Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

chương 149: nhiều tin vui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

Tiết Bạch Thuật vừa đi, để lại một trận cười trong tiệm ăn vặt.

Tuổi trẻ thật tốt, khiến cho bọn họ nhớ lại mối tình đầu thời niên thiếu của mình, ngày qua ngày chỉ lo trông ngóng ngày được thành thân với người mình yêu, tốt đẹp biết bao.

Nhạc ca nhi bọn họ ăn xong, trước khi đi, Nhạc ca nhi cố ý chớp mắt với Sướng ca nhi, cong ngón cái.

Sướng ca nhi thấy Nhạc ca nhi lại trêu mình, ngượng ngùng, phất tay: “Ngươi mau đi châm cứu đi!”

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Chờ ta châm xong, chúng ta sẽ đến chùa An Phúc tạ lễ.

“Được.” Sướng ca nhi gật đầu đáp.

Nhạc ca nhi vui vẻ kéo tay Dư Thanh Trạch rời đi.

Thấy Sướng ca nhi và Tiết Bạch Thuật thành công ở bên nhau, Nhạc ca nhi thật tâm vui mừng. Sướng ca nhi là bằng hữu tốt nhất của y, tuy hai người hơn kém nhau năm tuổi, nhưng quan hệ rất không tồi, đặc biệt là mấy năm nay, hai người thân đến mức như huynh đệ ruột vậy.

Dư Thanh Trạch nghiêng đầu nhìn Nhạc ca nhi, thấy y mặt mày hớn hở, nắm chặt tay y, hỏi: “Vui lắm phải không?”

Nhạc ca nhi gật đầu, gãi lòng bàn tay của Dư Thanh Trạch, khoa tay nói: Xem ra không bao lâu nữa, bọn họ sẽ thành thân.

Dư Thanh Trạch giữ chặt cái tay tác quái kia, nhéo nhéo, nói: “Ừ! Chúng ta phải suy nghĩ nên tặng lễ vật gì cho y.”

Nhạc ca nhi sáng mắt, khoa tay: Tặng cho y một cái tủ quần áo giống của chúng ta đi, lần trước y thấy, rất thích nó. Hoặc một cái giường lớn giống của chúng ta, với một cái bàn trang điểm.

Dư Thanh Trạch gật đầu: “Được đó, nhưng ngươi phải hỏi bọn họ trước, biết đâu bọn họ đã đặt mua rồi.”

Nhạc ca nhi gật đầu, bắt đầu lên kế hoạch.

Còn Dư Thanh Trạch thì nghĩ nhiều hơn, đến lúc Sướng ca nhi thành thân, chắc chắn sẽ không ở trọ. Hắn phải tuyển một ca nhi thay thế vị trí của y, tốt nhất là nên tìm một ca nhi đã thành thân và đã có con lớn.

Hơn nữa, còn phải hỏi lại Sướng ca nhi, sau khi thành thân có tiếp tục làm việc không. Nếu như không, hắn phải tranh thủ trước khi y thành thân, bồi dưỡng một chưởng quầy mới.

Tiết Bạch Thuật quả thật rất sốt ruột, sau khi về nhà nói lại với Tiết đại phu và Diệp đại phu. Ngày hôm sau, Tiết gia đã dẫn theo ông mai tới cửa.

Cũng may hôm qua Tiết Bạch Thuật đã nói với A ma của Sướng ca nhi, nếu không, hôm nay ông mai tới sẽ không có ai ở nhà.

Đối với hôn sự này, cha và A ma của Sướng ca nhi đều không có ý kiến, chỉ lo lắng về gia cảnh của Tiết gia, Sướng ca nhi gả qua có bị chê bai hay không.

Có điều, đây là đối tượng mà Sướng ca nhi đã chọn, bọn họ chỉ có thể đồng ý. Bọn họ dặn y qua đó phải chăm chỉ một chút, hiếu thuận một chút, tốt nhất là làm nhiều nói ít.

Sướng ca nhi đồng ý từng cái, hàn thuyên với cha và A ma thật lâu, để bọn họ bớt lo lắng.

