núi, giữ vững tốc độ rồi đỗ xe dưới lầu công ty Ngu Quang.

Anh trai giúp đậu xe ở cửa nhận chìa khóa, không quên liếc mắt nhìn hai người trên xe. Anh ta không nhớ mấy thế hệ tiểu thịt tươi gần đây trông như nào nữa. Nhưng dù không nổi tiếng thì cũng không cần quang minh chính đại dẫn bạn gái đi hóng gió như thế này chứ.

Đạo diễn Lục đặc biệt căn dặn trợ lý đợi dưới lầu. Lúc anh ta thấy Hoắc Thừa Kiêu, tính mở miệng gọi “Hoắc thiếu”, thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị Hoắc Thừa Kiêu từ tốn chậm rãi cắn ngang rồi: “Phiền ngài xuống đón rồi.”

Trợ lý ngờ vực: “Nên vậy, nên vậy.”

Bọn họ đi ngang qua một phòng họp nào đó, giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ từ trong phòng truyền ra. Tiểu hoa đán dịu dàng động lòng người trên màn ảnh đang lý luận tay đôi với người đại diện của mình. Dựa vào cái gì mà dám không qua sự đồng ý của cô ta đã tự ghép CP, còn ghép CP với bạn trai cũ, mà còn là mối tình đầu nữa chứ.

Trợ lý chảy mồ hôi ròng ròng, dẫn bọn họ sang phòng họp kế bên. Người đàn ông trẻ do đợi quá lâu nên tay đã siết chặt điện thoại rồi.

Hoắc Thừa Kiêu kéo một cái ghế cho Từ Tinh Miên ngồi xuống, sau đó hắng giọng nói: “Đạo diễn Lục.”

Đôi mắt vô thần của Lục Phóng sáng lên khi thấy cô gái ở gần đó: “Cô Từ, có ai nói rằng trông cô giống một gương mặt đại diện trong nhóm nhạc nữ Hàn Quốc chưa?”

Đôi mắt của Từ Tinh Miên giật vài cái, quay sang hỏi Hoắc Thừa Kiêu: “Đại diện của nhóm nhạc là như nào?”

Lục Phóng tốt bụng giải thích: “Là thành viên xinh đẹp nhất, hình tượng xuất sắc nhất trong một nhóm nhạc.”

Từ Tinh Miên không hiểu mấy văn hóa của fan này lắm, hiểu biết về giới giải trí cũng rất ít. Thế nhưng đạo diễn nói vậy thì chắc chắn cũng có dụng ý của anh ta, nói cảm ơn chung chung cho qua chuyện rồi thôi.

Từ Tinh Miên vô cùng khách khí nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Cảm ơn ngài.”

Thật ra Lục Phóng nghĩ cô gái này xinh đẹp thật, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, là kiểu người nhìn một lần sẽ ấn tượng ngay. Nói chuyện đôi câu thì phát hiện người ta căn bản không có ý định vào giới giải trí, anh ta thử hỏi: “Sao cô Từ lại muốn tham gia chương trình giải trí này vậy?”

Từ Tinh Miên ăn ngay nói thật: “Nghe nói kiếm được nhiều tiền nên tôi tới thử.”

Hoắc Thừa Kiêu cố gắng kiềm chế không để khóe miệng mình cong lên. Anh móc một tờ giấy A được gấp lần ra, để lên bàn: “Đạo diễn Lục, đây là một bản hợp đồng bảo mật tôi nhờ người viết, nếu không có gì thì anh hãy cho tổ tiết mục ký vào.”

Lục Phóng có rất nhiều thủ đoạn, anh ta sẽ làm mọi thứ để giữ thứ hạng của chương trình.

Hoắc Thừa Kiêu đã phòng ngừa trước để chiếm thế thượng phong, anh cười híp mắt đẩy bút qua.

Lục Phóng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại để xác nhận lần nữa: “Cô Từ, cô thật sự không có ý định vào giới giải trí sao?”

Từ Tinh Miên lắc đầu không chút do dự.

“… Được rồi.”

Hai bên ký kết hợp đồng, sau đó trợ lý đưa mọi người ra ngoài. Khi ra khỏi công ty, Từ Tinh Miên thở dài một hơi. Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo người đàn ông: “Haiz, đạo diễn Lục, anh đưa hợp đồng mà anh ấy không nói hai lời đã ký rồi.”

Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu phụ họa: “Đúng vậy, tính tình đạo diễn Lục khá tốt.”

Đó là do em chưa thấy cảnh thủ đoạn độc ác hay là cảnh anh ta đè diễn viên không nghe lời vào tường rồi đánh thôi.

Ánh mắt vừa rồi của anh ta giống như một con sói độc ác nhìn thấy con thỏ trắng vậy, là do em quá đơn thuần nên không nghĩ về nó nhiều thôi.

Anh lặng lẽ bổ sung hai câu trong lòng mình.

Chương trình bắt đầu ghi hình vào giữa tháng bảy, chỉ những CP được chọn mới được công bố lên mạng. Tiểu hoa đán hôm đó còn há mồm hét to đã khuất phục dưới sự uy nghiêm của người quản lý, biểu cảm cười như không cười, như không quen gặp người lạ vậy. Thế nên lúc chụp ảnh đã bị cánh phóng viên trong giới giải trí lôi ra làm tiêu đề.

Cố Lê cãi nhau với người nhà nên phải tìm đến chỗ Từ Tinh Miên để nương tựa, tối đó hai người co chân ngồi trên ghế sofa xem tivi.

“Cô chú thật sự không về sao?” Cô ấy có hơi lo lắng, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho bọn họ.

Từ Tinh Miên lắc đầu, cô trở về hơn một tuần, bên Singapore cũng chưa gọi tới một cuộc nào. Hai bên cứ giằng co qua lại, ai cúi đầu trước thì người đó thua thôi.

Cô chắc chắn sẽ không cúi đầu chịu thua, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi sự khống chế của ba mẹ mình.

Cố Lê nhéo hai cái tai thỏ trên áo ngủ của Từ Tinh Miên: “Tinh Tinh, cậu với ông chủ Hoắc thật sự ở bên nhau rồi à?”

Từ Tinh Miên sửng sốt, phủ định hẳn ba lần: “Không có đâu, cậu nghe ai nói thế, làm sao có chuyện đó được.”

Cố Lê ngẩng đầu lên, trêu chọc đầy ẩn ý: “Vậy sao anh ấy đi theo cậu ra nước ngoài thi đấu, cùng nhau đóng vai phụ, còn cùng nhau tham gia tiết mục của họ Lục kia nữa.”

Từ Tinh Miên mím môi rồi rơi vào trầm tư.

Một lát sau, cô ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt của người bạn tốt đang phân tích tình hình, cuối cùng cũng nghĩ ra một đáp án.

“Có thể là do chúng tớ đều thiếu tiền.”

Cố Lê: “…”

Chiều hôm sau, chiếc xe của ê-kíp đậu dưới tầng, Từ Tinh Miên chỉ gói ghém đơn giản vài bộ quần áo. Vì chỉ ghi hình trong vòng một tuần nên cũng không cần mang nhiều đồ lắm.

Cố Lê đưa cô xuống lầu, trước khi chia tay còn nói nhỏ bên tai cô: “Đừng quên ký tên cho tớ!”

Địa điểm ghi hình nằm ở một khu biệt thự tư nhân ngoài bến Thượng Hải, tính luôn những vị khách thì có tổng cộng mười người.

Trên xe chở Từ Tinh Miên và một vài nhân viên công tác khác, tuổi tác cũng không lớn lắm, trông giống như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.

“Nghe nói lần này có một anh zai đẹp trai dữ lắm.”

“Có ảnh chụp không, có phải thực tập sinh của công ty nào không thế?”

Từ Tinh Miên không có ý nghe các cô thảo luận, cô lấy tai nghe trong túi ra đeo vào. Điều hòa trong xe được mở rất thấp, cô lùi về phía cửa sổ, cúi đầu chợp mắt.

Xe chạy suốt nửa tiếng, men theo đường lớn ở bến Thượng Hải rồi từ từ đổ xe ở trước bãi đỗ tạm thời của bến Thượng Hải.

Từ Tinh Miên xuống xe rồi kéo theo hành lý. Sau khi vào cửa, cô gặp trợ lý của đạo diễn Lục, anh trai trợ lý tự mình dẫn cô vào phòng: “Nhà này là nơi ở của các cô, cùng với một CP màn ảnh nữa. Bên trong có rất nhiều phòng, cô có thể chọn cái nào mình thích.”

Từ Tinh Miên cười nhạt: “Tôi tới sớm ạ?”

Căn phòng rộng rãi như thế nhưng vô cùng im ắng, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người ở ngoài cùng tiếng thủy triều dâng lên rõ mồn một truyền hẳn vào tai.

Anh trai trợ lý sờ chóp mũi: “Cặp đó xảy ra một chút vấn đề.”

Từ Tinh Miên không hỏi nhiều nữa, xách theo hành lý đi lên lầu hai. Cô mở cửa vào một căn phòng hướng ra biển, trông như phòng của công chúa vậy, chỗ nào nhìn thấy được đều là màu hồng và trắng. Rèm cửa sổ ren lay theo gió, mùi mặn nồng của biển được gió thổi phất qua, ùa vào khiến cô cảm thấy hơi lạnh.

Từ Tinh Miên đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi phức tạp.

Cô thu hồi bước chân lại, nói với Tiểu Jiojio: “Tôi muốn đổi phòng khác ạ.”

Hoắc Thừa Kiêu với Lục Phóng đã ký hợp đồng, nội dung bên trong có đề cập việc hậu kỳ sẽ phải cắt nối biên tập làm sao để những cảnh quay cận mặt của anh và Từ Tinh Miên đều được bỏ hết.

Đạo diễn Lục rất khốn đốn, nhưng lại lo lắng vì đối phương là người đầu tư lớn nhất cho chương trình này. Ai cũng không thắng nổi tiền mà, đành phải cố gắng để đáp ứng thôi.

Năm giờ chiều, cuối cùng tiểu hoa đán đang hot cũng xuất hiện. Cô ta với bạn trai cũ là mối tình đầu của mình cách nhau hẳn tám bước, hai người đều không vừa mắt nhau.

Bầu không khí trong nhà lúc này rất kỳ lạ.

Từ Tinh Miên thật sự quá khát, không chịu được nữa nên mới xuống lầu tìm nước uống. Lúc đi ngang qua tiểu hoa đang hot, cô ta kéo tay Từ Tinh Miên, rất cởi mở chào hỏi cô.

“ Uầy xinh thế, tôi nghe đạo diễn bảo cô vẫn còn đi học à?”

Từ Tinh Miên có một gương mặt đẹp nhưng không khiến người khác cảm thấy dễ ghét, nói người gặp người thích cũng không ngoa, ít nhất thì cũng không hại người hại vật.

Tiểu hoa đán lấy một hộp quà từ trong túi ra: “Tôi có quà tặng cô.”

Hệ liệt vòng tay của Tiffany T.

Đột nhiên Từ Tinh Miên nghĩ đến món quà mà mình chuẩn bị, một cặp nhẫn đôi. Cô nhìn sang gương mặt của tên đàn ông đầu gỗ kia, hơi tò mò mối thâm sâu cừu hận của bọn họ lớn cỡ nào mà lúc lên chương trình của đạo diễn Lục cũng không màng hình tượng như vậy.

Cũng may Hoắc Thừa Kiêu xuất hiện đúng lúc, anh cầm hai hộp qua. Thay vì đưa trực tiếp cho họ, anh chỉ đặt nó trên bàn cách đó không xa: “Tôi với Từ Tinh Miên có chuẩn bị quà gặp mặt.”

Nói xong, anh đi tới ôm vai cô gái.

“Đạo diễn nói nửa tiếng sau bắt đầu ghi hình, bảo tôi thông báo với mọi người một tiếng.”

Gương mặt đang tươi cười của tiểu hoa đán còn chưa duy trì được năm phút lại cáu kỉnh sụp đổ xuống. Cô ta đạp lên giày cao gót, cốp cốp cốp bước lên lầu hai, đóng cửa cái rầm.

Hoắc Thừa Kiêu dắt Từ Tinh Miên quay về phòng, tránh né camera trong phòng, anh thì thầm nói: “Tôi đã xem qua nhiệm vụ hôm nay rồi, lát nữa em nhớ kỹ phải chọn bên phải.”

Từ Tinh Miên ngồi ở mép giường, đầu ngón chân vân vê lông thảm nhung theo thói quen. Cô còn đang bổ não nghĩ xem cừu hận thâm sâu của tiểu hoa đán với tên đầu gỗ đó là gì, nhất thời không nghe thấy mấy lời anh nói.

“Anh vừa mới nói gì ấy?”

Hoắc Thừa Kiêu bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, hai tay chống hai bên mép giường, chăm chú nhìn cô trong tư thế nhìn từ dưới lên.

“Tôi nói, lát nữa có nhiệm vụ, em nhớ chọn bên phải.”

Ánh mắt của Từ Tinh Miên va phải đôi mắt đen láy của anh, cô ngơ ngác ngỡ ngàng vài giây: “À, được rồi.”

Sự thật chứng minh, các nghệ sĩ quản lý biểu cảm rất chuyên nghiệp. Tiểu hoa đán đã khôi phục dáng vẻ thanh xuân thanh thuần của bản thân, tên đầu gỗ cũng thay đổi ánh mắt, trở nên dịu dàng hơn khi nhìn về phía cô gái.

Đêm nay có nhiệm vụ đầu tiên, mời khách mời nữ của hai bên lên nhận nhiệm vụ.

Tiểu hoa đán rút thẻ bên trái, nhiệm vụ nhận được là làm một chiếc bánh dâu tây.

Từ Tinh Miên mở thẻ, trong giây lát, ánh mắt cô như đờ đẫn ra luôn.

… Mời bạn nam dỗ bạn nữ đi ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio