Tạ Nhan liền không suy nghĩ nữa.
Cậu bước qua, Phó Thanh cũng không nói thêm nữa, động thủ giúp cậu đi qua. Nếu như không bị thương, Tạ Nhan còn có thể né tránh, nhưng tình huống bây giờ chính là không có sức chống trả.
Tạ Nhan bị Phó Thanh cõng trên lưng, hai má nóng bỏng, tay chân cứng ngắc, để ở đâu cũng thấy biệt nữu.
Phó Thanh cõng cậu, từng bước từng bước đi ra phía ngoài, anh bước đi rất vững vàng, lưng dày rộng, không một chút nào xóc nảy. Đầu Tạ Nhan dù không cùng lưng Phó Thanh tiếp xúc, cũng có thể mơ hồ nghe tiếng tim đối phương nhảy lên, trầm ổn kiên cố, làm người an tâm.
Tạ Nhan dần dần thanh tĩnh lại, thả mặc chính mình nằm ở trên lưng Phó Thanh, lỗ tai dán vào vai anh, nhịp tim dường như đồng bộ.
Tạ Nhan nghĩ, Phó Ca cao hơn cậu, lại lớn hơn cậu mười hai tuổi, nên lưng cũng rộng. Cậu chưa được người ta cõng bao giờ, cũng không được người ta đối xử ôn nhu như thế bao giờ. Lúc thường Phó Thanh gọi cậu anh bạn nhỏ, kỳ thực Tạ Nhan cũng không cảm giác nhiều lắm, dù sao chỉ là một xưng hô, cho tới bây giờ mới phát giác chính mình giống thật sự bị Phó Thanh coi như bạn nhỏ đối đãi.
Liền dụ dỗ liền cõng lấy.
Tạ Nhan ở trên lưng, như chú hổ con thu lại nanh vuốt, ngay cả nói chuyện cũng biến mềm nhũn, cậu giãy giụa chốc lát, mới nói vào tai đối Phó Thanh: "Xin lỗi, mới vừa rồi không nói thật. Chuột rút không phải là bởi vì không cẩn thận, mấy ngày nay không ai để ý, em bơi quá nhiều, vừa mệt lại không có sức lực."
Đây mới là nói thật. Chuột rút quả thật là bất ngờ, nhưng là bởi vì Tạ Nhan chính mình dẫn đến. Lại thiếu chút nữa chết chìm nhưng là cậu lá gan quá lớn, không sợ trời không sợ đất, dù thế nào cũng không quan hệ, cũng không gọi Lưu Thành Quang bồi ở bên người.
Phó Thanh mới bắt đầu muốn ép buộc Tạ Nhan thừa nhận, giáo huấn cậu, nhưng chờ đến bạn nhỏ thật sự chính mình thừa nhận, hắn cũng không biết dạy bảo thế nào, đến ngữ khí đều rất nhẹ: "Anh nghĩ em ngoan ngoãn, không nghĩ tới tâm lý em nổi loạn như thế. Quá độ mệt nhọc, xung quanh lại không có người, có đem tính mạng của mình để ở trong lòng sao?"
Tạ Nhan không nghe đến đoạn sau cũng đã giật mình, bởi vì cậu từ nhỏ đến lớn đềukhông được đánh giá là "Ngoan".Hút thuốc, đánh nhau, mắng người, tính khí bạo, cái nào cũng không dính tới ngoan. Có thể trong lòng Phó Ca mình vốn rất biết điều.
Phó Thanh không biết cậu đang suy nghĩ gì, cảm thấy được tính khí Tạ Nhan quá bướng bỉnh, tuy rằng không có gì không tốt, nhưng có thời điểm lá gan liền quá lớn, không thể bảo vệ tốt chính mình, không nhịn được nhiều lời hai câu, là ngữ khí giáo huấn. Tạ Nhan thật biết điều mà nghe, trước khi lên xe bỗng nhiên nói: "Kỳ thực lúc chân chuột rút chìm vào trong nước vẫn là rất sợ. Sau đó sẽ không, em sẽ không lấy mạng của mình đùa giỡn."
Phó Thanh nghĩ, lời nói này, giống như là dỗ chính mình đừng giáo huấn cậu như vậy.
Anh liếc mắt nhìn Tạ Nhan nằm ở phía sau, gật đầu một cái: "Trong lòng em rõ ràng là tốt rồi."
Khu biệt thự cách đó không xa thì có bệnh viện tư nhân danh tiếng rất tốt, người bình thường không biết, Phó Thanh lại rất rõ ràng, bởi vì khu biệt thự này là anh tự mình khai phá.
Bệnh viện tư nhân hoàn cảnh rất tốt, người cũng ít, chính là giá cả không rẻ.
Tiến vào bệnh viện cũng không cần Phó Thanh tiếp tục cõng, nhân viên y tế trực tiếp chuẩn bị xe lăn, đem Tạ Nhan đẩy tới phòng. Loại vết thương này bác sĩ xem rất nhanh, trước sau mười phút đã xoa dầu thuốc đàng hoàng, liền dặn dò vài câu gần đây không thể dùng này chân, phải cẩn thận nghỉ ngơi, tốt nhất lúc xoa thuốc thời điểm lại xoa bóp một chút, thậm chí thập phần tri kỷ mà tại chỗ dạy học.
Phó Thanh không chỉ học làm sao xoa bóp, còn vì lo lắng Tạ Nhan xương cốt gặp sự cố, lại hỏi thêm mấy câu.
Ra khỏi bệnh viện, Tôn Hoài Quân liền gọi đến. Ông rất thưởng thức Tạ Nhan, thấy Tạ Nhan mọi thứ đều tốt, tuy rằng lần này bất ngờ bên trong cũng có do Tạ Nhan tư gây ra, nhưng mà phần lớn đều tính trên người Lưu Thành Quang.
Ông đem Lưu Thành Quang mắng to một trận: "Nói cậu cho hắn tới làm trợ lý, hắn cái gì cũng không làm, cậu cũng không quản, chính mình lén lút liên hệ công ty khác, muốn lấy ( cá voi trắng) làm bệ đỡ nhảy đến công ty nhỏ khác làm người môi giới, còn dám nói thời điểm đó đem cậu cũng cho ký đi vào, khẳng định nổi tiếng, chơi cái trò gì vậy? Để tôi đuổi hắn, trợ lý cũng phải xem nhân phẩm, tôi tìm bằng hữu giới thiệu cho người nào tốt một chút."
Tôn Hoài Quân tính khí bạo, khẳng định không chỉ là đem người đuổi đi, tối thiểu một quãng thời gian, Lưu Thành Quang tại trong giới sẽ không lăn lộn nổi nữa.
Mắng xong Lưu Thành Quang, liền mừng rỡ cùng Tạ Nhan bàn bạc tình huống mới nhất: "Đúng rồi, nam hai cũng quyết định, là người đóng vai bạn thân của cậu, tìm một lưu lượng tiểu sinh, trưởng thành không có trở ngại, kỹ năng diễn xuất cũng coi như hoàn thành, chủ yếu nhất là không cần tiền, còn có lưu lượng."
Tuy rằng Tôn Hoài Quân không hi vọng bộ phim này có thể đạt được bao nhiêu phòng vé, ít nhất có thể đem tiền của bạn tốt huề vốn, còn sót lại tiền của mình hùn vào cũng không đáng kể.
Bất quá những này cùng Tạ Nhan quan hệ không lớn, ai đến cũng vậy, nên diến thế nào vẫn là diễn thế đó.
Cuối cùng Tôn đạo cho Tạ Nhan mấy ngày nghỉ, để cậu nghỉ ngơi thật tốt, thuận tiện chờ huấn luyện viên mới.
Cúp điện thoại, Phó Thanh cũng vừa hay lái xe lái về đến nhà Tạ Nhan. Đườnh lên thang lầu không dễ đi lắm, nên Phó Thanh vẫn là cõng cậu đi, mà nhiều lần như, Tạ Nhan từ lâu không còn giãy dụa.
Phó Thanh đẩy cửa ra, đem dầu thuốc để lên bàn, cúi đầu nói: "Trước tiên tắm rửa rồi thoa thuốc đi."
Tạ Nhan một chân nhảy vào phòng ngủ lấy khăn mặt, cậu rất cao, nhảy dựng như thế có chút buồn cười đáng yêu.
Chờ nhảy ra, cậu nghe Phó Thanh hỏi: "Tắm rửa có vẻ không tiện lắm, có cần giúp một tay hay không?"
Tạ Nhan nói: "Không, không cần đâu..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ: Tuy rằng tui hút thuốc, đánh nhau, mắng người, tính khí bạo, nhưng ta là em bé ngoan, do Phó Ca chứng thực.