Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật

chương 135: thế thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: hanthy

"Có thể cưới được Sanh Sanh là chuyện may mắn nhất cuộc đời tôi."

Câu nói vừa dứt, hành lang nhất thời chìm vào tĩnh lặng.

Gió mùa hè mang theo mùi hương cỏ xanh thanh mát tràn ngập trong hành lang, cuốn bay lọn tóc đen nhánh và tà váy đỏ tươi của Cố Sanh Sanh, tiếng ve kêu dường như inh ỏi hơn, nhưng cũng không lấn át nổi tiếng đập xốn xang của con tim.

Lần đầu tiên được nghe Thẩm Vọng bày tỏ nỗi lòng một cách khảng khái và kiên định như thế.

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vọng, vừa chạm vào mặt anh một cái là lập tức dời đi ngay, trong lòng có chút ngượng ngùng pha lẫn vui sướng. Ngược lại với hồi mới yêu nhau, lúc đó chỉ thấy toàn là vui vẻ.

Thế nhưng lại có người muốn phá vỡ sự ngọt ngào này.

"Anh... Thẩm Vọng! Em đang nói chuyện với anh đó!"

Thẩm Vọng che chắn cho Cố Sanh Sanh, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Kiểu hờ hững không chút tình người này hoàn toàn tương phản với sự dịu dàng ôn nhu mà anh dành cho Cố Sanh Sanh, Hoàng Phủ Du Du thấy thế càng không cam lòng hơn.

Cô đảo mắt, nói: "Lái xe của em xin nghỉ phép, em muốn đi nhờ xe anh về nhà."

Một cái cớ không thể nào vụng về hơn, Thẩm Vọng dứt khoát đáp lại cô: "Không tiện."

Ngày hôm nay Hoàng Phủ Du Du liên tục bị xem nhẹ, mặt cô đỏ bừng, mở miệng đầy chanh chua: "Có gì mà không tiện! Trước kia anh cũng đã từng cho em đi nhờ xe rồi, anh không nhớ sao? Đêm hôm đó chúng ta khiêu vũ với nhau, anh còn tiễn em về nhà..."

Cố Sanh Sanh liền từ sau lưng Thẩm Vọng thò đầu ra.

Nếu không phải có Cố Sanh Sanh ở đây, Thẩm Vọng chắc chắn sẽ không nói nhiều hơn nửa câu với cô ta. Chừa cho cô ta chút mặt mũi, ai ngờ lại bị xem là bậc thang để trèo lên, rốt cuộc Thẩm Vọng cũng mất hết kiên nhẫn.

"Chẳng qua chỉ là một bạn nhảy, tôi chưa bao giờ để trong lòng. Bây giờ tôi phải đưa vợ về nhà rồi, tiểu thư Hoàng Phủ xin cứ tự nhiên."

Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh định rời đi, Hoàng Phủ Du Du hét ầm lên: "Thẩm Vọng, anh đứng lại đó! Dám đi thêm bước nữa, em sẽ... em sẽ mách với mẹ em! Mối quan hệ giữa tập đoàn Hoàng Phủ và Thẩm thị sẽ bị cắt đứt!"

Lần này Thẩm Vọng chỉ để lại cho cô một ánh mắt khinh thường, nhưng Cố Sanh Sanh thì nhô đầu ra từ sau lưng Thẩm Vọng, khuôn mặt kia như viết mấy chữ "cậy đẹp giương oai", Hoàng Phủ Du Du thấy cô như thế còn tưởng cô muốn cười mình, vành mắt càng đỏ dữ dội hơn.

Hoàng Phủ Du Du cắn chặt răng, cố ý nói với Cố Sanh Sanh: "Chẳng lẽ cô để bụng Thẩm Vọng chở người khác?"

Thẩm Vọng lập tức nhìn Cố Sanh Sanh.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh chợt cứng đờ, hàng lông mày mảnh mai nhíu lại một chỗ, giống như con mèo bị xâm phạm lãnh thổ, ánh nắng tinh khôi rơi trên cặp má trắng nõn mềm mại của cô, khiến cho người khác tưởng lầm chọc vào đó sẽ có một thứ nước ngọt ngào chảy ra.

