Trong phòng sưởi, cửa sổ khắc hoa mở một nửa, những người phụ nữ mặc quần áo đẹp đẽ hoặc ngồi trước cửa sổ ngắm pháo hoa, hoặc ăn chè tán gẫu, hoặc là đánh mạt chược. Đám người làm bưng trà bánh linh hoạt ra vào, cảnh tượng trông thật phú quý giàu sang.
Thẩm Giai Huyên cùng vài người phụ nữ nữa đang xào mạt chược, thấy Cố Sanh Sanh đến, âm thanh nói chuyện bỗng ngừng lại.
Cố Sanh Sanh cảm thấy mình thật giống nút tạm ngưng của cái điều khiển từ xa.
Thẩm Giai Huyên hừ một tiếng, đám phụ nữ muốn tiến lên nói chuyện với Cố Sanh Sanh liếc nhìn nhau, đa số đều duy trì thái độ quan sát. Lòng dạ của Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên rất hẹp hòi, lấy lòng Cố Sanh Sanh trước mặt bọn họ, chắc chắn sẽ bị ghi hận cho mà xem.
Tuy bây giờ Cố Sanh Sanh đang nổi trội hơn, nhưng chuyện tương lai ai nói trước được?
Thẩm Ngôn đi bên cạnh Cố Sanh Sanh, nói với mọi người: "Trong sảnh khách bắt đầu uống rượu rồi. Anh họ sợ chị dâu buồn chán, nên bảo chị đến đây đánh bài giải sầu."
Dăm ba câu hoàn toàn bóc trần sự coi trọng Cố Sanh Sanh của Thẩm Vọng. Trong lòng mọi người nhất thời có tính toán, không tiếp tục kiêng nể Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên nữa mà chen nhau tiến lên vuốt lông Cố Sanh Sanh, chỉ có ba người ngồi chung bàn mạt chược với Thẩm Giai Huyên là không dám động đậy.
Thẩm Ngôn giới thiệu với Cố Sanh Sanh: người này là con gái út của chú ba nhà ông hai, đây là con dâu thứ ba của bác Đường. Quan hệ máu mủ chia bảy tám nhánh, xưng hô cũng không đặc biệt gì, không thể làm khó được người cổ đại như Cố Sanh Sanh, trong lòng cô hiểu rõ những người này đã sớm không còn chung một gia phả, may mà ông cụ Thẩm khoan dung rộng lượng, chấp nhận nuôi hết một đám thân thích này.
Những người phụ nữ này kiếm ăn lâu dài ở Thẩm gia, mở miệng ra là nịnh nọt, lúc nào cũng mỉm cười thân thiện nhưng chẳng có mấy lần thật tâm, giờ thì đang nói bóng nói gió nghe ngóng chuyện riêng của Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh nín cười lắng nghe, lâu lâu trả lời mấy chữ, tính cảnh giác rất cao. Từ nhỏ cô đã được dạy không được bất lịch sự với người ngoài. Rời xa Thẩm Vọng trong nháy mắt, Cố Sanh Sanh liền từ một chú mèo nhỏ trở thành đại tiểu thư đoan trang tao nhã.
"Giả vờ cao quý cho ai xem? Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái nghèo nàn." Thẩm Giai Huyên nghiến răng nói.
Một bà cô mập mạp cười giả lả: "Người ta là diễn viên, tất nhiên biết diễn rồi."
Thẩm Giai Huyên vẫn chưa nguôi giận. Cô chướng mắt đám thân thích nghèo là một chuyện, nhưng thấy bọn họ lấy lòng Cố Sanh Sanh, trong mắt cô đó chính là đang phản bội.
Thẩm Giai Huyên hừ một tiếng, liếc Cố Vân Yên bên cạnh: "Các người là người một nhà, sao cô lại có bộ dạng xui xẻo như vậy chứ!"
Cố Vân Yên nghe vậy lập tức đỏ mắt lên. Có điều cả phòng này đều là phụ nữ, sẽ không có ai thương tiếc tội nghiệp cô. Cố Vân Yên vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Em... Nói tới xui xẻo, thật ra số chơi bài của Sanh Sanh từ nhỏ đã rất kém, nhà bọn em ngày tết hay đổ xúc xắc đánh bài, Sanh Sanh chưa bao giờ thắng."
Thẩm Giai Huyên chẳng thèm để tâm, người phụ nữ mập tên Du Mẫn phía đối diện nhanh chóng chớp lấy thời cơ, nói với Thẩm Giai Huyên: "Gọi cô ta tới đánh mấy ván đi, cho cô ta bớt lên mặt lại."
Du Mẫn là mẹ của Thẩm Thế Ân, hôm nay con trai bà bị Thẩm Vọng ném vào hồ nước lạnh cóng suýt mất đi nửa cái mạng, cơ hội lộ mặt trước ông cụ Thẩm trong bữa cơm tất niên hàng năm cũng biến mất, đâm ra rất hận Cố Sanh Sanh. Huống chi đánh thắng còn kiếm được chút đỉnh để sắm sửa cho gia đình, đó là lý do bà quyết tâm giật dây Thẩm Giai Huyên.
Thẩm Giai Huyên nháy mắt suy nghĩ. Người phụ nữ đối diện cô lập tức đứng dậy, chào hỏi Cố Sanh Sanh: "Không phải cháu dâu muốn đánh bài sao? Qua đây ngồi đi."
Cố Sanh Sanh nghe vậy nhìn sang, cười nói: "Cháu không đánh đâu ạ."
Thẩm Ngôn xúi giục: "Người mới vận tốt nhất! Em giúp chị xem bài cho."
Du Mẫn cũng nói: "Không sao đâu, chỉ chơi cho vui thôi."
Cố Sanh Sanh đảo mắt, khẽ gật đầu.
Đám người vây quanh cô dần tản ra.
Thẩm Giai Huyên lại hừ một tiếng, đẩy bài ra: "Bọn tôi đánh bài trả tiền, cô có tiền không?"
Cố Sanh Sanh thản nhiên nói: "Tôi mang không nhiều, nhưng đánh vài ván mạt chược vẫn đủ. Ngược lại cô đó, nghe nói tốt nghiệp xong chưa tìm được công việc, chờ tí nữa thắng nhiều một chút, có tiền trang trải phí sinh hoạt."
Thẩm Giai Huyên bị nghẹn, mặt mày tái xanh.
Mọi người đều cười thầm trong lòng, chỉ là ngoài mặt làm như không thấy gì. Hai người còn lại thay nhau xào bài, phát thẻ đánh bạc, còn giải thích quy tắc cho Cố Sanh Sanh.
Cách chơi mạt chược cũng không quá khó. Cố Sanh Sanh một bên hiếu kỳ, một bên bốc bài, nghiền ngẫm, ngón tay thon dài cầm quân mạt chược xanh biếc trông cực kỳ xinh đẹp, động tác cũng rất hờ hững, toàn bộ đều dựa vào Thẩm Ngôn chỉ bảo phía sau.
Bắt đầu một ván, Cố Sanh Sanh cầm quân Nhất Vạn đang do dự không biết nên đánh hay không, Thẩm Ngôn liền kích động la lên: "Từ từ đánh!"
Cố Sanh Sanh ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"
Thẩm Ngôn thay cô lật bài ra, cười nói: "Bài của chị dâu rất tốt, thiếu quân này không ù được đâu."
Cặp mắt hạnh của Cố Sanh Sanh cong lên, cảm thấy có chút thú vị: "Xem ra chơi mạt chược cũng vui ghê."
Những người khác liền hùa theo: "Quả nhiên người mới vận tốt."
"Không đúng, phải nói là dâu mới vận tốt."
Thẩm Giai Huyên bĩu môi ném thẻ đánh bạc ra, sau đó đá ánh mắt với hai người khác.
Ba người đều là những tay lão làng trên bàn mạt chược, cộng tác lâu năm, phối hợp rất ăn ý, bắt đầu bao vây chặn bài Cố Sanh Sanh.
Qua vài ván, mặt ba người đám Thẩm Giai Huyên xanh dần.
Thẻ đánh bạc trong hộp của Cố Sanh Sanh chất càng lúc càng cao.
Cố Sanh Sanh lại lật bài, ngón tay lướt nhẹ: "Thế này là ù chưa vậy?"
Thẩm Ngôn nói: "Ù rồi, chị dâu giỏi quá!"
Thẩm Giai Huyên tức giận ném thẻ đánh bạc, con ngươi xoay chuyển, nói vọng ra phía sau: "Nước nguội rồi."
Cố Vân Yên lập tức tiến lên nhận cốc, giúp cô đổi cốc nước nóng khác.
Thẩm Giai Huyên lười biếng liếc cô: "Nước của các thím cũng nguội rồi."
Cố Vân Yên cười nói: "Được, để em rót giúp mọi người."
Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: "Ai da, người làm đâu rồi, sao lại phiền cô động tay chứ?"
Cố Vân Yên nở một nụ cười ôn nhu động lòng người: "Tiện tay thôi ạ, không cần khách sáo."
Những người khác nhìn nhau đầy mỉa mai, nhưng vẫn cảm ơn Cố Vân Yên: "Làm phiền cô rồi. Hiểu chuyện như thế, hèn gì Thẩm Đình Sâm lại thích cô."
Cố Vân Yên nghe đám người khích lệ, liền tự cho là ân cần tỉ mỉ sẽ được yêu thích, cô mỉm cười ngượng ngùng, dáng vẻ y hệt như cô dâu mới về nhà chồng.
Bàn tay bốc bài của Cố Sanh Sanh thoáng ngừng lại.
Trong sách gốc, Cố Vân Yên có hào quang của nữ chính, rất nhanh liền chiếm được sự yêu thích của ông cụ Thẩm, ông cụ còn truyền lại vòng ngọc gia truyền cho cô, công nhận cô là cháu dâu của Thẩm gia. Khi đó Cố Vân Yên rất nở mày nở mặt, đám người Thẩm gia cho dù có ngầm xem thường cô, ngoài mặt vẫn phải ra sức lấy lòng. Ai dám cả gan chọc giận cô, sau này đều bị Thẩm Đình Sâm trừng trị cho ra trò.
Không nghĩ đến cách thức vào nhà đã cải biến, tình cảnh cũng đảo ngược kinh hồn. Nhìn cô tự bưng ấm trà rót cho Thẩm Giai Huyên và các trưởng bối khác, Cố Sanh Sanh cảm thấy hai mắt có chút đau.
Cái dáng vẻ này tự phụ này của Cố Vân Yên còn muốn người khác coi trọng cô ư?
Thẩm Giai Huyên vẫn nhìn Cố Sanh Sanh chăm chăm, từ khuôn mặt cô có thể nhìn ra sự phẫn nộ cùng ghen ghét. Nhìn thấy Cố Sanh Sanh thế này cô còn nghĩ mình đã thành công đâm chọt sau lưng cô ta.
Cố Sanh Sanh chậm rãi ngã bài: "Hòa."
Tiếng kinh hô vang lên: "Là kim tước đó! Ăn gấp ba!"
Đám người rối rít nói: "Vận gì mà tốt quá vậy."
"Từ lúc vào bàn đến giờ chưa thua luôn ấy."
Cố Sanh Sanh mỉm cười dè dặt: "Như mọi người nói đó, người mới vận tốt."
Thẩm Giai Huyên thiếu chút nữa tức hộc máu. Cô nghiêng đầu, nghiến răng kèn kẹt chất vấn Cố Vân Yên: "Không phải cô nói Cố Sanh Sanh chơi bài chắc chắn sẽ thua sao? Cô chơi tôi đúng không?"
Cố Vân Yên yếu ớt giải thích: "Trước kia đúng là như thế... Hay là để em thử một chút."
Thẩm Giai Huyên nhìn hộp đựng thẻ rỗng tuếch, biết bản thân đêm nay không còn vận may nữa, đành phải xuống nước: "Vậy cô lên đi. Tôi cảnh cáo cô, nếu để bị thua thì xác định là cô nói dối, đến lúc đó không xong với tôi đâu."
Cố Vân Yên chỉ gật đầu, không dám lên tiếng.
Thẩm Giai Huyên đứng dậy, ra vẻ thân thiết với Cố Vân Yên nói: "Chơi mệt rồi, đổi người chơi thêm mấy ván đi. Chị dâu, không ngại chứ?"
Hai chữ "chị dâu" phát ra nghe thật kỳ quặc. Cố Sanh Sanh giương mắt, đảo qua Cố Vân Yên, ý cười hơi giảm bớt: "Cứ tự nhiên."
Cố Vân Yên rụt rè ngồi xuống.
Cố Sanh Sanh xào bài lần nữa.
Ván mới vừa bắt đầu, Cố Vân Yên liền ngã bài: "Ù rồi."
Thẩm Giai Huyên đắc ý cười to: "Đổi tay chơi cái là khác liền."
Hàng lông mày xinh xắn của Cố Sanh Sanh nhếch lên, cô bảo Thẩm Ngôn đếm thẻ đánh bạc rồi xào bài lần nữa.
Cố Vân Yên lại hô lên: "Ù."
Ù, ù, tiếp tục ù... liên tiếp ván, tất cả thẻ đánh bạc trên bàn đều thuộc về Cố Vân Yên.
Đám người xôn xao, Thẩm Giai Huyên ngoài ý muốn nhíu mày, vỗ vỗ Cố Vân Yên nói: "Biết chơi quá nhỉ."
Cố Vân Yên nở nụ cười e thẹn, nói với Cố Sanh Sanh: "Xin lỗi nhé."
Hai người còn lại liên tục bị thua, sắc mặt dần trắng bệch, còn Cố Vân Yên thì cứ hết lần này đến lần khác nói xin lỗi Cố Sanh Sanh, cứ như Cố Sanh Sanh sẽ vì thua mà tức giận thật vậy.
"Đánh chơi thôi mà, gì mà lỗi với phải." Cố Sanh Sanh nhàn nhạt cười.
Cô vẫn bình tĩnh thong dong, phong thái cực kỳ nhàn nhã, Cố Vân Yên trái lại trong mắt khó nén nổi sự vui mừng, còn ra vẻ vô tội nhìn Cố Sanh Sanh, người khác nhìn vào lập tức biết ai cao ai thấp.
Thẩm Giai Huyên cười lạnh: "Cô hết thẻ đánh bạc rồi, lấy gì trả đây?"
Còn chưa nói xong, vú Lâm tới, trên tay bưng một hộp thẻ, bà nói: "Thiếu gia Thẩm Vọng bảo tôi đem tới, nhắn thiếu phu nhân cứ yên tâm chơi."
Đầu Thẩm Giai Huyên như vừa bị ai đấm một phát.
Cánh môi màu hồng anh đào của Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng đóng mở, vô tình lộ ra chút yếu ớt: "Sao anh ấy biết cháu nhất định sẽ thua?"
Vú Lâm nói: "Đây là thiếu gia Thẩm Vọng đau lòng cô mà. Cậu ấy chơi bài với ông cụ, sẽ không giải tán sớm đâu, để cô chơi vui một chút, xong xuôi sẽ đến đón cô về."
Vú Lâm hẳn là có ý riêng, bà nhìn một vòng xung quanh rồi nói tiếp: "Thiếu gia Thẩm Vọng còn bảo tôi hỏi mọi người chơi có hòa hợp không?"
Thẩm Giai Huyên tức khắc co quắp lại một chỗ, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, tránh cho vú Lâm thấy khuôn mặt oán hận của mình. Vú Lâm luôn đối xử với cô và Liễu Bình rất khách sáo, nhưng bà là người bên cạnh ông cụ, ngay cả Liễu Bình cũng không dám đắc tội.
Vú Lâm đi rồi, giá trị của Cố Sanh Sanh trong lòng mọi người lại cao thêm một bậc. Tên sát thần Thẩm Vọng này, từ khi nào lại biết để ý phụ nữ như vậy? Xem ra vị trí nữ chủ nhân của Thẩm gia này, Cố Sanh Sanh đã nắm chắc được %.
Thẩm Ngôn cười tủm tỉm đưa thẻ đánh bạc cho Cố Vân Yên, nói: "Bấy nhiêu đây tính là gì, có anh họ ở đây, còn có thể để chị họ bị thua thiệt hay sao?"
Cố Vân Yên nhìn đống thẻ đánh bạc bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp. Trong lòng cô không khỏi nghĩ đến, nếu như lúc trước không đổi Cố Sanh Sanh sang xung hỉ cho Thẩm Vọng, có phải hôm nay cô sẽ là người ngồi ở vị trí của Cố Sanh Sanh hay không?
Thẩm Giai Huyên đẩy cô một cái: "Ngẩn ra đó làm gì?"
Cố Vân Yên nhanh chóng áp chế suy nghĩ này xuống, tập trung tinh thần xào bài. Cũng may, tuy tình duyên không thuận lợi, nhưng số đánh cược lại thuận buồm xuôi gió, rất nhanh sau liền thắng sạch số thẻ trong hộp của Cố Sanh Sanh.
Thoáng chốc, Cố Sanh Sanh chỉ còn lại một thẻ cuối cùng.
Thái độ của Thẩm Giai Huyên đối với Cố Vân Yên đã thân mật hơn lúc nãy, còn cố ý nói: "Xem ra cô vẫn còn chút may mắn, bảo sao anh trai tôi lại thích cô."
Cố Vân Yên xấu hổ mỉm cười, nhưng trong lòng đã vui mừng như điên. Cô biết số mình xưa nay toàn đánh đâu thắng đó, hễ cược là thắng, rút thưởng ắt trúng, ngay cả mua trà xanh cũng được tặng thêm một bình. Nói Cố Sanh Sanh cứ cược là thua là cô nói bừa, tất cả cũng chỉ để tạo một cơ hội, may là Thẩm Giai Huyên đã bắt đầu nể mặt, còn xem cô là cá koi của mình. (ý nói Cố Vân Yên mang vận may lại á.)
Thẩm Đình Sâm nói mẹ anh có hơi mê tín một chút, luôn một mực cung dưỡng các vị đại sư. Nếu Thẩm Giai Huyên kể lại với Liễu Bình mình có mệnh tốt, Liễu Bình chắc chắn sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.
Cố Sanh Sanh ngồi đối diện Cố Vân Yên, thu hết những ánh mắt hỗn loạn của cô vào mắt. Cố Vân Yên không hổ là đứa con cưng của thế giới này, số kiếp mạnh như vậy.
Cố Sanh Sanh siết chặt thẻ đánh bạc cuối cùng trong lòng bàn tay, thầm mặc niệm: Thẩm Vọng Thẩm Vọng phù hộ tôi.
Thẩm Giai Huyên thấy thế liền không nóng không lạnh nói: "Chúng ta chơi bài trả tiền, thua rồi cũng không được quỵt nợ."
Cố Sanh Sanh chỉ lo ngẫm bài.
Thẩm Giai Huyên cố ý cao giọng nhấn mạnh: "À không, có thể chứ, ghi sổ lại là được."
Cố Sanh Sanh quét ánh mắt đến: "Yên tâm đi, tôi tin các người sẽ không quỵt nợ."
"Tôi là nói..." tôi nói cô quỵt nợ ấy! Thẩm Giai Huyên một lần nữa tức nghẹn, mặt mày đen thui. Cô nghĩ thầm, nếu vòng này Cố Sanh Sanh lại thua, để xem cô ta có tiền để trả hay không.
Cố Sanh Sanh ném ra một quân bài khá tốt, vừa định ăn thì bị Cố Vân Yên chạm vào, sau đó ném ra một quân phụ, chờ bài thuần sắc.
Thẩm Giai Huyên khó kìm nén nỗi vui sướng, thuần sắc thắng rất lớn, con nhóc Cố Sanh Sanh nghèo nàn này sắp thua táng gia bại sản rồi.
Nhà dưới rất biết nhìn sắc mặt, từ bỏ chạm bài, chuyển sang bốc bài.
Cố Sanh Sanh kêu lên: "Hòa rồi."
Cố Sanh Sanh ngã bài ra, là hòa nhỏ.
Nhà dưới cười nói: ''Hòa cũng tốt, đừng bốc bài nữa.''
Nói xong liền ném ra một quân, chính là quân mà Cố Vân Yên cần.
Đám người đứng sau xem náo nhiệt liên tục tấm tắc: ''Ai da tiếc ghê, thuần sắc chỉ chờ mỗi quân này.''
Hai người còn lại lập tức vỗ ngực: ''May, may quá.''
Cố Vân Yên và Thẩm Giai Huyên bị chơi một vố suýt chút nữa tức chết. Cố Sanh Sanh chỉ thắng có ba thẻ, nhưng đã chặt đứt ván ăn lớn của bọn họ.
Cố Vân Yên dịu dàng trấn an Thẩm Giai Huyên vài câu. Thẩm Giai Huyên vỗ vai Cố Vân Yên: "Không sao, tôi tin vận may của cô, đánh tiếp đi."
Nhưng mà có vẻ vận may của Cố Vân Yên đã dừng lại ở đây.
Không biết có phải là Thẩm Vọng đã tiếp thêm may mắn cho cô hay không, mấy ván sau của Cố Sanh Sanh đều hòa, cô không có hào quang nữ chính như Cố Vân Yên, hễ đánh là ù. Trình độ chơi của Cố Sanh Sanh không được tốt lắm, cô phải dùng hết sức lực ghi nhớ công thức nấu ăn vào bàn mạt chược, rất nhanh liền trở thành một người cuồng nhiệt khiến người khác phải khiếp sợ.
Cố Sanh Sanh cẩn trọng tính từng nước đi, dùng bàn tay thối đánh bài xoành xoạch.
Qua vài ván, may mắn của Cố Sanh Sanh bắt đầu mạnh mẽ trở lại. Thẻ đánh bạc trong hộp của Cố Vân Yên vơi dần, cuối cùng nóng lòng, phải từ bỏ ăn lớn, chuyển sang ăn nhỏ lẻ.
Kết qua sau mấy ván vẫn là tổn thất nặng nề. Hai người kia còn đỡ, thẻ đánh bạc của Cố Vân Yên dần dần biến thành không khí.
Ngay cả như vậy, Cố Vân Yên vẫn cố cầm cự đến xu cuối cùng. Cô chật vật gom bài lớn, cắn môi ném ra một quân thừa, cố gắng chờ kim tước.
"Giang." Cố Sanh Sanh xoa xoa ba quân bài, sau đó duỗi tay ra: "Giang thượng khai hoa, thuần sắc rồi."
Trước mắt Cố Vân Yên tối sầm lại, Thẩm Giai Huyên gắng gượng chống đỡ: "Cô đã từng thấy thuần sắc chưa mà nói? Ù bậy chung tiền gấp nhé."
Cố Sanh Sanh lật bài ra, khóe miệng cong lên, bắt chước theo điệu bộ giễu cợt của Thẩm Vọng: "Đây không phải à? Cô không nên quỵt nợ đâu."
Thẩm Ngôn vỗ tay: "Đúng là thuần sắc rồi!"
Một đám người nhao nhao ca ngợi Cố Sanh Sanh có vận may tốt, tốc độ học rất nhanh. Còn Cố Vân Yên chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, làm gì còn ai thèm để ý cô nữa.
Thẩm Giai Huyên lại tức đến nghiến răng, thấp giọng rỉ tai Cố Vân Yên: "Có phải cô thông đồng với nó gạt tiền tôi không?"
Cố Vân Yên luống cuống lắc đầu liên tục: "Không có mà..."
Cố Sanh Sanh che miệng ngáp một cái, nói: "Một ván bài nhỏ thôi, chắc là tôi xin phép rút lui đây."
Hai người kia đều thua đến xanh mặt. Bọn họ đứng cùng phe, tiện thể nhân cơ hội vớt chút dầu nước, giờ thì mất cả chì lẫn chài, nghe vậy vội nói: "Đúng đúng, hôm nay dừng tại đây thôi."
"Còn sớm! Không ai được phép rời bàn!" Thẩm Giai Huyên nhìn Cố Sanh Sanh châm chọc: "Không phải thắng rồi liền muốn bỏ chạy chứ?"
Dáng vẻ tầm ngầm không nói tiếng nào này của Thẩm Giai Huyên, có chút không giống một tiểu thư đang tức giận.
Cố Sanh Sanh ngược lại vẫn rất nhàn nhã, cô nói: "Chơi luôn. Trước tiên chung thẻ đi đã."
Thẩm Ngôn tính toán một chút rồi hướng đến Cố Vân Yên: " thẻ."
Số thẻ còn lại trong hộp không đủ, Cố Vân Yên ủ rũ nhìn Thẩm Giai Huyên.
Thẩm Giai Huyên tức giận nghiến răng: "Nhớ cho kỹ! Tiếp tục đánh!"
Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng nói: "Tôi tin cô sẽ không quỵt nợ."
Bị đập lại nguyên câu nói cũ, Thẩm Giai Huyên suýt chút hộc máu, thấp giọng cảnh cáo Cố Vân Yên: "Cô đánh đoàng hoàng cho tôi."
Lòng Cố Vân Yên cũng đang rối như mớ bòng bong, khí thế lúc bốc bài yếu hẳn đi. Trùng hợp đối diện với ánh mắt cười như không cười của Cố Sanh Sanh, Cố Vân Yên thoáng giật mình một cái.
Trình độ chơi bài của Cố Vân Yên đúng là rất kém, chỉ có thể trông mong vào vận may đảo ngược. Song mấy ván sau, mặc dù cầm bài rất tốt nhưng đều bị Cố Sanh Sanh chặn hòa.
Cố Sanh Sanh bắt đầu tập trung dồn bài lớn, hai người khác thỉnh thoảng hòa mấy ván, chỉ có mỗi Cố Vân Yên là liên tục thua.
Hai mắt Cố Vân Yên đỏ ngầu. Thẩm Giai Huyên tức giận nói không thèm suy nghĩ: ''Làm chị mà chút tiền của em cũng muốn ăn cho hết? Có phải cô đang nhớ thương anh trai tôi nên cố ý nhắm vào tôi không?''
Một lượng thông tin lớn nổ ra, đám người bắt đầu xì xầm bàn tán.
Cố Sanh Sanh và Cố Vân Yên cùng ngước mắt nhìn Thẩm Giai Huyên với ánh mắt khó hiểu.
Cố Sanh Sanh là do kinh ngạc vì Thẩm Giai Huyên dám dùng cách thức vạch trần tự sát này, còn Cố Vân Yên thì không nghĩ tới Thẩm Giai Huyên sẽ xé toạc mọi chuyện trước đông người như vậy, bèn nhỏ giọng ngăn cản: ''Giai Huyên...''
Thẩm Giai Huyên nào thèm nể mặt ai, cô cất cao giọng nói: ''Sợ gì chứ, để mọi người làm quen một chút, các người là chị em, lại tranh nhau vị trí bạn gái tiền nhiệm và đương nhiệm của anh trai tôi. Thân càng thêm thân, không phải là chuyện tốt sao?''
Đám người liên tục chuyển dịch ánh mắt dò xét giữa Cố Sanh Sanh và Cố Vân Yên.
Thẩm Ngôn thấy vậy liền lên tiếng hòa giải: ''Giai Huyên, đừng đùa nữa. Chị...''
Thẩm Giai Huyên chặn ngang lời cô: ''Câm mồm, liên quan quái gì đến cô? Ở chỗ tôi không chiếm được lợi thì chuyển sang ôm đùi Cố Sanh Sanh à?''
Vành mắt Thẩm Ngôn đỏ ửng nhưng vẫn cố nhịn không biểu hiện ra ngoài.
Cố Sanh Sanh vỗ cánh tay Thẩm Ngôn trấn an rồi lạnh lùng quay sang nói với Thẩm Giai Huyên: ''Chơi không nổi thì đừng chơi, khơi chuyện ra mất mặt là bốn người nhà các người.''
Ý của Cố Sanh Sanh ai cũng hiểu, cô chính là đang thẳng thừng phân rõ giới hạn giữa mình và Thẩm Vọng với nhà bọn họ.
Thẩm Giai Huyên bùng nổ ngay tại chỗ, nào còn nhớ tới những lời khuyên nhủ giữ gìn thanh danh mẹ nói, cô tiếp tục mỉa mai: ''Ai mất mặt? Anh trai tôi chướng mắt cô, thà chấp nhận con em xấu xí chứ không thèm lấy cô. Cô cho rằng có thể giấu được mọi người chuyện này hay sao?''
Cố Sanh Sanh bật cười.
Thẩm Giai Huyên thấy vậy liền tưởng mình đã thắng một ván, nhìn đi, chỉ cần nhắc đến anh trai, Cố Sanh Sanh sẽ phát điên ngay thôi.
Mọi người cũng nhìn chằm chằm Cố Sanh Sanh, ai cũng muốn xem thử phản ứng của cô.
Cố Sanh Sanh nhấp một ngụm trà, đôi môi hồng hào nhiễm nước, đẹp đến nỗi không thể nào rời mắt.
Cô ung dung mở miệng: ''Không sai. Đúng như lời Thẩm Giai Huyên nói, Cố Vân Yên lúc trước là con nuôi của nhà tôi, có điều bây giờ đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.''
Cố Sanh Sanh chỉ nói bấy nhiêu đó thì ngừng, khiến cho một đám người tưởng tượng ra đủ chuyện khác nhau.
''Thì ra là con nuôi, hèn gì dáng dấp chênh lệch nhiều như thế.''
''Con nuôi mà dám cướp đoạt chồng sắp cưới của chị, đây không phải là vong ơn bội nghĩa sao?"
"Lại còn có mặt mũi đến đây..."
Cố Sanh Sanh là hôn thê của Thẩm Đình Sâm, bị Liễu Bình bày mưu gả cho Thẩm Vọng xung hỉ, chuyện này người của Thẩm gia ít nhiều gì cũng biết chút ít. Bây giờ phát hiện ra Cố Vân Yên và Cố Sanh Sanh là chị em liền không khỏi liên tưởng sâu xa, cũng như suy đoán được tám chín phần sự thật.
Đám người vẫn tiếp tục bàn tán, âm thanh không cao không thấp, vốn cũng đang dè chừng Cố Sanh Sanh.
Từng câu nói như xuyên qua trái tim Cố Vân Yên.
Cố Vân Yên sắc mặt đỏ bừng, nước mắt dâng lên, chuẩn bị hóa thân thành bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu. Xui thay, ở nơi này toàn là phụ nữ, Cố Vân Yên bày ra dáng vẻ này chỉ khiến mọi người xem thường cô hơn.
Thẩm Giai Huyên không những không kíƈɦ ŧɦíƈɦ được Cố Sanh Sanh, ngược lại còn khiến anh trai bị mọi người mắng là tra nam cặn bã, sắp bị chọc điên đến nơi rồi.
Cố Sanh Sanh lật bài, vẻ mặt mệt mỏi: "Không chơi nữa."
Hai người còn lại cầu còn không được, Cố Vân Yên và Thẩm Giai Huyên không lên tiếng, lần lượt đứng dậy tính rời đi, không hề đề cập đến chuyện chung tiền.
Thẩm Ngôn chắn trước mặt Thẩm Giai Huyên, mỉm cười nói: "Vẫn chưa tính thẻ mà."
Hai người kia như bừng tỉnh, gượng cười đưa thẻ ra: "Ờ nhỉ, sao có thể quên chuyện này được."
Ba người chịu tổn thất không nhỏ, trong đó Cố Vân Yên thua nhiều nhất, dù là Thẩm Giai Huyên, nghe thấy con số này cũng phải hít một ngụm khí lạnh, nửa ngày trôi qua vẫn chưa chịu trả tiền.
Thẩm Ngôn lịch sự nhắc nhở: "Giai Huyên, số thẻ chị thiếu kia, trả tiền mặt hay là chi phiếu đây?"
Cố Sanh Sanh cầm khăn lau sạch tay, chậm rãi cười với Thẩm Ngôn: "Gấp gi chứ, đường đường là đại tiểu thư của Thẩm gia còn có thể quỵt nợ sao?"
Mí mắt Thẩm Giai Huyên giật một cái, cô cắn răng chỉ Cố Vân Yên: "Đó là do cô ta chơi!"
Cố Vân Yên giật mình, cô cũng vừa nhận ra mình đã thua một khoảng lớn như thế. Mấy năm này Cố gia cho cô không ít tiền, cát xê quay phim cũng có, nhưng vẫn không thể bù cho thói quen tiêu xài hoang phí của minh tinh, nên vốn không để dành được bao nhiêu.
Có rút ra hết cũng không đủ đắp trận này.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Yên liều chết không nhận: "Giai Huyên, vừa rồi chị bảo cho em thay chị chơi mấy ván, cũng không có nói tự trả tiền mà."
Thẩm Giai Huyên thật hận không thể cắn Cố Vân Yên một cái.
Hai người giằng co qua lại. Đám người vui vẻ xem trò vui, cái loại hành vi keo kiệt hơn thua này, bà con xa nhỏ bé như bọn họ cũng không làm nổi.
Thẩm Ngôn còn bồi thêm một câu: "Chị dâu, em vừa báo anh họ đến đón chị rồi, sẽ đến nhanh thôi."
Nghe nói Thẩm Vọng sẽ tới, Thẩm Giai Huyên bất chợt rùng mình, lập tức ngừng ăn vạ, móc một tờ chi phiếu ra đập lên bàn: "Không phải chỉ là tiền thôi sao, cho cô hết!"
Nói xong liền co cẳng bỏ chạy như chuột thấy mèo. Cố Vân Yên vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, sau đó mặt dày theo đuôi Thẩm Giai Huyên.
Thẩm Ngôn nhặt chi phiếu lên, người nào đó cười nói: "Đó là tiền mừng tuổi của ba Thẩm Giai Huyên cho, mới sáng còn khoe khoang với chúng tôi."
Cố Sanh Sanh cười như không cười phân phó Thẩm Ngôn: "Chia hết thẻ cho hai thím đi."
Hai người chơi bài cùng bị thua trắng mặt nói không nên lời, nghe vậy cặp mắt bỗng sáng hoắc, còn làm bộ đùn đẩy: "Đây là cháu thắng được mà, giữ lại đi."
Cố Sanh Sanh cười nhặt một thẻ lên: "Cháu giữ lại nhiêu đây thôi. Chỉ là chơi cho vui, mọi người lấy tiền về đi."
Hai người rối rít cảm ơn, vội vàng hốt thẻ trở về.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hết, bọn họ thầm mang cô ra so sánh Liễu Bình hay chắt bóp keo kiệt, cán cân trong lòng nghiêng hẳn sang một bên. Không những thế còn hâm mộ Thẩm Ngôn, hối hận bản thân lúc nãy sa không chạy đến lấy lòng Cố Sanh Sanh, không thôi bây giờ đã chiếm được món hời lớn rồi.
Đám người tiếp tục nịnh nọt Cố Sanh Sanh vài câu, trong lòng cũng sợ Thẩm Vọng đến bất chợt, nên không dám nấn ná lâu thêm.
Lúc Thẩm Vọng gần đến phòng sưởi đã nhìn thấy Cố Sanh Sanh ngồi bên cửa sổ, trên tay bưng chén chè được làm từ sứ thanh hoa. Dưới ánh đèn lồng đung đưa, bóng dáng yêu kiều của cô trải dài trên mặt đất, trông đẹp mắt làm sao.
Hô hấp của Thẩm Vọng hơi ngừng lại, chỉ sợ đánh vỡ giấc mộng trước mắt này.
Cố Sanh Sanh liếc thấy Thẩm Vọng, ánh mắt như bắn ra hào quang, cô vẫy tay với anh: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng!"
Thẩm Vọng đẩy xe lăn đến, chưa kịp vào cửa, một cơ thể mềm mềm đã nhào vào lòng anh, còn mang theo hương rượu hoa quế ngòn ngọt.
Thẩm Vọng đón cô: "Quỷ làm nũng."
Cố Sanh Sanh giơ một thẻ đánh bạc lên, cười đắc ý: "Nhìn này!"
Thẩm Vọng vuốt mặt cô: "Còn một cái luôn à? Mạnh hơn so với dự đoán của tôi."
"Gì?" Cố Sanh Sanh vung tay, "Phải cho nhà ngươi nhìn thấy giang sơn của ta đánh đổi mới được!"
Thẩm Ngôn lập tức nâng hộp đựng thẻ lên như dâng bảo vật, cười nói: "Chị dâu thắng được nhiều thẻ lắm."
Thẩm Vọng khẽ nhướng mày, khích lệ cô: "Giỏi. Chơi vui không?"
Cố Sanh Sanh nghe anh hỏi, gò má bỗng nổi hồng, cô ngừng động tác cọ cổ Thẩm Vọng lại: "Vui lắm! Thẩm Ngôn dạy tôi đánh bài, tôi học rất nhanh! Vừa nãy Thẩm Giai Huyên với Cố Vân Yên đều bị thua thê thảm, bọn họ chắc tức chết."
Thẩm Vọng vuốt tóc cô, ánh mắt nhìn Thẩm Ngôn dịu đi vài phần.
Thẩm Ngôn rất thức thời chào tạm biệt: "Anh họ, em về trước nhé, đây là thẻ chị dâu chơi thắng..."
Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh, nhẹ nhàng chỉnh lại mấy sợi tóc loạn của cô, nhàn nhạt nói: "Cầm đi. Ngày mai tôi sẽ tìm trợ lý sắp xếp công việc cho cô."
Thẩm Ngôn nghe vậy không khỏi mừng vui trong lòng. Vốn cô chỉ là bà con xa của Thẩm gia, cha đã mất, gia cảnh sa sút lắm mới phải mặt dày đến đây thử vận may một chút, nhưng vì có mặt mũi xinh xắn nên bị Thẩm Giai Huyên xa lánh. Thẩm Ngôn là người rất lanh lợi, hôm nay quyết định lớn mật bắt lấy cơ hội, cuối cùng cũng thành công ôm được thần tài.
Thẩm Ngôn bưng hộp thẻ nặng trĩu cùng một mồm đầy thức ăn chó vui vẻ rời đi, nhường lại không gian riêng tư cho Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh vẫn ở trong lòng Thẩm Vọng. Men rượu làm gò má cô đỏ bừng, tinh thần hưng phấn khác thường, mặt mày hớn hở khoác lác về chuyện chơi mạt chược, vừa nói vừa vò loạn áo sơ mi của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng buộc phải xách gáy cô giống như đối phó với một con mèo không chịu nghe lời: "Ngoan chút nào."
Cố Sanh Sanh gật gù: "Anh lại nhéo tôi!"
"Đúng đó." Bàn tay lớn của Thẩm Vọng khẽ vuốt ve sau gáy Cố Sanh Sanh, "Lần sau không được uống rượu nếp nữa."
Cảm giác tê dại từ phía sau truyền đến, Cố Sanh Sanh mềm nhũn rúc vào trước ngực anh: "Tôi muốn uống! A... Mùi trên người anh..."
Trên người Thẩm Vọng có mùi thuốc lá, còn có mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng lại không hề bẩn thỉu khó ngửi như của những người đàn ông khác, mùi hương này dung hợp với hương khí lãnh đạm trên người, không hiểu sao lại đặc biệt thu hút Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh vùi mặt vào bên gáy anh, hít sâu một hơi.
Trán Thẩm Vọng chảy mồ hôi ròng ròng, giọng anh khàn khàn: "Làm gì vậy?"
"Ngửi anh đó."
=====
Hàn: Chương này có mấy thuật ngữ liên quan tới mạt chược, mà tui thì khum biết mạt chược là gì, cho nên có sai sót mọi người bỏ qua nhé^^