Edit: hanthy
Mới giây trước còn yêu đương nồng thắm, giây sau Thẩm Vọng lại như thế nữa rồi.
Cố Sanh Sanh xù lông, tức đến líu cả lưỡi: "Em vừa nói yêu anh, anh liền... liền..."
Mang tai Thẩm Vọng đỏ lên, khuôn mặt anh tuấn cố ra vẻ điềm tĩnh: "Vì yêu em đó."
Đối với đàn ông, phản ứng cơ thể nhạy bén chính là cách thể hiện tình yêu thực tế nhất. Ngày nào Cố Sanh Sanh cũng quấn quýt anh dụi tới dụi lui, không trực tiếp đè người ra ăn đã là kiềm chế lắm rồi.
Cố Sanh Sanh bị thái độ cây ngay không sợ chết đứng của Thẩm Vọng làm cho dao động, đôi mắt trong suốt mở thật to, nhất thời không tìm được lời nói thích hợp để chỉ trích hành vi này của anh.
Tất nhiên Thẩm Vọng nào cho cô cơ hội, anh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.
Cố Sanh Sanh nhanh chóng bị cuốn vào nụ hôn của Thẩm Vọng, đáp lại hệt như mèo con liếm nước. Thời tiết đầu xuân vẫn còn hơi se lạnh, cơ thể Thẩm Vọng lại ấm áp như lò sưởi, Cố Sanh Sanh tựa vào lòng anh, cánh tay đặt hờ trên lồng ngực vững chắc.
Nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, Thẩm Vọng bóp eo Cố Sanh Sanh, kéo váy lên, da thịt bỗng nhiên tiếp xúc với không khí không khỏi căng cứng, vòng eo thon thả trắng như tuyết lộ ra, hết sức chói mắt.
Đầu lưỡi Thẩm Vọng chợt bị đau.
Anh giật mình lui lại.
Cố Sanh Sanh trừng mắt nhìn anh, bờ môi ẩm ướt đỏ rực, vừa hung dữ vừa ma mị. Mái tóc dài đen nhánh rối bời sau gáy, một vài sợi quấn vào cổ tay Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng khẽ vuốt ve gò má mềm mại của cô, anh đưa tay chùi giọt nước màu đỏ kia, cánh môi hồng đào dính máu càng thêm mê người. Sắc mặt anh âm u: "Sao lại cắn anh?"
Cố Sanh Sanh mút môi, muốn cắn ngón tay của Thẩm Vọng trong vô thức, chợt cô kịp phản ứng lại, tức tối nói: "Rút tay anh ra mau!"
Hơi thở Thẩm Vọng nóng bỏng: "Là em sờ anh trước."
"..." Cố Sanh Sanh đứng hình, "Em có thò vào trong quần áo đâu, anh mau rút tay ra đi!"
Thẩm Vọng bình tĩnh nhìn cô rồi rút tay ra, làn da nhẵn nhụi dường như có một loại ma lực hấp dẫn tay anh không thôi.
Vị máu tươi tràn ngập trong miệng càng khiến du͙ƈ vọиɠ tăng thêm vài bậc.
Cố Sanh Sanh bị ánh mắt của anh dọa sợ nhưng vẫn cố cứng miệng: "Anh... anh đúng là không quan tâm em gì hết!"
Thẩm Vọng nghi hoặc: "Hửm?"
Cố Sanh Sanh càng tức hơn, cô khoanh tay xoay người lầm bầm: "Em sẽ chết đó."
Phía sau chợt có lồng ngực ấm áp phủ lên: "Sẽ không chết đâu."
Cố Sanh Sanh rầu rĩ nhíu chặt chân mày: "Anh chẳng biết gì hết!"
"Song tu, âm dương hòa hợp chi đạo." Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, dùng một câu thơ để giảng giải về thuật ngữ song tu.
Cố Sanh Sanh quay phắt lại, trong mắt toàn vẻ nghi ngờ: "Sao... sao anh biết?"
Thẩm Vọng bị đôi mắt kia nhìn chòng chọc, nhịn không nổi muốn hôn cô một cái: "Anh tìm hiểu rồi. Song tu sẽ không chết, ngược lại đôi bên đều có lợi."
Cố Sanh Sanh bật ngửa, hai mắt mở thật to: "Tốt chỗ nào?"
Đúng là con mèo ngốc. Thẩm Vọng nghĩ ngợi chốc lát rồi cầm quyển truyện lắc lư trước mặt cô: "Tẩy tủy rèn thể, tăng cường tu vi, tư âm bổ dương..."
Nói đến đây, Thẩm Vọng thấp giọng ho khan mấy tiếng, tự anh cũng thấy điều này thật hoang đường.
Còn Cố Sanh Sanh thì ngẩn người, từ nhỏ cô đã nghe nói song tu rất đáng sợ, lần đầu tiên được biết một mặt khác của việc này: "Thật hả? Anh nghe từ đâu thế?"
Thẩm Vọng: "Anh tra tài liệu."
Lòng sùng bái của Cố Sanh Sanh nổi lên: "Vẫn còn tài liệu lưu truyền đến ngày nay sao? Có phải là bộ Phương pháp tu luyện bí mật không?"
Thẩm Vọng liếc cô một cái. Trước mặt anh, Cố Sanh Sanh càng lúc càng thả lỏng hơn, cô không hề phát hiện ra mình vừa lỡ miệng --- mặc dù giữa hai người vẫn còn một lớp giấy ngăn cách.
Thẩm Vọng rất có kiên nhẫn, anh nguyện ý chờ cô tự tay phá bỏ lớp màng này.
Thẩm Vọng đưa tay ra, Cố Sanh Sanh vừa ngọ nguậy liền bị giữ lại, anh sửa tóc và váy áo cho cô, xong xuôi mới bấm chuông gọi người.
Người vào là Lý Cạnh.
Lý Cạnh thấy Cố Sanh Sanh ngồi trong lòng Thẩm Vọng, khuôn mặt mơn mởn tựa trái đào, có nhìn mấy lần đi nữa vẫn bị hớp hồn như lần đầu.
Mãi cho đến lúc một ánh mắt lạnh lẽo phóng đến.
Lý Cạnh lấy lại tinh thần, thấy cặp mắt không mấy thân thiện của boss nhà mình, anh vội vàng rủ mi: "... Tiên sinh có gì cần sai bảo ạ?"
"Chu Vị đâu?"
"Chu Vị ra ngoài rồi ạ. Tiên sinh, có chuyện gì bảo tôi làm cũng được mà."
"Không tìm thấy tài liệu kia."
Lý Cạnh cười nói: "Tài liệu trong văn phòng anh luôn được phân loại cụ thể, để tôi tìm cho. Xin hỏi là tài liệu gì vậy?"
Cố Sanh Sanh cướp lời: "Tu..."
Thẩm Vọng ngắt lời cô: "Không cần đâu, cậu ra ngoài trước đi."
Lý Cạnh không hiểu lý do nhưng cũng không dám hỏi lại, bèn lui ra ngoài.
Chờ cửa đóng rồi, Cố Sanh Sanh liền lên tiếng: "Có phải vốn chẳng có tài liệu gì hết, anh lừa em đúng không!"
"Không lừa em mà." Thẩm Vọng không biết phải làm sao, anh không chịu nổi sự ồn ào của Cố Sanh Sanh, đành phải kéo ngăn kéo ra tự tìm một lượt.
Cố Sanh Sanh đảo mắt, lập tức nhảy lên: "Em tìm giúp anh."
Bàn làm việc của Thẩm Vọng rất sạch sẽ, Cố Sanh Sanh lục tới lục lui trong ngăn kéo mà chẳng tìm thấy món đồ gì khác thường, chỉ có một cái bật lửa bạc, nửa gói thuốc lá, một hộp socola, không biết là kẹo mừng của cấp dưới nào.
Cố Sanh Sanh lột socola ra ăn, huơ chân nhìn Thẩm Vọng bận rộn: "Sao vẫn chưa tìm ra nữa vậy?"
Trước kia Khúc Mi sắp xếp văn phòng của Thẩm Vọng rất trật tự ngăn nắp, mấy hôm nay đổi thành Chu Vị, cách thức sắp xếp thay đổi nên có chút không quen.
Thẩm Vọng đã được lĩnh giáo qua máu ghen của Cố Sanh Sanh nên anh nào dám nói thật: "Tài liệu bí mật, không thể để người khác biết được."
Cố Sanh Sanh lật đật điều chỉnh âm lượng: "Nhưng Chu Vị biết mà."
"Chu Vị là tâm phúc của anh."
"..." Cố Sanh Sanh phồng má, quyết định từ nay cho Chu Vị vào blacklist. Cô nắm tay Thẩm Vọng hỏi tới: "Còn em thì sao?"
"Em là tổ tông nhỏ của anh."
Thẩm Vọng mở ngăn kéo cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm thấy tập "tài liệu" thật dày kia, chân mày anh giãn ra: "Đây rồi."
Thoắt cái, Cố Sanh Sanh giật đi mất.
"Chờ đã, để anh lật cho." Thẩm Vọng kéo tay cô.
Cố Sanh Sanh nghĩ Thẩm Vọng muốn lấy lại, cô ôm chặt xấp tài liệu chạy như bay đến cạnh cửa sổ rồi mở ra.
Hai chữ "lô đỉnh" đập vào mắt, Cố Sanh Sanh lập tức nghiêm túc hơn.
Một lát sau, Cố Sanh Sanh ném xấp tài liệu qua một bên, hệt như vứt thứ gì đó rất dơ bẩn: "Thẩm Vọng, anh... cái này... Đồ lưu manh!!!"
Thẩm Vọng đẩy xe lăn đến nhặt tài liệu lên. Phải biết ả một tập dày cộm này chính là thành quả của Chu Vị cóp nhặt kỹ lưỡng từ các tiểu thuyết H mà thành.
Trang mà Cố Sanh Sanh lật trúng vừa hay là loại mặn nhất – NP (n person), có kẹp sách làm dấu.
"..." Thẩm Vọng vứt kẹp sách ra chỗ khác rồi kéo tay Cố Sanh Sanh: "Không phải nó đâu. Để anh tìm trọng điểm, em xem thử chút nhé."
"Em không xem đâu! Buồn nôn chết được! Hỏng hết mắt em rồi!" Cố Sanh Sanh hất tay anh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại một chỗ, giả vờ nôn khan: "Anh đừng chạm vào em, bây giờ em cứ thấy đàn ông là ghét à!"
"..." Thẩm Vọng lập tức phủi sạch quan hệ: "Cái này do Chu Vị làm dấu, anh chưa có đọc qua."
"Thật không đó?" Cố Sanh Sanh liếc mắt, vẻ mặt nghi ngờ.
Thẩm Vọng xé toạc trang giấy kia, làm như không có gì lật thẳng đến trang trọng điểm: "Em xem, chỗ này mới là quan trọng nhất."
Cố Sanh Sanh nửa tin nửa ngờ nghiêng người sang, trong tài liệu đúng là có bút tích ghi chú và đánh dấu. Cô nửa ngồi quỳ, ghé vào đầu gối Thẩm Vọng đọc chăm chú.
Thẩm Vọng đặt tay trên đầu cô vuốt khẽ.
Cố Sanh Sanh vừa đọc vừa nói một mình: "Kiếm tu của môn phái Nguyên Anh có thể xưng bá toàn Thần Châu, sao có thể bị Long Ngạo Thiên đâm chết được? Lô đỉnh có thể trở thành thánh nữ á? Song... song tu có thể thăng tiến tu vi???"
Cố Sanh Sanh nhanh chóng đọc hết phần tư liệu về song tu, quả nhiên không có chữ nào đề cập đến song tu sẽ chết, ngược lại còn có kha khá chỗ tốt.
Nhìn một lúc nhiều từ ngữ mờ ám như thế, tảng đá lớn trong lòng Cố Sanh Sanh rơi xuống, đồng thời gò má cũng ửng hồng hẳn.
Ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Thẩm Vọng, không biết anh đã nhìn mình bao lâu rồi.
Cố Sanh Sanh lật đật đứng dậy, lại té xuống "á" một tiếng.
Thẩm Vọng đón được cô: "Làm sao thế?"
Mặt Cố Sanh Sanh đầy đau khổ: "Tê chân rồi..."
Thẩm Vọng kéo Cố Sanh Sanh để cô ngồi lên chân mình rồi giúp cô xoa bóp đầu gối và cẳng chân. Anh nói: "Giờ thì yên tâm được chưa?"
Nỗi sợ hãi ăn sâu bén rễ từ khi còn nhỏ của Cố Sanh Sanh làm gì dễ bứng đi được vậy, cô lo lắng nói: "Lỡ em là ngoại lệ thì sao... Á! Anh bóp nhẹ thôi!"
Quai hàm Thẩm Vọng cứng đờ, tốc độ nói có chút chậm hơn: "Có phải ngoại lệ không, thử là biết."
Cố Sanh Sanh vờ như không nghe thấy, thúc giục Thẩm Vọng: "Bóp tiếp đi nào."
Thẩm Vọng nghe lời xoa xuống dưới.
Chân Cố Sanh Sanh bị tê, cộng thêm có Thẩm Vọng xoa bóp càng nhột hơn, cô chôn đầu vào vai Thẩm Vọng rầm rì, chỉ chừa lại vành tai bé bé hồng hào.
Một cảm giác nóng ướt xẹt qua tai.
Cố Sanh Sanh nhạy cảm hít sâu một hơi: "Anh làm gì..."
"Thử một chút, được không?" Thẩm Vọng vân vê lỗ tai vừa lạnh vừa mềm của cô.
Cố Sanh Sanh giữ tay anh lại: "Thử..."
Cô bị nhột đến run lẩy bẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thẩm Vọng chậm rãi nâng cằm cô lên: "Còn nói bậy nữa anh rửa miệng em đấy."
Hai mắt Cố Sanh Sanh nhanh chóng ngập nước, cô giận dỗi ngửa người ra sao, môi Thẩm Vọng đuổi theo sát nút.
Chạm vào, trốn tránh, nghênh đón, muốn từ chối lại còn mời chào.
Cố Sanh Sanh che tay trước miệng Thẩm Vọng, hàng mi ướt sũng run rẩy không ngừng, cô không hiểu sao trái tim mình lại đập nhanh đến thế, toàn thân như sắp tan chảy đến nơi: "Thẩm Vọng, em sợ."
"Đừng sợ." Thẩm Vọng kiềm chế hôn lên chóp mũi cô, "Chúng ta thử một lần, hôn thêm chút nữa. Khi nào em thấy không thoải mái thì ngừng, được chứ?"
Giọng nói của Thẩm Vọng tỏa ra một sự ôn nhu làm cho người ta khó lòng kháng cự nổi, Cố Sanh Sanh kiềm không được mà ngẩng đầu, chủ động tìm đến môi anh.
Một nụ hôn tràn ngập vị trà sữa đậu đỏ. Trà nhạt, sữa nồng, còn có cả hương vị ngọt ngào đặc trưng của Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh lui ra sau, xác nhận lại lần nữa: "Chỉ hôn lâu thêm một chút thôi nhé..."
Thẩm Vọng giữ gáy cô tiếp tục hôn.
Cố Sanh Sanh "ưm ưm" hai tiếng, yếu ớt chống lại, mỗi lần hai đôi môi chạm vào nhau là linh hồn cô lại run lên, cảm xúc tràn lan như thủy triều mùa xuân, hai tay bất giác quàng qua vai Thẩm Vọng. Vòng eo thon gọn nằm trọn trong tay anh, tựa như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Cả văn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng nước ướŧ áŧ.
Hai người cách nhau rất sát, sát đến nỗi nhìn thấy rất rõ hàng mi dày dặn và mí mắt đẹp mê hồn của Thẩm Vọng.
Cặp mắt sâu xa kia bỗng nhiên mở ra, sáng chói như hắc diệu thạch, cuốn cả linh hồn Cố Sanh Sanh vào. Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Cố Sanh Sanh đập rộn ràng, khuôn mặt nóng ran, giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Thẩm Vọng lui ra, nắm cằm Cố Sanh Sanh rồi vuốt ve khóe mô cô: "Dạy em bao nhiêu lần rồi, lúc hôn phải nhắm mắt lại."
Cánh môi mềm mại đỏ hồng ẩm ướt tỏa ra hương vị ngọt ngào chết người, cực kỳ có tính dụ hoặc. Ánh mắt Cố Sanh Sanh trong veo như ngọc, miệng hơi mở ra, mút lấy ngón tay của Thẩm Vọng trong vô thức.
Mút...
Chợt Thẩm Vọng hít sâu một hơi, gần như cùng lúc đó, Cố Sanh Sanh bắn lên như cung tên: "Sao anh lại... dừng dừng dừng!"
Đã lên ga rồi sao mà dừng lại được nữa, Thẩm Vọng theo bản năng kẹp chặt eo Cố Sanh Sanh ép vào người mình. Cố Sanh Sanh lại ngã ngồi lên chân anh, hai người đồng loạt thở gấp.