Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

chương 10: nga nga nga

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

"Ý! Tiểu gia hoả đã về rồi, muộn như vậy còn đi đâu?" Trên mặt Văn Lệ đầy ý cười, ông nhiệt tình chào hỏi Dư Thanh Trạch, còn ra vẻ thần bí hỏi thăm.

Tiểu ca nhi sau lưng ông thò đầu ra, vừa thấy Dư Thanh Trạch, cấp tốc rụt đầu lại.

Dư Thanh Trạch: "..."

"Thúc sao." Dư Thanh Trạch gật đầu chào một tiếng, nhìn Thường Nhạc, phát hiện sắc mặt của bọn họ đều không vui, hắn nhàn nhạt trả lời: "Ta vừa đi ra ngoài tiêu cơm."

"À, tiêu hoá tốt, tiêu hoá tốt." Văn Lệ chờ Dư Thanh Trạch vào nhà, xích lại gần hắn, hỏi: "Tiểu gia hoả, ngươi từ nơi nào đến? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã thành thân chưa? Trong nhà còn bao nhiêu thân nhân? Vì sao đến thôn Ngưu Đầu này?..."

Tiểu ca nhi bên cạnh ông cũng lén lút nhìn Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch bị chuỗi câu hỏi này nện đến mức choáng váng, hắn vội đưa tay cản Văn Lệ, khổ não nói: "Thúc sao, ta năm nay đã hai mươi tám, nhà ở phương bắc, hành lý trên người đã mất hết rồi. Hiện tại trên người không một xu dính túi, không biết cuộc sống sau này như thế nào đây."

"À... Thì ra là vậy." Nghe Dư Thanh Trạch nói hiện tại không một xu dính túi, tuổi cũng đã lớn. Văn Lệ lập tức mất hứng thú, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt.

Sau đó, ông xoay người, nói với Thường gia gia và Thường Nhạc: "Cha, Nhạc ca nhi, hai người nên nghĩ kỹ lại đi, bên kia rất vừa lòng Nhạc ca nhi, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn lần sau đâu. Còn nữa, đây là lễ vật mà hôm nay bên kia mang tới."

Văn Lệ từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn, mở ra, bên trong là một cái vòng tay bọc trong vải nhung.

"Nhìn xem, hoa văn của nó đẹp lắm phải không? Rất xứng với Nhạc ca nhi của chúng ta, Nhạc ca nhi, tới đây, mang thử xem." Nói xong, Văn Lệ cầm vòng bạc, kéo Thường Nhạc lại gần, đeo lên tay y.

Thường Nhạc nhanh chóng tránh ra, lui về phía sau một bước, xua tay với Văn Lệ.

"Ai da! Đứa nhỏ này, thẹn thùng cái gì? Sớm muộn gì chẳng đến lúc phải gả đi?"

Thường gia gia trừng mắt nói với Văn Lệ: "Gả cái gì mà gả?! Không phải Tiểu Nhạc đã nói không đồng ý rồi sao?! Ngươi còn làm cho mọi chuyện rối tung lên, có tin ta đánh gãy chân ngươi không?!" Thường gia gia cầm lấy đòn gánh trong góc phòng.

Thường Nhạc và Thường Hạo chỉ nhìn mà không nhúc nhích, Dư Thanh Trạch thì tranh thủ tránh qua một bên.

"Ấy! Cha! Người làm gì vậy? Con cũng chỉ muốn tốt cho Nhạc ca nhi thôi, nó đã lớn như vậy rồi, không thể không gả... Ài, ài, ài! Đừng đánh, đừng đánh, con đi, con đi..."

Văn Lệ vừa kêu la thất thanh, vừa chạy ra ngoài. Tiểu ca nhi thấy vậy, cũng nhanh chóng chạy theo, lúc chạy còn quay đầu lại nhìn Dư Thanh Trạch một cái.

"Chờ một chút!" Thường gia gia hô to.

