Editor: Linh.
Hơn một tháng, Huyện Thanh Phổ xảy ra chuyện lớn đã sớm truyền đến Phủ Thanh Châu, Quế Thanh Thanh biết Tống Tử Kiều xong rồi, Tống gia cũng sụp đổ, mặc dù nàng có chút tàn nhẫn, chẳng qua là thủ đoạn này đều học từ Tống Tử Kiều! Bây giờ chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi. Tảng đá lớn trong lòng Quế Thanh Thanh cuối cùng cũng rơi xuống, không bao giờ phải lo lắng đề phòng nữa, nàng cảm thấy bầu trời cũng cao hơn vài lần...
Đợi đến khi sinh nhật của Lão thái thái kết thúc, đại án chấn động vua và dân Huyện Thanh Phổ cũng đã kết án, Lý Tùng bận rộn lâu như vậy, cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, đặc biệt xin Mã Huyện lệnh cho nghỉ, đi Phủ Thanh Châu đón Quế Thanh Thanh về nhà.
Tần Yến Sơn tự mình đến cửa thành đón Lý Tùng, vừa thấy mặt, hai người hàn huyên vài câu, Lý Tùng liền nói: "Ngươi còn nhớ rõ Thụy Sinh Tường đi?"
"Đương nhiên nhớ rõ, không phải là sản nghiệp của Tống gia sao, lần trước nói muốn bán cho quan phủ, ta đã cùng Mã Huyện lệnh chào hỏi, huynh yên tâm, hẳn là không thành vấn đề."
Lý Tùng cười nói: "Đúng là không thành vấn đề, đã bị Hằng Thịnh Tường mua vào tay, ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ông chủ Hằng Thịnh Tường, muốn tặng cho ngươi bốn phần lợi nhuận..."
"Bốn phần?" Tần Yến Sơn cười nói: "Ta không cần, hay là huynh cứ giữ cho chính mình đi! Tâm tư của Viên Bàn Tử kia ta biết, không phải là muốn có một chỗ dựa vững chắc sao, nhưng là, huynh hiện tại cũng là con rể Tần gia rồi."
Nghe vậy, mí mắt Lý Tùng giật một cái, "Chuyện tốt như vậy cũng không có đạo lý đẩy ra bên ngoài. Viên Bàn Tử mời ngươi đi Huyện Thanh Phổ một chuyến. Thanh Thanh có khỏe không?"
"Đương nhiên tốt." Tần Yến Sơn cười nói: "Một tháng này, thê tử của huynh nhưng là đem Lão thái thái dỗ phải xoay quanh, nàng bây giờ là đầu quả tim của Lão thái thái."
() Đầu quả tim: Ý ở đây là Quế Thanh Thanh là người Lão thái thái yêu quý nhất.
Lý Tùng bỗng nhiên cảm thấy, áp lực trong lòng mình lại nhiều hơn mấy phần.
Đến Tần phủ, vừa nhìn thấy cửa son nhà giàu, Lý Tùng lại căng thẳng hơn vài phần, cái khác hắn ngược lại không sợ, chỉ sợ thê tử bị phú quý mê hoặc tầm mắt...
Quản gia đã sớm chờ ở ngoài cửa lớn, thấy Tần Yến Sơn vội vàng bẩm: "Đại thiếu gia, Lão gia đã phân phó qua, nếu khách nhân đến đây mời ngài trực tiếp đưa đến thư phòng."
Tần Yến Sơn không dám chậm trễ, vội vàng mang theo Lý Tùng đi gặp phụ thân. Thật ra lúc này Tần Yến Sơn cũng cực kỳ lo lắng, ý của Lão thái thái và mẫu thân cực kỳ rõ ràng, đều rất thích Quế Thanh Thanh, cho dù là thê tử của mình, cũng khen Quế Thanh Thanh không dứt miệng, mấy người phụ nhân thân nhất với mình đều ghét bỏ Lý Tùng gia thế không xứng với Quế Thanh Thanh, Tần Yến Sơn chỉ sợ phải xin lỗi Lý Tùng, chính là lời này không có cách nào nói ra, kìm nén đến mức trong lòng hắn cũng khó chịu.
Đi đến phòng khách, nhìn thấy Tần Hoài Đức, Lý Tùng tiến lên thi lễ, liền cúi đầu đứng, Tần Hoài Đức đối mặt với ân nhân cứu mạng nhi tử của mình, vẫn là rất có thiện cảm, chẳng qua là thấy vết sẹo trên mặt Lý Tùng, liền thầm than đáng tiếc, có vết sẹo này, hắn tối đa sợ là chỉ có thể làm Điển sử, một cái không thể vào quan trường, lại thêm gia cảnh như vậy, thật đúng là không xứng với cháu ngoại gái.
Cho dù Lý Tùng kiến thức rộng rãi, đối mặt với ánh mắt xem kỹ của Tri phủ đại nhân cũng có chút khẩn trương, chỉ khoảng nửa khắc mồ hôi đã chảy ra.
Tần Hoài Đức chỉ chỉ đầu dưới cái ghế "Ngồi đi."
Lý Tùng nhìn Tần Yến Sơn đang đứng ở một bên, vội nói: "Vãn bối đứng là được rồi."
Dù sao Lý Tùng chỉ là vãn bối, Tần Hoài Đức cũng không cưỡng cầu, hắn biết Mã Huyện lệnh đã đề bạt Lý Tùng làm Điển sử, bèn muốn chỉ điểm hắn, cùng Lý Tùng nói chuyện một hồi, lại phát hiện Lý Tùng là người sảng khoái, tính tình cũng hiểu biết, mấy phần không hài lòng trong lòng Tần Hoài Đức cũng tiêu tán không ít...
Thật ra lúc Mã Huyện lệnh đề bạt Lý Tùng làm Điển sử, hắn vốn nghĩ muốn từ chối, hiện tại Tống gia đã sụp đổ, hắn cũng không còn gì phải sợ, còn làm cái chức Điển sử bỏ đi này làm gì? Về sau suy nghĩ đến Tần gia, hắn lại đánh mắt suy nghĩ này, vốn chức vị của hắn đã kém xa Tần gia, nếu như lại tiếp tục từ chối chức không phải quan này, chẳng phải là Tần gia lại càng thêm chướng mắt hắn? Bây giờ vừa thấy, xem như một bước cờ này đi đúng rồi.
Lại nói Quế Thanh Thanh, nàng nghe nói Lý Tùng đến đây, vội vàng đi đến cổng trong chờ, xa xa thấy bóng dáng của trượng phu, nàng cảm thấy thân thiết hơn, mặc dù Tần gia hiển hách, chính là nàng là khách nhân, vẫn cảm thấy nhà mình tốt hơn, "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình" lời này tuyệt đối không sai, tiếc rằng nàng thu xếp về nhà, Lão thái thái luôn luôn không cho phép...
Thấy Tần Yến Sơn mang Lý Tùng đi đến, Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Đại lang, dọc đường đi có thuận lợi không? Phụ thân có khỏe không? Trong nhà..."
"Tốt, trong nhà đều tốt." Lý Tùng hận không thể trực tiếp đem nàng dâu ôm vào trong ngực thương tiếc một phen, đáng tiếc đây là trong nhà người khác, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, vạn chữ ngàn lời nói hóa thành hiểu rõ nhìn nhau cười, hai người liền đi theo Tần Yến Sơn cùng một chỗ vào phòng khách.
Trong phòng khách, Lão thái thái Lang thị, thái thái Lâm thị, còn có Mạch thị thê tử của Tần Yến Sơn đều đã ở đây, Lý Tùng bái kiến từng người, Lão thái thái và thái thái nhìn thấy Lý Tùng liền nhíu mày, mặc dù Mạch thị không thất lễ, nhưng rõ ràng là đối với tướng mạo của Lý Tùng cực kỳ kinh ngạc, Quế Thanh Thanh trong lòng không khỏi không có cảm giác, nàng một điểm cũng không cảm thấy Đại lang xấu, nàng cảm thấy trên mặt hắn nhiều hơn một vết sẹo, càng tăng thêm một vẻ oai hùng chí khí, vì cái gì tất cả mọi người đều như vậy?
Lão thái thái hỏi Lý Tùng mấy câu, liền để cho Tần Yến Sơn dẫn hắn đi ngoại viện dùng cơm. Sau khi ăn xong, bưng một mâm điểm tâm mình mới học làm, định đưa đến phòng khách cho Lý Tùng, lúc này Lão thái thái cho người gọi Quế Thanh Thanh đi qua.
Quế Thanh Thanh đi đến phòng Lão thái thái, thấy đại nha hoàn bên người Lão thái thái một người đang quạt, một người đang đấm chân cho Lão thái thái, nàng liền cười đối với nha hoàn đang đấm chân nói: "Để ta, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."
Lão thái thái cười nói: "Thanh Thanh, ngươi qua đây ngồi bên cạnh Tổ mẫu, ta gọi ngươi đến cũng không phải là để cho ngươi đấm chân. Các ngươi đều lui xuống đi."
Đợi đến lúc mọi người trong phòng đều đã lui xuống, lúc này Lão thái thái mới nói: "Thanh Thanh a, ngươi sống ở Huyện Thanh Phổ, cũng quá xa, nếu như Tổ mẫu nhớ ngươi, muốn gặp mặt cũng không dễ, không bằng ngươi đến Phủ Thanh Châu sống, thấy thế nào?"
"A?" Quế Thanh Thanh hoàn toàn không nghĩ đến Lão thái thái lại nói ra những lời này, nàng cười nói: "Lão thái thái, chuyển nhà là đại sự, bản thân ta không thể làm chủ, ngay cả Đại lang nói cũng không tính, trong nhà còn có Công công, người đã lớn tuổi, khó xa cố hương. Hơn nữa, nhiệm lỳ của nghĩa phụ cũng chỉ còn có hai năm, chẳng lẽ đến lúc đó cháu gái lại phải đi theo nghĩa phụ chuyển đến ra ngoài sao?"
Thực ra ý của Lão thái thái là muốn để cho Quế Thanh Thanh cùng Lý Tùng hòa ly, chỉ là lời này khó mà nói ra miệng, mặc dù không hài lòng về Lý Tùng, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn là ân nhân cứu mạng của Tần Yến Sơn, nhưng mà nếu như Quế Thanh Thanh chủ động nói ra, vậy thì dễ làm hơn rồi. Lão thái thái thở dài "Thanh Thanh a, Lý Tùng kia.... Đối xử với ngươi tốt không?" [Edit đến đoạn này mình chả thích mấy người nhà giàu này đâu, cháu gái thì k dám nhận cơ mà cứ quản này quản nọ, lại muốn ép duyên, thấy ghét.]
Quế Thanh Thanh cũng không ngốc, nàng đã sớm biết Lão thái thái không hài lòng Lý Tùng, nhưng là dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ khen ngợi trượng phu của chính mình đi? Bây giờ Lão thái thái hỏi đến, Quế Thanh Thanh vội nói: "Đại lang đối với cháu gái rất tốt, cháu gái nấu cơm, hắn liền giúp nhóm lửa; mỗi lần cháu gái đi phố, hắn đều đi cùng; có rất nhiều việc trong nhà, cũng đều là cháu gái làm chủ quyết định; hắn chưa từng trách qua cháu một câu; mặc dù bây giờ Đại lang không phải đại phú đại quý, nhưng cũng có phần lợi nhuận trong hai cửa hàng; trong nhà nhà cửa, đất đai đều có, cuộc sống cũng không khổ; cho dù trên mặt Đại lang có vết đao, nhưng là cháu gái cảm thấy không sao cả... Nam nhân có người nào là không háo sắc? Cho dù nam nhân ở nông thôn, mùa thu hoạch thu được nhiều hơn năm ba đấu, cũng muốn mua một người thiếp, vết sẹo trên mặt Đại lang kia, nữ nhân thấy đều sợ, cháu gái cảm thấy không tệ, tối thiểu cũng không cần lo lắng nữ nhân khác nhìn đến hắn, hắn cũng sẽ không nạp thiếp."
Lão thái thái bị lời nói của Quế Thanh Thanh làm cho vui vẻ "Hắn dám! Cháu gái ta xinh đẹp như vậy, gả cho hắn không biết ủy khuất bao nhiêu, nếu như hắn dám nạp thiếp, ta bảo nghĩa phụ ngươi cắt chân của hắn!"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Được, nếu như thật sự có ngày đó, cháu ngài sẽ tìm đến Tổ mẫu giúp cháu gái quyết định."
Cho dù Lão thái thái đối với Lý Tùng rất không hài lòng, bất đắc dĩ Quế Thanh Thanh nói như vậy, bà cũng không tốt nói cái gì.
Lý Tùng dừng lại ở Tần phủ hai ngày, đến lúc Quế Thanh Thanh chuẩn bị đi, người Tần gia tặng quá nhiều lễ vật, Lý Tùng phải thuê hai chiếc xe ngựa mới sắp xếp xong, bao gồm các loại vật liệu may mặc, đồ ăn, đồ gốm, Lão thái thái cho Quế Thanh Thanh rất nhiều trang sức cùng ba ngàn lượng bạc, Quế Thanh Thanh nghĩ, đây là Lão thái thái đem đồ cưới chuẩn bị cho nương cấp cho nàng rồi.
Ra khỏi Phủ Thanh Châu, Lý Tùng rốt cuộc thở phảo một cái "Thanh Thanh, ta thực sự sợ lần này không đón được nàng."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Chàng đối với ta không có lòng tin?"
"Tần gia không hài lòng ta, ta xem đến, ta sợ..."
Quế Thanh Thanh cắt ngang hắn nói: "Sợ cái gì? Ta cũng không phải họ Tần! Đúng rồi, người Tống gia... Bị phán như thế nào?"
"Tống Tử Kiều và Tống Tử Hà đều bị áp vào kinh chờ thẩm vấn, hạ nhân trong nhà đều bị quan phủ bán."
Quế Thanh Thanh gật gật đầu, thầm nghĩ không tồi, nếu như hạ nhân Tống gia cũng bị chém đầu, trong lòng nàng sẽ không yên, nhưng mà nghĩ lại, Tống gia suy sụp tất nhiên cũng có nhân tố là nàng, chính là Tống Tử Hà cư nhiên lại là hậu duệ của Tín vương, cái này không có ở trong vòng nắm giữ của nàng.
Một đường thuận lợi, không đến vài ngày phu thê hai người đã về đến Huyện Thanh Phổ, đem xe ngựa đuổi đi, Lý Tùng vội vàng đi Liễu gia tập đón phụ thân về nhà, Quế Thanh Thanh thì dưới sự trợ giúp của Hỉ muội bắt đầu sắp xếp đồ đạc, đúng lúc này, có người gõ cửa, Hỉ muội vội đi nhìn, một thoáng chốc chạy trở về: "Nãi nãi, là hàng xóm..." Nàng chưa nói xong một câu, Vương Chân đã vào đến nhà, nàng vừa vào cửa đã nói: "Ta nghe trong nhà ngươi có động tĩnh, liền nghĩ hẳn là ngươi trở về, quả nhiên..."
Quế Thanh Thanh ngẩn người, không nghĩ tới người đến lại là nàng ta, cũng phải, cho dù Tống Tử Hà bị bắt, nhưng mà Vương Chân cũng chỉ là ngoại thất của hắn, nàng ta không có chuyện gì cũng là chuyện bình thường... Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta đây vừa về đến nhà, đồ đạc còn chưa có sắp xếp tốt, lúc này đang lộn xộn.... Khiến ngươi chê cười, ngươi mau ngồi đi, Hỉ muội mang trà tới."
Vương Chân thấy Hỉ muội đi, vội vàng nói với Quế Thanh Thanh: "Tỷ tỷ, xin ngươi giúp ta!"
Quế Thanh Thanh kinh ngạc "Giúp ngươi? Không biết ta có cái gì có thể giúp ngươi?"
"Tỷ tỷ, lần trước Đại bá ca đưa cho ngươi trâm vàng còn không? Không biết ta có thể nhìn hay không?"
Thấy Vương Chân hỏi cái này, đáy mắt Quế Thanh Thanh hiện lên một tia lãnh ý: "Ta nghe nói Tống gia gặp chuyện không may, sao ngươi còn gọi hắn là Đại bá ca? Hơn nữa, cây trâm vàng kia ta vốn không muốn, lúc ấy lại để lại trước cửa nhà ngươi... Ta và Tống gia không có quan hệ, về sau ngươi còn nói như vậy thì đừng trách ta không nể tình cảm."
"Ngươi..." Vương Chân sắc mặt tái mét "Là ta không tốt... Xin lỗi tỷ tỷ..."
Quế Thanh Thanh cười nhạt: "Chuyện trước kia chúng ta người nào cũng không được phép nhắc lại." Nàng không biết ý đồ thật sự của Vương Chân, Tống gia đã bị sụp đổ, Tống Tử Hà khẳng định chỉ còn đường chết, không biết Vương Chân này có ý đồ gì.
"Phải... Phải.... Tỷ tỷ, có thể phiền toái ngươi giúp ta nói với Thượng thị một tiếng hay không, ta căn bản không phải là ngoại thất của Tống Tử Kiều, để cho nàng đừng tính toán lên người ta..."
Quế Thanh Thanh sửng sốt "Thượng thị? Thê tử của Tống Tử Kiều? Nàng... Nàng ta không bị bắt giam sao?"
"Không có, nghe nói trước khi Tống gia gặp chuyện không may, nàng lấy được hưu thư, tránh được một kiếp, ai biết ta lại không qua được, muốn ta dọn ra khỏi sân này..."
Thượng thị, nàng ta lại có thể không có chuyện gì! Trong lòng Quế Thanh Thanh hơi có chút tiếc nuối, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, vì sao trượng phu lại dặn mình phải nói là đã đem cây trâm vàng đặt đến trước cửa nhà Vương Chân? Chẳng lẽ trong chuyện này là hắn động tay chân? Hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là, Thượng thì làm sao lại lấy được hưu thư? Quế Thanh Thanh cũng không tin Tống Tử Kiều sẽ dễ dàng hưu Thượng thị...
Đang lúc Quế Thanh Thanh miên man suy nghĩ, Vương Chân đẩy nàng một cái "Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải giúp ta..."
Tại lúc Quế Thanh Thanh bị Vương Chân tính kế sau lưng, một chút cảm tình trong lòng đối với nàng đã sớm không còn sót lại chút gì, nàng mặc cho Vương Chân cầu xin, chỉ nói: "Ta căn bản không biết Thượng thị, làm thế nào giúp ngươi? Hơn nữa, cho dù ta nói ngươi là ngoại thất của Tống Tử Hà, Thượng thị sẽ tin sao?"
"Sẽ sẽ, trượng phu của ngươi bây giờ là Điển sử lão gia, nếu hắn ra mặt làm chứng, Thượng gia nhất định sẽ tin..."