Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Hy Thái Phi
Hoắc Kỳ không nghĩ tới, lần đầu tiên nghe được Tịch Lan Vi mở miệng nói chuyện lại sẽ là tình trạng như vậy. Nhìn thấy nàng sau khi được hắn dỗ dành an tĩnh lại vẫn thấp giọng ô ô khóc hồi lâu, Hoắc Kỳ cảm thấy trong lòng càng thêm trầm xuống, vẫn luôn trầm xuống thẳng đến rét run.
Ngự y chạy vội tới cũng không dám trì hoãn, vội vàng tiến lên hỏi ý, bắt mạch, chủ yếu là Thu Bạch, Thanh Hòa trả lời. Tịch Lan Vi suy yếu đến mức chỉ có thể ngẫu nhiên gật đầu, lắc đầu mà thôi.
Vài vị ngự y đều là chau mày, tinh tế khám nửa ngày, lại thấp giọng nghị luận hồi lâu. Hoắc Kỳ nhìn bọn họ không được mà lắc đầu, tâm cũng càng thêm lo lắng.
"Như thế nào?" Nhịn không được mà lên tiếng hỏi, liền thấy vài vị ngự y ngẩn ra, cuối cùng lại nói nhỏ vài câu, xoay người vái chào, bẩm một cách trầm trọng: "Bệ hạ, bệnh này của Uyển hoa nương tử vốn là khó chữa, chúng thần vẫn luôn lần mò... Hiện giờ như vậy, chúng thần cũng khó biết nguyên do, chỉ biết tiếp tục làm hết sức."
Lời nói mơ hồ, tuy không coi là ngoài dự đoán, vẫn là khiến trong lòng Hoắc Kỳ quýnh lên: "Nghiêm trọng vậy sao? Có ảnh hưởng tới việc nói chuyện sau này hay không?"
Các ngự y nhìn nhau, vẫn là người mới vừa rồi bẩm chuyện gật đầu, căng da đầu nói: "Thần không biết."
Vốn dĩ đây là lần đầu chữa chứng bệnh không phát ra âm thanh này, cả một năm các ngự y đều là lo lắng đề phòng, đột nhiên xuất hiện nóng sốt, bệnh trạng đau đớn, ai cũng không dám nói lời chắc chắn.
Hoàng đế im lặng thật lâu sau, rồi bỗng thở dài một tiếng, cũng không tiếp tục nhiều lời, xoay người trở về trong nội điện.
Ở bên Tịch Lan Vi hơn một canh giờ, biểu tình của nàng vẫn luôn hoảng hốt, hơn phân nửa thời gian đó là Hoắc Kỳ rãnh rỗi tự tìm lời nói. Từ hươu sao nói đến mèo con, lại từ mèo con nói đến hươu sao, đến cuối cùng, muốn bịa cũng không còn lời nói để bịa được nữa, tươi cười trên mặt Hoắc Kỳ càng lúc càng khó duy trì.
"Thần thiếp không có việc gì."
Tịch Lan Vi cố gắng nặn ra một cái mỉm cười, viết trong lòng bàn tay hắn: "Đã khá hơn nhiều."
"Meo——" mèo con nằm nửa ngày bên gối của nàng nhỏ giọng kêu, nhảy lên đầu vai nàng, lại đi đến trên bụng nhỏ nàng, cuộn thành một khối nhỏ, nghiêng đầu nhìn nàng, lo lắng không thôi.
"Đừng phá." Hoắc Kỳ ý cười khô khốc, bế mèo con lên, muốn dịch đến một bên. Tịch Lan Vi vươn tay tới, hắn do dự trong chớp mắt, theo ý nàng lại tiếp nhận mèo con đến. Nàng trở mình nằm nghiêng, mèo con được nàng ôm liền ngoan ngoãn mà cọ cọ tiến vào trong lòng ngực nàng, chui rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu tròn.