Văn Lệ cho rằng lão gia tử đã thay đổi ý định, cao hứng quay đầu lại.

"Đem cái thứ này về đi!" Thường gia gia chỉ vào cái hộp trên bàn.

Văn Lệ nhanh chóng chạy tới lấy hộp lại, lúc đi còn lẩm bẩm: "Cha không cần ngoan cố như vậy chứ..."

Văn Lệ còn định nói gì đó, Thường gia gia lại giơ đòn gánh lên, Văn Lệ lập tức chạy mất.

Chờ đến khi bóng lưng của hai phụ tử biến mất, Thường Nhạc mới đi tới, cầm lấy đòn gánh trong tay Thường gia gia, đặt lại trong góc.

Thường gia gia thở dài, quay đầu nói với Dư Thanh Trạch: "Để ngươi chê cười rồi."

Dư Thanh Trạch lắc đầu, hắn không trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nhà ai cũng có vài chuyện khó nói, việc này cũng không phải là việc mà hắn có thể hỏi thăm hoặc nhúng tay vào.

"Đúng rồi, chuyện hộ tịch ngươi đã hỏi trưởng thôn chưa? Ông ấy nói thế nào?" Thường gia gia hỏi.

Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Không dễ làm, trưởng thôn nói phải mua một mẫu ruộng trong thôn mới có thể đăng ký hộ tịch. Nhưng mà, một mẫu ruộng cần tới năm mươi lượng, con nghĩ con nên kiếm tiền trước."

Thường gia gia nghe vậy, chỉ có thể thở dài, an ủi hắn: "Từ từ rồi tính, sẽ có biện pháp mà. Nếu thật sự không được, ngươi có thể đi tìm một nơi xa một chút, ruộng ở đó sẽ không đắt như vậy."

Dư Thanh Trạch gật đầu, hắn xoay người đưa hai tấm ván gỗ trong tay cho Thường Nhạc và Thường Hạo, đây là những vật liệu thừa mà hắn vừa xin được từ trưởng thôn.

"Đây là gì?" Thường Hạo cầm lấy tấm ván gỗ, tấm ván gỗ trong tay rộng khoảng một thước, dài khoảng hai thước, bốn góc đều được đóng đinh.

Dư Thanh Trạch đáp: "Cho các ngươi dùng để viết chữ."

Nghe là cho bọn họ dùng để viết chữ, Thường Nhạc và Thường Hạo lập tức dời lực chú ý, nhìn tấm ván gỗ, hoài nghi. Nếu viết trên đây thì không thể xoá được, viết xong sẽ trở thành vô dụng, nhưng bọn họ không biết tại sao lại có bốn cái đinh được đóng ở bốn góc.

Dư Thanh Trạch sao có thể không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, hắn cười nói: "Không phải để các ngươi lấy than viết lên, mà thay vào đó, các ngươi có thể dùng cát hoặc bùn đất, viết xong thì đổ đi rồi viết tiếp."

Dư Thanh Trạch bổ sung: "Tốt nhất là nên dùng cát mịn, vừa tiện lợi vừa sạch sẽ."

Hai huynh đệ bừng tỉnh đại ngộ. Thường Hạo cao hứng nói với Thường Nhạc: "Ca! Trưa mai chúng ta ra bờ sông hốt cát về."

Trước thôn có một con sông lớn, tên là sông Thanh Hà, từ phía tây chảy về phía đông, thông ra biển, đây cũng là ranh giới quan trọng phân chia hai phía Nam - Bắc của triều Đại Thịnh.

Trên mặt Thường Nhạc tràn đầy ý cười, y gật đầu đồng ý.

Đến sáng hôm sau, Thường Hạo thấy trong sân có một đống cát đang phơi, vẫn còn ẩm ướt, hiển nhiên là mới được hốt về.

Đến trưa, cát đã được phơi khô, Thường Hạo không kịp chờ nhanh chóng lấy ra hai tấm ván gỗ, rải cát lên đó. Sau đó, nhóc dùng ngón tay thay bút viết ra hai chữ vừa học được... Thường, Hạo, chính là tên của nhóc.

"Dư đại ca, ngươi mau xem, ta viết được tên của ta rồi!" Thường Hạo cầm tấm ván gỗ đến chỗ Dư Thanh Trạch đang hái đồ ăn, nhóc hỏi: "Ngươi thấy ta viết có đúng không?"

"Cho ta xem." Dư Thanh Trạch quan sát, tiểu thiếu niên viết chữ còn hơi lộn xộn, nét chữ cũng không dễ nhìn cho lắm, nhưng vẫn viết đúng rồi. Hắn giơ ngón tay cái, khen: "Viết đúng rồi, giỏi lắm!"

Hai ngày nay, mỗi khi có thời gian rảnh, hai huynh đệ sẽ không ngừng tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, Dư Thanh Trạch biết là bọn họ đang học.

Thường Hạo cao hứng ngẩng đầu, hỏi: "Ca của ta cũng học xong rồi, tối nay ngươi có thể dạy cho bọn ta viết chữ mới được không? Tên của ca ta thì sao?"

Dư Thanh Trạch đáp: "Được chứ."

Ăn cơm tối xong, Thường Nhạc cầm một tấm ván gỗ và một cục than, phấn khích chạy đi tìm Dư Thanh Trạch, Dư Thanh Trạch đề bút... À không, phải là trong lúc hắn cầm cục than lên, chuẩn bị viết chữ, chợt nghĩ đến hình thức phồn thể của chữ "Nhạc". Không giống như chữ "Thường" và chữ "Hạo", cả hai hình thức phồn thể và giản thể đều giống nhau.

Hắn không hạ bút được, rối rắm một giây, quay đầu nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Thường Hạo, hỏi: "Hay là, chúng ta học cách viết tên của gia gia trước? Chờ ta bàn xong việc, sẽ về dạy cho các ngươi viết tên của Nhạc ca nhi, được không?"

Thường Hạo suy nghĩ một chút, tên của gia gia nhóc cũng muốn học, nhóc lập tức đáp: "Được! Vậy là hôm nay được học tận ba chữ!"

Thường gia gia tên là Thường Đại Sơn, phồn thể hay giản thể đều viết giống nhau, vô cùng thích hợp để dạy học.

Dư Thanh Trạch vui vẻ viết ra hai chữ "Đại Sơn" trên tấm ván gỗ, ngay cả trình tự nét bút cũng viết ra.

"Tên của gia gia ít nét bút như vậy sao?" Thường Hạo ngạc nhiên, cả hai chữ cộng lại chỉ mới có sáu nét.

Dư Thanh Trạch cười đáp: "Đúng vậy, bởi vì hai chữ này đều là chữ tượng hình, mọi lần ngươi khoa tay tả một thứ gì đó thật lớn, thường sẽ tả như thế nào?"

"Là như vầy." Thường Hạo lập tức dang rộng hai tay làm động tác tả chữ "Đại".

Dư Thanh Trạch nói: "Ngươi xem, ngươi duỗi thẳng hai tay, hai chân hơi mở ra, có phải như thế rất giống chữ "Đại" này không?"

Thường Hạo hơi mở chân ra, nhìn bộ dạng của mình, lại nhìn chữ "Đại" trên tấm ván gỗ, nhóc khiếp sợ nói: "Thật giống!"

Vào lúc này, Đại Kiện bỗng tới tìm Dư Thanh Trạch.

"Cứ tiếp tục viết đi, ta ra ngoài một lát." Dư Thanh Trạch cười xoa đầu Thường Hạo, sau đó đi ra ngoài.

Trưởng thôn đã mời Tú Tài lão gia tới, lúc này đang ở trong nhà chính uống trà, còn những người khác trong nhà trưởng thôn đã xuống bếp hoặc về phòng để tránh mặt.

Đây là lần đầu tiên Dư Thanh Trạch nhìn thấy Tú Tài lão gia.

Tướng mạo lịch sự, văn nhã, dáng người mảnh khảnh, màu da so với các thôn dân khác trắng hơn một chút. Nhưng bởi vì mấy ngày nay là ngày mùa, nên có thể nhìn ra sự mệt mỏi chưa vơi đi trên mặt ông. Dù là vậy, khí chất văn nhã đặc trưng của người đọc sách trên người ông, vẫn có thể làm cho người ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.

Trưởng thôn giới thiệu hai người với nhau.

Dư Thanh Trạch khách khí chắp tay chào hỏi: "Rất vui được gặp Tú Tài lão gia."

Dư Tú Tài chỉ gật nhẹ một cái, không nói gì.

Ba người ngồi vào chỗ.

Dư Tú Tài đặt tách trà qua một bên, ông lấy mấy món đồ thư phòng của mình trong cái hộp để ở bên cạnh ra, đặt từng cái ở trên bàn, vừa mài mực vừa nói: "Trưởng thôn, vị tiểu huynh đệ này, các ngươi hãy nói ra nội dung cụ thể mà các ngươi đã thương lượng cho ta nghe. Nhớ nói cho rõ ràng, như vậy ta mới có thể giúp các ngươi viết khế ước."

Khi trưởng thôn đi mời Dư Tú Tài, ông cũng đã nói sơ về nội dung cuộc thương lượng cho đối phương nghe. Vì vậy, bây giờ trưởng thôn mới kể rõ, Dư Thanh Trạch thì ở bên cạnh bổ sung, thỉnh thoảng Dư Tú Tài sẽ hỏi một câu. Cuối cùng, ước chừng một canh giờ sau, bọn họ mới viết xong hai bản khế ước.

Hai người xem qua, thấy không có vấn đề gì, hai người ký tên, ấn dấu tay, chính thức đạt thành hợp tác.

Sau khi hoàn thành, Dư Thanh Trạch hơi ngại khi nhờ Dư Tú Tài viết giúp hắn chữ "Nhạc", còn nhờ ông viết giúp hắn một bài thơ mà bên này thường dùng làm tài liệu dạy học vỡ lòng.

Dư Tú Tài tò mò nhìn hắn.

Dư Thanh Trạch giải thích là hắn muốn cho Thường Nhạc và Thường Hạo học chữ, nhưng trình độ của hắn có giới hạn, nên hy vọng ông có thể giúp.

Nghe vậy, Dư Tú Tài chợt nghĩ đến một người thường xuyên đến ngó dáo dác ngoài lớp học của ông. Ông không nói gì, chỉ nâng bút lên viết một bài thơ.

Dư Thanh Trạch cầm lên xem, thấy hai chữ "Vịnh Nga", hắn không khỏi 囧.

Bài thơ Vịnh Nga của tác giả Lạc Tân Vương.

Vịnh Nga

Nga nga nga,

Khúc hạng hướng thiên ca.

Bạch mao phù lục thuỷ,

Hồng chưởng bát thanh ba.

Dịch nghĩa:

Cạp cạp cạp,

Cổ cong hướng lên trời mà hát.

Lông trắng nổi trên mặt nước xanh,

Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.

Mang theo một tờ khế ước, một tờ "sách giáo khoa", Dư Thanh Trạch tràn ngập tự tin đi về nhà.

Có hai tờ giấy này, hắn có thể dùng tạm một thời gian, không chỉ để dạy cho Thường Nhạc và Thường Hạo, mà còn có thể tự học!

Đến lúc lên huyện thành, hắn sẽ ghé vào tiệm sách mua một quyển sách về nhà tự học. Chữ phồn thể gì đó, đối với Dư đầu bếp đã có sẵn căn bản mà nói, dễ như trở bàn tay!

Tưởng tượng thì lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng hiện thực thì lại rất tàn nhẫn.

Đối với chữ phồn thể, chỉ cần ngươi nhìn nhiều sẽ quen, viết nhiều sẽ nhớ kỹ. Chỉ là, con mắt của ngươi có thể nhận ra nó bất cứ lúc nào, còn tay của ngươi thì không.

Tóm lại, sau khi Dư Thanh Trạch về nhà, hắn lập tức dạy cho hai huynh đệ cách viết tên của Thường Nhạc, cả ba người đều vô cùng vui vẻ.

Cứ như vậy, lại qua hai ngày, chân của Dư Thanh Trạch đã hoàn toàn lành lại, hắn cũng không cần dùng "cái chân thứ ba" để chống nữa, nhẹ người vô cùng.

Hai ngày này, hai mẫu ruộng còn lại của nhà Thường Nhạc cũng đã được thu hoạch xong. Việc còn lại chỉ cần cấy mạ là xong, nhưng Thường gia gia lại bất ngờ đổ bệnh.

Ban đầu chỉ lừ đừ, không muốn ăn, chỉ muốn uống nước. Sau đó là bắt đầu choáng váng, muốn nôn, suy yếu, bất lực, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Gia gia, sao người không ăn? Món đậu que muối chua này thật sự rất ngon mà." Trưa hôm nay, Thường Hạo thấy gia gia chỉ uống nửa chén cháo, rồi buông đũa xuống, nhóc thấy vậy nên hỏi.

Trưa hôm qua, Dư Thanh Trạch thấy đậu que muối chua đã có thể ăn, hắn lấy ra xào, được bọn họ rất nhiệt liệt hoan nghênh.

Tuy Dư Thanh Trạch làm đồ ăn rất ngon, nhưng với thời tiết mùa hè oi bức chết tiệt này. Bọn họ liên tục làm việc mệt mỏi, khiến khẩu vị của bọn họ giảm xuống. Vừa hay đậu que muối chua đã ướp xong, món ăn thần kỳ này đã kéo khẩu vị của bọn họ trở lại.

Chỉ là, từ sáng đến giờ, khẩu vị của Thường gia gia vẫn không khôi phục trở lại.

Thường Nhạc cũng vô cùng lo lắng, y buông đũa, khoa tay hỏi Thường gia gia có chỗ nào không thoải mái không.

"Không sao đâu, tại thời tiết quá nóng, nên không có khẩu vị. Coi như là giảm cân mùa hè đi, những năm qua không phải cũng từng bị như vậy sao? Các con đừng lo lắng." Thường gia gia lau mồ hôi trên trán, cười đáp.

Dư Thanh Trạch cảm thấy tình trạng của ông rất không ổn, hình như là bị cảm nắng, hắn hỏi những triệu chứng của Thường gia gia, sau khi nhận được đáp án, Dư Thanh Trạch mới nói với Thường Nhạc: "Tình trạng hiện tại của gia gia rất không ổn, hình như là bị cảm nắng, phải mời đại phu xem."

Nghe vậy, Thường Nhạc lập tức gật đầu, khoa tay nhờ Thường Hạo đi mời.

"Aiz! Các con không cần nhọc lòng, ta không sao, không cần mời đại phu. Tiểu Hạo, con về đây..."

Thường Hạo tuy chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất ở ngoài cửa.

Dư Thanh Trạch kêu Thường Nhạc trải chiếu lên mặt đất, cho Thường gia gia nằm, còn hắn thì xuống bếp múc một chậu nước lạnh, nhờ Thường Nhạc dùng khăn ướt lau mồ hôi cho Thường gia gia để hạ nhiệt độ.

Sau đó, hắn trở lại nhà bếp, pha một ly nước muối cho Thường gia gia uống.

Thường gia gia nhìn hai người bận rộn, ông an ủi hai người là ông không có việc gì.

Đến khi đại phu tới, bắt mạch kiểm tra xong, mới nói: "Là triệu chứng cảm nắng, phương pháp hạ nhiệt của các ngươi rất tốt. Ta sẽ kê đơn thuốc cho ông ấy, bảo ông ấy nghỉ ngơi nhiều một chút. Thường thúc lớn tuổi rồi, bên ngoài nóng như vậy, không nên đi ra ruộng làm việc."

Thường Nhạc vội gật đầu, y cũng không dám cho gia gia đi ra ruộng làm việc nữa.

Đại phu kê đơn thuốc xong, lại hỏi: "Trong nhà có đậu xanh không? Ép thành nước chung với cây kim ngân cho Thường thúc uống, có thể giúp hạ thân nhiệt."

Thường Nhạc lắc đầu, sau đó tỏ vẻ sẽ lập tức đi mua.

Đại phu đi rồi, Thường Hạo đi theo lấy thuốc, Thường Nhạc cũng xuất phát vào huyện thành mua đậu xanh. Dư Thanh Trạch và Thường Hạo ở nhà sắc thuốc cho Thường gia gia, sẵn tiện trông chừng ông.

Mãi cho đến chạng vạng, Thường gia gia mới khoẻ lên một chút, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối, chờ Thường gia gia ngủ rồi, Thường Nhạc mới nghiêm túc bày tỏ sự biết ơn với Dư Thanh Trạch. Nếu không nhờ Dư Thanh Trạch kịp thời phát hiện gia gia không ổn, y cũng không biết gia gia đã chịu đựng lâu như vậy.

Sau hai ngày đó, Thường Nhạc chỉ cho Thường gia gia đi ra ruộng vào những lúc mặt trời không nắng gắt, đến khi mặt trời lên cao, y sẽ nhanh chóng đưa gia gia về nhà.

Thường gia gia vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng ông không nỡ mắng tôn tử ngoan của mình, chỉ có thể theo y về nhà.

Cũng may, chỉ cần cấy mạ hai mẫu ruộng cuối cùng là xong rồi, dưới sự trợ giúp của Dư Thanh Trạch, bọn họ chỉ mất hai ngày là xong.

"Cuối cùng cũng xong rồi! Mệt chết ta!" Thường Hạo ngửa mặt lên trời hét to, nhóc muốn trút hết tất cả sự vất vả tích lũy trong mấy ngày hôm nay.

Hiện tại, trời cũng đã tối.

Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thấy nhóc như vậy, cũng nhịn không được bật cười.

Thật sự rất mệt, Dư Thanh Trạch tự nhận thân thể của hắn rất tráng kiện, nhưng dưới cường độ lao động nặng như thế này, hắn cũng cảm thấy mệt đến mức gần như nhúc nhích không nổi. Với lại, bọn họ sợ vết thương ở chân của hắn tái phát, nên mới làm việc vội vàng như vậy, cũng không thể trách Thường Hạo lớn tiếng phát tiết như thế.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người ngủ nướng thêm vài giờ để lấy lại sức, sẵn tiện tận dụng khoảng thời gian này để thả lỏng, giảm bớt sự mệt nhọc của cơ thể, để cơ thể nhanh chóng hồi phục. Ngay cả Thường Nhạc luôn là người dậy sớm nhất, hôm nay cũng dậy muộn nửa canh giờ.

Ăn xong điểm tâm, Dư Thanh Trạch nói với Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, ngày mai ta muốn vào thành tham quan một chút, ngươi có thể dẫn ta đi được không?"

Thường Nhạc gật đầu, y tỏ vẻ ngày mai y cũng phải vào thành bán đồ ăn.

Dư Thanh Trạch cao hứng nói: "Vậy thì tốt quá!" Hắn muốn nghiên cứu kỹ huyện thành một chút, xem nên làm buôn bán như thế nào mới tốt.

"Ta cũng muốn đi." Thường Hạo ngồi cạnh cũng lên tiếng, sau đó hỏi: "Ca! Chiều nay có đi đánh cá không?"

Thường Nhạc gật đầu, mỗi lần đi bán đồ ăn, y sẽ ra ngoài sông đánh cá đem đi bán.

Đánh cá? Dư Thanh Trạch nhướng mày, hình như rất thú vị.

_._._._

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút, có một tiểu tiên nữ nói với tôi là giá năm mươi lượng cho một mẫu ruộng tốt là quá cao, thật ra cái này có liên quan đến bối cảnh trong truyện.

Nguyên nhân:

Một, trong truyện, triều Đại Thịnh trải qua thời kỳ chiến loạn mới được thành lập, từ lúc kiến quốc cho đến nay đã được mười lăm năm. Nhưng chiến loạn chủ yếu chỉ phát sinh ở phương bắc, còn phương nam thì chỉ bị ảnh hưởng một chút thôi, trước đó Thường gia gia cũng đã kể sơ qua về quá trình di cư của bọn họ. Còn nữa, lúc xảy ra chiến loạn, huyện lệnh ở đó đã xử lý vô cùng thông minh, ông ra lệnh cho đoàn thuyền vận chuyển hàng hoá tạm thời ngưng chuyển hàng đến phương bắc, nên lúc đó gần như đường thủy không còn được sử dụng nữa, cũng giảm nhỏ ảnh hưởng của chiến loạn ở thành Đồng Sơn. Tôi tự biên tự diễn... _(:з” ∠)_

Hai, giữa hai hướng Nam - Bắc có một con sông tên là Thanh Hà, cũng chính là con sông ở gần thôn Ngưu Đầu. Huyện thành của bọn họ (thành Đồng Sơn) toạ lạc tại vị trí địa lý vô cùng có lợi, khá là phồn hoa, tôi sẽ nhắc đến vấn đề này sau. Thôn Ngưu Đầu có núi, có sông, tưới tiêu rất thuận tiện, đồng ruộng cũng phì nhiêu. Hơn nữa, cách huyện thành chỉ khoảng - dặm đường, nên đồng ruộng ở đây sẽ hơi đắt một chút, nếu là đồng ruộng ở một thôn xa hơn, giá ruộng sẽ không đắt như vậy.

Ba, còn một yếu tố nữa, chính là vấn đề quan chức. Cái này khó có thể giải thích dài dòng, nhưng sau này sẽ có cốt truyện cho phần này.

À, còn có người nói, nếu đồng ruộng đã đắt như vậy, tại sao trước đó tôi có nói Thường Nhạc được thưởng một quan tiền là có thể tiết kiệm chi phí nửa năm? Là bởi vì lương thực chủ yếu của bọn họ là rau dưa tự trồng tại nhà, rất ít khi tiêu tiền, nhà bọn họ còn ở gần sông, nếu muốn ăn thịt, thì chỉ cần ra sông bắt cá hoặc lên núi săn gà rừng hay chim chóc gì đó, phương diện ăn uống tiết kiệm được rất nhiều.

Mà đa số chi tiêu một năm của các nông hộ chỉ khi nào đến Tết cần mua quần áo mới tốn tiền thôi. Hơn nữa, bọn họ còn khá là tiết kiệm, tất nhiên không tính đến chuyện xem bệnh, cái này là tôi thêm vào.

Đại khái là như vậy, chỉ giải thích nhiêu đây thôi, còn ai hỏi gì nữa, tôi sẽ không trả lời đâu...

Một khi đã sáng tác, tất nhiên tôi cũng đã tra không ít tư liệu, nếu yếu tố lịch sử có xung đột với cốt truyện của tôi, tôi sẽ ưu tiên chọn cốt truyện.

Đại khái là vậy, nếu có tiểu tiên nữ nào không thể chấp nhận, vậy tôi chỉ có thể nói hẹn ngày sau gặp lại. Hoặc là, cùng nhau đàm đạo một chút? dở khóc dở cười

Cảm ơn câu hỏi của tiểu tiên nữ, nếu có vấn đề nào tôi thấy có thể giải đáp thì tôi sẽ giải đáp. Còn nếu các chi tiết sau này có xung đột với cốt truyện của tôi, không còn cách nào khác, tôi đã kiên định giữ vững cốt truyện của mình rồi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio