Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

chương 66: phụ huynh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Yang

Beta: Đá bào

Ngày đầu tiên thức dậy sau khi được cầu hôn, người bên cạnh đã dậy sớm như thường lệ rồi.

Nguyễn Khinh Họa không thấy có gì thay đổi cả, điều duy nhất chính là trên tay có thêm một chiếc nhẫn.

Bởi vì là cuối tuần nên Nguyễn Khinh Họa ngủ đến khi tự thức giấc một cách tự nhiên.

Khi thức dậy cô mở điện thoại ra xem, thấy tin nhắn trong điện thoại đã bùng nổ.

Ngoài bộ phận thiết kế của J&A ra thì còn có các đồng nghiệp ở SU lúc trước và mấy người Mạnh Dao.

Nguyễn Khinh Họa giật mình, mở ra xem thì mới biết tin tức cô và Giang Hoài Khiêm là người yêu đã được lan truyền ra rồi.

Các đồng nghiệp nhao nhao hỏi cô để xác thực.

Trong đó có tin nhắn của Tiểu Huyên là nhiều nhất.

Tiểu Huyên: [????]

Tiểu Huyên: [Chị Khinh Họa, không phải em là trợ lí chị yêu quý nhất sao!!Chị và Giang tổng ở bên nhau khi nào vậy, vì cái gì mà em lại không biết một chút gì chứ??]

Tiểu Huyên: [A a a a a a, cho nên lần trước lúc chúng ta liên hoan ở nhà hàng thịt nướng, Giang tổng nói đến đón bạn gái là chị sao?]

…..

Quan hệ của hai người được phơi bày ra ánh sáng, tất cả những vấn đề nan giải, những nghi hoặc trước đó dường như đều được giải đáp.

Nguyễn Khinh Họa nhìn Tiểu Huyên gửi tới mười mấy tin nhắn thì chột dạ không thôi.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Nguyễn Khinh Họa vừa nhìn lên liền thấy Giang Hoài Khiêm đang mặc quần áo ở nhà.

Hai người không nói gì, Giang Hoài Khiêm nhìn cô, khẽ nhướng mày: “Dậy rồi à?”

“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa mím môi, nhẹ giọng nói: “Anh dậy lúc mấy giờ thế?”

Giang Hoài Khiêm sờ đầu cô: “Được một lúc rồi, còn buồn ngủ không em?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Có một chút, nhưng em đói.”

Nói xong lời này, cô tỏ vẻ chính mình cũng rất bất đắc dĩ.

Sau khi ở bên Giang Hoài Khiêm, câu đầu tiên khi thức dậy mỗi cuối tuần đều là nói mình đói bụng.

Giang Hoài Khiêm nhìn biểu cảm ngại ngùng của cô, khẽ cong môi: “Anh nấu cháo.”

Mắt Nguyễn Khinh Họa sáng rực lên, vui mừng nói: “Ồ.”

Giang Hoài Khiêm: “Bây giờ rời giường chứ?”

“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa vén chăn xuống giường, khóe mắt liếc qua chiếc nhẫn dang đeo trên tay mình.

Cô hơi dừng lại,mím môi nói: “Tin tức hai chúng ta yêu đương, những người khác đều biết hết rồi à?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Giờ em mới có phản ứng sao?”

“Không phải….” Nguyễn Khinh Họa hơi khó xử, nhỏ giọng nói: “Ý em là bên SU kìa, mấy người Tiểu Huyên hình như cũng đã biết hết.”

Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một lát rồi nhìn cô: “Em để ý à?”

“Không.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Em chỉ là muốn xác nhận với anh một chút thôi.’

Cô đã đồng ý với lời cầu hôn của Giang Hoài Khiêm rồi nên cũng không tính giấu diếm nữa.

Huống chi sau khi trở về từ nước ngoài, hai người đã có ý định công khai, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội thích hợp nên mọi người vẫn luôn không phát hiện ra hai người ở bên nhau.

Nguyễn Khinh Họa chỉ cảm thấy khi nhớ lại những hình ảnh trong phòng hôm qua thì cô rất xấu hổ.

Cô không biết khi trở lại công ty nên đối mặt với những đồng nghiệp khác như thế nào.

Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, đại khái cũng biết cô đang nghĩ gì.

Anh khẽ cười một cái, ôn nhu nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”

Nguyễn Khinh Họa đi vào phòng tắm, quay lại nhìn anh: “Tiểu Huyên vẫn luôn hỏi em.”

Giang Hoài Khiêm vén tóc cô, cười cười: “Cô ấy hỏi em cái gì?”

“Hỏi lần trước lúc Đàm Diễm đi, anh nói đến tiệm thịt nướng đón người, thì ra là đón em à.”

Nhắc tới đây, Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười: “Em không nghĩ cô ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện này luôn.”

Giang Hoài Khiêm “Ừ” một tiếng.

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một cái, nói: “Hôm nay chúng ta làm gì?”

Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, thấp giọng hỏi: “Về nhà ăn cơm?”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “Mẹ anh đã biết rồi?”

Giang Hoài Khiêm: “Vẫn chưa biết, nhưng bà ấy gọi điện thoại cho anh, bảo em giành được giải thưởng mà chưa chúc mừng em, hỏi anh có thời gian đưa em về nhà ăn tối không?”

Nguyễn Khinh Họa: “Được ạ.”

Đối với việc đến nhà họ Giang ăn cơm, cô vẫn là rất vui vẻ.

“Quyển Quyển có ở đó không?”

Giang Hoài Khiêm: “…..”

Anh không nhịn được nhéo nhéo mặt cô: “Sao chỉ nhớ mỗi Quyển Quyển thế?”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, đánh nhẹ vào tay anh rồi nói: “Giang tổng, anh sẽ không đến nỗi ăn giấm chua với cả Quyển Quyển chứ?”

Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, đợi cô đánh răng xong thì sờ sờ môi cô, trầm giọng nói: “Em gọi anh là gì?”

Nguyễn Khinh Họa: “….Đàn anh?”

Giang Hoài Khiêm không nói gì, khẽ cắn môi cô.

“…..”

Không hiểu sao, Nguyễn Khinh Họa hiểu được ám chỉ của anh.

Hai má cô đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa…kết hôn đâu.”

“Xem như cầu hôn cũng được đi.”

Giang Hoài Khiêm ngậm lấy môi cô, không nói đạo lí một chút nào.

Nguyễn Khinh Họa không nói gì, theo bản năng đáp lại anh.

Hai người hôn môi một lúc, anh dùng chóp mũi thân mật cọ cọ Nguyễn Khinh Họa, giọng nặng nề nói: “Gọi anh là gì?”

Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, sau một lúc mới nói: “Ông…ông xã?”

Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm không nói gì nhưng hành vi lại rất thành thật.

Anh ôm Nguyễn Khinh Họa lên bồn rửa mặt, nắm lấy cằm cô một lần nữa hôn xuống.

Vào buổi sáng sau khi cầu hôn, hai người k1ch thích hôn nhau mãnh liệt trong phòng tắm.

Nếu không phải bụng Nguyễn Khinh Họa réo lên, có khả năng Giang Hoài Khiêm sẽ không dừng lại.

Ăn sáng xong, Nguyễn Khinh Họa đi quanh phòng một vòng.

“Chúng ta về nhà ăn tối hay ăn trưa?”

Giang Hoài Khiêm suy nghĩ: “Buổi trưa trở về đi? Ăn hai bữa được không?”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Được.”

Cô không có ý kiến gì.

Hai người thân mật một hồi mới thay quần áo đi ra cửa.

Khi đến trươc cửa nhà họ Giang, Nguyễn Khinh Họa có chút khẩn trương.

So với lần trước thì tâm trạng lần này khác hẳn.

Giang Hoài Khiêm cảm thấy không có gì phải căng thẳng cả, nhưng cô căng thẳng thì anh sẽ trấn an cô.

Về điểm này, Giang Hoài Khiêm cũng khá mẫn cảm.

Anh sẽ nhạy bén nhận ra những thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của Nguyễn Khinh Họa, sau đó dùng cách riêng của mình để làm cô an tâm.

Loại cảm giác an toàn này, không phải ai cũng có thể cho Nguyễn Khinh Họa.

Khi hai người vừa vào nhà, Quyển Quyển là người đầu tiên chạy đến.

“Thím nhỏ!”

Âm thanh nũng nịu hô lên: “Quyển Quyển nhớ thím lắm.”

Nguyễn Khinh Họa cười, khom lưng ôm cô lên.

“Thím cũng rất nhớ Quyển Quyển của chúng ta.” Cô không nhịn được mà hôn lên má cô bé.

Quyển Quyển đang định nói chuyện, đột nhiên thấy chiếc nhẫn trong tay cô, hai mắt tròn xoe của cô bé mở to và hét lớn: “Bà ơi, bà ơi, bà ơi!! Chú nhỏ cầu hôn thành công rồi.”

Nguyễn Khinh Họa: “…?”

Cô mờ mịt nhìn Giang Hoài Khiêm.

Giang Hoài Khiêm hơi dừng lại, nhìn Ôn Quyển Quyển: “Sao con biết chú nhỏ muốn cầu hôn?”

Ôn Quyển Quyển: “Bố con nói đó.”

Hiện tại cô bé đã gọi Giang Hoài Định là bố rồi.

Giang Hoài Khiêm nghẹn lại.

Nguyễn Khinh Họa bật cười, nhìn anh hỏi: “Anh nói với anh trai anh à?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”

Trước đó Giang Hoài Định và Ôn Thanh Thần đặc biệt đến tham dự một buổi đấu giá và trưng bày trang sức đá quý. Giang Hoài Khiêm bận họp không thoát thân được nên để anh giúp xem thử có chiếc nhẫn nào tốt hay không.

Cuối cùng, Giang Hoài Định phát sóng trực tiếp cho anh nhìn.

Giang Hoài Khiêm vừa nhìn đã chọn ngay chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt mà Nguyễn Khinh Họa đang đeo, tìm thợ chuyên nghiệp điều chỉnh cho phù hợp với kích thước của Nguyễn Khinh Họa.

Những chuyện này, Giang Hoài Định đều biết.

Nhưng Giang Hoài Khiêm không nghĩ Giang Hoài Định sẽ nói cho Ôn Quyển Quyển nghe.

Nghĩ vậy, anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Ôn Quyển Quyển, buồn cười hỏi: “Bố con nói cho con biết khi nào?”

“Rất lâu rồi.” Ôn Quyển Quyển chớp chớp đôi mắt to nói: “Bố còn nói cũng không biết chú nhỏ có thể thành công không.”

Giang Hoài Khiêm: “….”

“À, bố còn đánh cược với bà nữa.”

Giang Hoài Khiêm: “?”

Giản Thục Vân vừa mới lên lầu lấy đồ, xuống lầu liền nghe được cuộc đối thoại của một lớn một nhỏ này. Trong phút chôc tâm trạng của bà vô cùng vi diệu.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Giang Hoài Khiêm, Giản Thục Vân ho một tiếng rồi nói: “Khinh Họa à, các con đã về rồi à.”

Nguyễn Khinh Họa nhịn cười gật đầu: “Dạ dì.”

Giản Thục Vân xua tay: “Mau vào nhà đi, sao con lại bế Quyển Quyển thế này, giờ con bé nặng lắm, dì không bế nổi nữa rồi.”

Nguyễn Khinh Họa cười, bế Ôn Quyển Quyển đi vào trong: “Vẫn tốt ạ, sức lực con rất lớn.”

Giản Thục Vân bất đắc dĩ cười, nhìn Ôn Quyển Quyển: “Con xuống dưới đi bộ nhé?”

Ôn Quyển Quyển: “Vâng ạ.”

Cô bé nói: “Bà ơi, chú nhỏ cầu hôn thành công rồi đó.”

Giản Thục Vân: “……”

Hết chuyện để nói.

Bà “Ừm” một tiếng, ánh mắt hoảng hốt: “Vậy cháu có chúc mừng chú nhỏ cháu chưa?”

Ôn Quyển Quyển chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khiêm: “Chúc mừng chú nhỏ nhé.”

“…..”

Bốn người đứng ở phòng khách, Giang Hoài Khiêm bị họ chọc tức đến bật cười.

Anh nhìn Giản Thục Vân, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ cho rằng con có thể thành công hay không?”

Giản Thục Vân không để ý đến anh, lôi kéo Nguyễn Khinh Họa nhìn một chút rồi cười nói: “Thật xinh đẹp, lớn lên đẹp quá đi.”

Nguyễn Khinh Họa giật mình, nhẹ giọng nói: “Vâng.”

Giản Thục Vân liếc nhìn Giang Hoài Khiêm: “Biểu hiện không tồi.”

Giang Hoài Khiêm không còn gì để nói.

Giản Thục Vân biết mình đuối lý, nói vài câu với hai người thì mang Ôn Quyển Quyển đi xem phim hoạt hình.

Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm liếc nhìn nhau, cô nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.

“Anh nghĩ mẹ anh cược bên nào?”

Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dáng trốn tránh của Giản Thục Vân liền biết được đáp án rồi.

“Không thành công.”

Giản Thục Vân thật sự là mẹ ruột của anh mà.

Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Em cũng nghĩ như vậy.”

Nếu không Giản Thục Vân cũng không né tránh như vậy.

Giang Hoài Khiêm thở dài, càng ngày càng cảm thấy mình đã không còn địa vị gì ở cái nhà này nữa, ngay cả mẹ ruột cũng xem thường anh như vậy.

Nguyễn Khinh Họa cười cười, an ủi anh: “Nhưng cũng vẫn tốt mà.”

Cô nói: “Anh đừng quá đau lòng.”

Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái: “Anh thấy em có vẻ rất vui vẻ.”

Nguyễn Khinh Họa vẻ mặt vô tội: “Không có mà.”

Cô không nên biểu hiện rõ ràng như vậy.

Giang Hoài Khiêm hừ nhẹ, ra hiệu nói: “Chúng ta đi nghỉ ngơi một lát.”

“Được.” Nguyễn Khinh Họa nhịn cười: “Anh trai anh và Thanh Thần không có ở nhà sao?”

Giang Hoài Khiêm cũng không chắc lắm: “Chắc là vậy, buổi tối chắc sẽ trở về.”

Ôn Quyển Quyển ở đây thì buổi tối hai người nhất định sẽ lộ mặt.

Nguyễn Khinh Họa gật đầu.

Còn chưa tới giờ cơm trưa, Nguyễn Khinh Họa ở dưới lầu chơi cùng Ôn Quyển Quyển, nhận điện thoại của Mạnh Dao gọi đến.

“Alo, Giang tổng thật sự cầu hôn rồi à?”

Buổi sáng Mạnh Dao tỉnh dậy, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, mọi người đều đang nói Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm ở bên nhau, hỏi cô có phải sự thật không.

Mạnh Dao mở ra, phát hiện không ít người trong vòng bạn bè đều đang lan truyền tin tức này.

Cô ấy ứng phó qua loa vài câu rồi tiện tay gửi cho cô vài tin nhắn để xác minh tình huống cụ thể tối qua, sau đó lại đi ngủ tiếp.

Đến bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa trả lời mình.

Nguyễn Khinh Họa đứng ở trong sân, ánh mặt trời chiếu xuống nhìn rất ấm áp.

Cô “Ừ” một tiếng, cười cười nói: “Cầu hôn tối hôm qua.”

“Ở KTV à?”

“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười: “Là sau khi bọn tớ về nhà.”

Nghe vậy, Mạnh Dao hu hu nói: “Tại sao tớ không có ở đó chứ.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, suy nghĩ rồi nói: “Đôi khi là do tâm trạng và bầu không khí cùng đến, thời tới rồi, chứ cũng không có nhiều nghi thức như vậy.”

Mạnh Dao suy nghĩ thấy cũng đúng: “Đúng thật là vậy.”

Cô nhẹ nhàng nói: “Đôi khi sắp xếp trước lại không bằng quyết định đột ngột như vậy.”

Nguyễn Khinh Họa tỏ vẻ tán đồng.

Mạnh Dao kích động nói: “Chúc mừng nha! Hiện giờ mọi người đều đang bàn tán về chuyện của cậu và Giang tổng, ba hoa chích chòe đủ kiểu.”

Nguyễn Khinh Họa sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Là do tớ uống nhiều quá.”

“Chậc.” Mạnh Dao cười: “Giang tổng thật sự nói vị trí tổng giám đốc không thể cho cậu nhưng có thể cho cậu ngồi vào ghế phu nhân tổng giám đốc thật à?”

“………”

Nguyễn Khinh Họa bi cô nhắc tới thì vô cùng ngượng ngùng, nhưng lại không thể không thừa nhận.

Cô trả lời, cười cười nói: “Ừ, thật sự nói như vậy đấy.”

“Hmm.” Mạnh Dao nhịn không được mà chửi bậy: “Giang tổng nói hay thật đấy.”

Cô chậm rãi nói: “Chẳng trách mọi người ai cũng hâm mộ cậu.”

Nguyễn Khinh Họa không nói gì: “Tớ cũng không nghĩ mình sẽ may mắn như vậy.”

Mạnh Dao ngẩn ra, nghiêm túc nói: “Có vận may, nhưng cậu cũng rất cố gắng mà. Cậu xứng đáng có được điều tốt nhất trên thế giới.”

Nguyễn Khinh Họa cong môi: “Cảm ơn cậu.”

Mạnh Dao hừ nhẹ: “Cho nên có thời gian nhớ mời tớ ăn cơm. Đúng rồi, tớ muốn xem chiếc nhẫn xinh đẹp của cậu.”

Nguyễn Khinh Họa đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”

Cô suy nghĩ: “Nếu ăn cơm chắc phải thứ sáu tuần sau mới được, trước đó tớ cũng mời mấy người Tiểu Huyên rồi.”

Mạnh Dao: “Được.”

Cô ấy nói: “Nhưng tớ đoán chắc Tiểu Huyên không thể đợi nổi nữa rồi, sáng sớm em ấy đã gửi cho tớ năm sáu tin nhắn.”

Nguyễn Khinh Họa: “Cũng gửi cho tớ khá nhiều.”

Đến bây giờ cô vẫn còn chưa trả lời hết.

Mạnh Dao: “Vậy tớ không quấy rầy cậu và Giang tổng nữa, nhớ mời cơm tớ là được.”

Nguyễn Khinh Họa: “Được.”

Cô nói: “Chắc chắn sẽ không quên cậu rồi.”

Cúp điện thoại xong, Nguyễn Khinh Họa vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Giang Hoài Khiêm.

Không biết anh đến từ khi nào, cũng không biết anh nghe được nhiều không.

Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt nhìn anh: “Ăn cơm sao?”

Giang Hoài Khiêm gật đầu: “Gọi điện với Mạnh Dao à?”

“Không phải anh nghe hết rồi sao?” Nguyễn Khinh Họa liếc anh một cái.

Giang Hoài Khiêm bật cười, nắm tay cô nói: “Anh không phải là cố ý nghe lén.”

Vừa ra tới thì nghe được.

Nguyễn Khinh Họa hừ một tiếng, cùng anh đi vào trong.

Vừa đi cô vừa nghĩ: “Tuần sau em không dám gặp đồng nghiệp cũ nữa rồi.”

Giang Hoài Khiêm: “Anh đi cùng em.”

Nguyễn Khinh Họa cười: “Vậy thì bọn họ sẽ không buông tha cho anh.”

Giang Hoài Khiêm suy nghĩ rồi nói: “Anh vẫn được coi là ông chủ của bọn họ đi?”

Nguyễn Khinh Họa: “….”

Đúng vậy.

Mặc dù Giang Hoài Khiêm không ở SU nữa, nhưng vẫn như cũ là ông chủ của SU, có quyền quyết định mọi thứ.

Cho nên theo một cách nào đó thì nhân viên phía dưới không dám làm điều gì quá đáng.

Giang Hoài Khiêm nhìn vẻ mặt cạn lời của cô, cười hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Nguyễn Khinh Họa mắng thầm một câu: “Nhà tư bản.”

Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo tay cô: “Em không thích?”

“….’ Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, thành thật nói: “Thích.”

Giang Hoài Khiêm cười một cái.

Ăn cơm trưa xong, Giang Hoài Khiêm và cô đưa Ôn Quyển Quyển ra ngoài chơi.

Thời tiết tháng 5 vừa vặn thích hợp.

Ôn Quyển Quyển nắm tay Nguyễn Khinh Họa, chậm rãi bước đi.

“Thím ơi, cháu muốn ăn kem.”

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Có thể ăn sao?”

Ôn Quyển Quyển gật đầu: “Có thể, con là một em bé khỏe mạnh.”

Nguyễn Khinh Họa cười nhìn Giang Hoài Khiêm: “Giang tổng, chúng em muốn ăn kem.”

Giang Hoài Khiêm nhìn hai người, cười cười: “Đi tìm một chỗ ngồi xuống đi, anh đi mua cho hai người.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn xung quanh một vòng, đúng lúc bọn họ đi tới công viên.

Đối diện công viên có bán kem.

Cô dắt Ôn Quyển Quyển đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống, Giang Hoài Khiêm đi mua kem cho hai người họ.

Sau khi ngồi xuống, Ôn Quyển Quyển đung đưa chân nhỏ, dựa vào lòng cô: “Thím nhỏ.”

“Hửm?”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, cũng không sửa lại xưng hô của cô bé: “Làm sao thế? Có phải buồn ngủ rồi không?”

Ôn Quyển Quyển lắc đầu, giơ tay nhỏ mũm mĩm lên: “Phơi nắng.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, đã quen với tính cách tinh quái cuả cô bé rồi.

Cô giơ tay lên che chắn cho cô bé, ôn nhu nói: “Bây giờ thì sao, còn cảm thấy bị phơi nắng không?”

Ôn Quyển Quyển lắc đầu, ôm cánh tay cô làm nũng: “Cảm ơn thím nhỏ.”

Nguyễn Khinh Họa nghe vậy thì lòng mềm mại hẳn đi.

Không biết vì sao, cô nhìn Ôn Quyển Quyển thì lại đặc biệt có thể nảy sinh tình thương của một người mẹ.

Rõ ràng cô không phải là người có kiên nhẫn với trẻ con.

Giang Hoài Khiêm mua xong kem trở về, nhìn thấy hình ảnh hai người dựa vào nhau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh thu hồi ánh mắt lại, không tiếng động đi đến gần.

Mới vừa tới gần, Nguyễn Khinh Họa đã mở mắt ra.

Hai người nhìn nhau.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, ôn nhu hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

“Rất tốt nha.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Quyển Quyển ngủ rồi.”

Giang Hoài Khiêm nhìn, đúng thật là vậy.

Anh đưa kem cho Nguyễn Khinh Họa, thấp giọng nói: “Em ăn trước đi, anh sẽ chăm sóc cô bé cho.”

Nguyễn Khinh Họa không khách khí, mỉm cười đồng ý: “Được.”

Ba người ngồi ở ghế dài.

Ôn Quyển Quyển cuộn lại trong lòng Giang Hoài Khiêm ngủ rất say.

Nguyễn Khinh Họa ăn hai miếng kem, quay đầu nhìn Giang Hoài Khiêm: “Anh muốn ăn một chút không?”

Giang Hoài Khiêm nắm tay cô, ăn một miếng.

“Có phải rất ngọt hay không?”

“Ừ.” Giang Hoài Khiêm nói: “Đừng ăn nhiều quá.”

Nguyễn Khinh Họa: “Em biết.”

Ở phương diện ăn uống, mặc dù cô rất thèm ăn nhưng cũng có thể kiểm soát rất tốt.

Sau khi ăn kem xong, hai người không định rời đi luôn.

Nguyễn Khinh Họa bị ánh mặt trời chiếu vào mệt mỏi cũng có chút buồn ngủ.

Cô dựa vào vai Giang Hoài Khiêm, nhìn người qua lại, mí mắt càng ngày càng nặng.

“Giang Hoài Khiêm.”

Giang Hoài Khiêm: “Anh đây.”

Anh thấp giọng đáp lại: “Làm sao vậy?’

Nguyễn Khinh Họa nhắm hai mắt: “Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi.’

Chỉ cần nghĩ đến người bên cạnh là vị hôn phu của cô, cô liền cảm thấy rất vui vẻ, muốn kêu tên anh, xác nhận lại một chút.

Giang Hoài Khiêm mỉm cười, bỗng nhiên hiểu được ý nghĩ của cô.

Anh nhẹ cong môi lên, thấp giọng hỏi: “Có phải buồn ngủ rồi không?”

“Có một chút.”

Giang Hoài Khiêm: “Muốn ngủ ở đây hay về nhà?”

“Ở đây đi.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Về nhà sợ em lại không buồn ngủ nữa, em phơi nắng ngủ một chút.”

Giang Hoài Khiêm: “Được.”

Nhưng sau khi Nguyễn Khinh Họa nhắm mắt lại, lại không dễ dàng ngủ như vậy.

Cô cùng Giang Hoài Khiêm nói chuyện, nói đông nói tây.

Một lúc sau, Giang Hoài Khiêm đột nhiên hỏi: “Em có muốn dành chút thời gian về thăm nhà không?”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, chọc chọc cánh tay anh nói: “Giang tổng, anh muốn gặp bố em thì cứ nói thẳng ra.”

Giang Hoài Khiêm: “Quả thật muốn sớm gặp mặt bác trai.”

Anh nói: “Bắt cóc con gái ông ấy thì cũng nên cho ông ấy một câu trả lời hợp lí.”

Nguyễn Khinh Họa bật cười, suy nghĩ nói: “Em đánh tiếng cho bố chuẩn bị trước đã, sau đó xem chúng ta cuối tuần nào rảnh rỗi thì cùng nhau trở về?”

Giang Hoài Khiêm không có ý kiến gì.

Hai người ở bên ngoài phơi nắng cho đến khi Ôn Quyển Quyển tỉnh lại, Giang Hoài Khiêm lại đi mua cho cô bé một cây kem rồi mới đưa hai người về nhà.

….

Cơm tối, Ôn Thanh Thần và Giang Hoài Định cũng đã trở về.

Người một nhà lại một lần nữa tập hợp đông đủ.

Biết được tin Giang Hoài Khiêm cầu hôn thành công. Giang Hoài Định trêu chọc: “Chuẩn bị khi nào thì tổ chức hôn lễ?”

Giang Hoài Khiêm: “Thế anh chuẩn bị khi nào thì tổ chức đám cưới?”

Lời này chọc tới chỗ đau của Giang Hoài Định rồi.

Ôn Thanh Thần không có suy nghĩ gì về việc tổ chức hôn lễ này cả.

Nghe hai người đấu võ mồm, Giản Thục Vân nói: “Xem hai đứa kìa, nhà chúng ta không ngại em trai trước đâu.”

Giang Hoài Khiêm: “…..”

Anh nói: “Con cũng không ngại, anh trai con chắc phải chờ mấy năm nữa, con chờ không nổi đâu.”

Giang Hoài Định nghẹ lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn Ôn Thanh Thần.

Ôn Thanh Thần chỉ coi như không nhìn thấy, tán gẫu với Nguyễn Khinh Họa.

Nguyễn Khinh Họa nhịn cười, đè thấp giọng hỏi: “Chị không muốn tổ chức hôn lễ sao?”

Hiện tại Ôn Thanh Thần và Giang Hoài Định ở đã ở bên nhau, cô ấy nguyện ý về nước thể hiện cho việc đã tiếp nhận Giang Hoài Định rồi. Hơn nữa Ôn Quyển Quyển cũng đã sửa xưng hô, hai người trông giống như đang sống cuộc sống nhỏ bé riêng của mình vậy.

Ôn Thanh Thần im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Cũng không phải như vậy, xem biểu hiện của anh ấy đã.”

Nguyễn Khinh Họa nghe xong thì mặc niệm nửa phút cho Giang Hoài Định.

Tính cách của Ôn Thanh Thần hoàn toàn khác với cô. Cô ấy rất có chủ kiến và suy nghĩ riêng của mình. Ở nhiều phương diện cô ấy cũng vô cùng táo bạo và tiên phong.

Nguyễn Khinh Họa cùng cô ấy tiếp xúc vài lần thì đã vô cùng thích cô ấy.

Hơn nữa cô nghe Giang Hoài Khiêm kể chuyện của Ôn Thanh Thần và Giang Hoài Định thì cô lại càng bội phục cô ấy hơn.

……

Việc hai anh em ai tổ chúc hôn lễ trước, tạm thời vẫn chưa quyết định được.

Giang Hoài Khiêm nói anh và Nguyễn Khinh Họa sẽ kết hôn vào mùa xuân tới, đại khái là khoảng tháng 5.

Mà Giang Hoài Định và Ôn Thanh Thần tạm thời vẫn vậy.

Nói không chừng ngày nào đó Ôn Thanh Thần buông lỏng, Giang Hoài Định sẽ lập tức tổ chức hôn lễ trong vòng một tháng, miễn không cho cô dâu của anh chạy trốn.

Ăn cơm tối xong, Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm cũng không đi.

Hai người định ở lại một đêm.

Chẳng qua không bao lâu sau thì Giang Hoài Khiêm đã hối hận vì quyết định này.

Từ sau khi anh và Nguyễn Khinh Họa nói sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng 5 năm sau, Giản Thục Vân đã bắt đầu tím đại sư tính ngày lành trong tháng 5, thậm chí còn lôi kéo Nguyễn Khinh Họa xem các loại phong cách hôn lễ và váy cưới.

Nhìn đồng hồ đã 12 giờ rồi mà ba người phụ nữ này vẫn chưa nói xong.

Giang Hoài Khiêm cũng không còn cách nào khác, cũng không dám đi xuống lầu quấy rầy, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Nguyễn Khinh Họa, gọi cô về ngủ.

Tin nhắn gửi đi rồi, Nguyễn Khinh Họa cũng không trả lời.

Giang Hoài Khiêm nhìn thời gian, quyết định xuống lầu tìm người.

Vừa mới đi đến lầu hai, anh và Giang Hoài Định chạm mặt nhau.

Hai anh em nhìn nhau một cái, Giang Hoài Khiêm hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”

Giang Hoài Định: “Anh muốn xuống lầu uống nước.”

Giang Hoài Khiêm: “Trùng hợp thật.”

Hai nhười nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra mà dời tầm mắt đi.

Khi đến phòng khách, Nguyễn Khinh Họa, Ôn Thanh Thần và Giản Thục Vân vẫn còn ở trên sô pha.

TV trước mặt họ đang bật, lại còn đang phát video.

Chú ý tới hai người, Giản Thục Vân nhíu mày: “Hai đứa xuống đây làm gì?”

Giang Hoài Định: “Uống nước.’

Giản Thục Vân xua xua tay nói: “Cho chúng ta một ly luôn đi, mẹ khát quá.”

Giang Hoài Khiêm: “…..”

Hai người đến phòng bếp uống nước xong, thuận tiện rót nước cho ba vị nữ vương rồi bưng qua, Giang Hoài Định nhìn một chút rồi hỏi: “Thanh Thần, em không buồn ngủ à?”

Ôn Thanh Thần: “Em không buồn ngủ.”

Giang Hoài Định: “……”

Giang Hoài Khiêm xoa đầu Nguyễn Khinh Họa, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn đi ngủ không?”

Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, không lập tức trả lời.

Giang Hoài Khiêm hiểu rõ, lập tức nói: “Mẹ, ngày mai lại xem, Khinh Hạo buồn ngủ.”

Giản Thục Vân: “…..”

Bà liếc nhìn Giang Hoài Khiêm, không vạch trần anh: “Được rồi, nể mặt con cầu hôn thành công, mẹ sẽ cho con mặt mũi.”

Bà cười cười nhìn Nguyễn Khinh Họa và Ôn Thanh Thần: “Ngày mai chúng ta lại xem đi? Bây giờ cũng đã muộn rồi.”

Ôn Thanh Thần nhịn cười: “Được ạ.”

Nguyễn Khinh Họa cũng gật đầu theo.

Bốn người trước sau lên lầu.

Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm trở về phòng thì không nhịn được cười nữa: “Anh và anh trai thật sự đi xuống uống nước à?”

Trước mặt Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm rất ít khi giấu diếm điều gì.

Anh thẳng thắn, cũng không cảm thấy có gì mất mặt: “Đương nhiên không phải rồi.”

Nguyễn Khinh Họa cười.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em như vậy, lần sau anh không dám mang em về nhà nữa.”

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: “Em làm sao?”

Giang Hoài Khiêm vô cùng ấu trĩ hôn cô một cái, ủy khuất nói: “Em xem bây giờ là mấy giờ rồi.”

Nguyễn Khinh Họa: “12 giờ.”

Cô cười: “Em không lên anh không có cách nào ngủ được sao?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”

“……”

Nguyễn Khinh Họa cười, tò mò hỏi: “Vậy trước kia thì sao?”

Giang Hoài Khiêm suy nghĩ: “Sau khi quen biết em?”

Thật ra Nguyễn Khinh Họa không phải có ý này nhưng vẫn theo lời anh mà gật đầu.

Ánh mắt Giang Hoài Khiêm nhìn thẳng vào cô, hôn hôn lên môi cô, vô cùng không biết xấu hổ mà nói: “Muốn ngủ cùng em.’

Nguyễn Khinh Họa: “…….”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio