Thế giới thật đáng sợ
Thẩm Đình Sâm lau giọt máu trên khóe mắt, cũng mượn cơ hội để lau thứ chất lỏng khác.
“Ha ha, Thẩm Vọng nói đúng lắm, tôi đúng là một kẻ ngu xuẩn. Thế mà tôi lại quỳ xuống trước mặt anh ta xin tiền để bỏ trốn cùng em cơ đấy.” Thẩm Đình Sâm móc ra một tấm chi phiếu, mỉm cười tự giễu.
Vẻ mặt của Cố Vân Yên lập tức đóng băng trong nháy mắt. Con số bên trên tấm chi phiếu đã vượt xa khỏi khả năng dự liệu của cô, từ đây xem như Cố Vân Yên cô đã có được cái nhìn mới về tài chính của Thẩm thị. Cố Vân Yên không tự chủ mà bước lên vài bước.
Nhưng giây sau, Thẩm Đình Sâm giơ tay lên, định xé tấm chi phiếu đi.
“Đừng mà!” Cố Vân Yên thốt lên: “Đừng xé Đình Sâm! Em…”
Thẩm Đình Sâm quay đầu nhìn lại, thấy Cố Vân Yên đang lảo đảo chạy về phía mình, trong lòng nhất thời dao động.
Cánh tay của Cố Vân Yên bị Tần Chỉ nắm lại.
Tần Chỉ cười lớn, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ một chút nào: “Em muốn đi với nó sao Vân Yên? Đừng quên Hoàng Phủ gia vẫn đang tìm em đó, vừa bước ra khỏi cánh cửa này, e là em…”
Lúc này Cố Vân Yên mới giật mình nhớ ra, cô dừng chân, xoắn xuýt cắn môi, nén nước mắt nhìn Thẩm Đình Sâm, hi vọng anh có thể hiểu cho tình thế ngặt nghèo của mình.
“Đình Sâm, đi cùng em sẽ chỉ làm anh bị liên lụy, sẽ tốt hơn cho anh nếu không dính dáng gì đến em nữa. Anh muốn hận em cũng được.”
Nếu là trong quá khứ, Thẩm Đình Sâm nhất định sẽ đau lòng ôm lấy Cố Vân Yên, nhưng lần này, đến cả khóe mắt anh cũng không thèm động đậy dù chỉ là một chút.
“Em sợ liên lụy tôi hay là sợ tôi không có cách để bảo vệ em?”
“Tôi vì em mà không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, không sợ trở thành kẻ thù của Hoàng Phủ gia. Còn em lại chẳng tin tôi.”
Đầu óc Thẩm Đình Sâm dường như thông suốt trong tích tắc, nhìn rõ được sự dối trá trong lời chối từ của Cố Vân Yên.
Khóe môi anh giật giật, không thèm để ý đến dáng vẻ yểu điệu đáng yêu của Cố Vân Yên mà tiếp tục nói: “Tôi không hận em, cũng không còn yêu em nữa. Những thứ này… giữ lại cho em, coi như là chuyện cuối cùng tôi làm vì em vậy.”
Thẩm Đình Sâm buông tay ra, tấm chi phiếu chầm chậm rơi xuống đất. Anh đạp lên nó, đi thẳng vào bóng đêm, không hề quay đầu lại.
Cố Vân Yên nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, loại cảm giác như thế này đã từng xuất hiện một lần lúc cô đoạn tuyệt quan hệ với ba Cố mẹ Cố.
“Đình Sâm!” Cố Vân Yên đuổi theo anh.
Vừa ra khỏi cửa, một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến Cố Vân Yên sợ run cả người. Bên ngoài chỉ có màn đêm đen kịt, giống như cái miệng khổng lồ của con quái thú. Cô chần chừ dừng lại, cuối cùng ngồi xuống, nhặt tấm chi phiếu kia lên.
Nước mắt từ từ tuôn ra, đây là lần đầu tiên Cố Vân Yên khóc mà không dùng bất cứ kỹ năng diễn xuất nào, cô nhìn chằm chằm tấm chi phiếu trong tay, vừa khóc vừa cười, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.
Tần Chỉ thu hết những biến đổi cảm xúc của Cố Vân Yên đang ngồi trên đất vào mắt, ánh mắt hắn càng ngày càng u ám hơn. Hắn liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý, im lặng mở cửa ra.
Đêm khuya ở vùng ngoại ô tối đen như mực, bóng cây rậm rạp, Thẩm Đình Sâm lê cơ thể mệt mỏi, chậm rãi bước từng bước trên đường.
Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, nhưng đầu óc anh lại cực kỳ minh mẫn, từng mảnh ký ức nhỏ bé cùng với Cố Vân Yên dần dần hiện lên, anh như một kẻ ngoài cuộc nhìn lại mỗi một hành động của mình, cuối cùng chỉ thấy buồn cười tột độ.
Thẩm Đình Sâm nghĩ, có lẽ anh nên đến trước mặt Hoàng Phủ Du Du xin lỗi và gánh vác hết mọi trách nhiệm.
Còn ông nội nữa, ông nội lúc nào cũng yêu thương anh, mà anh lại khiến cho ông đau lòng. Cả cha mẹ, em gái,… và Thẩm Vọng nữa. Mặc dù Thẩm Vọng chưa hề dùng ánh mắt tình cảm để nhìn anh, lại còn đánh anh, nhưng cũng chính Thẩm Vọng đã ngăn cản cơn giận dữ của Hoàng Phủ phu nhân và bảo vệ anh.
Chưa bao giờ anh gọi Thẩm Vọng một tiếng anh trai.
Gió lạnh thổi qua, bóng cây đung đưa qua lại, mây đen che khuất tia sáng cuối cùng của ánh trăng.
…
Vách núi không lối thoát, bóng đuốc lửa chập chờn, bốn phía xung quanh toàn là người nhìn chằm chằm cô với ánh mắt không chút thiện cảm.
Cố Sanh Sanh chỉ có thể lùi về phía sau, bước một bước lại đạp trúng khoảng không…
Cố Sanh Sanh bất chợt mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cô là sờ sang bên cạnh, nhưng chẳng thấy ai hết.
Thần kinh căng cứng của Cố Sanh Sanh đứt lìa trong nháy mắt: “Thẩm Vọng!”
Không đợi Cố Sanh Sanh kịp kêu lên lần thứ hai, Thẩm Vọng đã đáp lại cô: “Đừng sợ, anh đây.”
Theo tiếng nói là khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm của Thẩm Vọng dưới ánh sáng dìu dịu của bóng đèn bàn. Anh đi đến cạnh giường, ôm Cố Sanh Sanh vào lòng, chậm rãi vỗ về sau lưng cô: “Mơ thấy ác mộng nữa à?”
“Thẩm Vọng.” Cố Sanh Sanh vùi mặt vào ngực anh, giống như người bị rơi xuống nước, tham lam hít lấy hít để hơi thở quen thuộc trên người Thẩm Vọng.
Da thịt trần trụi tiếp xúc nhau, trái tim Cố Sanh Sanh đập loạn nhịp, cô cũng cảm nhận được nhịp tim của Thẩm Vọng không ổn định như thường ngày.
Lúc này Cố Sanh Sanh mới thấy có gì đó không đúng, cô buông tay ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vọng, thấy anh ăn mặc chỉnh tề, trông có vẻ như sắp ra ngoài.
Cố Sanh Sanh nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường: “Mới giờ sáng, anh tính đi đâu thế?”
Vóc dáng của Thẩm Vọng rất cao, từ góc độ của Cố Sanh Sanh chỉ có thể thấy được phía dưới xương hàm sắc bén của anh, đôi môi có chút tái nhợt: “Anh phải đến bệnh viện một chuyến.”
Cố Sanh Sanh hoảng hốt hỏi: “Ông nội xảy ra chuyện gì hả anh?!”
“Không phải.” Thẩm Vọng giữ hai bên vai Cố Sanh Sanh lại, “Không phải ông nội, là Thẩm Đình Sâm.”
Chiếc xe lao vun vút trên con đường lớn quanh núi. Trên đường đi, Lý Cạnh tóm tắt ngắn gọn đầu đuôi sự việc một lượt.
Người của Lý Cạnh phái đi theo dõi Thẩm Đình Sâm sau khi rời khỏi nhà Tần Chỉ đã lên taxi rời đi trước. Không một ai biết tại sao Thẩm Đình Sâm lại xuất hiện ở đường lớn ở ngoại ô. Có một nông dân vận chuyển lương thực vào thành phố đã phát hiện ra anh, tốt bụng đưa anh đến bệnh viện. Nhân viên trong bệnh viện dựa theo thẻ căn cước và điện thoại của Thẩm Đình Sâm, nhưng không liên lạc được với cha mẹ anh ta, nên chỉ có thể gọi cho Thẩm Vọng.
Lúc này, Thẩm Đình Sâm đã được chuyển đến bệnh viện hàng đầu để phẫu thuật.
Xe dừng lại.
Tòa nhà màu trắng ẩn hiện trong bóng tối, vài chục ngọn đèn đan xen phát sáng xung quanh như những chiếc lồng đèn tang.
Cố Sanh Sanh không khỏi nấp vào vòng tay của Thẩm Vọng. Thẩm Vọng cúi đầu nhìn cô, nói: “Rõ ràng là sợ bệnh viện, sao cứ phải theo anh đến làm gì? Em ở lại xe chờ đi.”
Cố Sanh Sanh cố gắng đè cảm giác sợ hãi xuống, trả lời anh: “Không, em phải ở cùng một chỗ với anh.”
Ánh đèn sáng rực giữa bóng đêm trong bệnh viện thật chướng mắt, hắt lên trên mặt không có chút ấm áp nào.
Viện trưởng bận rộn suốt một đêm đích thân giải thích với Thẩm Vọng: “Thẩm tiên sinh bị đánh đập trong thời gian ngắn, vết thương ảnh hưởng đến nội tạng, sau còn bị ít nhất chiếc xe va phải.”
“Mà người phát hiện ra Thẩm tiên sinh lại không có kiến thức về ý học, lúc đưa cậu ấy đến bệnh viện đã tạo thêm thương tổn lần hai.”
“Các chuyên gia đã cố gắng hết sức, chỉ là…” Viện trưởng cẩn thận an ủi vài câu, trên mặt như viết mấy chữ “Xin nén đau thương”.
Nhưng đối tượng được an ủi lại không hề cần được an ủi một chút nào, anh chỉ lạnh lùng gật đầu, viện trưởng cũng tự biết rời đi trước, nhường lại không gian riêng tư cho người nhà bệnh nhân.
Thẩm Vọng vẫn tỉnh táo vô cùng. Anh gọi Lý Cạnh đến, chỉ thị anh hoãn lại một số công việc vào ngày mai, thông báo cho những người nên biết, điều tra sự việc, trật tự và rõ ràng như mọi khi.
Dặn dò xong hết thảy, anh mới ôm Cố Sanh Sanh vào lòng, hỏi cô có buồn ngủ hay không, có cần ngủ bù không.
Nhưng không hiểu sao mà Cố Sanh Sanh lại đọc được cảm xúc lo lắng trên người anh, cô nói một cách kỳ quái: “Em cứ nghĩ anh thấy anh ta phiền phức. Dù gì mẹ anh ta cũng…”
Gió đêm lướt qua cánh cửa sổ mở một nửa, hơi lạnh đánh thẳng vào người. Thẩm Vọng giúp Cố Sanh Sanh kéo áo khoác, cài kín từng nút áo. Cố Sanh Sanh cho là Thẩm Vọng không muốn trả lời, bỗng lại nghe anh nói: “Nó cũng từng gọi anh là anh trai.”
Lần đầu tiên Thẩm Đình Sâm đến biệt thự của Thẩm gia là năm anh vừa mới tuổi, lúc đó chưa biết mấy chuyện phức tạp của người lớn, trước khi Liễu Bình cật lực ngăn cản anh và Thẩm Vọng, Thẩm Đình Sâm đã từng đuổi theo Thẩm Vọng gọi anh trai suốt cả ngày.
Năm tuổi, lúc về nhà cũ ăn tết, Thẩm Vọng buồn chán nên một mình ra sau nhà hút thuốc, đó cũng là lần đầu tiên anh bắt gặp Thẩm Đình Sâm lén lút hút thuốc, Thẩm Đình Sâm bị dọa hết cả hồn, thuốc lá cũng bị tịch thu luôn.
Lần đầu tiên Thẩm Đình Sâm phá hỏng hợp đồng đầu tư, ông cụ Thẩm đã nhét anh vào tay Thẩm Vọng, bắt anh học tập đàng hoàng. Ba ngày sau, Thẩm Vọng đưa tiền cho anh, cũng nói thẳng là muốn kiểm tra trí thông minh của anh. Thẩm Đình Sâm tức đến nỗi muốn động tay, về sau tờ chi phiếu đó được anh dùng để trả tiền thuốc men.
Hai anh em đấu đá nhau nhiều năm trời như thế, bây giờ hồi tưởng lại chỉ còn chút ấm áp nhợt nhạt.
Thẩm Vọng không ngại Thẩm Đình Sâm sống ngoài tầm mắt của mình, mặc dù có đáng ghét, nhưng một đứa em trai ngu ngốc còn sống vẫn hơn là người không còn trên cõi đời này.
Cố Sanh Sanh vỗ mu bàn tay của Thẩm Vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên vẻ ngây thơ không rành chuyện đời: “Anh yên tâm đi, Thẩm Đình Sâm chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Nghe giọng điệu của Cố Sanh Sanh cứ như Thẩm Đình Sâm chỉ bị trật chân thôi vậy.
Thẩm Vọng rất muốn cười, song khóe môi lại không thể nhúc nhích nổi, anh sờ mặt cô, nói: “Ngủ một lát nhé?”
Cố Sanh Sanh định nói gì đó thì bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến.
Y tá ngoài cửa nói: “Thẩm tiên sinh, bệnh nhân đã tỉnh rồi, anh ấy nói muốn gặp anh ạ.”
Thẩm Vọng: “Cha mẹ nó vẫn chưa đến.”
Y tá nói nhỏ: “Bệnh nhân chỉ đích danh anh, chỉ muốn gặp anh thôi.”
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đồng loạt liếc nhìn nhau, trong ánh mắt của cô viết đầy sự nghi hoặc. Thẩm Vọng đứng dậy, nắm tay Cố Sanh Sanh đi đến phòng bệnh.
Y tá đi theo phía sau định nhắc Thẩm Vọng phải mặc áo bảo hộ vào, nhưng nghĩ đến đối phương là Thẩm Vọng, cuối cùng cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nắm tay Cố Sanh Sanh đi vào phòng giám sát bệnh nặng. Vả lại tính ra cũng chẳng cần thiết cho lắm.
Trong phòng bệnh có mùi nước khử trùng và máu tanh nồng nặc. Người nằm trên giường không mặc quần áo, khắp người toàn là vết thương và đường ống, máu màu đỏ đỏ vàng vàng thấm ra băng vải, thê thảm đến mức không thể nào nhìn thẳng vào anh được. Trên khuôn mặt đã từng rất tuấn tú đó dường như có tử khí đang vờn quanh.
Cố Sanh Sanh hoàn toàn có thể đoán trước được khung cảnh này.
Cô nắm chặt tay Thẩm Vọng. Thẩm Vọng lại nghĩ thành cô đang sợ hãi nên nghiêng người chắn trước tầm mắt cô.
Cố Sanh Sanh nhô cái đầu nhỏ ra khỏi bờ vai rộng của Thẩm Vọng, cô thấy Thẩm Đình Sâm thở gấp không ngừng, bọt máu liên tục tuôn ra từ miệng anh, da mặt trắng bệch. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Vọng, cánh môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Thẩm Vọng bước lên mấy bước, đến ngay nơi bóng đèn không chiếu sáng tới, bóng lưng của anh thẳng tắp như thân cây tùng. Anh cúi người, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Thẩm Đình Sâm gian nan nói từng chữ một: “Em… có chuyện… Xin, xin lỗi… Em sai rồi… Thay em nói lời… xin lỗi với Du Du… và… Sanh Sanh nữa.”
Cố Sanh Sanh bất chợt bị điểm tên giật nảy mình, một lúc lâu sau mới nhớ ra nguyên chủ và anh ta từng có nợ nần về chuyện tình cảm.
Ánh mắt Thẩm Đình Sâm hết sức thành khẩn, cố gắng nói mấy chữ đứt quãng với cô: “Xin… xin lỗi.” Anh đã từng ném trái tim mà Cố Sanh Sanh trao cho anh xuống đất, nhưng lại xem mắt cá là ngọc trai, từ đó về sau, mỗi bước đi của anh ngày một sai lầm hơn.
Cố Sanh Sanh tỉnh táo nắm tay Thẩm Vọng, nói với Thẩm Đình Sâm: “Tôi đã quên hết rồi, anh cũng không cần phải để trong lòng đâu.”
Thẩm Đình Sâm vẫn chưa chịu im lặng, anh chật vật nhìn Thẩm Vọng nói: “Hãy… hãy mang tài sản đứng tên em đi đấu giá, sau đó xung… xung vào công quỹ. Còn tiền trong tài khoản tiết kiệm thì giữ lại cho… mẹ em…”
Thẩm Đình Sâm nói ra một chuỗi số tài khoản và mật khẩu, tựa như bàn giao hậu sự.
Giọng của Thẩm Đình Sâm khản đặc, thanh quản bị tổn thương giống như cái ống bễ cũ kỹ, khiến cho người khác hết sức lo lắng. Mặc dù xưa nay Cố Sanh Sanh không thích anh, nhưng lúc này trong lòng cô cũng nảy sinh vài phần thương hại.
Thẩm Vọng chen ngang lời của Thẩm Đình Sâm: “Không cần lãng phí sức lực để nói mấy chuyện này.”
Nghe có vẻ khá hời hợt đối với một bệnh nhân, Cố Sanh Sanh vội vàng bổ sung thêm: “Vết thương của anh khá nặng, bây giờ đừng nói gì hết. Chờ khi nào tốt lên đã.”
Đôi mắt của Thẩm Đình Sâm nhìn Thẩm Vọng chăm chú, lồng ngực phát ra những tiếng thở rít rát.
Thẩm Vọng nhìn anh một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Tôi sẽ làm theo lời cậu.”
Thẩm Đình Sâm thở mạnh ra một hơi như trút được gánh nặng, đầu anh từ từ nghiêng sang một bên.
Cố Sanh Sanh thốt lên: “Nguy rồi!”
Thẩm Vọng mở to mắt nhìn Thẩm Đình Sâm, Cố Sanh Sanh cũng không thèm quan tâm thứ khác, thấp giọng nói: “Anh ấy sắp không xong rồi.”
Những đường nét trên máy điện tâm đồ tượng trưng cho dấu hiệu sinh tồn vẫn lên đang lên xuống không ngừng, nhưng Thẩm Vọng lại không hề có chút nghi ngờ nào về câu nói của Cố Sanh Sanh. Anh ngừng một lát rồi nói: “Còn cách nào khác không?”
Cố Sanh Sanh: “Em xem chút đã.”
Cô cũng không cần nói dối Thẩm Vọng thêm nữa mà trực tiếp vươn tay kiểm tra linh khí của Thẩm Đình Sâm. Nhưng xương cốt của anh đã bị thương tổn ở mức độ nặng nhất, linh khí liên tục truyền vào như đổ cát xuống biển, căn bản không có tác dụng gì.
Đến lúc này, Cố Sanh Sanh mới nhận ra tình hình hiện tại nghiêm trọng cỡ nào. Nhưng rõ ràng Thẩm Đình Sâm là con cưng của thế giới này, may mắn không ai sánh bằng, làm sao mà một vụ tai nạn xe cộ có thể cướp đi sinh mạng của anh được? Có điều cũng chính là Cố Sanh Sanh đang tận mắt chứng kiến chút khí vận nhàn nhạt còn lại trên người Thẩm Đình Sâm đang tiêu tán đi rất nhanh.
Cố Sanh Sanh lắc đầu với Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng với sắc mặt lạnh lùng đứng đó, quần áo thẳng thớm, thẳng đến mức có thể lập tức đi mở cuộc họp, không hề giống với dáng vẻ của người đang đứng bên cạnh giường bệnh của em trai nghe di ngôn chút nào. Chỉ là giờ khắc này, ánh mắt của anh dường như có chút gì đó rất bi thương.
Cố Sanh Sanh đang định rút tay khỏi Thẩm Đình Sâm, nào ngờ trước mắt đột nhiên tối đen, khung cảnh xung quanh cô thay đổi trong tích tắc.
Trên vách đá gió đông ác liệt, ánh lửa chập chờn, trong bóng tối toàn là những ánh mắt không có ý tốt. Nơi tối tăm còn có bóng dáng Cự Long chậm rãi chuyển động…
“Sanh Sanh.”
Tiếng của Thẩm Vọng như xua tan đi bóng đen tăm tối, kéo Cố Sanh Sanh về hiện thực. Cô bất thình lình mở mắt ra, mất một lúc lâu để thích ứng được với ánh sáng trong phòng. Thẩm Vọng giữ vai cô, gấp gáp hỏi: “Em sao thế Sanh Sanh?”
“Thẩm Vọng!” Cố Sanh Sanh kinh ngạc nhìn Thẩm Vọng, chợt cô nhào vào lòng anh, giang tay ôm tấm lưng vững chãi ấm áp thật chặt.
Thẩm Vọng ôm lấy cô, không ngừng vuốt lưng thuận khí, dỗ một lúc lâu Cố Sanh Sanh mới chịu ngẩng đầu lên. Sắc môi cô tái nhợt, khắp mặt toàn là mồ hôi, dáng vẻ như mới trải qua điều gì đó rất đáng sợ.
Thẩm Vọng nhíu mày lại: “Đáng lẽ không nên để em đến đây nhìn thấy mấy thứ này.”
“Em không sao.” Cố Sanh Sanh vẫn còn hơi hoảng hốt, “Chỉ là Thẩm Đình Sâm…”
Ngay lúc này, màn hình đột nhiên phát ra âm thanh chói tai.
Thẩm Vọng lập tức bấm chuông. Cửa phòng bệnh ICU bị đẩy ra, bác sĩ và y tá đồng loạt ập vào: “Nhanh chuẩn bị cấp cứu!”
Vô số cặp chân giẫm trên sàn nhà, kèm theo đó là tiếng dụng cụ lạnh lẽo va chạm vào khay sắt. Thẩm Vọng đưa Cố Sanh Sanh ra khỏi phòng bệnh, nhường lại không gian cho các nhân viên y tế.
Thoát khỏi căn phòng tràn ngập mùi tanh của máu và tử khí, Cố Sanh Sanh chưa kịp thở phào đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ đầu bên kia hành lang truyền đến, Liễu Bình lao tới như bay.
Bà vọt thẳng đến cửa phòng ICU, dưới chân chỉ còn một chiếc giày, đầu tóc bù xù, lôi thôi vô cùng: “Con trai tôi đâu! Con của tôi đâu rồi?!”