Editor: Linh.
Tần Yến Sơn trở lại phòng trọ, Trần Lan theo sát phía sau, biểu huynh muội hai người vào phòng, Tần Yến Sơn hỏi: "Muội muốn biết cái gì thì mau hỏi, trời cũng đã không còn sớm."
Trần Lan làm mặt quỷ, Tần Yến Sơn cau mày nói: "Muội cũng đã là cô nương lớn...."
Trần Lan cười hì hì: "Biếu ca, làm sao huynh lại cùng một dạng giống như mẹ ta vậy?" Nhìn thấy Tần Yến Sơn trợn mắt muốn khiển trách, nàng vội hỏi: "Biểu ca, tại sao huynh lại không cho phép ta và biểu tỷ quen biết nhau? Nàng đã nói rõ ràng nương của nàng gọi là Tần Uyển Nương, bốn mươi tuổi, sinh vào tiết Đoan Ngọ, mọi thứ đều trùng với dì....."
"Chuyện như vậy nếu để cho người có tâm nghe được, tất nhiên là có thể biết được chuyện này."
"Nhưng mà dáng dấp của Quế tỷ tỷ giống nương ta như vậy...."
"Vậy ta hỏi muội, cho dù nương của Quế Thanh Thanh chính là tiểu cô cô, muội nói xem tại sao năm đó bà lại không chịu về nhà?"
Trần Lan suy nghĩ một chút nói: "Thứ nhất là có thể bà đã quên mất chuyện cũ, thứ hai có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó, bà cảm thấy không còn mặt mũi về nhà hoặc là cảm thấy về nhà sẽ mang đến sỉ nhục cho gia tộc....."
"Đúng vậy a, nếu muội cũng đã nghĩ đến, thì tất nhiên chúng ta nên điều tra thật kỹ rồi hãy nói, nếu như năm đó tiểu cô cô..... Trong nhà có chịu chấp nhận hay không còn khó nói lắm."
Trần Lan mặc dù còn ít tuổi, nhưng cũng biết lợi hại trong đó, danh môn thế tộc sợ nhất là gièm pha như vậy, trong lòng nàng không thoải mái, cúi đầu nói: "Được rồi, vậy ta trở về phòng."
Giờ phút này, căn phòng cách vách Quế Thanh Thanh đang ngồi ở mép giường nghi ngờ thấp thỏm, Lý Tùng tắm xong đi ra ngoài, thấy nàng còn cầm vải trắng chưa có lau tóc, cả người nhìn qua có chút bất an, Lý Tùng cười nói: "Sao vậy? Nàng sợ?"
Quế Thanh Thanh đỏ mặt, thấy hắn hỏi như vậy, ngược lại lại không có khẩn trương như lúc ban đầu, nàng liếc hắn một cái "Đại Lang, ta muốn hỏi chàng một chuyện....."
"Chuyện gì?"
Lý Tùng vừa lau nước trên tóc, vừa nhìn Quế Thanh Thanh chằm chằm, nàng mới vừa tắm xong, giống như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm ướt át.
Quế Thanh Thanh cảm nhận được ánh mắt mang theo lửa của hắn, căn bản là không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu hỏi: "Chàng thật sự muốn đi nha môn làm nha dịch hay sao?"
"Đương nhiên, ta sẽ làm hai năm, nếu có may mắn lên làm bộ đầu, cha nhất định sẽ rất vui mừng. Ở huyện Thanh Phổ này, cũng không có người dám xem thường chúng ta....."
Mặc dù Lý Tùng không chịu nói rõ, nhưng mà Quế Thanh Thanh biết, nếu như không phải vì nàng, hắn sẽ không đồng ý đi nha môn làm nha dịch, hắn nhất định là cảm thấy thế lực của Tống Tử Kiều quá lớn, liền muốn mượn sức lực của quan phủ, để cho Tống Tử Kiều cố kỵ mấy phần, không dám dây vào, kiếp trước căn bản là hắn sống tự do tự tại qua ngày, tính tình một người làm sao có thể đột nhiên thay đổi? Dò xét nguyên nhân, căn bản là ở trên người nàng.....
Quế Thanh Thanh trong lòng cảm động, nhưng không có lên tiếng, nàng còn muốn khuyên Lý Tùng một câu, Lý Tùng hỏi: "Sao vậy Thanh Thanh? Nàng không đồng ý?"
"Ta..... Đại Lang, ta chỉ hi vọng chúng ta bình an là tốt rồi, cho dù chàng được làm bổ đầu, nhưng muốn ngồi vững chắc sợ là không dễ dàng như vậy. Giống như lần này thê tử của Tú tài mất tích, nếu như không phá được án, người bị hại không hài lòng, cấp trên muốn trách phạt, chàng bị kẹp ở giữa chẳng phải là sẽ lo lắng đến phát hỏa?"
Lý Tùng cười nói: "Đừng lo lắng, cha Tần Yến Sơn là Tri Phủ, Mã Huyện lệnh vẫn phải cho ta mấy phần mặt mũi, bao giờ không được, ta liền từ chức cũng không có việc gì, cái gọi là không muốn lại có được, nàng nói có đúng hay không?"
Lý Tùng vừa nói như thế, Quế Thanh Thanh lại yên tâm không ít, đúng vậy a, hắn cũng không nhất định phải làm bộ đầu, nếu là bất đắc dĩ không làm cũng được. Quế Thanh Thanh vừa định hỏi một chút nhà mẹ đẻ của thê tử của Tú tài ở đâu, Lý Tùng đã ngồi xuống ở bên người nàng, Quế Thanh Thanh cảm thấy dường như bên cạnh mình là cả một chậu than nóng, khiến cho nàng cảm thấy cả người cũng bắt đầu nóng lên.
Lý Tùng thấp giọng nói: "Thanh Thanh, chúng ta nghỉ ngơi đi?" Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhịp tim có chút tăng nhanh. Giờ phút này Quế Thanh Thanh, giống như là trái cây đầu cành đỏ tươi rủ xuống, cả người cũng tỏa ra hương thơm mê người, đang chờ hắn hái.....
Theo ý nghĩ của Quế Thanh Thanh, nàng cũng không vội cùng Lý Tùng thành thân, nhưng mà nàng vừa nghĩ tới Tống Tử Kiều liền sợ, nếu như Tống Tử Kiều biết nàng và Lý Tùng còn chưa có thành thân, hắn nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn nào, cho nên Quế Thanh Thanh định đem mình giao cho Lý Tùng, hoàn toàn chặt đứt ý tưởng của Tống Tử Kiều.....
Lý Tùng nói xong, không đợi Quế Thanh Thanh nói chuyện, hai cánh tay liền ôm lấy nàng, đè nàng xuống giường, trước hôn lên đôi môi trơn bóng của nàng, ngay sau đó váy của nàng bị tách ra, lộ ra áo yếm bên trong, cái áo yếm làm từ vải mịn thượng hạng, viền mép thêu một vòng chỉ bạc, bốn sợi dây vòng qua cổ và lưng cũng màu bạc, cùng chủ nhân của nó đẹp mắt giống nhau.
Đáng tiếc Lý Tùng căn bản không có ý nhìn cái này, bàn tay hắn đem áo yếm vén lên, liền nhìn thấy bầu ngực mềm mại trắng noãn của Quế Thanh Thanh, cái rốn nhỏ nhắn đáng yêu, cùng với vòng eo duyên dáng..... Hắn nhẹ nhàng vuốt ve phần đầy đặn nở rộ dưới lòng bàn tay, xúc cảm rõ ràng như vậy, tốt đẹp như vậy.
Quế Thanh Thanh dần dần thở dốc, hắn đem thân thể của nàng ôm lấy "Thanh Thanh, nàng là của ta, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng rồi."
Quế Thanh Thanh đem mặt tựa vào cằm hắn, nàng đưa tay sờ sờ khuôn mặt của hắn, đầu ngón tay xẹt qua đôi lông mày anh tuấn, cái mũi cao cao, từ từ đi xuống phía dưới dừng lại ở chỗ có vết sẹo trên mặt hắn, ôn nhu hỏi: "Lúc đó rất đau có phải không?"
"Khá tốt....." Hắn nâng mặt của nàng lên, cái trán của hai người chạm vào nhau, "Thanh Thanh, ta nghĩ tốt lắm, chờ sáng mai về nhà, chúng ta liền làm tiệc rượu, mời hương thân ăn một bữa, nói cho bọn họ biết chúng ta thành thân....."