Bắt đầu
Lộc Duy không nói nên lời, mặt cậu đỏ bừng, tim đập nhanh đến nỗi cả người đều run, hai tay còn không cầm chắc được hộp sữa chua.
Ngay lúc nhiệt độ trên mặt đạt đỉnh thì cửa phòng khám bệnh đột nhiên mở ra, bốn người bệnh nhân đẩy cửa rời đi, tiếp sau đó là bác sỹ Lý từng điều trị cho Lộc Duy đi ra.
Bác sỹ Lỹ tuổi đã lớn, đầu toàn tóc bạc, nhưng tinh thân vẫn rất tốt, trên tay cầm kẹp tài liệu của bệnh nhân, cúi đầu cười nhìn Lộc Duy đang ngồi chờ ở cửa phòng khám, vẫy tay với cậu: "Tiểu Duy, vào đi."
Lộc Duy quay đầu nhìn về phía Đỗ Dật Văn.
Không đợi cậu nói chuyện, Đỗ Dật Văn nghiêm giọng nói: "Anh vào cùng em."
Bác sỹ yêu cầu Lộc Duy làm vài động tác, sau đó sờ nắn xương đùi của cậu, tiếp đó để Lộc Duy chụp X-quang.
Đợi đến khi có kết quả, ông đưa kết quả cho Lộc Duy xem, nhiệt độ của tay chân giảm xuống lạnh ngắt: "Bác Lý, chân của cháu...thế nào ạ?"
Bác sỹ Lý nhíu mày nhìn ảnh chụp X-quang trên tay.
Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, trong lòng Lộc Duy chợt chìm xuống.
Bác sỹ Lý ừm cái cái, nhẹ nhàng nói: "Nói thế nào nhỉ, tạm thời trước mắt không có gì chuyển biến tốt hơn nhưng có thể do phần sụn chêm vào của cháu bắt đầu dung hợp với phần xương mới nên việc đi lại sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng mà Tiểu Duy này, bác để ý lúc đi lại chân cháu không còn gặp vấn đề gì quá lớn nữa, chỉ cần cháu luôn giữ tâm trạng mình vui vẻ, về sau nhất định sẽ tốt hơn."
Bác sỹ Lý nói rất ngắn gọn, ý là phần chêm nối đã được cơ thể tiếp nhận, bắt đầu liên kết với phần xương mới nhưng kết quả không khá hơn trước, không thể đảm bảo có thể đi lại như người bình thường được.
Sắc mặt Lộc Duy trắng bệch, "Vì vậy cháu vẫn phải làm một người què sao?"
Bác sỹ Lý thấy cậu tự ti về bản thân mình, muốn đứng dậy an ủi cậu.
Nhưng Đỗ Dật Văn ngồi bên cạnh Lộc Duy đã đi trước ông một bước: "Em chỉ là bị thương mà thôi, sau này chắc chắn sẽ khôi phục lại như ban đầu."
Bác sỹ Lý là một bác sỹ, không thể tùy tiện nói sẽ chữa khỏi cho bệnh nhân được nhưng Đỗ Dật Văn lại khác.
Ông gật đầu với Đỗ Dật Văn ý bảo anh an ủi Lộc Duy.
Sau khi hai người ra khỏi phòng khám, sắc mặt của Lộc Duy đã tốt hơn một chút nhưng vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Đỗ Dật Văn nhíu mày thật chặt: "Tiểu Duy! Em sẽ tốt lên thôi.
Tin anh."
Anh có thể cảm nhận được sự thất vọng sau bao lần hy vọng của cậu, nhưng bây giờ Lộc Duy giống như một con thú con đang muốn chạy nhanh về nhà tự nhốt mình.
Đỗ Dật Văn chưa từng cảm thấy đau lòng cho ai đó như bây giờ, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều liên kết với đối phương, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lộc Duy, trái tim anh quặn đau.
Lộc Duy lắc đầu: "Cảm ơn anh hôm nay đã đi cùng em, em về trước đây."
Cậu không phải quá để ý về chân của mình nhưng đột nhiên có hy vọng khôi phục bình thường nhũng trong nháy mắt bị dội một gáo nước lạnh.
Khoảng trống thất vọng làm cậu khó tiếp nhận được.
Sau khi cậu nói xong, Đỗ Dật Văn vẫn đợi câu trả lời của cậu.
Trước đây câu nghĩ chân mình sẽ tốt hơn nên rất vui nhưng bây giờ chân mình vẫn không khá hơn nên không có tâm trạng, đầu óc đang rất loạn, còn có...không tự chủ mà ghét bỏ bản thân.
"Lời nói của anh, em...em sẽ nghĩ lại."
Cậu nói xong, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Đỗ Dật Văn, luôn cúi đầu nhìn chân của mình.
Nhưng ngay sau đó, Lộc Duy cảm nhận được một bàn tay lớn đặt lên đầu mình, hơi ấm của bàn tay truyền từ đỉnh đầu xuống toàn thân.
Giọng nói lạnh lùng của chủ nhân bàn tay từ đỉnh đầu, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: "Được, anh chờ em."
Không đợi Lộc Duy thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Đỗ Dật Văn nói tiếp: "Đợi đến khi em thi đấu xong, phải cho anh đáp án."
Lộc Duy ngẩng đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt kiên định của người đàn ông, gật đầu đồng ý.
"Còn một chuyện nữa." Đỗ Dật Văn nhẹ nhàng nói: "Em phải đổi xưng hô với anh."
"Cái gì?"
Lúc đầu Lộc Duy còn chưa hiểu, sau đó mới nhận ra ý của đối phương, mặt bỗng đỏ lên, cũng quên mất vấn đề về chân của mình, "...Được."
Đỗ Dật Văn gật đầu: "Vậy về thôi, ah đưa em về."
Khoảng thời gian sau đó, toàn đội LD tập trung huấn luyện, đợi đến vòng thi đấu đầu tiên, trạng thái năm người đều rất căng thằng.
Lộc Duy và Lộ Phi không livestream một tuần để tập trung tập luyện với đội.
Thời gian một ngày hận không thể kéo dài gấp đôi.
Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện khó khăn và chuẩn bị các đội hình, thời gian cũng đến ngày , một ngày trước khi giải đấu KPL bắt đầu cũng là ngày đăng xuất toàn bộ tài khoản game của cả đội.
Giải đấu KPL chia thành vòng bảng, vòng loại trực tiếp và trận chung kết.
Những đội đạt kết quả nhất định ở vòng trước sẽ được tiến vào vòng tiếp theo.
Một mùa giải thường diễn ra trong chín tuần.
Thời gian thi đấu mỗi tuần từ thứ tư đến chủ nhật.
Trong năm ngày này, mỗi ngày sẽ có hai trận diễn ra vào sáu giờ và tám giờ tối.
Chỉ có đội tham gia giải đấu năm nay.
Giải đấu áp dụng thể thức thi đấu vòng trong tính điểm, hai đội sẽ đối đầu nhau.
Đội thắng sẽ nhận được một điểm và thua sẽ trừ một điểm.
Mỗi trận đấu sẽ áp dụng BO, tức là, đội nào giành chiến thắng hai trong ba ván sẽ là đội giành chiến thắng.
Mỗi đội thường chỉ có một hoặc hai trận mỗi tuần.
Năm người Lộc Duy ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm lịch trình thi đấu do ban tổ chức gửi cho họ.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn lịch thi đấu thấy đội mình được xếp vào sáu giờ tối thứ năm để đánh trận đầu tiên, đối thủ của họ là Qlying.
Lộc Duy nhìn tên đối thủ cảm thấy khá quen.
Cậu còn chưa nhớ ra thì Lộ Phi ở bên cạnh "Chà chà" hai tiếng, tiếp sau đó là Tần Duyệt đứng bên cạnh nói "Mẹ nó!"
Hàn Tranh đẩy kính mắt, vẻ mặt bất biến: "Sợ cái gì."
"Ai sợ?!" Tần Duyệt hung hăng trừng lại hắn, "Cảm thấy hơi đen.
Trận đầu đã phải gặp á quân của năm ngoái rồi."
Lộc Duy nghe Tần Duyệt nói mới nhớ ra, hôm trước ở quán net cậu xem lại trận chung kết KPL năm ngoái, đang thuận lợi lại bị Djoke lật kèo, đó là đội Qlying.
Tùy Qlying bị một mình Djoke cản đường, nhưng đó là do đội hình của họ có vấn đề, nếu Qlying có thể giành được á quân thì thực lực không thể xem thường được.
Vì thế Lộc Duy cũng đồng ý với Tần Duyệt, bọn họ hơi đen rồi...
- --
Mình về nghỉ lễ đây, có thể không thể ra chương trong vài ngày tới.
Nhưng mà nếu mình có thời gian rảnh sẽ cố gắng ra chương mới nha.
Chúc mọi người có kỳ nghỉ lễ vui vẻ nha ????..