Edit: Tiên Thái Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Mặc dù ngự y nói là không có gì đáng ngại, nhưng họ vẫn liên tục bận rộn đến sáng sớm hôm sau mới có thể hồi cung. Tin tưởng Mị Điềm không có việc gì, Tịch Lan Vi thở phào một cái, rũ lông mi xuống, nàng tươi cười lạnh lẽo, thâm trầm như sương giá: "Làm phiền đại nhân. Gối lụa kia, đại nhân đã kiểm nghiệm qua chưa?"
Ngự y chắp tay, ra hiệu thái giám tùy tùng ở phía sau trình gối lụa kia lên, bẩm báo rằng bên trong có chứa dược liệu, ngoại trừ xạ hương ra thì còn có năm sáu loại khác, đều là thuốc kiêng kị sử dụng trong thời gian hậu sản.
Sau khi ngự y cáo lui được một khắc, Hân Chiêu dung tới Y Dung uyển, tất nhiên là nàng ta đã biết từ đầu đến cuối, một mạch kêu oan.
Tịch Lan Vi nhìn nàng ta một cái, ý cười nhạt dần, vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh Hoàng đế, chỉ gật đầu nói một tiếng: "Chiêu dung nương nương vạn an."
Tuy là lời nói vấn an, nhưng lúc này nghe ra lại có chút ý tứ muốn tuyên chiến.
Hân Chiêu dung không để ý đến nàng, vững vàng khấu đầu lạy một cái, nhưng trong ngữ điệu lại run rẩy không ngừng mà bẩm rằng: "Bệ hạ, thần thiếp khẳng định chưa từng hãm hại Thẩm phu nhân... Ngày xưa không oán, ngày nay không thù, thần thiếp mưu hại một ngoại mệnh phụ như nàng ấy làm gì?"
"Tuy là "Ngày xưa không oán", nhưng Chiêu dung nương nương dám nói "Ngày nay không thù" sao?" Lời nói của Tịch Lan Vi sâu kín, dừng lại một chút, cười như không cười mà nói rằng: "Sao mà thần thiếp nghe nói, lúc đệ đệ của nương nương bị ám sát ở đầu phố Trường Dương vài ngày trước đó, nương nương từng lớn tiếng mắng nhiếc Thẩm đại nhân kia mà, lúc đó còn liên lụy đến cả hài tử chưa ra đời, cũng bị nương nương lôi vào chửi rủa?"
Sắc mặt Hân Chiêu dung hoảng hốt, ánh mắt giao với Hoàng đế, lập tức giải thích: "Khi đó thần thiếp... Đột ngột nghe tin dữ, trong lòng cực kỳ bi ai, nhất thời tức giận nên không nghĩ được nhiều mà thôi. Sau đó, thần thiếp biết không liên quan đến Thẩm đại nhân, tuyệt không có ý ghi hận Thẩm đại nhân..."
Tịch Lan Vi nghe nàng ta giải thích, vẻ mặt ôn hoà. Thật sự là nàng không thích phí lời với nàng ta mà thôi, liền tùy cho nàng ta giải thích, cứ thoải mái nói ra tất cả những lời biện hộ cho bản thân...
Dù sao cũng sẽ không có người nào lưu tâm.
Chỉ cần gối lụa kia là nàng ta đưa, việc này nàng ta có rửa như thế nào cũng không sạch rồi. Theo như nàng ta nói mình không có lý do gì đi hại Mị Điềm, bất kể người nào nghe thấy việc này, đều sẽ cảm thấy Mị Điềm lại càng chẳng có lý do gì để vu oan cho một cung tần như nàng ta. Hoặc là nghĩ sâu thêm một tầng nữa, người biết chút nội tình sẽ càng cảm thấy, Mị Điềm và Tịch Lan Vi giao hảo như vậy, Tịch Lan Vi lại luôn luôn chung sống hòa thuận với vị phi tần chủ vị một cung này, Mị Điềm hại nàng ta làm gì?
"Thần thiếp tùy cư ở Trường Doanh cung một năm có thừa." Tịch Lan Vi lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta, tính toán thời gian rồi cười một cái: "Hiện giờ thần thiếp cũng là Chính tam phẩm Tiệp dư, tấn một cấp nữa liền đứng hàng cửu tần. Gần đây thần thiếp đang nghĩ không biết bệ hạ cho thần thiếp làm chủ vị cung nào đây, lại không nghĩ tới Chiêu dung nương nương hành động trước thần thiếp một bước, nhường ra chỗ."
Nàng nói xong, Hoắc Kỳ nhìn thẳng vào nàng, nghe trong lời nói của nàng hàm ý cố tình khiêu khích Hân Chiêu dung, hắn ho nhẹ một tiếng xem như là nhắc nhở. Hân Chiêu dung nghe được, sắc mặt trắng toát, bừng tỉnh, cả giận nói: "Là ngươi..."
Tịch Lan Vi cười mỉm không nói gì.
"Là ngươi hại ta...". Hân Chiêu dung run rẩy, giật mình nhìn về phía Tịch Lan Vi, lại nói với Hoắc Kỳ: "Bệ hạ, là nàng ta... Là nàng ta oan uổng thần thiếp, nàng ta vì vị trí cửu tần... Không tiếc lên lụy đến an nguy của Vinh Nghi quận chúa..."
Lúc này Tịch Lan Vi vui vẻ nghe nàng ta nghi ngờ phỏng đoán vô căn cứ. Vốn là nàng ta một đường vội vã đến đây, búi tóc hỗn độn, váy áo không chỉnh tề, lại còn ngậm máu phun người như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét.
"Độc phụ kia..." Hân Chiêu dung nghiến răng mà nói: "Ngươi độc sủng đã đành... Còn muốn đoạt vị..."
Rốt cuộc Tịch Lan Vi nhíu mày lại, khảy hộ giáp trên ngón tay, thanh thúy thâm sâu nói: "Chiêu dung nương nương nghĩ như thế nào?". Nàng ngước mắt liếc nàng ta một cái: "Đoạt vị? Các vị trí Hạ lục tần đều trống không, ngay cả Thượng tam tần... Chiêu nghi, Chiêu viện cũng không có người, luận ra thì đều đứng trước nương nương đấy. Cho dù thần thiếp nôn nóng làm cửu tần, cũng không đáng phải hao tổn lớn như vậy, hoảng hốt diệt trừ nương nương."
"Ngươi..." Hân Chiêu dung vừa muốn mở miệng lần nữa, đã thấy Tịch Lan Vi khẽ giơ tay, che miệng ngáp một cái, cúi đầu nói với Hoàng đế: "Hôm qua vì chuyện của A Điềm nên hơn phân nửa thời gian thần thiếp túc trực không ngủ, hiện tại đã kìm hãm được mối nguy khốn, thần thiếp định trở về nghỉ một chút."
Quả thật là căn bản không muốn phí sức với nàng ta, cơn buồn ngủ kéo tới nàng liền không hề cố kỵ mà bày ra bộ dáng muốn nghỉ ngơi.
Hoắc Kỳ khẽ cười một cái, liếc mắt về phía tẩm điện, ôn hòa nói: "Đi ngủ đi, đợi quay về Y Dung uyển thì coi chừng đã qua cơn buồn ngủ."
Nàng nhếch môi cười, đứng dậy vái chào, đáp một tiếng "Vâng", rồi cùng với cung nữ đi về phía tẩm điện của Tuyên Thất điện.
Đúng là Tịch Lan Vi mệt mỏi thật sự, có điều quan trọng hơn chính là... Muốn chừa cho Hân Chiêu dung một chút thời gian, để nàng ta tùy tâm sở dục (thích làm gì thì làm) khơi gợi thị phi một phen ngay trước mặt Hoàng đế, không phải quá thích hợp sao?.
Vốn Tịch Lan Vi còn muốn nghe Hân Chiêu dung sẽ biện minh như thế nào, nhưng nàng vừa nằm xuống thì đột nhiên trong phút chốc sự mệt mỏi đã bao phủ tràn ngập. Tịch Lan Vi nhắm mắt, nhanh chóng suy nghĩ khả năng giải thích của nàng ta một hồi.
Dù sao Hân Chiêu dung cũng sẽ tiếp tục kêu oan, tiện đà tức giận mắng chửi nàng tâm địa rắn rết, vì thượng vị mà bằng hữu xưa cũng có thể lợi dụng. Ừ, đại khái cũng có thể nói những điều này...
Sau đó Tịch Lan Vi không còn tâm tư dựng tai vách tường (nghe lén) nữa, an tâm ngủ bù.
...
Một giấc ngủ dậy đã là buổi chiều, Thanh Hòa hầu hạ nàng rời giường trang điểm. Khẽ cầm cây lược gỗ, Thanh Hòa đè thấp âm thanh nói: "Hân Chiêu dung đã bị phế, đày vào lãnh cung."
Đúng là thật đơn giản.
Cũng đúng, Hân Chiêu dung cũng chỉ là một tú nữ được tuyển chọn vào mà thôi, tuy dung mạo không tồi, dáng vẻ có vài phần đoan trang, nhưng gia thế quả thật có chút bình thường. Ngay cả chuyện đệ đệ của nàng ta được làm việc ở Cấm Quân Đô Úy phủ, cũng là sau khi nàng ta vào cung làm chủ vị rồi mới tính toán mà đoạt được.
Như vậy lúc này, đừng nói Hoàng đế không đặt nhiều tâm ý lên người nàng ta mà cân nhắc, đến Tịch Lan Vi cũng cảm thấy... Cần phải rõ rõ ràng ràng mà giải quyết như vậy.
...
Tịch Lan Vi hành lễ với Hoắc Kỳ đang đi tới, hắn miễn lễ cho nàng. Theo thường lệ nàng bước đến ngồi xuống, vặn eo rồi duỗi eo một cách lười biếng, tay áo rộng theo cánh tay giơ lên trượt về phía bả vai, lộ ra cánh tay ngọc ngà.
"..." Hoắc Kỳ liếc nàng một cái: "Lan Vi à..."
"Vâng?" Tịch Lan Vi đáp một tiếng, buông cánh tay xuống, ngồi ngay ngắn.
Hắn cầm quyển sách trong tay gõ lên trán nàng một cái: "Nàng chú ý một chút, tùy ý như vậy, làm sao trẫm để nàng đứng đầu cửu tần được?"
"Đây không phải là vì không có người ngoài sao?" Nàng bắt bẻ, âm thanh trong trẻo: "Không thể cho thần thiếp tùy tiện một chút sao?."
Không so đo với nàng.
Hoắc Kỳ lạnh mặt tiếp tục xem tấu chương trong tay, không để ý tới nàng.
"Thần thiếp định gặp nói lời tạm biệt Hân Chiêu dung, có được hay không?" Nàng nghiêng đầu hỏi hắn, đôi mắt sáng trong veo.
"Đi đi." Hắn đáp tùy ý.
...
Sau khi thỉnh an chiều xong, Tịch Lan Vi bình tĩnh bước chân vào cánh cửa lãnh cung. Lúc đó sắc trời hoàn toàn tối đen, nếu như không có thái giám ở phía trước cầm đèn dẫn đường, đại khái cũng chỉ có thể nương nhờ vào ánh trăng chiếu vào trên vách tường loang lỗ mà tìm đường thôi.
Trăng lạnh sâu thẳm, Tịch Lan Vi nín thở đi tới, nghe bên trong một mực yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giữa các phòng thất hai bên cung điện truyền ra tiếng cười thê lương hoặc tiếng ca ai oán, tiếp đó thì sẽ nghe được tiếng cung nhân trách cứ cay nghiệt.
Những phi tần bị phế đi này... Có rất nhiều, thậm chí còn có phi tần của Tiên đế nữa. Bị phế trở thành thứ dân, bị lãng quên ở chỗ này, cho dù Tân đế đăng cơ, cũng không có khả năng tôn các nàng làm trưởng bối. Cứ như vậy, ngày qua ngày chịu đựng, không sớm thì muộn, đều sẽ hóa điên.
Hân Chiêu dung, đại khái sẽ là người tiếp theo.
Tịch Lan Vi tính tuổi tác của Hân Chiêu dung - lớn hơn hai tuổi so với nàng. Như vậy nếu mệnh nàng ta đủ tốt, nhất định còn có thể sống thêm rất nhiều năm.
"Tiệp dư nương tử, Liễu thị ở đây."
Đứng một bên trước tiểu viện, thái giám dẫn đường một mực cung kính bẩm báo. Bỗng nghe hắn nói như vậy, Tịch Lan Vi mới bừng tỉnh nhớ lại nàng ta họ Liễu.
Hiện tại phế đi phân vị, thật sự chỉ có thể xưng một tiếng "Liễu thị" thôi.
...
Cửa viện "Kẽo kẹt" vang lên một tiếng, sau khi Tịch Lan Vi bước vào cửa viện, lại có mấy vị cung nhân nối đuôi nhau mà đi vào. Tất cả đều là vẻ mặt căng thẳng, khá là lo lắng Liễu thị mới vừa bị phế truất này có thể vì kích động mà làm ra chuyện gì không nên làm, tổn thương Tịch Lan Vi hay không.
Liễu thị nghe thấy tiếng vang đi ra khỏi cửa phòng, trong bóng tối nhìn lên thân hình kia liền biết là ai, nhìn lại trận thế trong viện, cười lạnh ra tiếng: "Tiệp dư cần gì phải hưng sư động chúng [] như thế?"
[]Hưng sư động chúng: ra quân ồ ạt, huy động nhân lực làm một việc gì đó.
Tịch Lan Vi nhẹ nhàng nở nụ cười, không đáp lời, hỏi ngược lại nàng ta, nói: "Liễu tỷ tỷ không mời ta đi vào ngồi một chút sao?"
Ngồi giữa gian phòng, Tịch Lan Vi rõ ràng cảm giác Liễu thị tỏ ra địch ý dữ dội. Nàng ngước mắt nhìn nhìn Liễu thị, cười một cái: "Ngươi thật sự cho rằng ta hại ngươi? Thôi đi, ta nhận nhiều ân sủng, gần đây lại vì chuyện của A Điềm nên tâm tư lo lắng, không rảnh tính sổ với ngươi." Nàng nói xong, khẽ nhún vai một cái, lại nói tiếp: "Đúng là A Điềm không kìm chế nổi bản thân, thay ta làm việc này. Cũng không thông báo cho ta sớm một tiếng, dọa ta sợ quá mức."
Mãi đến khi ở Tuyên Thất điện nghe Hoắc Kỳ nói đầu đuôi sự tình, Tịch Lan Vi mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, đúng là nàng thật sự thấy thiên địa u ám một mảnh rồi.
Mị Điềm mẫn cảm với xạ hương, chỉ cần dính phải một chút, thì trong chốc lát, cả người nàng ấy sẽ nổi mẫn đỏ. Vì thế, khi nhỏ Tịch Lan Vi còn từng trêu chọc nàng ấy: "Đều nói chốn hoàng cung thâm sâu khó dò, nguy nan không ngừng, xạ hương là thủ đoạn thường thấy, không có gì kì quái, đổi lại điều này của ngươi cũng tốt, lập tức thử nghiệm liền ra được, so với ngân châm thử độc còn hiện lên nhanh hơn."
Cho nên làm sao Mị Điềm có thể dùng gối lụa kia cho đến khi thân thể không khoẻ dẫn đến xuất huyết mới biết rằng gối này khác thường?
Nếu quả thật đến mức kia, Mị Điềm đã sớm nổi ban sởi đầy người rồi.
Lại nói... Liễu thị cũng thật đúng là không có lý do gì để hại Mị Điềm.
"Mị Điềm thay ta làm sáng tỏ một chuyện, sau này ta sẽ tạ ơn nàng ấy. Hôm nay ta tới, là tính món nợ trước kia." Tịch Lan Vi từ từ nói, ý cười trên mặt từng chút từng chút phai nhạt dần. Nàng chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn vào vẻ sợ hãi ba phần trên mặt Liễu thị, bỗng dưng giơ tay lên rồi hạ xuống một cách dứt khoát.
"Chát."
Một tiếng giòn tan dẫn tới cung nhân trong viện ồn ào một trận, có tiếng bước chân dồn dập đi đến, thế nhưng trước khi đẩy cửa tiến vào đã bị Tịch Lan Vi hét to: "Không có việc gì."
Thoáng nhìn Liễu thị bụm mặt kinh ngạc, từ giữa khe hở ngón tay của Liễu thị, Tịch Lan Vi mơ hồ trông thấy vết máu trên gò má nàng ta. Nở nụ cười lạnh lùng, Lan Vi lãnh đạm nói: "Hộ giáp này, bắt đầu từ cái ngày ngươi hại Tiểu Sương vào Cung Chính Tư, ta liền mang nó hằng ngày, chính là vì chờ đến khi có thể đánh ngươi một cái tát này."
Trong lòng Liễu thị vẫn tràn ngập sự kinh hãi, môi mấp máy một lát nhưng lại không nói ra được lời nào, vẻ mặt khó hiểu trái lại có chút thâm trầm.
"Kỳ quái sao? Vì sao ta nhất định phải ra mặt vì nàng ấy." Tịch Lan Vi nhìn thần sắc của Liễu thị, ngữ điệu trầm xuống: "Ta đã từng sống trong oan ức, không bảo vệ được người ở bên cạnh. Bây giờ, ta chính là muốn mỗi người đều rõ ràng, người bên cạnh ta, không một ai có thể động vào các nàng."
Một đời trước, Thu Bạch và Thanh Hòa theo bên người nàng chịu oan uổng, Giản Tiểu Sương có quan hệ tốt với nàng cũng chịu uất ức... Đều như rõ ràng ngày trước mắt. Một lần là đủ rồi, đó là do đời trước nàng ngu ngốc, đời này nàng không chỉ muốn bản thân mình sống khác trước, mà còn phải bảo vệ các nàng cho thật tốt.
"Sắc trời không còn sớm, Chiêu dung nương nương nghỉ ngơi đi." Nàng nở nụ cười ngắn ngủi, không nói thêm nữa, xoay người rời đi.
...
Mị Điềm kết thúc thời gian ở cữ, hiển nhiên không tránh được vào cung một chuyến.
Nghe thấy Tịch Lan Vi trách cứ nàng không nghỉ ngơi cho tốt, xì một tiếng nở nụ cười: "Mượn cơ hội hành sự thôi, không ảnh hưởng việc ta nghỉ ngơi."
"Vậy ngươi khiến cho bản thân mình không khoẻ, xuất huyết có phải là thật sự không? Mạo hiểm đến cùng như vậy."
Nàng là quan tâm, ai ngờ Mị Điềm hiển nhiên nói: "Đương nhiên không phải..."
... Giả sao?
"Diễn trò điểm một chút máu thì có khó bao nhiêu đâu? Dù sao trong thời gian hậu sản ta vốn hư nhược, ngự y chính là chẩn mạch cũng không dám vọng ngôn, nhất định không dám nói có việc gì." Nàng nhàn nhạt nói, một câu tiếp theo nói ra càng thêm không tim không phổi: "Nghĩ ta sẽ chỉ vì như vậy mà mang theo thứ không sạch sẽ, liên lụy tới an nguy của bản thân mình sao? Dựa vào cái gì? Ngươi cho rằng bản thân mình quan trọng cỡ nào vậy hả?"
Nếu không phải nể tình Mị Điềm mới vừa ở cữ xong, Tịch Lan Vi quả thật muốn thả mèo cào nàng ấy.
Thẩm Ninh cũng cùng vào cung, nói điều tra rõ một chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Đã như vậy, Mị Điềm lại muốn cùng với hắn rời cung.
Nhìn canh giờ không sai biệt lắm, Tịch Lan Vi cùng Mị Điềm đến Tuyên Thất điện, vào điện hành lễ, mỗi người đi tới ngồi xuống bên cạnh phu quân của mình.
Không biết bọn họ mới vừa nói điều gì, cả hai cũng đều rất biết điều mà không hỏi. Tịch Lan Vi châm thêm nước trà cho Hoắc Kỳ, ánh mắt đảo qua tờ giấy bày ở trên án, trong lòng liền cảm thấy ngạc nhiên: "Ồ" một tiếng, lần thứ hai nhìn lại hàng chữ trên giấy kia, càng thêm khó hiểu mà nói: "Đây không phải bát tự của Việt Liêu Vương phi sao?"
Lời vừa nói ra, Hoắc Kỳ và Thẩm Ninh đều ngẩn ra, cùng đồng thanh hỏi: "Cái gì?!"
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
【 não động (thần kinh) đấy, đừng xem 】
Tịch Lan Vi: Đây không phải bát tự của Việt Liêu Vương phi sao...
Hoắc Kỳ: Σ(っ °Д °;)っ Cái gì?!
Tịch Lan Vi: Σ( ° △ °|||)︴ Cái gì mà "Cái gì"?
Hoắc Kỳ: Σ(っ °Д °;)っ Cái gì là "Cái gì mà cái gì"?
Tịch Lan Vi: Cái gì mà "Cái gì là cái gì mà cái gì"...
Hoắc Kỳ:... xùy xùy (tiếng thúc giục gia súc đi).
Tịch Lan Vi: o(////▽////)o