Lộc vs Đỗ
Sư thần Ludwig là người được xem là thần trong giải đấu đỉnh cao nhất của Vương giả vinh diệu mùa đầu tiên.
Nữ MC vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của thanh niên đứng trên sân khấu nhẹ nhàng nâng cúp chiến thắng trong giải đấu KPL của Vương giả vinh diệu.
"Xin chào mọi người, tôi là đội trưởng đội LD Vickey, tôi tên là Ludwig.
Trong tên của tôi có âm Sư của tên thật, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Sư."
Thanh niên đẹp trai, tràn đầy quý khí, hoàn toàn không giống các tuyển thủ đứng bên cạnh mà giống nghệ sĩ piano hơn.
Khuôn mặt đẹp không tỳ vết luôn mang nụ cười, đôi mắt đào hoa nhìn xuống khan giả, ánh đèn sân khấu càng làm người ấy thêm thu hút, sự trưởng thành không đúng tuổi của anh.
Khí chất và ngoại hình không phải quá xuất sắc, điều làm người ta thấy khâm phục đó là kỹ năng đỉnh cao và ý thức chơi game quá xuất sắc.
Vào thời điểm đó, không có bất kỳ đội tuyển nào có thể đánh bại Lộc Sư và đội của anh ấy.
Lĩnh vực thể thao điện tử chỉ mới nổi lên ttrong vài năm trở lại đây.
Ngay cả ngàng công nghiệp livestream cũng mới phổ biến gần đây.
Nhưng Sư thần Ludwig, chỉ cần một ngôi vị quán quân trong mùa giải KPL mùa xuân đầu tiên đã tạo nên tên tuổi của mình trong ngành thể thao điện tử, đó là...
"Người sở hữu Quốc Phục tất cả tướng đường giữa."
Khi ấy người ta chưa chơi game nhiều như bây giờ, thể loại MOBA thì càng không được chú ý.
Vì thế Quốc Phụ khi ấy rất khó cạnh tranh, không có giáo án, không có hướng dẫn build đồ.
Tất cả đều dựa vào kỹ năng bản thân, tự mày mò nghiên cứu lối chơi và cách sử dụng tướng.
Lọt top Quốc Phục rất khó.
Nhưng Sư thần Ludwig có thể tự solo giành Quốc Phục đường giữa.
Anh ấy thậm chí còn là người tiên phong mang pháp sư vào rừng, thay thế các vị tướng đi rừng thuần để điều chỉnh nhịp độ trận đậu của cả đội.
Phá vỡ định kiến của lối chơi pháp sư cũ, pháp sư đường giữa không còn chờ đội lên gank nữa mà chuyển sang hỗ trợ hai đường bên.
Năm đó mặc định rừng sẽ phải điều chỉnh nhịp độ ở cả ba đường, nhưng Sư thần Ludwig là người mở ra lối chơi mang tướng kiểm soát (không mặc định là pháp sư nữa) vào đường giữa và cả rừng sẽ trở thành vị trí đôi.
Điều đó giúp giảm thời gian một ván đấu còn khoảng ba mươi phút, nhanh hơn hai mươi phút so với trước kia.
Nó giúp cải thiện tỷ lệ thắng và nhịp độ trận đấu ổn định hơn, giảm khả năng kẻ địch lật kèo.
Anh ấy đã làm nên cốt lõi của các giải đấu KPL tiếp theo.
Bây giờ, các đội tuyển đều chọn đường giữa là người giữ nhịp độ trận đấu, dẫn dắt cả đội, điều này bắt nguồn từ Ludwig.
Sư thần Ludwig là tuyển thủ duy nhất trong các giải đấu chuyên nghiệp lớn nhỏ trong lịch sử của Vương giả vinh diệu chiếm sát thương cả đội lên tới %.
Sau Ludwig, Vương giả đã trải qua mùa KPL nhưng chưa bao giờ xuất hiện cá nhân nào xuất sắc như anh ấy.
Biệt danh "Sư thần" cũng từ đấy mà ra.
Sư thần Ludwig khi ấy mới tuổi, mang theo bốn sinh viên hơn hai mươi tuổi, tự mình thành lập đội LD Vickey.
Khác với các đội khi đó đều để rừng là người call chính (người sẽ chủ động kêu gọi đồng đội giao tranh hay tổ chức các pha bắt lẻ), Sư thần Ludwig là đội trưởng ở vị trí đường giữa.
Trong năm đầu tiên tham gia giải KPL, anh đã dẫn dắt cả đội trực tiếp giành hai chức vô địch giải đấu mùa xuân và mùa thu .
Vô địch tất cả các giải và trận chung kết năm (giống SKT T ha).
Trời ơi, anh ấy đã tạo nên một cậu chuyện huyền thoại.
Đúng hơn, bản thân anh ấy trở thành môt huyền thoại.
Nhưng thật không may, đầu năm có thông tin đội trưởng Ludwig bị chấn thương, phải nghỉ ngơi một năm, nhưng đội tuyển LD Vikey vẫn tham gia thi đấu.
Khi đó đội tuyển LD mới bộc lộ tài năng của mình, đã bước vào suy thoái.
Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có thông tin gì nữa về Sư thần.
Nếu Sư thần không chấn thương phải tạm dừng thi đấu chuyên nghiệp thì các đội tuyển sẽ không phát triển lớn mạnh như bây giờ.
Chỉ cần LD Vikey vẫn ở đỉnh cao, thì các đội khác mãi ở vị trí thứ hai.
Đó là đội duy nhất bạn có thể tin tưởng % giành chiến thắng.
Tuy nhiên, hai năm gần đây giải đấu Vương giả đã giảm nhiệt, không còn có quá nhiều người quan tâm, video tổng hợp các trận đấu gần nhất đã hai năm trước.
Ngay cả cái tên huyền thoại được Lộc Duy nhắc, khán giả đã không còn nhớ rõ nữa, có người còn không biết.
Nếu không phải là người hâm mộ lâu năm, hoặc là những người dẫn chương trình như nữ MC vào năm khi Vương giả mới ra mắt, là những người đầu tiên bình luận phân tích có thể chưa từng nghe đến cái tên Sư thần.
Nữ MC nhớ lại thời kỳ huy hoàng, mới nhớ ra lời LuVi nói, đấy là anh hai của cậu.
Nếu LuVi xưng vương đường giữa thì Ludwig...
Là một vị thần đường giữa.
Mặc dù vị thần cũ không ở đây nhưng cô được gặp em trai của người đó.
Đều là những người ài năng, cùng sở hữu vẻ đẹp động lòng người.
Nữ MC bình ổn lại cảm xúc bản thân, mở miệng nói: "LuVi, anh trai cậu...anh ấy có ổn không?"
"Anh mấy mất rồi." Lộc Duy nhẹ nhàng nói, quay mặt sang một bên tránh máy quay, người xem không thấy rõ cảm xúc của cậu chỉ thấy giọng nói đâu thương của Lộc Duy.
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của thiếu niên mang theo nỗi buồn không hợp tuổi, cậu nghẹn ngào: "Năm ngoái khi chúng tôi về nhà, trên đường xảy ra tai nạn.
Mẹ và anh hai đã qua đời, tôi thì...què một chân."
An Nhuyễn bên cạnh ngẩng đầu nhìn Lộc Duy, đôi mắt to trong mang theo an ủi, nhẹ nhàng vỗ vai Lộc Duy, không lên tiếng an ủi cậu.
Lộ Phi đứng môt bên cúi đầu, tóc mái che khuất khuôn mặt, hô hấp của hắn trở nên nặng nề.
Fans của Lộc Duy ở bên dưới không biết Heo con nhà mình đã trải qua quá khứ đau buồn như thế này, rơm rớm nước mắt, thậm chí có người bật khóc.
Nữ MC không ngờ câu hỏi của mình làm không khí hội trường trở nên buồn bã, khan giả bên dưới che miệng, đều bày tỏ sự đồng cảm với Lộc Duy.
Lộc Hoài khó khăn mới đưa được em trai ra ngoài, không ngờ ở trên sân khấu bị người ta rạch vết thương lần nữa quay sang khin đạo diễn Khương.
Đạo diễn Khương có thể hiểu được ý của anh, thông báo cho nữ MC chuyển qua nội dung khác.
Trong lòng Nữ MC cũng thấy khó chịu, cố gắng lên tinh thần an ủi Lộc Duy, sau đó thông báo dừng nội dung vòng hai chuyển sang phần tiếp theo.
Mặc dù đã chuyển sang trò chơi mới nhưng trên sân khấu không khí vẫn rất ngột ngạt.
Đỗ Dật Văn bên dưới cười gượng nhưng trong lòng lo lắng, tay để trên đùi nắm chặt.
Bầu không khí cứng nhắc kéo dài cho đến hết buổi thi đấu.
Vài phút cuối trước khi kết thúc, nữ MC được phép của các streamer, sắp xếp fans lên sân khấu chụp ảnh kỷ niệm.
Đến xem thi đấu không phải ai cũng là fans của các streamer, sau khi MC nói xong, nhóm fans chen nhau lên sân khấu.
Nhưng có bảo vệ nên mọi người đều phải xếp hàng lần lượt lên.
Lộc Duy sau khi trả lời câu hỏi về anh trai mình, tâm trạng vẫn chưa ổn định, ôm hộp quà, yên lặng đứng cạnh Lộ Phi và An Nhuyễn.
An Nhuyễn vẫy tay với fans của mình trong khi Lộ Phi đút tay túi quần, mắt híp nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Lộc Duy đột nhiên nhớ lại lời nói của fans Lộ Phi ngày hôm qua trong kênh livestream:
Cậu hơi lo lắng, liếc nhìn khóe miệng Lộ Phi, "Anh Phi, mặt anh...có sao không?"
Lộ Phi đang suy nghĩ thất thần, nghe thấy Lộc Duy hỏi, mới giật mình.
Hắn rất nhanh bình tĩnh lạ, giơ tay sờ khóe miệng, vẻ mặt khó nói.
Hắn liếm khóe miệng, nhướng mày: "Ừm, rất tốt."
Lộc Duy: "..." Không nghĩ ra, nhìn Lộ Phi đàn ông như thế mà lại là người máu M.
Đúng lúc này, fans của cậu xếp hàng chạy đến.
Trước mặt Lộc Duy tự nhiên xuất hiện đám người, tất cả đều là con gái, háo hức vây xung quanh.
"Heo tinh?!"
"Aaaaa, gặp được LuVi rồi woohoo ~"
"Sao cậu lại đẹp thế Heo tinh!"
Lộc Duy đỏ mặt, hơi xấu hổ không biết trả lời lại như nào, quay sang nhìn An Nhuyễn và Lộ Phi đã bị kéo đi chụp ảnh.
Bên cạnh cậu kéo đến một nhóm chị gái, tay cầm máy ảnh, vui vẻ nhìn cậu:
"Chúng tôi có thể chụp ảnh với cậu được không Heo tinh?"
Lộc Duy gật đầu, nhóm bên trái lên tiếng hỏi:
"LuVi, cậu có thể nhận quà mà chúng tôi đã chuẩn bị được không ~"
Lộc Duy quay sang nhìn, mấy cô gái không cao lắm, nhưng rất đáng yêu, tuổi cùng lắm mới xếp thành một hàng, tay ôm con hươu cao hơn nửa người.
Con hướu rất to, các cô ôm nó đã gần chạm đất rồi
Lộc Duy: "Oa..." tâm trạng không vui trôi đi, vui vẻ nhận quà, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn mọi người, rất đẹp nha!"
Hươu là loài mà Lộc Duy thích nhất, đặc biệt là cặp sừng giống như hai cái cây nhỏ, làm cho người ta cảm thấy mềm mại và an toàn.
Nhưng con hươu bông to quá, Lộc Duy ôm đã gần bị che khuất tầm mắt.
Mọi người đứng cạnh giúp cậu ôm mới miễn cưỡng lộ mặt để chụp ảnh.
Fans của Lộc Duy không quá nhiều, thi đấu hôm nay có mười streamer, số fans dao động khoảng sáu mươi, bảy mươi nghìn người (gì mà lắm vậy má), kênh của cậu không đến mười nghìn người đăng ký, so với người khác không bằng số lẻ.
Không biết tại sao rất nhiều người vây xung quanh cậu đợi chụp ảnh.
Lộc Duy không biết hiện tại có nhiều người thuộc kiểu "nhanh khống", mọi người đang đợi chụp ảnh với cậu.
Mới bắt đầu cậu còn chụp ảnh với từng người một, nhưng bây giờ số người càng ngày càng nhiều chỉ còn cách chụp tập thể, chụp một ảnh chung sau đó mọi người share cho nhau.
Sau khi chụp xong, mọi người dần tản ra nhưng fans của cậu vẫn đứng lại chờ.
Các cô đứng cung quanh Lộc Duy, nghiêm túc nhìn cậu, "Heo tinh, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi đều hi vọng cậu sẽ tốt hơn."
"LuVi, sau này cậu livestream cái gì cũng được, cho dù là cậu bé bọt biển tôi cũng xem!"
Không khí xung quanh trở nên ấm áp.
...
"Đúng thế LuVi, sau này chúng tôi không trêu cậu nữa, cậu là anh trai nhỏ không phải Heo con."
Lộc Duy đang cảm động, không biết ai nói câu đó, không nhịn được cười thành tiếng, "Thật sự rất cảm ơn các dì!"
Không khí đang rất hài hòa vui vẻ, Lộc Duy đoán tên tài khoản của các cô, đều là fans cậu quen mặt trong kênh livestream.
Họ nói chuyện lúc lâu, cho đến mười rưỡi tối.
Lộc Duy nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã rất trễ, còn chưa đến phía sau nói chuyện với Lộc Hoài, vội vàng tiễn fans ra về, gọi xe cho mọi người, nhìn các cô về.
Đợi đến khi các cô đã về hết, vốn dĩ đang có người đến giúp ôm con hươu bằng bông, bây giờ chỉ còn mỗi cậu cố hết sức ôm.
Gió mùa thu mang hơi lạnh, tòa nhà Phi Miêu yên lặng, Lộc Duy đột nhiên đối mặt với bầu không khí cô đơn.
Cậu cố gắng hết sức dùng tay trái ôm hươu, tay phải sờ túi lấy điện thoại gọi cho anh trai.
Nhưng một chân của con hươu chặn giữa túi và tay của cậu, cậu cố gắng lắm mới lấy ra được.
"Cạch" điện thoại Lộc Duy rơi xuống đất.
Âm thanh rất to, xung quanh lại không có ai, làm người ta thấy hơi lạnh sống lưng.
Lộc Duy rùng mình.
Cậu đang định cúi xuống nhặt điện thoại, nhưng lại sợ hươu quẹt xuống đất, trong lòng đang suy nghĩ nên làm sao.
Suy nghĩ một lúc, quyết định để con hươu lên đầu rồi từ từ ngồi xuống nhặt điện thoại...
Đột nhiên cánh tay nhẹ bẫng.
Con hươu quá to đến mức không thể cúi xuống được tự nhiên bị người khác cầm mất, Lộc Duy chưa phản ứng lại thấy người kia một tay ôm con hươu, sau đó cúi người nhặt điện thoại của cậu lên.
Con hươu cao bằng nửa người, che mất mặt người kia nhưng Lộc Duy nhìn cách anh ta ôm con hươu có thể đoán được chiều cao người kia.
Cao hơn Lộc Duy hơn nửa cái đầu.
Thật ra Lộc Duy cao một mét tám, so sánh chiều cao với mình thì đối phương khoảng một mét chin.
() Mình chưa đượcm ????????.
Cậu không nhìn được mặt đối phương, chỉ thấy tay đưa điện thoại cho mình.
Ngón tay thon dài, mu bàn tay nổi gân xanh, nhìn rất có lực, thảo nào có thể một tay ôm con hươu to như thế.
Lộc Duy đang thất thần, đột nhiên nghe đối phương nói chuyện:
"Điện thoại của em."
Giọng nói người kia như dòng suối đổ vào hồ trong xanh, trong trẻo trầm thấp, có phần khiêm tốn và trưởng thành, làm cho tai người nghe đỏ lên.
Có cảm giác rất quen.
Lộc Duy tập trung nghiên cứu giọng nói, không đưa tay nhận điện thoại, đối phương vẫn để tay như thế nhưng không lên tiếng nữa.
Cho đến khi Lộc Duy cảm ơn nhận điện thoại, anh ta mới bỏ tay xuống.
Lộc Duy không thấy mặt đối phương, không biết nên nói chuyện như nào, cậu bỏ điện thoại vào túi, hơi xấu hổ gãi đầu, "Cảm, cảm ơn anh, anh đưa con hươu cho tôi..."
Cậu nói, đưa tay muốn nhận lại con hươu.
Ánh sáng đèn tòa nhà Phi Miêu sáng như ban ngày.
Bóng dáng cao lớn của đối phương hắt thành ảnh mờ trên người Lộc Duy.
Như ôm Lộc Duy trong bóng của anh ta.
Lộc Duy giật giật con hươu trong tay anh ta, kéo đầu con hươu sang hướng khác lộ ra mặt của người kia.
Khi nhìn thấy rõ mặt người kia, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
Đôi mắt màu xanh như viên ngọc quý, dưới ánh đèn phát ra tia sáng mát lạnh.
Lộc Duy ngơ ngác nhìn người đối diện, tay phải còn đang nắm đầu con hươu miệng ấp úng nói không nên lời...
- --
Gặp nhau rồi ????????..