Hoắc Kỳ nhìn mặt nàng thoáng mang theo tươi cười, giống như không còn gì lo lắng, đôi tay vòng lấy mèo con rõ ràng vẫn còn run run, để lộ rõ vài phần sợ hãi trong lòng. Hoắc Kỳ tĩnh tĩnh thần, lấy tay vỗ về mèo con đang thiêm thiếp trong khuỷu tay nàng, cố gắng giả vờ nhẹ nhàng nói: "Ngự y nói không có gì đáng ngại, nàng không cần quá khẩn trương."
Tịch Lan Vi khẽ run run hàng mi, sau đó nhắm lại, biểu thị không tin.
Nếu thật sự là như thế này, mới vừa rồi hắn đã sớm nói với nàng, việc gì phải nói chuyện phiếm lâu như vậy rồi mới đột nhiên mà nói một câu.
Tiếp theo cả hai đều không lên tiếng, chờ đến khi có thái giám bẩm báo Hộ Bộ Thượng Thư cầu kiến, hắn mới không thể không rời đi. Bước ra trước cửa phòng, hắn lại dặn dò thật kĩ một phen. Cuối cùng, Tịch Lan Vi nghe được hắn đè ép tiếng nói với Thanh Hòa: "Có bất luận chuyện gì, trực tiếp bẩm đến Tuyên Thất Điện."
...
Các cung nhân ngự tiền đi theo tới tất nhiên cũng rời đi cùng, Y Dung Uyển tức khắc an tĩnh lại nhiều. Tịch Lan Vi nằm thêm nửa khắc, sau đó cố ngồi dậy, một trận đau đầu làm nàng phải đưa tay che trán.
Cổ họng đau đớn là giả, phát sốt lại là thật.
"Nương tử." Thu Bạch tiến lên phúc thân, ý cười thâm sâu: "Hiện tại nên đi bước tiếp theo?"
Tịch Lan Vi gật đầu mỉm cười, Thu Bạch khom người cáo lui.
...
Một lát sau, Tịch Lan Vi đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe trong viện có tiếng nói nhỏ mang theo ý cười. Khẩu khí Thu Bạch không nóng không lạnh, nghe thật sự có chút lành lạnh: "Thân mình nương tử không khoẻ, sau này thuốc đều có y nữ từ Ngự dược phòng tới sắc, không cần ngươi làm nữa. Nhưng ngày mùa thu lá rụng nhiều, nương tử nhìn thấy phiền lòng, ngươi quét tước sạch trước sân là được."
Tư Vân nhẹ nhàng đáp "Vâng", thanh âm run nhè nhẹ giống như không có quá nhiều kinh hoảng hoặc là không chịu, Thu Bạch bổ sung tiếp một câu trực tiếp làm nàng ta á khẩu không trả lời được: " Có điều chổi quét thì ồn ào, đừng nhiễu nương tử nghỉ ngơi, dùng tay nhặt đi."
Không cần xem cũng biết biểu tình của Tư Vân sẽ là như thế nào.
Đã có loại an bài này, thái giám xưa nay phụ trách vẩy nước quét nhà tự nhiên cũng sẽ bị dặn dò không cần nhúng tay. Tịch Lan Vi nghỉ ngơi một buổi trưa, tuy vẫn là bệnh đến mệt mỏi, nhưng tốt xấu có thể trộm lười không đi thỉnh an, cảm thấy không tính là quá thiệt.
Tới chạng vạng, Thanh Hòa trình lên bữa tối thanh đạm hầu hạ nàng dùng. Lan Vi liền cố chút sức lực, khoác kiện áo ngoài, muốn đi đi một chút trong viện.
Khi tới hành lang, ngẩng đầu vừa nhìn thấy nửa bên sân vẫn phủ đầy lá rụng, lập tức nhíu chặt ấn đường, xoay người trở về phòng.
Đều biết Tịch Lan Vi bị bệnh, tâm tình không tốt rất là bình thường, vì thế toàn thể cung nhân đều nín thở, khuyên cũng không dám khuyên, nghe Thu Bạch và Thanh Hòa phân phó bọn họ lui ra, đều là như được đại xá.
Rất nhanh Tư Vân bị truyền tiến vào, run run rẩy rẩy mà dập đầu, quỳ xuống đất không nói.
"Ngươi nên biết tại sao ta cho truyền ngươi tới." Tịch Lan Vi động khẩu, Thanh Hòa nói chuyện, hai người phối hợp liền có thể nói ra lời không cần rõ ngọn nguồn mà thêm vài phần cảm giác áp bách.
Tư Vân co rụt lại, ấp úng mà giải thích: "Uyển hoa nương tử, sân quá lớn, nô tỳ..."
"Ai để ý sân như thế nào?" Tịch Lan Vi không tiếng động cười lạnh, từ từ nhả ra một hơi: "Người động tay chân trong thuốc của ta, là ngươi đúng không?"
Tư Vân ngơ ngẩn. Trong im lặng, huyết sắc trên mặt dần biết mất, không thể tin tưởng mà nhìn phía Tịch Lan Vi: "Nô tỳ..."
"Ngươi có thể thừa nhận cũng có thể không thừa nhận." Tịch Lan Vi lãnh đạm nhìn nàng ta, căn bản không quan tâm đáp án nàng ta đưa ra là như thế nào: "Ta muốn mệnh của ngươi cũng chả có chút tác dụng nào— hơn nữa ta cũng biết, dù có áp ngươi đi tới chỗ Bệ Hạ, ngươi cũng sẽ không khai ra Hạ Nguyệt, có đúng không?"
"Nào có liên quan gì đến Hạ Tài nhân..." Tư Vân buột miệng thốt ra.
Tịch Lan Vi nghe được cười khẽ: "Ngươi xem, ta đã nói ngươi sẽ không thừa nhận." Khẽ xoa huyệt Thái Dương, Tịch Lan Vi không quên gật đầu mỉm cười với Thanh Hòa vẫn luôn nói chuyện thay mình, lại còn nói vô cùng chính xác, xem như đó là nói lời cảm tạ. Sau đó nàng lại nói với Tư Vân: "Đưa ngươi vào Cung Chính Tư, nhân mạch của ta cũng không so được với Ngô gia. Các nàng muốn an bài người làm cái gì... Hoặc là trực tiếp giết người diệt khẩu, ta cũng ngăn không được."
Tiếp theo nàng lại cười: "Cho nên a... Liền "buộc chân" ngươi ở chỗ này là ổn nhất, ta không nói gì, cũng không đi điều tra thuốc kia có vấn đề hay không, làm cho các nàng tự mình loạn đầu trận tuyến đi." Mi mắt cụp xuống, khóe mắt Tịch Lan Vi lộ ra mấy phần lạnh lẽo làm Tư Vân rùng mình: "Tưởng đẩy ngươi ra xem như xong chuyện, các nàng nghĩ đến quá nhẹ nhàng. À, đúng rồi..." Nàng nói, bỗng nhiên dừng lại, ngưng ngưng thần, đánh giá Tư Vân, lại tươi cười: "Nếu ngươi muốn ở chỗ của ta khai ra Hạ Nguyệt, thật ra ta không ngại."
"Ngươi..." Tư Vân nghẹn họng, nghe Tịch Lan Vi nói chuyện, càng thêm đoán không ra tâm tư nàng.
"Ngươi không được rời khỏi Y Dung Uyển, cứ quét sân như vậy đi. Làm không tốt nhiệm vụ, tự nhiên sẽ có chưởng sự tới phạt ngươi. Ngày đầu quét không sạch sẽ, trượng trách mười lăm bản; ngày hôm sau quét không sạch sẽ, quỳ nửa canh giờ; như thế ngày thứ ba liền cho ngươi nghỉ một ngày, ngày thứ tư thì lại theo như ngày đầu tiên mà làm..." Tịch Lan Vi nói, lúm đồng tiền tăng thêm vài phần quỷ mị, làm Tư Vân cảm thấy chính mình lâm vào một cái giếng sâu không trốn thoát được.
...
Thứ nàng muốn chính là thế cục hoàn toàn nằm ở trong tay mình.
Khi bắt đầu, Tịch Lan Vi cùng Mị Điềm đã thương lượng qua, cảm thấy bất luận là bên này nàng lấy khổ nhục kế dẫn ra thuốc có vấn đề, hay là đơn giản làm Thẩm Ninh trực tiếp lôi ra Tư Vân, bước tiếp theo cũng đều không tránh được để Cung Chính Tư đi thẩm vấn Tư Vân. Như thế khó tránh khỏi càng nhiều khó khăn nếu muốn trực tiếp chỉ ra Hạ Nguyệt là thanh kỹ.
Giống như chuyện của Linh Cơ lúc trước, Hoàng Đế cũng đã nói, trong cung thế lực rắc rối phức tạp.
Lúc này đây... Ngô gia so với Linh Cơ càng có bản lĩnh hơn nhiều, nếu để người đi vào Cung Chính Tư, rốt cuộc kết quả như thế nào thì trong lòng Tịch Lan Vi biết rõ.
Cho nên biện pháp tốt nhất là làm Tư Vân tự mình chịu không nổi mà thú nhận.
"Cung Chính Tư có thể khiến nàng ta chết vì khổ hình, lưu tại Y Dung Uyển, ta có thể làm nàng ta sống không bằng chết."
Mị Điềm chưa từng nhìn thấy nét lạnh lẽo như vậy ở trên mặt Tịch Lan Vi, nàng vừa mới hít một ngụm khí lạnh, Tịch Lan Vi lại cười nói tiếp: "Hơn nữa, còn nhất định làm nàng ta không có can đảm tự sát."
Cái này tất nhiên...
Cung nữ, phi tần tự sát là chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ, nhỏ thì không đề cập tới, lớn thì liên lụy cả nhà.
"Còn nữa, những chuyện Cung Chính Tư thẩm tra ra, không phải thường xuyên bị nói là đánh cho nhận tội sao?" Tịch Lan Vi lại cười: "Thẩm Ninh có từng nói với ngươi, khi bọn họ bắt được mật thám quan trọng thì sẽ thẩm tra như thế nào không?"
Mị Điềm suy tư trong chớp mắt, phút chốc lại hít thở không thông.
Nếu là mật thám thật sự quan trọng, khi bắt được thì hiếm khi động đại hình. Chỉ là mỗi ngày thực hiện các loại khổ hình, tạo cho hắn một cái "nhà giam" với cảm giác sống không bằng chết, làm hắn ở bên trong đó tiếp nhận từng chút một, luôn luôn có một ngày sẽ không chịu nổi.
Liền giống như biện pháp hiện nay Tịch Lan Vi áp dụng đối với Tư Vân.
Tự sát, nàng ta nghĩ tới người nhà quyết định sẽ không dám. An tâm sống tiếp sao... lại sống không được tự nhiên. Đều là người ở trong cung một thời gian, nàng ta tự biết rõ ràng chút trách phạt đứt quãng này cũng không lấy nổi mạng nàng ta; tương tự như vậy, nếu như sau khi nàng ta thú nhận, lại muốn phản cung nói là Tịch Lan Vi đánh cho nhận tội... Về chút thương tích đó, nhìn qua cũng không đủ để "Đánh cho nhận tội".
Kể từ đó, còn không bằng chính mình ngoan ngoãn khai ra, tốt xấu gì cũng cầu một cái chết được sảng khoái.
"Ngươi không thể ngăn được một người muốn chết." Lúc đó, Mị Điềm cân nhắc nói: " Con đường này không đủ chắc chắn, làm nàng sống không bằng chết thì ổn rồi, nhưng trường hợp còn lại - chỉ bằng việc tự sát liên lụy người nhà, nếu nàng ta không trực tiếp tự sát thì sao? Ví dụ như... Tuyệt thực? Đói chết chính mình."
"Vậy càng đơn giản." Tịch Lan Vi nhún vai, dưới ngòi bút viết lưu loát: "Đói đến không còn sức lực, để nàng ta ấn cái dấu tay lên bản cung khai, sau đó đợi nàng ta chết đi, vừa lúc nói là nàng ta cảm thấy thẹn với Hạ Nguyệt, lại không dám tự sát nên mới tuyệt thực."
"..." Mị Điềm nghẹn lại, nhất thời cảm thấy may mắn vì Tịch Lan Vi là nữ tử, nếu bằng không thì chức Chỉ Huy Sứ của Cấm Quân Đô Úy phủ phỏng chừng không đến phiên Thẩm Ninh rồi.
...
Một cái bố cục thiết kế thuận lợi, thực hiện cũng thỏa đáng. Trừ bỏ Tịch Lan Vi không dám thật sự lấy giọng nói của mình ra đánh cược, chỉ đành diễn một màn ra, còn lại đều là theo mong muốn của Hạ Nguyệt mà đi.
Vốn dĩ ban đầu có chút lo lắng diễn không tốt, không ngờ thời tiết thay mùa vô ý gây nên phát sốt lại giúp được thật nhiều.
"Ngươi nhất định phải dẫn cả biểu ca tham dự vào?" Trước khi bắt đầu tất cả, Mị Điềm chỉ hỏi thêm một câu như vậy.
Tịch Lan Vi trầm mặc hồi lâu.
"Chỉ cần có chứng cứ phạm tội, Hoàng thượng sẽ không tha cho Hạ Nguyệt." Mị Điềm nhíu mày nói: "Ngươi có thể nói hết tất cả với biểu ca."
"Đúng vậy..." Tịch Lan Vi viết xuống chữ tràn ngập do dự, định định thần, mới lại viết: "Nhưng Bệ Hạ cân nhắc rất nhiều... Sau lưng Tư Vân là Hạ Nguyệt, sau lưng Hạ Nguyệt là Ngô gia, chỉ bằng chứng cứ như vậy, hắn sẽ lưu lại đường sống. Nếu Hạ Nguyệt chỉ bị cấm túc hoặc là hàng phân vị, sau này có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, thú bị dồn đến đường cùng lại càng đáng sợ."
Cho nên nàng muốn hắn cảm nhận được cái loại sợ hãi này. Cái loại khả năng là nàng có thể mãi mãi không nói được nữa, sợ hãi chuyện câu đầu tiên hắn nghe nàng nói liền có thể là một câu cuối cùng. Một năm nay, không chỉ có nàng tràn đầy mong đợi, hắn cũng có, bất luận hắn đối với nàng có bao nhiêu yêu thích, cái mong đợi tồn tại đã lâu sắp biến mất chung quy luôn mang lại thống khổ.
"Là ta lừa hắn, nhưng với hắn mà nói, chỉ là nhất thời lo lắng; nếu như không trừ Hạ Nguyệt đối với cuộc sống sau này của ta mà nói không biết sẽ nguy hiểm đến cỡ nào." Tịch Lan Vi chậm rãi viết xong, thở dài một tiếng, thuyết phục Mị Điềm, cũng đánh tan do dự cuối cùng của chính mình.
Điều không có nói cho Mị Điềm, là một tia ý tưởng cuối cùng nơi đáy lòng nàng. Không biết là đúng hay sai, chỉ là vẫn luôn tồn tại ở nơi đó, vô cùng rõ ràng: Trận thiết kế này... Nếu ngày sau có thể có một cơ hội thích hợp, nàng muốn nói cho hắn biết rõ mọi thứ.