Hôn sự của hai người quyết định tổ chức vào năm sau, tháng tư năm sau sẽ thành thân. Trước ba tháng, hai nhà đều tất bật chuẩn bị công tác cho ngày thành thân.

Chờ bọn họ bàn bạc hôn sự xong, Dư Thanh Trạch đi hỏi dự định sau này của Sướng ca nhi.

Sướng ca nhi thì muốn tiếp tục làm, nhưng y vẫn phải thương lượng với Tiết Bạch Thuật.

Tiết Bạch Thuật thì không muốn Sướng ca nhi vất vả, nhưng nhà hắn có một truyền thống rất đáng quý. Sau khi A ma của hắn thành thân, vẫn được làm những việc mà ông thích, cha của hắn cũng đồng ý, mà tình cảm của hai người vẫn tốt đẹp, chưa từng cãi nhau lần nào, ngoại trừ lần trước giấu A ma chuyện có bệnh nhân tìm ông.

Vì vậy, hắn cũng học theo bọn họ, tôn trọng quyết định của Sướng ca nhi, chỉ nhấn mạnh một chuyện. Đến khi y mang thai, thân thể không tiện, nhất định phải đặt bản thân lên hàng đầu, ở nhà chuyên tâm dưỡng thai.

Sướng ca nhi tất nhiên là đồng ý, sau đó mới hồi đáp Dư Thanh Trạch.

Nghe được tin này, Dư Thanh Trạch vô cùng bớt lo.

Rất nhanh, Tết đã đến.

Hai quán ăn của Dư Ký nghỉ vào ngày hai mươi bảy tháng chạp, mọi người thu dọn, khoá kỹ tất cả các cửa, rồi về nhà ăn Tết.

Nhạc ca nhi tạm dừng trị liệu bốn ngày, đầu tháng hai rồi quay lại, Dư Thanh Trạch thuê xe ngựa về nhà, như vậy có thể thuận tiện đưa đón Nhạc ca nhi.

Trong hai ngày hai mươi tám và hai mươi chín, cả nhà đi mua thịt heo, chuẩn bị quà Tết, treo lồng đèn, dán tranh Tết, chuẩn bị đồ đạc cho ngày Tết.

Từ khi Tụ Phúc Lâu khai trương, Dư Thanh Trạch bọn họ hiếm khi về nhà, trong nhà chỉ còn lại Thường gia gia và Thường Hạo. Hiện tại bọn họ đã trở về, không còn bầu không khí quạnh quẽ trong ngôi nhà lớn này nữa, trong nhà tràn ngập nhân khí, Thường gia gia và Thường Hạo đều vô cùng vui vẻ.

Người vui mừng nhất chính là Thường Hạo, ca ca bọn họ đã trở lại, không chỉ được ăn ngon, mà còn có người chơi với nhóc.

Vì thế, từ khi về nhà, thời gian rảnh của Gia Bảo đã bị Thường Hạo chiếm lấy. Khi thì chơi bắn ná, khi thì chơi đá cầu, thỉnh thoảng còn đi lên núi bắt chim, đôi lúc còn dạy nhóc làm toán,…

Vô cùng bận rộn.

Hôm giao thừa, cả nhà ăn sáng xong, mang theo quà Tết đến Thái phủ.

Nhờ vào Gia Bảo, người nhà hai bên càng ngày càng thân cận, hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên. Đến chiều, cả nhà Dư Thanh Trạch sẽ về nhà.

Hôm qua, phu phu Thái đại nhân cũng mới vừa từ Vân Châu về thành Đồng Sơn. Thái Thần Hi ở Kinh Thành, do kỳ nghỉ không đủ nên không về, cả gia đình chỉ thiếu một mình hắn.

Phu lang của Thái đại nhân là một người nho nhã, ôn nhu, cũng rất dễ ở chung.

Tuy đây là lần đầu tiên Dư Thanh Trạch bọn họ được gặp, nhưng vì Thái phu lang rất là bình dị, gần gũi, nên rất nhanh đã thân nhau.

Trò chuyện một hồi, Dư Thanh Trạch kéo Nhạc ca nhi và Gia Bảo cùng xuống bếp chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.

Hầu hết hạ nhân của Thái phủ đã về nhà ăn Tết, trong bếp chỉ còn lại một mình Phúc Bá, hạ nhân thì chỉ còn lại Mễ ca nhi và hai người làm việc cho Thái phủ từ nhỏ, cuối cùng là các hộ vệ.

Thái phu lang, Thái lão phu lang và Thái Vân Úy trò chuyện với nhau một hồi, cũng xuống bếp hỗ trợ.

Dựa theo sự phân công của Dư Thanh Trạch, bọn họ vừa nói chuyện phiếm, vừa làm bữa cơm đoàn viên, vô cùng hoà thuận, vui vẻ.

Không bao lâu sau, gia đình Lạc đại nhân cũng mang theo lễ vật đến.

Lạc Minh Đạt làm huyện lệnh ở nơi này, chỉ được nghỉ đông vài ngày, nên không thể về Kinh Thành ăn Tết. Trước khi Thái đại nhân về, đã nhờ Thái lão phu lang đi mời bọn họ cùng đến ăn bữa cơm đoàn viên.

Lạc Minh Đạt vui vẻ đồng ý, đầu bếp của Thái phủ đã từng học tay nghề của Dư Thanh Trạch, dĩ nhiên sẽ nấu ngon hơn đầu bếp nhà mình.

Đến khi bọn họ tới Thái phủ, thấy cả nhà Dư Thanh Trạch cũng tới, lại còn đứng bếp, Lạc Minh Đạt vô cùng cao hứng.

Bữa cơm đoàn viên lần này, tới thật đúng lúc!

Lạc Minh Đạt bồi Thái đại nhân và Thái lão gia bọn họ viết câu đối, Lạc phu lang giao hai đứa con cho hạ nhân của mình, rồi cũng xuống bếp hỗ trợ. Thái lão phu lang và Thái phu lang đều đang bận rộn dưới bếp, một mình y ngồi không thì kỳ lắm.

Vì nhiều người, đồ ăn cần chuẩn bị cũng nhiều, sau khi chuẩn bị xong, cũng đã hết buổi trưa. Có điều, bình thường cơm đoàn viên ăn khá muộn, nên không có ảnh hưởng gì cả.

Thái gia, Lạc gia, gia đình Dư Thanh Trạch ngồi thành một bàn lớn, các hạ nhân ngồi bàn riêng, tổng cộng hai bàn. Sau khi đốt pháo trúc, bữa cơm nhộn nhịp bắt đầu.

Một bàn đồ ăn lớn, chay mặn đều có, khẩu vị cũng chiếu cố theo từng người. Với tay nghề của Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi, sắc hương vị đều đầy đủ, tạo nên một bữa cơm đoàn viên hoàn mĩ, ai nấy cũng thoả mãn ăn.

Đây là lần đầu tiên Thái phủ có nhiều khách đến ăn Tết như vậy, phu phu Thái lão gia rất vui vẻ.

Trên bàn cơm, Thái đại nhân nói với Dư Thanh Trạch: “Ta đã nhận được tin triều đình rất coi trọng máy tuốt lúa đạp bằng chân và máy thổi hạt thóc, hai vị đại nhân hôm nọ đã xác nhận với ta. Bọn họ viết tấu chương trình lên Hoàng Thượng, vừa lúc Công Bộ cũng đã làm xong máy tuốt lúa, Hoàng Thượng đã phê chuẩn, còn nói sẽ thưởng cho ngươi. Vì sắp đến Tết, nên dời qua năm sau rồi mới thưởng cho ngươi.”

Mọi người nghe vậy, đều vui mừng.

Dư Thanh Trạch nói: “Là nhờ đề nghị của đại nhân.”

“Không chỉ vậy.” Thái đại nhân lại nói: “Ta cũng có đề cập tới bàn chải đánh răng, bàn chà quần áo, xe nôi, xe tập đi, tất cả đều trình lên. Mấy thứ đó nhỏ, dễ vận chuyển, nhờ vậy Hoàng Thượng mới biết bàn chải đánh răng mà năm nay ngài ấy dùng và mấy thứ đang lưu hành trong Kinh Thành đều là ý tưởng của ngươi. Tuy chỉ là mấy món nhỏ, Hoàng Thượng cũng ra chỉ thị, khen thưởng ngươi, ngài ấy còn dùng cây bút bạc trong bảo khố để viết lời khen cho ngươi.”

“Cái gì? Bàn chải đánh răng cũng là do Dư lão bản làm?” Đây là lần đầu tiên Lạc Minh Đạt nghe Dư Thanh Trạch sáng tạo ra mấy thứ đó, hắn tò mò hỏi.

Dư Thanh Trạch gật đầu, đáp: “Ta làm rất thô sơ, sau này được các thợ mộc cải tiến, nên đã đẹp hơn nhiều.”

“Thật lợi hại!” Lạc Minh Đạt vươn ngón cái tán dương.

Không chỉ nấu ăn ngon, buôn bán giỏi, mà còn biết làm mấy thứ kỳ lạ, hắn chưa từng gặp qua người nào thông minh hơn người này.

Quan trọng nhất là người ta làm đồ ăn quá ngon, lỡ như sau này hắn trở về Kinh Thành, thì phải làm sao?

Lạc Minh Đạt rầu rĩ.

Bữa cơm đoàn viên không thể thiếu rượu, Dư Thanh Trạch bồi Thái đại nhân và Lạc đại nhân bọn họ uống không ít. Sau khi ăn xong, bọn họ ở lại Thái phủ nghỉ ngơi một chút, trước khi trời tối, bọn họ về nhà.

Buổi tối bao sủi cảo, lại làm thêm vài món, cả nhà cùng nhau ăn.

Ăn xong, thu dọn sạch sẽ, cả nhà ngồi quây quần bên bàn, bên cạnh có chậu than sưởi ấm, đồ ăn vặt đón giao thừa.

Đầu đông, Dư Thanh Trạch đã mua cho Nhạc ca nhi một cái chăn sưởi ấm. Bây giờ, bọn họ trải chăn lên bàn, đút chân vào dưới bàn, nửa người được chăn bao lại, vô cùng ấm áp.

Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi nhìn nhau, nói với Thường gia gia: “Gia gia, có chuyện bọn con muốn thương lượng với người.”

“Chuyện gì?” Thường gia gia hỏi.

Dư Thanh Trạch nói: “Con và Nhạc ca nhi, cả Gia Bảo nữa, vì phải buôn bán ở huyện thành, bình thường không có thời gian về, không thể chăm sóc cho người và Tiểu Hạo. Vì thế, con và Nhạc ca nhi thương lượng, định mua một ngôi nhà trên thành, cả nhà chúng ta sẽ dọn lên đó sống. Như vậy, chúng ta sẽ không còn xa nhau nữa, người thấy thế nào?”

“Dọn vào thành?” Thường gia gia kinh ngạc, hỏi: “Vậy ruộng vườn tính sao?”

Dư Thanh Trạch nói: “Ruộng có thể để cho các thôn dân thuê, bình thường bọn con cũng ít khi làm ruộng, để một mình người làm quá vất vả, con và Nhạc ca nhi đau lòng. Bây giờ trong nhà đã có điều kiện, không cần trồng trọt vất vả như vậy, bọn con hy vọng người có thể chăm lo cho bản thân thật tốt, an hưởng tuổi già.”

Thường gia gia hút một ngụm thuốc, hỏi: “Còn chuyện học của Tiểu Hạo?”

Dư Thanh Trạch nói: “Con đã hỏi thăm rồi, trong thành có vài trường học, con đã chọn sẵn một chỗ. Đến lúc đó, Tiểu Hạo chỉ cần vào học là được.”

“Còn vườn bắp cải, súp lơ, khoai tây thì sao?” Thường gia gia hỏi.

“Giao lại cho trưởng thôn là được, mấy món đó sau này cũng phải giao cho thôn dân, bọn họ sẽ trông chừng tốt.”

Nghe vậy, Thường gia gia trầm mặc một hồi, hỏi: “Các con có chọn được nơi nào chưa?”

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Ở thành tây có hai chỗ khá ổn, tuy không lớn bằng nhà của chúng ta, nhưng vẫn ở được, cũng gần với phố Bắc Đại. Bọn con chờ hai người đồng ý, sau đó sẽ chọn ra một chỗ, sau này có nhiều tiền hơn thì sẽ chuyển sang nhà lớn hơn.”

“Ta hiểu rồi.” Thường gia gia nhìn Thường Hạo, hỏi: “Tiểu Hạo, con thì sao? Con nghĩ như thế nào? Có muốn dọn vào thành không?”

Thường Hạo gật đầu, nói: “Con muốn cả nhà chúng ta sống cùng nhau.”

Thường gia gia gật đầu, ừ một tiếng. Sau đó ngẩng đầu, nhìn lại nhà mình: “Chỉ mới ở đây không bao lâu, đã phải dọn đi rồi, tiếc quá.”

Thường gia gia nói như vậy, chính là đồng ý, Dư Thanh Trạch cười nói: “Sau này mỗi lần về quê, chúng ta sẽ ở đây, coi như là biệt viện.”

Vậy cũng được, đến mồng tám tiệm ăn vặt và Tụ Phúc Lâu khai trương lại. Dành ra một ngày Nhạc ca nhi không đi châm cứu, Dư Thanh Trạch dẫn cả nhà đi xem hai ngôi nhà kia, để bọn họ chọn rồi dọn vào sau.

Dư Thanh Trạch đến Thái phủ mượn Thái lão phu lang bốn trăm lượng, hắn thì bỏ ra hai trăm lượng, như vậy là đủ.

Chuẩn bị khế ước nhà xong, sửa sang lại một chút, cuối cùng chọn ra một ngày lành, cả gia đình sẽ dọn vào ở.

Hiện tại, đã là cuối tháng hai.

Triều đình phát phần thưởng cho nông cụ mới, tổng cộng hai trăm lượng, Dư Thanh Trạch trích ra một trăm lượng cho trưởng thôn. Nếu không nhờ bọn họ chế tác, hắn sẽ không nhận được số tiền này.

Trưởng thôn bọn họ còn đưa qua đẩy lại một hồi, mới chịu nhận lấy.

Đã hơn một năm, nhờ có bản vẽ và đồ khô của Dư Thanh Trạch, trưởng thôn đã tích góp đủ tiền. Hiện tại, bọn họ đã bắt đầu xây nhà mới.

Có một chuyện đáng mừng hơn nữa, Thái đại nhân truyền tin đến, triều đình xét thấy Tri phủ Thanh Châu Lỗ Hoằng Sinh dụng quyền lập mưu, sự kiện bao che thân thuộc cũng đã điều tra rõ ràng, phán Lỗ Hoằng Sinh tử hình. Cũng đã điều tra xong hai án mạng mà Giả Hiếu Nhân phạm phải, phán trảm đầu, Giả phủ bị xét nhà, Giả phụ dưỡng người chuyên gây rối, bị lưu đày, Hộ Bộ thị lang thì bị giáng chức.

Mọi người nghe vậy, vỗ tay tỏ ý vui mừng, sôi nổi khen ngợi triều đình lần này giải quyết thật tốt, vì dân trừ hại. Đặc biệt là bá tánh Thanh Châu, ngày Giả phủ bị xét nhà, nhà nào cũng đốt pháo trúc ăn mừng.

Đầu tháng ba, đoàn thuyền vận chuyển mực tươi, tôm biển và các loại ốc về. Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch, Triệu thiếu gia và Hồ lão gia bọn họ hợp tác khai trương tiệm đồ nướng.

_._._._

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio