Edit: NU
Beta: Lươns
Giang Hoài Khiêm: “… Bà nội nói không muốn nhớ, cháu cũng không nhớ?”
Quyển Quyển chớp chớp mắt, cầm lấy ngón tay Nguyễn Khinh Họa nói: “Bà nội bảo cháu nghe lời bà.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa nghe hai người đấu võ mồm, không nhịn được cười.
Cô cong môi, cố ý nói: “Không sao, Quyển Quyển nhớ thím nhỏ là được. Thím nhỏ cũng nhớ cháu.”
Quyển Quyển: “Vậy thì thím nhỏ, chúng ta mau vào đi, bà nội đã mua rất nhiều đồ ăn, chờ thím trở về đó.”
“Được.”
Trước khi đi, Nguyễn Khinh Họa còn không quên liếc nhìn Giang Hoài Khiêm. Ánh mắt kia ngầm chứa sự khiêu khích rất rõ ràng.
Giang Hoài Khiêm nhìn theo bóng lưng khuất dần của hai người, bất lực mà lắc lắc đầu.
Trong gia đình này, địa vị của anh đúng là càng ngày càng mất đi.
Khi vào nhà đã thấy Giản Thục Vân và Nguyễn Khinh Họa đang dùng bữa với nhau.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi nhìn thấy Giang Hoài Khiêm, bà hô lên: “Về rồi à.”
Giang Hoài Khiêm: “Dạ.”
Anh đang muốn nói chuyện, sự chú ý của Giản Thục Vân lại lần nữa đổ dồn về Nguyễn Khinh Họa, thảo luận với cô mùa đông chơi ở đâu vui hơn.
“Các con chưa đi trượt tuyết lần nào đúng không? Lần này mẹ đang muốn đến đó chơi, bên đấy phong cảnh gì đó cũng không tệ, thích hợp để nghỉ dưỡng.” Giản Thục Vân nói, quét mắt qua Giang Hoài Khiêm: “Con cũng nên bớt chút thời gian, ra ngoài với con bé nhiều hơn.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh liếc mắt, Nguyễn Khinh Họa đang cười trộm bên cạnh.
Giang Hoài Khiêm không nhịn được mà bật cười, vội vàng đáp lời: “Con biết rồi.”
Anh nói: “Mọi người nói chuyện tiếp đi, con lên lầu.”
Giản Thục Vân xua xua tay: “Cứ làm tiếp việc của con đi.”
Giang Quyển Quyển học theo, “Chú nhỏ bận làm việc với bạn chú tiếp đi.”
“…”
Giang Hoài Khiêm nhìn bé một cái, đi ngang qua còn thuận tay xoa đầu bé.
Giang Quyển Quyển “ Ui da”, oan ức nói: “Thím nhỏ, chú nhỏ làm rối bím tóc của cháu mất rồi.”
Nguyễn Khinh Họa khẽ cong môi, nhanh chóng dỗ dành: “Để thím nhìn thử xem.”
Cô cúi đầu nhìn, chạm vào khuôn mặt tròn nhỏ xinh của cô cháu gái: “Quyển Quyến nhà chúng ta có làn da thật là đẹp.”
Giang Quyển Quyển ngẩng đầu nhìn cô, cũng bắt chước đưa tay xoa xoa má cô: “Thím à, làn da của thím cũng đẹp nữa.”
Nguyễn Khinh Họa bị cô bé chọc cười: “Nào lại đây, thím nhỏ tết lại tóc cho cháu nhé?”
Quyển Quyển gật đầu: “Được ạ.”
Giản Thục Vân nhìn hai người đối diện đang cười nói vui vẻ, không nhịn được cười.
“Hai đứa không về nhà, Quyển Quyển cứ luôn ở nhà nhắc mãi.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, “Sau này bọn con sẽ về nhà thường xuyên hơn.”
Giản Thục Vân cười cười, tán gẫu với cô vài chuyện xảy ra gần đây.
Bà không phải là một người khó tính, thỉnh thoảng bà còn dẫn Nguyễn Khinh Họa ra ngoài chơi thư giãn.
Công việc không phải là điều quan trọng nhất, cuộc sống mới là thứ khiến ta nên quan tâm nhiều hơn cả.
Nhà họ Giang không quá khắt khe nhiều chuyện, bà mong là Nguyễn Khinh Họa có thể theo đuổi những gì cô thích, nhưng cũng phải suy sét, cân nhắc kỹ hơn về sức khỏe của bản thân. Vui vẻ, khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất.
Khoảng thời gian trước, Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm đều rất bận, bận đến mức cả hai người cũng phải liều mạng thức khuya làm việc.
Giản Thục Vân thực sự đau đầu với cả hai.
Giang Quyển Quyển ngồi bệt trên mặt đất để Nguyễn Khinh Họa thắt bím tóc, ngồi nghe một bên, cô bé bỗng nhiên nói: “Thím nhỏ, chăm sóc sức khỏe tốt mới có thể sinh cho cháu một em gái được.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa dừng tay một lúc mới cúi đầu nhìn bé: “Cháu nói cái gì?”
Giản Thục Vân cũng bị lời nói của Quyển Quyển làm cho nghẹn giọng, nhất thời chưa thể hoàn hồn.
Giang Quyển Quyển quay đầu lại, cúi đầu nhìn xuống bụng của cô, nhỏ giọng nói: “Cháu muốn có em gái.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô nhịn cười, không chút tức giận, hỏi: “Hả? Cháu muốn có em gái à?”
Giang Quyển Quyển gật đầu.
Giản Thục Vân buồn cười nhìn đứa cháu gái của mình “Sao cháu không nói với bố mẹ?”
Nghe vậy, Giang Quyển Quyển oan ức nói: “Cháu đã nói rồi, nhưng mẹ nói một mình cháu đã đủ phiền, vậy nên giờ cháu mới tìm thím nhỏ nè.”
Về việc sinh em bé, bố mẹ Giang Quyển Quyển thật sự nói như vậy với bé.
Bây giờ cô bé đang học mẫu giáo, trong trường có rất nhiều bạn có em trai, em gái hoặc anh trai, chị gái.
Chỉ có Giang Quyển Quyển cô đơn, cũng không có bạn chơi cùng.
Bởi vì sống ở nước ngoài từ nhỏ, thỉnh thoảng bé vẫn nói ra một vài từ tiếng Anh, hoặc vô tình giao tiếp với mọi người tiếng Anh pha lẫn tiếng Trung.
Chính vì vậy, trong lớp không có quá nhiều bạn nhỏ chịu chơi với bé.
Vậy nên Giang Quyển Quyển rất buồn.
Thi thoảng khi về tới nhà, cô bé cũng cố ý kéo kéo mẹ hỏi tại sao bé không có anh trai hay chị gái.
Ôn Thanh Thần giải thích cho bé hiểu rằng vì bé là chị cả, tất nhiên sẽ không có anh trai hay chị gái.
Giang Quyển Quyển đưa ra suy luận: “ Vậy thì tại sao con lại không có em.”
Bé tò mò: “Mẹ ơi, con không thể có em ạ?”
Ôn Thanh Thần mới sáng sớm đã bị câu hỏi của con gái làm cho nghẹn họng, quăng vấn đề này cho Giang Hoài Định.
Giang Hoài Định mới ôm vợ về chưa được một năm, anh vốn dĩ chưa được sống đủ trong thế giới chỉ có hai người, làm sao đồng ý lập tức sinh thêm đứa nữa được.
Không chút nghĩ ngợi, anh nói cho Giang Quyển Quyển: “Lần sau gặp lại chú với thím nhỏ, con hỏi chú thím, hai người họ chắc chắn sẽ bằng lòng sinh cho con một đứa em để chơi chung.”
Ôn Thanh Thần cũng đồng ý: “ Mẹ chăm con đã rất mệt rồi nên mẹ không muốn sinh thêm em bé nữa đâu. Con đi tìm chú nhỏ với thím nhỏ của con đi nha.”
Giang Quyển Quyển yên lặng ghi nhớ.
À không, nhớ tới phải hỏi ngay.
…
Nguyễn Khinh Họa nghe bé nói xong, dở khóc dở cười.
Cô xoa xoa đầu bé, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện đó có lẽ phải đợi đấy.”
Giang Quyển Quyển mở to mắt nhìn cô, “Phải chờ bao lâu vậy ạ?”
“Chờ cháu lên lớp một thì sẽ có em thôi.” Nguyễn Khinh Họa cũng không xác định, nhưng cô đã bàn bạc qua với Giang Hoài Khiêm, qua hai năm nữa mới tính đến chuyện sinh con.
Nếu lớn tuổi quá, thân thể dáng người sinh con xong cũng không thể khôi phục tốt được.
Giang Quyển Quyển giơ ngón tay đếm, “Lâu thế ạ?”
Nguyễn Khinh Họa búng trán bé, cười nói: “Thời gian trôi rất nhanh, không thì Quyển Quyển đi giục mẹ, đòi mẹ sinh em cho cháu đi.”
Giang Quyển Quyển nhìn cô, oan ức nói: “Mẹ sẽ cho cháu một trận mất.”
“Không đâu.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Mẹ yêu cháu như vậy, sao nỡ đánh mắng cháu được, đúng không nè?”
Giang Quyển Quyển suy nghĩ, cũng có lý đó chứ.
Mẹ Ôn nhìn qua trông có vẻ hung dữ, nhưng trên thực tế, nếu bé bị ấm ức, mẹ Ôn cũng sẽ buồn hơn bất cứ ai khác.
Nghĩ vậy, trong lòng Giang Quyển Quyển nảy ra một ý tưởng: “Được rồi thím nhỏ, buổi tối về nhà cháu sẽ nói với mẹ.”
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười: “Ừ.”
Giang Quyển Quyển xem TV với hai người họ ở dưới lầu, bé chờ không nổi, một lúc sau đã chạy lên lầu tìm Giang Long và Giang Hoài Khiêm.
Cô bé vừa chạy đi, Giản Thục Vân xoa xoa huyệt thái dương nói: “Gánh nặng ngọt ngào.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Nhà có trẻ con đều như vậy mà mẹ.”
Bà biết, Giang Hoài Định và Ôn Thanh Thần sáng cuối tuần sẽ đưa Quyển Quyển về thăm nhà.
Giản Thục Vân nhìn cô, cười hỏi: “Mấy lời Quyển Quyển vừa nói, con đừng để trong lòng.”
Nguyễn Khinh Họa ngây ra.
Giản Thục Vân nói: “Bố mẹ tuy rằng thật sự muốn bế cháu, nhưng các con đừng có áp lực, còn trẻ, chơi thêm vài năm cũng không sao.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, không ngờ tới bà sẽ nói với cô mấy lời như vậy.
Cô gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Nguyễn Khinh Họa cong cong môi: “Cảm ơn mẹ, mẹ đừng lo.”
Giản Thục Vân nhìn Nguyễn Khinh Họa, “Chuyện con cái cũng phải tùy duyên, chúng ta không thể nào ép buộc được.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Hai người trò chuyện cùng nhau thêm một lúc, không lâu sau đã tới giờ dùng cơm.
Người một nhà ngồi vào bàn ăn cùng nhau, Giản Thục Vân cố gắng hết sức giúp Nguyễn Khinh Họa bồi bổ thân thể, còn liên tục than rằng cô quá gầy.
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười, nhưng sức ăn của cô thật sự không nhiều, cho nên chỉ có thể yên lặng nhét cho Giang Hoài Khiêm những thứ cô không ăn được.
Giang Hoài Khiêm cũng không từ chối, nhận lấy tất cả.
–
Khi hai người về nhà thì thời gian cũng không còn sớm.
Nguyễn Khinh Họa ngồi ở trong xe ngáp, bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Giang Hoài Khiêm nhìn qua cô “Em mệt lắm à?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Chơi với Quyển Quyển thật sự rất mệt.”
Sức lực của trẻ con quả thật đáng gờm.
Giang Hoài Khiêm hiểu sâu sắc về vấn đề này.
Anh giơ tay, xoa nhẹ đầu cô an ủi: “Ừm, em vất vả rồi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh cười, “Vẫn còn ổn.”
Giang Hoài Khiêm nhìn xuống cô, nhỏ giọng hỏi: “Anh nghe nói, Quyển Quyển nói với em muốn có một đứa em?”
“…” Nguyễn Khinh Họa không nói gì, dở khóc dở cười nói: “Sao anh biết? Quyển Quyển cũng nói chuyện này với anh à?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa cười: “Sang năm đi.”
Cô cầm lấy ngón tay Giang Hoài Khiêm, dựa vào anh, nheo mắt nói: “Chúng ta sẽ sống thế giới của hai người trong vòng một năm, năm sau nữa thì sẽ tính đến chuyện sinh con.”
Giang Hoài Khiêm rũ mắt nhìn người trong lồ ng ngực, ánh mắt dịu dàng: “Được.”
Đối với anh mà nói, chỉ cần có Nguyễn Khinh Họa là đủ, có con hay không cũng không quan trọng.
Buổi tối Giang Hoài Khiêm uống một chút rượu, Giản Thục Vân sắp xếp tài xế đưa hai người về tận cửa khu nhà, sau đó mới rời đi.
Sau khi xuống xe, hai người chậm rãi bước về nhà.
Màn đêm dày đặc, bóng người bị kéo trải dài trên con đường. Có đôi khi Nguyễn Khinh Họa nghĩ, nếu mỗi ngày, mỗi đêm đều có người ở bên cạnh như thế này, thì cả đời này của cô đã rất hài lòng.
Cô chỉ muốn có thể tiếp tục sống cuộc sống như vậy với Giang Hoài Khiêm.
…
Như Nguyễn Khinh Họa nghĩ, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Một ngày ba bữa, một năm bốn mùa luân phiên nhau một cách nhanh chóng.
Năm thứ hai sau khi Nguyễn Khinh Họa kết hôn với Giang Hoài Khiêm, trong bụng cô giờ đã có được một bé gái mà Quyển Quyển hằng mơ ước.
Tất nhiên, con gái là do Giang Hoài Khiêm nói, giờ là nam hay nữ căn bản chưa thể nhìn ra được, hai người cũng không tính kiểm tra giới tính của bé trước.
Chờ khi sinh ra sẽ cho cả nhà một sự bất ngờ, như vậy thì hay hơn.
Khi Nguyễn Khinh Họa mới vừa mang thai, không ai trong bộ phận thiết kế biết chuyện, hai người không hề nói cho bất cứ ai trừ người nhà nên những người khác cơ bản là không ai biết.
Tuy nhiên, phòng ban của Giang Hoài Khiêm điều hành ngày càng chăm chỉ hơn trước đây, có khoảng thời gian công ty thậm chí còn lan truyền tin đồn là Giang Hoài Khiêm không thể rời Nguyễn Khinh Họa nửa bước.
Đến khi Nguyễn Khinh Họa mang thai đến những tháng cuối, mọi người mới bừng tỉnh nhận ra.
Giang Tổng không yên tâm vì vợ mang thai nên mới có thể qua thăm phòng thiết kế ba bốn lần một ngày, làm cho nhân viên ai cũng sợ hãi.
Nguyễn Khinh Họa biết chuyện, cố ý nhắc nhở Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm thấy cô thì cười tỏ vẻ không bận tâm, xoa xoa chân mày hỏi: “Đều là vì ai hả?”
Khuôn mặt Nguyễn Khinh Họa vô tội nhìn anh, chỉ vào phần bụng đang nhô ra: “Đều vì cục cưng.”
Dù sao cũng không thể nói là vì Nguyễn Khinh Họa cô.
Giang Hoài Khiêm: “Là vì em.”
Anh xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đồ vô lương tâm.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, khóe môi nhếch lên: “Em không có lương tâm ở đâu.”
Cô hừ nhẹ: “Giang Tổng bắt nạt phụ nữ có thai, anh có biết tội nặng bao nhiêu không?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Bao nhiêu?”
Anh lại muốn nhìn xem Nguyễn Khinh Họa sẽ bịa ra chuyện gì.
Nguyễn Khinh Họa: “Ở cổ đại, là phải tròng lồ ng heo.”
“…”
Giang Hoài Khiêm nghẹn họng, “Thật sao? Ai nói vậy?”
“Em.” Nguyễn Khinh Họa đắc ý nói: “Em nói anh tin không?”
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười: “Tin, vợ nói cái gì thì là cái đó.”
Anh nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, nhìn anh: “Em muốn ăn đồ anh làm.”
Sau khi mang thai, chế độ ăn uống của Nguyễn Khinh Họa đều có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, nhưng có đôi khi cô sẽ thèm ăn những món mà Giang Hoài Khiêm làm trước đây.
Tuy với cơ thể bây giờ không được tốt lắm, nhưng không còn cách nào khác, Nguyễn Khinh Họa thật sự không chịu được mà thèm ăn.
Giang Hoài Khiêm dịu dàng đồng ý: “Được, anh làm cho em.”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, mức độ chờ mong được về nhà thưởng thức đồ ăn của cô tăng lên rất nhiều.
Sau khi về đến nhà, Giang Hoài Khiêm cho phép dì giúp việc về nghỉ sớm, để anh tự mình vào bếp.
Nguyễn Khinh Họa ở bên ngoài chờ, vừa ăn đồ ăn vặt vừa đọc sách.
Từ khi có cục cưng, Giang Hoài Khiêm đã mua rất nhiều các loại sách giáo dục tiền sản, cùng với các loại tư liệu mang về.
Nếu không phải Nguyễn Khinh Họa ngăn lại, anh thiếu chút nữa muốn đem nguyên cửa hàng sách dọn về nhà cho cô nghiên cứu.
Cô chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, không hề đọc nghiêm túc. Việc chăm sóc em bé còn trong bụng mẹ, Giang Hoài Khiêm là người chịu trách nhiệm cao nhất.
Nguyễn Khinh Họa đang lật xem, phía sau bỗng có mùi hương quen thuộc phảng phất tới.
Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang tiến lại gần.
“Được chưa?”
Giang Hoài Khiêm chỉ vào nó: “Vẫn chưa, đợi lát anh sẽ kiểm tra sau.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười, đem sách ném cho anh, nhỏ giọng nói: “Anh đọc đi, cục cưng muốn nghe.”
Thật ra, là cô muốn nghe thử.
Giọng của anh rất êm tai, đặc biệt là khi anh đọc sách, câu chữ rõ ràng, âm điệu trầm thấp, khàn khàn lại gợi cảm.
Mỗi lần Nguyễn Khinh Họa nghe xong tim cũng có chút rung động.
Giang Hoài Khiêm cũng không từ chối, anh mở một cuốn ra và bắt đầu đọc cho cô nghe.
Một lúc sau, anh mới đứng dậy đi phòng bếp.
Căn phòng bếp sáng ánh đèn, phủ kín lên dáng người, làm bóng người đàn ông thon dài.
Nguyễn Khinh Họa nằm ở sô pha một lúc, không kiềm được đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Chán rồi à?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, đi tới phía sau ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Nhớ anh.”
Giang Hoài Khiêm cười một cái, quay đầu lại hôn lên khóe môi cô: “Phòng bếp khói dầu nặng mùi, em ra ngoài trước đi, anh sắp xong ngay đây.”
Nguyễn Khinh Họa ngoan ngoãn trả lời: “Cục cưng trong bụng của chúng ta rất là hiểu chuyện.” Cô không bị nôn nghén nhiều, toàn bộ thời gian mang thai cũng rất thoải mái.
Chẳng qua, Nguyễn Khinh Họa không ngờ tới, mới vừa khen đứa bé xong, không lâu sau cơ thể của cô đã bắt đầu phản ứng dữ dội.
Cơn ốm nghén khiến cô không tài nào ăn uống một cách ngon lành được.
Nên vào những ngày này, Giang Hoài Khiêm lại tự mình xuống bếp, làm một món gì đó đặc biệt để cô có thể ăn.
Mới vừa bưng lên bàn, Nguyễn Khinh Họa đã chạy vào toilet. Giang Hoài Khiêm lo lắng đi theo nhẹ vuốt sau lưng cô, đau lòng không thôi.
Chờ nôn nghén xong, đôi mắt Nguyễn Khinh Họa đỏ lên vì phản ứng s1nh lý.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Giang Hoài Khiêm, oan ức làm nũng nói: “Giang Hoài Khiêm, con gái anh không hiểu chuyện chút nào, chờ khi nào em sinh nó ra xong, em sẽ đánh nó một trận.”
Động tác Giang Hoài Khiêm ngừng lại, đột nhiên nói: “Nó không hiểu chuyện như vậy, chắc là con trai rồi.”
Nguyễn Khinh Họa: “…?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Cục cưng: Con rất nghe lời mà, sao mọi người lại nói con như vậy!!!
Giang Tổng: Giờ thì không, phải đánh.