Edit: hanthy
"Ử ử gâu~"
Đèn chùm thủy tinh trong phòng khách của căn biệt thự sáng lấp lánh, trên bàn trà bày một chiếc hộp cột dây lụa màu hồng phủ đầy cánh hoa, cục lông bỏ trốn bị bắt ngược trở về yên vị ngồi bên trong, mở to cặp mắt đen như hạt đậu chiến đấu với Thẩm Vọng.
Bộ lông màu vàng, cái miệng đen thui, cái bụng màu hồng, lỗ tai nhỏ cụp trên đầu. Đây mà là sóc gì chứ, rõ ràng là một chú chó con mập mạp như khúc xúc xích.
Thứ trên mông cũng không phải là đuôi to, mà là dây ruy băng hồng cột nơ bướm.
Chị Lý ôm bụng, thở hổn hển giải thích với Cố Sanh Sanh: "Phu nhân, con chó này mạnh quá... Biết giả vờ đói bụng, vừa không để ý một chút là... bỏ chạy."
Cố Sanh Sanh cười nói: "Không sao, nhóc này khá nghịch ngợm, tôi quên nhắc mọi người mất."
Lúc Tạ Tử Khanh giao chó cho Cố Sanh Sanh đã đặc biệt dặn dò: chó nhà tôi cực kỳ nghịch, cô nhất định phải để ý thật kỹ.
Cuối cùng Cố Sanh Sanh cũng hiểu "cực kỳ nghịch" nghĩa là gì. Cô đưa tay chọc chóp mũi ướt rượt của chó con: "Sao lại bỏ trốn thế?"
Thẩm Vọng nghiêng đầu, trong giọng nói hờ hững mang theo chút không vui: "Đây chính là bất ngờ mà em chuẩn bị cho anh?"
Cố Sanh Sanh gật đầu thật mạnh, đôi mắt lóe lên: "Có phải rất đáng yêu không?"
Sắc mặt Thẩm Vọng hơi trầm xuống: "Đáng yêu."
"Ử ử gâu~" Chú chó nhỏ không can tâm bị xem nhẹ, lớn giọng sủa vang.
Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu, ôm chó con vào lòng: "Đừng sủa đừng sủa. Đói bụng rồi đúng không?"
Thẩm Vọng ngồi một bên bị bơ đẹp, lạnh lùng nhìn một người một chó trước mặt.
Phải nói là sức lực của chú chó con này khá mạnh nên mới có thể tránh hết một đám người làm và vệ sĩ chạy ra khỏi biệt thự, chỉ có Cố Sanh Sanh mới kiềm chế được nó. Lúc này đang đạp mạnh cặp chân ngắn cũn, miệng nhỏ sủa không ngừng: "Gâu gâu~!"
Cố Sanh Sanh bắt không được nó, còn bị đạp cho một cái: "Á! Nó đá em!"
Chú chó nhỏ nhảy xuống đất, khuỵu thấp cặp chân ngắn định nhảy lên, cơ thể bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung.
"Gâu gâu?"
Thẩm Vọng mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cục lông trong tay: "Im lặng."
Soạt một cái, chó con cụp tai xuống, đuôi cũng không vểnh lên nữa, run rẩy nằm trong tay Thẩm Vọng như bồ công anh trong gió.
Dáng vẻ tội nghiệp đến mức làm tan chảy trái tim con người, nhưng tiếc là tim Thẩm Vọng cứng như sỏi đá, anh trực tiếp ném nó cho chị Lý: "Quá bẩn. Mang đi tắm rửa sạch sẽ đi."
Chó con ẳng một tiếng, vùi đầu vào lòng chị Lý.
Chị Lý đau lòng ôm chú chó nhỏ đi. Những người khác thấy vậy cũng lần lượt thức thời lui ra.
Cố Sanh Sanh giận dỗi nhào đến trước ngực Thẩm Vọng, đấm vào vai anh: "Sao anh lại hù dọa một con chó chứ?"
Thẩm Vọng nghe lời, áp sát vòng eo tinh tế của Cố Sanh Sanh: "Nó đá em."
Cố Sanh Sanh: "Đá thì đá chứ có đau đâu! Có phải anh không thích nó không? Nhìn em này, anh ghét nó đúng không?"
Thẩm Vọng nhìn cô bằng đôi mắt sâu xa, giọng anh vẫn quyến rũ như cũ: "Anh thích em."
Cố Sanh Sanh hoàn toàn bại trận bởi âm thanh mê ly này, cô tạm thời ném con chó ra sau đầu, giơ tay đòi ôm Thẩm Vọng. Vòng tay của Thẩm Vọng cực kỳ rộng lớn và ấm áp, Cố Sanh Sanh như chú mèo khát nước, chóp mũi trắng nõn hít dọc theo cần cổ của Thẩm Vọng.
Dương khí cuồn cuộn trên người Thẩm Vọng bỗng nhiên mạnh mẽ lên, xâm nhập toàn bộ giác quan của Cố Sanh Sanh. Cô mềm nhũn chôn trong lòng anh, ngay cả bị ôm về phòng, đặt vào bồn tắm lúc nào cũng không hay biết.
Trong bồn đổ đầy nước ấm, cánh hoa ướŧ áŧ chìm nổi trên bề mặt, nhưng vẫn không sánh bằng một phần vạn của Cố Sanh Sanh.
Gò má Cố Sanh Sanh ửng hồng, mái tóc đen dài ướt nhẹp xõa tung, váy áo thấm nước dính sát sao vào cơ thể, đường cong lung linh trước ngực phập phồng lên xuống theo từng cử động hô hấp.
Cố Sanh Sanh khó chịu giãy giụa: "Nóng quá..."
Dây cột áo phức tạp trước ngực được tháo bỏ, da thịt trắng trẻo không còn trở ngại, nháy mắt tiếp xúc với làn nước nóng, Cố Sanh Sanh được giải thoát thở dài một tiếng.
Mệt mỏi qua mấy ngày bôn ba giờ phút này thi nhau kéo đến, Cố Sanh Sanh lơ đễnh duỗi thẳng người, khoảnh khắc cô sắp chìm xuống nước, một bàn tay vững chãi đưa ra đỡ cô lại.
Sóng nước dập dìu, từng đợt nước nóng gột rửa hết mọi mỏi mệt trong cơ thể, tràn ra cả bên ngoài bồn tắm. Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, dán mặt lên cổ tay thon dài mạnh mẽ kia, hít hà hơi thở nam tính thuần khiết cùng với viêm dương khí tràn trề không dứt theo bản năng.
Cố Sanh Sanh mơ thấy lúc dạo chơi trong hồ sen ở trấn Lâm An. Từng chiếc lá sen to như cây dù, cô nằm nghỉ trên đó, một trận gió thôi quan, lá sen chòng chành, sóng nước không ngừng ập đến.
Trong sự vỗ về dịu dàng, Cố Sanh Sanh từ từ thiếp đi.
...
Nước trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, sương mù đọng lại trên cửa kính che khuất sắc xuân vô biên bên trong.
Chú chó nhỏ ngồi thẳng, cào móng vuốt nhỏ lên cánh cửa thủy tinh: "Gâu gâu~ gâu gâu~"
Chó con áp mặt vào kính lau hết đầu này sang đầu kia, từ đầu kia về lại đầu này. Sau vài phút múa may quay cuồng, cửa kính cũng được mở ra.
"Gâu gâu~" Chó nhỏ lẻn vào khe cửa, đặt mông lên sàn nhà ướt đẫm.
Không ai để ý đến nó.
Thẩm Vọng bọc Cố Sanh Sanh bằng khăn tắm, lau khô nước còn đọng trên người cô, mặc vào một bộ váy ngủ màu trắng bằng tơ tằm. Cố Sanh Sanh được ôm bất tỉnh nhân sự như búp bê, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Chó con sải rộng đôi chân ngắn vui vẻ chạy đến, trong miệng còn ngậm một quả bóng nhỏ. Nó thả xuống trước chân Thẩm Vọng, lè lưỡi lấy lòng: "Gâu gâu!"
Sao cứ luôn là nó phá hỏng bầu không khí tuyệt vời hết lần này đến lần khác thế nhỉ?
Thẩm Vọng không chút nể nang đá bay quả bóng ra xa. Đá xong lại nhìn chú chó nhỏ, thấy nó nghiêng đầu ngơ ngác nhìn quả bóng lăn đi, phần lông sau ót vểnh lên.
Thẩm Vọng dừng tay sờ thử máu tóc mềm mại của Cố Sanh Sanh, thấy không còn ướt nữa thì ôm cô ra ngoài.
Động tác hết sức ôn nhu, tựa như đang bưng một báu vật dễ vỡ.
Ngay lập tức, dưới chân bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó, Thẩm Vọng cúi đầu, một quả bóng nhỏ lăn đến sát chân anh rồi dừng lại.
Thẩm Vọng nhấc mắt, chó con đứng cách đó không xa quan sát anh, chân trước đang duy trì tư thế giơ lên, lông khắp người bù xù như hoa bồ công anh.
"Gâu gâu!"
Chú chó nhỏ vẫy đuôi một cách hăng hái, dường như nó xem hành động đó của Thẩm Vọng là đáp lại mình.
Thẩm Vọng đá quả bóng đi, tiếp tục không quan tâm nó.
Anh bật laptop, mang cặp kính gọng vàng vào, xử lý cho xong công việc ngày mai để dành thời gian rảnh đưa Cố Sanh Sanh đến bệnh viện thăm ông cụ Thẩm.
Đang xem dở kế hoạch, một cái móng vuốt đầy thịt ngập ngừng chạm lên mu chân anh.
Da gà trên tay Thẩm Vọng lập tức nổi lên.
Không giống như bị nhện, chuột hoặc thứ gì đó đáng ghét chạm vào, một loại xúc cảm mềm mềm, ấm ấm của lông, giống hệt bông gòn rơi trên mu chân.
Khiến Thẩm Vọng sinh ra cảm nhận lạ lùng khó nói.
Anh nhíu mày, tiếp tục chú tâm gõ phím.
Tất nhiên là kiểu làm lơ này không hề có hiệu quả. Chú chó nhỏ chuyển sự chú ý qua đôi dép lớn hơn cả kích thước cơ thể nó, đầu tiên gặm một chiếc, sau đó to gan nhào lên ôm cổ chân Thẩm Vọng.
Hai hạt đậu đen láy ướt sũng nhìn anh chằm chằm.
Nhiệt độ của chú chó khá cao, sau một hồi bay nhảy nhiệt tình thì dán cơ thể nặng trịch mềm mại vào mắt cá chân Thẩm Vọng, hình như còn có cả mùi sữa thoang thoảng trong không khí. Vừa yếu ớt lại vừa đáng yêu.
Tận sâu trong trí nhớ của Thẩm Vọng, đã từng có một chú chó con nằm trong lòng anh, giữa sự nức nở thê lương và mùi máu tanh gay gắt, cơ thể dần dần cứng lại rồi nguội lạnh.
Thẩm Vọng bất thình lình rút chân ra.
Chó con lảo đảo, ngã oạch trên sàn nhà kêu "ẳng" một tiếng.
Một con mèo khác đang ngủ trên giường bị đánh thức, Cố Sanh Sanh kéo chăn ra, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Sao thế?!"
Chú chó nhỏ lăn trên mặt đất rên ư ử, bên cạnh là một đống đồ chơi. Thẩm Vọng nhìn nó từ trên cao, trong tay cầm bình sữa nhỏ, sắc mặt hết sức lạnh lùng.
Cố Sanh Sanh thốt lên: "Anh cướp sữa của nó hả?"
Thẩm Vọng: "..."
Thẩm Vọng bị làm nhục kẹp lại bình sữa vào giữa hai chân của chú chó, sau đó ôm Cố Sanh Sanh ném lên giường, dùng hành động thực tế để chứng minh thèm sữa là như thế nào.
Cố Sanh Sanh khóc hu hu, hai chân đạp loạn xạ, chưa được một lúc thì âm thanh thay đổi dần, giọng nói run rẩy nỉ non, đầu ngón tay cũng mất hết sức lực.
Chú chó nhỏ chống hai cái chân ngắn ngủn ngồi trên thảm, trong ngực ôm bình sữa uống ừng ực đến vui vẻ, cái đuôi đầy lông huơ qua huơ lại không ngừng.
Đến khi uống sữa xong, chó nhỏ lật người đứng dậy, lắc bụng đòi nhảy lên giường, lại đụng phải cặp chân tinh tế đang rũ xuống.
Bàn chân kia không ngừng động đậy, đầu ngón nhân nhỏ nhắn hồng hào, lúc thì giãn ra, khi thì co lại, chó nhỏ thấy thế liền nhảy lên: "Gâu gâu~ gâu gâu~"
Ngay tại lúc nó sắp chạm đến nơi, một bàn tay to lớn đột nhiên thò tới nắm lấy bàn chân kia, nệm trên giường lại đung đưa như nằm trên sóng, đá bay chó con ra xa.
...
Gió đêm mát mẻ từ bên ngoài thổi vào, hòa tan mùi hương ám muội bên trong phòng ngủ.
Thẩm Vọng vào phòng tắm nhúng khăn lau cho Cố Sanh Sanh, anh hỏi: "Muốn uống nước không?"
Cố Sanh Sanh vâng một tiếng, lười biếng ghé vào gối, nhìn Thẩm Vọng bận rộn vì mình.
Tóc Thẩm Vọng rối tung, tứ chi mạnh mẽ thon dài, phía sau tấm lưng rộng lớn căng đầy và vòng eo thon thả đều có vết cào đỏ tươi, trông anh nhàn nhã hệt như một con sư tử vừa đi săn xong.
Thẩm Vọng đến bàn rót nước, lúc trở về thuận tay xách cổ chó con thả lại vào ổ của nó chỗ chân giường. Chó con rên mấy tiếng rồi xếp bốn chân, tiếng ngáy o o lập tức vang lên.
Thái độ của Thẩm Vọng đối với con mèo trên giường dịu dàng hơn rất nhiều, anh ôm Cố Sanh Sanh trong lòng, nâng ly kiên nhẫn đút nước cho cô: "Uống từ từ thôi."
Dòng nước mát lạnh vào cổ họng, Cố Sanh Sanh lại tỉnh táo hơn. Cô xoa mắt, bò xuống chân giường ngắm chó con.
Cục bông bé xíu co quắp trong ổ, Cố Sanh Sanh hít mũi: "Đáng thương quá đi."
Thẩm Vọng ôm cô từ phía sau: "Đừng đa cảm như thế. Sáng mai bảo cửa hàng thú cưng giao ít đồ chơi đến."
Cố Sanh Sanh xoay lại ôm mặt Thẩm Vọng, để anh đối mặt với cô, cho một câu trả lời chắc chắn: "Lúc nãy anh vẫn chưa trả lời em, anh có thích nó không?"
Thẩm Vọng cọ sống mũi cao thẳng lên Cố Sanh Sanh, hai mắt nhìn cô không rời: "Không có không thích."
Cố Sanh Sanh không tin anh, giọng cô tràn ngập vẻ tủi thân: "Nhìn anh có giống thích nó đâu."
Thẩm Vọng trầm mặc một lát rồi thẳng thắn nói: "Chỉ là có hơi bất ngờ, anh không nghĩ em sẽ tặng chó con cho anh."
Cố Sanh Sanh thủ thỉ: "Em tìm lâu lắm đó, con này có ngoại hình giống Ba Tư nhất, em còn nghĩ anh sẽ rất thích..."
Cơ bắp Thẩm Vọng cứng đờ: "Em biết Ba Tư?"
Cố Sanh Sanh không giấu giếm mà nói luôn: "Em thấy ảnh lúc nhỏ của anh ở nhà cũ trong cuốn album, trong đó có hình của Ba Tư. Vừa hay chó trong nhà Tạ Tử Khanh có dáng dấp khá giống nó, em liền nhờ anh ấy giúp em tìm con giống nhất, hoa văn ở chân sau cũng giống hệt. Anh thấy giống không?"
"Có chỗ giống, có chỗ không." Thẩm Vọng chậm rãi nói: "Ba Tư rất nhát gan, rất gầy, cái ở chân sau không phải là hoa văn, mà là sẹo do bị thương."
Ký ức phủ bụi nhiều năm được mở ra, từng chi tiết nhỏ vẫn sống động như cũ. Như có một tiểu Ba Tư nhảy trước mặt Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng, lắc đầu vẫy đuôi, xoay vòng vòng vậy.
Tiểu Ba Tư độc nhất vô nhị, bầu bạn với Thẩm Vọng, cùng anh vượt qua đoạn tuổi thơ cô đơn tịch mịch.
Cố Sanh Sanh yên lặng lắng nghe, cho đến khi bàn tay ấm áp của Thẩm Vọng chạm vào má cô: "Đừng khóc."
Lúc đó Cố Sanh Sanh mới nhận ra trên mặt mình toàn là nước mắt, cô òa khóc thành tiếng, gắt gao nắm chặt vạt áo của Thẩm Vọng: "Em.. em không biết... chỉ là muốn khóc thôi..."
Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh vào lòng. Cảm giác mềm mại ấm áp lấp đầy trái tim trống rỗng, khiến tất cả mọi đau xót trong quá khứ tiêu tan đi.
Cố Sanh Sanh khóc đến choáng váng, Thẩm Vọng ôn nhu trấn an nửa ngày mới chịu ngừng lại. Cô khẳng định chắc nịch: "Chó con không thể thay thế Ba Tư được!"
Ý cười lập tức nổi lên trên khóe môi của Thẩm Vọng. Lại nghe Cố Sanh Sanh nói tiếp một câu: "Ngày mai em mang nó trả lại Tạ Tử Khanh."
Bả vai Thẩm Vọng cứng đờ: "Gì cơ?"
Cố Sanh Sanh: "Vốn là em muốn tìm cho anh một con giống Ba Tư. Nhưng mà hiện tại em đã biết tình cảm của anh dành cho nó, Ba Tư là độc nhất vô nhị."
Thẩm Vọng ngừng một chút, nhẹ giọng nói: "Đây là em tặng anh, anh sẽ thích, chúng ta cùng nhau nuôi nó thật tốt đi."
"Không thể." Cố Sanh Sanh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Mỗi một chú chó đều là duy nhất, làm thế thân sẽ không công bằng cho nó. Em phải trả về Tạ gia, ở đó nó sẽ sống vui vẻ hơn."
Ai lấy nó làm thế thân hồi nào vậy???
Thẩm Vọng xoay người nằm xuống, bỏ lại một câu: "Ngày mai đi lấy giấy chứng nhận nuôi chó."
Cố Sanh Sanh: "? Đến tên cho chó anh cũng chọn xong luôn rồi hả?"