Giọng nói cũng hết sức khí thế: "Đúng, tôi để ý. Xe của Thẩm Vọng chỉ cho một mình tôi ngồi, tiểu thư Hoàng Phủ và Thẩm Vọng không thân không quen, đi xe anh ấy không tiện lắm đâu."

Mạch máu khắp cơ thể Hoàng Phủ Du Du trống rỗng.

Một loạt tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, lúc tới gần thì ngừng hẳn.

Thẩm Đình Sâm không ngờ Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh vẫn chưa đi khỏi đây. Hoàng Phủ Du Du hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Thẩm Vọng, khung cảnh hết sức xấu hổ.

Thẩm Đình Sâm vốn không muốn quan tâm Hoàng Phủ Du Du, nhưng vì sự nhiệt tình của mẹ và ông nội, anh bắt buộc phải đến trước mặt cô: "Tiểu thư Hoàng Phủ, cô..."

Chưa kịp nói hết câu, Hoàng Phủ Du Du bất thình lình nắm chặt tay anh: "Ai nói tôi và Thẩm Vọng không quen biết? Tôi muốn trở thành người của Thẩm gia ngay lập tức!"

Thẩm Đình Sâm bất ngờ, vẻ mặt kinh hãi vô cùng: "Gì cơ? Từ khi nào chúng ta...?"

Hoàng Phủ Du Du âm thầm nhéo tay anh một cái, dùng ánh mắt đe dọa, Thẩm Đình Sâm lại không chịu phối hợp theo: "Tiểu thư Hoàng Phủ, chúng ta không có a...!"

Thẩm Đình Sâm bị đau, không nói được nữa.

Hoàng Phủ Du Du cố gắng cứu vãn vở kịch này: "Chúng tôi sắp tổ chức lễ đính hôn rồi, anh sẽ tới chứ Thẩm Vọng?"

Cố Sanh Sanh liền vỗ tay hoan hô: "Chúc mừng chúc mừng, trăm năm hạnh phúc nhé, tôi và Thẩm Vọng sẽ đến chia vui."

Diễn xuất kém đến tột cùng, Thẩm Vọng chẳng thèm nhấc mắt dù chỉ là một chút, anh kéo tay Cố Sanh Sanh ra về.

Hoàng Phủ Du Du trơ mắt nhìn Thẩm Vọng đưa Cố Sanh Sanh đi rất nhanh, không quay đầu lại lấy một lần.

Mặt cô nóng bừng lên, nghĩ lại đống chuyện xấu hổ và mất mặt vừa rồi, Hoàng Phủ Du Du trở tay cho Thẩm Đình Sâm một cái tát.

"Bốp", mặt Thẩm Đình Sâm đau nhức.

Hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, anh tức giận nói: "Cô đánh tôi?!"

Hoàng Phủ Du Du nhướng cao đuôi mắt, cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết: "Đánh anh đấy, thì sao! Vừa rồi anh nhìn chăm chăm Cố Sanh Sanh kia làm gì? Bây giờ anh là chồng sắp cưới của Hoàng Phủ Du Du tôi trên danh nghĩa, sau này còn dám nhìn đứa con gái khác thì không xong với tôi đâu."

Thẩm Đình Sâm giận quá bật cười: "Không phải cô cũng nhìn Thẩm Vọng không chớp mắt ngay trước mặt tôi sao? Ai muốn kết hôn với cô chứ!"

Tính cách của Thẩm Đình Sâm cũng không tốt đẹp gì, anh đã phải làm biết bao nhiêu chuyện để lấy lòng vị đại tiểu thư ngang ngược này, hai người đứng giữa hành lang thi nhau la hét, suýt chút nữa là thật sự đánh nhau.

Liễu Bình và Thẩm Gia Huyên chạy đến, thấy vậy thì vội vàng kéo hai người ra, nói ngon nói ngọt dỗ dành Hoàng Phủ Du Du.

Hoàng Phủ Du Du gai mắt Liễu Bình suốt ngày nịnh nọt, cô gạt phắt tay bà: "Đừng đụng vào tôi!"

Thẩm Đình Sâm tức tối nói: "Cô đối xử với mẹ tôi kiểu gì vậy!"

Liễu Bình không cần biết đúng sai đã đánh Thẩm Đình Sâm trước: "Muốn chết hả! Đang yên đang lành tự nhiên chọc tiểu thư Hoàng Phủ giận làm gì?"

Hoàng Phủ Du Du cười mỉa: "Lễ đính hôn của tôi và Thẩm Đình Sâm sẽ tổ chức vào cuối tuần này, nhà các người chuẩn bị cẩn thận một chút."

Nói xong thì hiên ngang rời đi.

Liễu Bình và Thẩm Gia Huyên sững sờ một lúc lâu, giống như vừa vớ được đĩa bánh khổng lồ từ trên trời rớt xuống: "Cô ta... cô ta vừa nói..."

Thẩm Gia Huyên kích động nhảy cẫng lên: "Anh! Hoàng Phủ Du Du nói cô ta muốn đính hôn với anh, là thật sao?!"

Thẩm Đình Sâm đáp lại đầy chán ghét: "Cô ta tức Thẩm Vọng, tự mình đa tình thôi. Anh cũng chưa đồng ý..."

Liễu Bình chen ngang lời Thẩm Đình Sâm: "Bớt phá đám lại đi! Chuyện này đã quyết định xong rồi! Mẹ quay về báo tin với ông nội mấy đứa đây!"

Thẩm Đình Sâm chỉ vào khuôn mặt với năm dấu tay đỏ bừng: "Nói cái gì mà nói, mẹ thấy cô gái này có thể cưới được sao?"

Liễu Bình lại chẳng thèm quan tâm, bà nhỏ giọng thì thầm an ủi con trai: "Tiểu thư Hoàng Phủ có thân phận cao quý, tính tình nóng nảy là chuyện đương nhiên. Không phải con dỗ con gái giỏi lắm sao? Dỗ cô ta cho thật tốt đi."

Thẩm Đình Sâm cảm thấy như có một luồng khí phẫn nộ chạy từ ngực trái sang ngực phải, không tìm được đường thoát ra: "Con không muốn trở thành người của nhà Hoàng Phủ! Cái cô Hoàng Phủ Du Du đó ngang ngược xấc xược, con không thể ở cùng với cô ta dù chỉ là giây!"

"Đợi đến khi hai đứa kết hôn rồi, con có nhà Hoàng Phủ trợ lực, đến lúc đó con sẽ thấy tất cả oan ức bỏ ra đều rất đáng giá!" Liễu Bình nâng mặt con trai lên, "Nếu trước kia mẹ không chịu tủi thân, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chúng ta có thể có được những ngày tốt lành như hiện tại sao?"

Thẩm Đình Sâm hỏi ngược lại bà: "Mẹ thấy hiện tại có tốt không?"

Khóe mắt Liễu Bình hơi co giật, bà cười nói: "Tốt chứ, sao lại không tốt được? Mẹ có con, có Gia Huyên, còn có Thẩm thị lớn như thế, có chỗ nào không tốt chứ?"

Liễu Bình sờ lên gò má của con trai mình đầy yêu chiều, nói: "Bây giờ cùng mẹ quay về phòng bệnh, đích thân con sẽ thông báo cho ông nội tin tốt này."

...

(Truyện chỉ được edit và đăng tải tại wa.tt.pad @hanthy và micasa.wordpress.com. Các trang web khác đều là hàng ăn cắp. Vui lòng đọc đúng chỗ để ủng hộ công sức của editor.)

Trong group chat chị em Tranh Ninh.

Cố Sanh Sanh: "Tớ mới gặp cái cô Hoàng Phủ gì đó này."

Một viên đá khuấy động mặt hồ yên ả, Tịch Tuyết Nhi và An Hà điên cuồng gõ màn hình: "Tình hình chiến tranh sao rồi?"

"Tình địch trong truyền thuyết như thế nào?"

Cố Sanh Sanh suy nghĩ thật lâu, thận trọng gõ xuống bốn chữ: "Như hổ như sói."

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không phải Thẩm Vọng có địa vị siêu phàm thì đã sớm bị vị tiểu thư Hoàng Phủ này cướp đoạt trắng trợn, ăn đến không còn một mảnh xương rồi.

Cửa văn phòng bị đẩy ra. Một bóng dáng cao ráo bước qua cánh cửa, bộ đồ vest đen được may đo phác họa ra bờ vai rộng, eo hẹp cùng đôi chân thẳng tắp khỏe khoắn.

Cố Sanh Sanh lười biếng cuộn mình trên chiếc ghế da to, ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Người đàn ông vòng qua bàn làm việc, thuận theo cô cúi người xuống, cơ thể cao lớn cùng hơi thở của anh bao phủ Cố Sanh Sanh hoàn toàn.

Cố Sanh Sanh giơ tay nắm lấy chiếc cà vạt màu xanh ngọc bích, kéo người đàn ông về phía mình: "Anh..."

Khuôn mặt của người đàn ông dần rõ ràng hơn, quả đúng là anh tuấn vô song. Lông mi Cố Sanh Sanh thoáng run rẩy, nhất thời quên mất ngôn ngữ.

Thẩm Vọng đưa tay, cánh tay rắn chắc chống lên thành ghế khóa Cố Sanh Sanh lại, đảo khách thành chủ: "Tự ý ngồi chỗ của anh, định trộm tài liệu bí mật gì à?"

Tiếng anh trầm thấp, hô hấp nóng hổi phả vào tai, mang theo chút ham muốn chiếm hữu như dã thú.

Cố Sanh Sanh giật mình, cúi người trốn thoát khỏi vòng tay anh: "Không có, lúc nãy em ngủ gật mất."

Thẩm Vọng ngồi xuống ghế, kéo Cố Sanh Sanh lên ôm vào lòng, xoa nắn cô hệt như xoa một con mèo con, sau đó vùi vào cổ cô hít một hơi thật sâu.

Cố Sanh Sanh nghe tiếng thở của Thẩm Vọng liền ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao thế? Họp không suôn sẻ à? Lại vì chuyện kia của Thẩm Đình Sâm ư?"

Giữa năm là thời điểm công ty bận rộn nhất, cái sọt này của Thẩm Đình Sâm không hề nhỏ, Thẩm Vọng giúp hắn giải quyết thật tốt hậu quả, không có chỗ nào sai sót, cuối cùng đổi về được một đống lời oán hận.

Những thứ đó không làm khó được Thẩm Vọng, chỉ là khiến lòng anh mệt mỏi hơn. Chân mày anh động nhẹ, ngữ khí có chút nặng nề: "Hơi mệt thôi."

Cố Sanh Sanh lập tức đau lòng, cô vỗ vỗ sau lưng Thẩm Vọng: "Vậy anh dựa vào em ngủ một lát nhé?"

Thẩm Vọng dán vào khuôn ngực mềm mại của cô, khóe môi kiềm không được mà giương lên.

Trên bàn làm việc luôn gọn gàng ngăn nắp giờ này đang bày hộp bánh ngọt lung linh tinh xảo, trà sữa, màn hình laptop là giao diện trò chơi Plant vs Zombie.

Mỗi lần Cố Sanh Sanh sắp bị zombie ăn hết não là lại vội vàng cho tạm ngừng trò chơi lại, chờ Thẩm Vọng về cứu mạng.

Thẩm Vọng nhấn bàn phím, không ngờ cửa sổ trước đó không tắt nhảy ra, là thông tin về tập đoàn Hoàng Phủ.

"Này..." Cố Sanh Sanh không kịp ngăn cản, thẹn quá hóa giận: "Sao lại tự ý động vào laptop của người khác như thế?"

Thẩm Vọng làm ngơ với tật xấu của cô: "Đây là laptop của anh."

Tận sâu trong đôi mắt phượng của anh như đang ẩn chứa ý cười: "Em tìm thông tin của Hoàng Phủ Du Du làm gì vậy?"

Mắt Cố Sanh Sanh run rẩy, cô lầm bầm viện cớ: "Anh không cảm thấy vẻ ngoài của cô ta giống em sao?"

Thẩm Vọng: "Không để ý lắm."

Hoàng Phủ Du Du chọn kiểu tóc giống cô như đúc, cho nên vẻ ngoài có vài nét hao hao nhau cũng không có gì là lạ. Chính phẩm ở trước mắt rồi, anh còn thèm để ý đồ dỏm làm gì nữa.

Cố Sanh Sanh không hài lòng về sự qua loa của anh, cô kéo cà vạt Thẩm Vọng hỏi tới: "Anh từng khiêu vũ với người ta, còn nhảy cả một đêm, không lẽ cũng không để ý chút sao?"

Thẩm Vọng dứt khoát cởi cà vạt, tháo hai nút áo trên cùng, hõm xương quai xanh sâu hun hút cùng một mảng nhỏ cơ ngực lộ ra: "Đại tiểu thư ơi, anh đã nói với em rồi, chỉ là khiêu vũ mở màn thôi."

Cố Sanh Sanh dán chặt hai mắt vào cơ ngực của người đàn ông nhưng vẫn cố ra vẻ giận dỗi: "Nhưng anh không nói cô ấy có vẻ ngoài rất xinh đẹp."

Thẩm Vọng: "Xinh đẹp không bằng một một phần mười của em."

Một câu nói lập tức xả xì hơi của chú cá nóc nhỏ. Khóe mắt Cố Sanh Sanh hồng lên, cánh tay cô quàng qua cổ Thẩm Vọng, nép sát vào người anh.

Ánh nắng xuyên qua cánh cửa kính trải đầy sàn nhà, vàng như mật ong, không khí trong văn phòng ngọt ngào hẳn.

Hoàng Phủ Du Du không thể khơi được chút gợn sóng nào giữa hai người, nhưng cô ta cũng không hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ, tin "Hoàng Phủ Thẩm thị kết thông gia, đại tiểu thư Hoàng Phủ gả cho Thẩm nhị thiếu gia" nhanh chóng được lan ra rộng rãi.

Tập đoàn Hoàng Phủ là cự phú của thành phố A, tài sản tích lũy qua mấy đời dư sức để khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt. Mà nhà Hoàng Phủ chỉ có một đứa con gái là Hoàng Phủ Du Du. Cưới được cô chẳng khác nào có được toàn bộ tập đoàn Hoàng Phủ cả.

Trong quá khứ Hoàng Phủ Du Du một lòng theo đuổi Thẩm Vọng, những chàng trai ưu tú hơn Thẩm Đình Sâm gấp trăm lần chờ được cô lựa chọn, cô ta lại chẳng thèm để vào mắt. Bây giờ lại chọn người có xuất thân con riêng là Thẩm Đình Sâm.

Cùng giới với nhau không có gì là bí mật, chuyện Hoàng Phủ Du Du khổ cực theo đuổi Thẩm Vọng không được, lấy lùi làm tiến nhanh chóng bị truyền đi, một màn thế thân này đã cho những kẻ thích ghen tị có cơ hội để bàn tán.

Nhưng tại Thẩm thị, tin tức này như tạo ra một trận chấn động dữ dội: Thẩm Đình Sâm cưới Hoàng Phủ Du Du thì lập tức có đủ vốn liếng để đối chọi với Thẩm Vọng. Nhưng mà những nhân vật bô lão cấp cao lần trước đứng sai phe đều đã bị Thẩm Vọng đá ra khỏi công ty, tạm thời không có người nào dám tùy tiện tách nhóm, có điều cũng khó tránh khỏi lòng người bị lay động.

Cố Sanh Sanh cũng là người của Thẩm gia, cũng tránh không được ảnh hưởng của hỉ sự lớn này. Lúc đến bệnh viện thăm ông cụ Thẩm thì bị giao nhiệm vụ.

"Sanh Sanh, Hoàng Phủ gia quyết định chuyện kết hôn này gấp quá. Mẹ của Đình Sâm chẳng ra gì, cháu là cháu dâu cả của Thẩm gia, chuyện trọng đại này ông nội giao cho cháu toàn quyền phụ trách. Cháu có thể làm được chứ?"

Cố Sanh Sanh nhận trọng trách lớn lao này, bộ ngực nhỏ ưỡn cao hết sức, vờ như đang cầm cuốn sổ kế hoạch trên tay và ra về.

Đến tối, Thẩm Vọng họp xong quay về phòng ngủ, thấy Cố Sanh Sanh nằm lì trên giường, trước mặt bày một đống tạp chí áo cưới và kế hoạch hôn lễ, trong tay cầm hai thiết kế áo cưới tập trung so sánh.

"Bộ nào đẹp hơn nhỉ?"

Lồng ngực ấm áp nở nang phủ lên sau lưng, đầu ngón tay thon dài chỉ vào tấm hình chiếc váy đuôi dài: "Bộ này, hợp với màu da của em."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio