Editor: Aubrey.
Nhạc ca nhi rất có hứng thú với việc luyện chữ, tính của y cũng kiên nhẫn, hoàn toàn có thể chống đỡ với công việc tẻ nhạt này.
Y rất tập trung luyện, điều này lại khiến cho Dư Thanh Trạch lo lắng. Cứ cách ba khắc, hắn sẽ đi vào nhắc nhở y, dẫn y ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút, tránh cho mắt và thân thể mệt mỏi.
Dư Thanh Trạch hoàn toàn canh theo giờ học mỗi tiết ở trường trong kiếp trước của hắn, rất có căn cứ khoa học.
Vì những lời khuyên của hắn rất có sức thuyết phục, nên Nhạc ca nhi nghe theo, tuy thi thoảng vẫn phản đối, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn thuyết phục.
Cũng may, mấy ngày sau, Sướng ca nhi đã được cho ra ngoài.
Vì khách trong tiệm ăn vặt nhiều, người đến người đi không dứt, Tiết Bạch Thuật và A ma của Sướng ca nhi đều không yên tâm để y quay lại làm việc, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sướng ca nhi cũng cảm thấy từ khi mình mang thai rất thích ngủ, tinh lực không còn như trước. Nếu quay lại làm việc, e là sẽ phiền những người khác phải lo cho mình, nên y đồng ý sẽ không quay lại làm việc.
Thay vào đó, y thường tới Tụ Phúc Lâu tìm Nhạc ca nhi bầu bạn, giao lưu chuyện mang thai. Nhạc ca nhi luyện chữ, còn Sướng ca nhi thì thêu thùa, nếu mệt thì sẽ về tiệm ăn vặt nghỉ ngơi. Có người làm bạn, hai người không còn cảm thấy chán nữa.
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ khoa tay nói với Sướng ca nhi: Cái gì bọn họ cũng không cho ta làm, ngay cả khiêng thùng cũng không cho ta khiêng, cũng không được thêu thùa, chỉ có thể luyện chữ.
“Bởi vì bọn họ thương ngươi, cũng thương bé con.” Sướng ca nhi ngồi trên ghế may y phục cho bảo bảo, nhìn thủ thế của Nhạc ca nhi, đáp.
Y có thể hiểu tâm trạng của Dư Thanh Trạch, thân thể của Nhạc ca nhi được điều dưỡng vất vả lắm mới được như bây giờ. Bảo bảo đến không dễ, bây giờ cũng đang là thời kỳ nhạy cảm nhất, tất nhiên phải che chở thật tốt.
Nhạc ca nhi cười cười, y cũng hiểu, chỉ muốn than thở một chút thôi. Nhìn cái yếm lụa nhỏ trên tay Sướng ca nhi, y đi tới, cầm lên, sờ một chút.
Mềm mại, vô cùng thoải mái.
“Ngươi nghĩ ta nên thêu hình gì? Tiểu hổ hay sư tử? Hay mai, lan, cúc, trúc? Ta cảm thấy người của Tiết gia rất văn nhã, chắc là thêu hoa cỏ thì bọn họ sẽ thích hơn?” Sướng ca nhi cầm yếm, đã được may hoàn chỉnh rồi, chỉ cần thêu hình lên là được.
Nhạc ca nhi nhìn, khoa tay nói: Ta thấy trong thôn hay thêu tiểu hổ, như vậy bảo bảo sẽ lớn lên khoẻ mạnh.
Sướng ca nhi nghe vậy, gật đầu: “Ta cũng thích tiểu hổ, chờ may y phục xong, ta sẽ làm thêm mũ đầu hổ, giày đầu hổ, như vậy cho đủ bộ.”
Nhạc ca nhi vuốt yếm nhỏ, khoa tay nói: Ta thấy yếm không cần thêu hình cũng được.
Sướng ca nhi hỏi: “Như vậy có đơn giản quá không?”
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Bởi vì yếm mặc trên người, nếu thêu hình lên, sẽ cạ lên bụng bảo bảo, như vậy bảo bảo sẽ không thoải mái.
Sướng ca nhi suy nghĩ, nói: “Cũng phải ha! Vậy không thêu lên yếm, thêu lên áo ngoài thôi. Loại tơ lụa này sờ rất thoải mái, ngươi muốn mua vải gì? Có muốn mua giống ta không?”
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Có, để làm yếm và áo trong, y phục bên ngoài vẫn làm bằng vải bông. Bảo bảo lớn lên nhanh lắm, sẽ sớm không mặc vừa nữa.
Đây là kinh nghiệm do Mẫn thúc sao truyền lại, bảo bảo sẽ lớn lên rất nhanh, không cần làm quá nhiều y phục, miễn cho còn chưa may xong đã mặc không được nữa.
Hiện tại, điều kiện trong nhà của bọn họ rất tốt, thừa sức chuẩn bị cho bé con thật nhiều y phục thoải mái. Nếu là trước kia, bọn họ sẽ không dám tưởng tượng như vậy.
Nhạc ca nhi hâm mộ nhìn cái yếm trên tay Sướng ca nhi, Sướng ca nhi may thêm hai bộ áo trong.
Qua giai đoạn đầu mang thai, ngày hôm sau, Nhạc ca nhi chờ không được mà lấy rổ kim chỉ ra. Không còn luyện chữ nữa, bắt đầu may y phục cho bé con cùng với Sướng ca nhi.
Vừa vui vừa thoả mãn.
Vì trong nhà không có trưởng bối là ca nhi, kiến thức mang thai của Nhạc ca nhi chỉ toàn thu nhặt từ bên ngoài. Một là từ lời dặn của Diệp đại phu, hai là thông qua kinh nghiệm của Sướng ca nhi truyền lại cho y, có cả các thúc sao thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một vài thứ cần lưu ý…
“Đến lúc ngươi ở cữ, nhất định phải nhờ người có kinh nghiệm đến chăm sóc cho ngươi. Nếu không, bọn họ toàn là hán tử, thô tay thô chân, không biết cách chăm sóc khi ở cữ, lỡ không cẩn thận thì sao? Sao có thể chăm sóc cho ngươi và bé con được?” Mẫn thúc sao nói.
Mai thúc sao cũng gật đầu, nói: “Đúng, đúng, đúng. Phải tìm trước, còn phải tìm sữa gạo cho bảo bảo uống, nấu cho ra nước, cái gì cũng cần chuẩn bị trước.”
Sữa gạo là một loại thức uống chuyên dùng cho em bé sau khi sinh ở nơi này, chỉ cần trồng cây dưới đất, khá giống với gạo bình thường. Nấu cho ra nước cho em bé uống là được, có thể uống đến lúc hai tuổi.
“Lương thực trong tiệm đã có sẵn sữa gạo rồi, hoặc đi mua cũng được. Bây giờ các ngươi đã có điều kiện, có thể mua loại tốt mà xài, nấu kỹ một chút để bảo bảo dễ uống.”
Buổi chiều là thời gian tửu lâu nghỉ ngơi, các thúc sao tập trung ở nhà kho nói chuyện với Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi về chuyện em bé. Từ chuyện mang thai cho đến chuyện sinh nở, từ khi đứa trẻ sinh ra cho đến khi lớn lên, nói đến chuyện con trẻ, bọn họ có vô số đề tài để nói.
Dư Thanh Trạch đi vào lấy nguyên liệu nấu ăn, chợt bị Mai thúc sao gọi lại.
“Dư lão bản, bọn ta đang nói đến chuyện sau khi Nhạc ca nhi sinh, ngươi sẽ chăm sóc cho y trong lúc ở cữ như thế nào? Có cần mời một nãi sao về chiếu cố không? Một người có kinh nghiệm, các ngươi cũng bớt việc một chút.”
Dư Thanh Trạch gật đầu, đáp: “Ta cũng nghĩ như vậy, bọn ta đều không có kiến thức, chắc chắn phải mời người về. Nếu các thúc sao có đề cử ai, có thể giới thiệu cho ta. Còn rất nhiều việc ta muốn nhờ các thúc sao lo liệu, ta sợ mình làm sẽ thiếu sót.”
Nhóm thúc sao bắt đầu nói với hắn, nói cho hắn nghe những thứ mà bọn họ vừa thảo luận.
Dư Thanh Trạch nghe xong, tìm giấy bút ghi lại từng cái, vì còn có chuyện phải làm, nên hắn nhờ bọn họ ghi vào vở của Nhạc ca nhi, đến tối hai người sẽ thảo luận sau.
Bởi vì Nhạc ca nhi dùng bút lông không thuận, Dư Thanh Trạch đã làm một cây bút chì cho y. Hắn mài đầu bút nhọn một chút, chỉ cần chấm chút mực là có thể viết, khá là thuận tiện.
Đông đi rồi xuân đến.
Lần đầu tiên thai động, chính là giữa tháng hai năm sau. Lúc đó là buổi tối, Nhạc ca nhi mới vừa nằm xuống, đang dần chìm vào giấc ngủ.
Vì Nhạc ca nhi đang mang thai, Dư Thanh Trạch sợ buổi tối Nhạc ca nhi có chuyện gì mà do tối quá hắn không thấy được thủ thế của y, nên đã thắp đèn suốt đêm, đặt ở gần mép giường. Buông màn xuống, ánh sáng vừa đủ để nghỉ ngơi, nếu Nhạc ca nhi không thoải mái ở chỗ nào, hắn chỉ cần vén màn lên là có thể thấy y.
Nhạc ca nhi có thói quen ngủ nghiêng qua phải, Dư Thanh Trạch thường ôm y từ phía sau, tay trái chui vào trong áo, đặt lên cái bụng hơi phồng của y.
Tay của Dư Thanh Trạch rất ấm, khi đặt lên bụng, Nhạc ca nhi sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trong lúc hai người đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên, Dư Thanh Trạch cảm giác bàn tay đang đặt trên bụng có động tĩnh, có thứ gì vừa trượt qua.
Hắn lập tức mở bừng mắt.
Đây là… Thai động?!
Nhạc ca nhi cũng cảm nhận được, còn rõ ràng hơn cảm giác của Dư Thanh Trạch. Y không chỉ cảm nhận được cử động của bé con, mà bé còn, phun bong bóng?
Y cũng mở bừng mắt, tay trái phủ lên bàn tay của Dư Thanh Trạch.
“Phu lang! Con, mới cử động phải không?!” Dư Thanh Trạch kích động hỏi, sau đó nhanh chóng vén màn lên, đặt tay lên bụng Nhạc ca nhi một lần nữa, muốn cảm nhận lại.
Bây giờ Nhạc ca nhi không dám cử động, sợ vừa cử động, bé con sẽ sợ mà không động nữa. Nhưng y vẫn gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của Dư Thanh Trạch, ý bảo đúng vậy.
“Nó cử động, là đang chào chúng ta!” Dư Thanh Trạch không kiềm được sự kích động, đến gần Nhạc ca nhi, cười nói bên tai y.
Nhạc ca nhi vui vẻ, hơi nghiêng người qua, cọ lên mặt Dư Thanh Trạch, hai người vui sướng trao cho nhau một nụ hôn.
Lần đầu tiên cảm nhận được thai động của con mình, hai người đều hưng phấn, không ngủ được. Đặt tay lên bụng Nhạc ca nhi, chờ mong lần thai động thứ hai.
Hai người chờ thật lâu, chờ hơn một khắc, mới chờ được cảm giác kia, dù rất nhỏ. Nếu bọn họ không kiên trì đặt tay lên bụng, còn luôn chú ý, có lẽ đã không phát hiện rồi. Hơn nữa, bọn họ còn nghe được một tiếng động rất nhỏ.
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch không thể nào xác định, không biết đây là con mình phát ra, hay là âm thanh lúc đói bụng của Nhạc ca nhi.
Hắn chần chờ hỏi: “…Phu lang, ngươi đói bụng sao? Có muốn ta nấu đồ ăn cho ngươi không?”
Nhạc ca nhi nghe xong cười rộ lên, khoa tay nói: Ta không đói, hình như là bé con phun bong bóng.
Dư Thanh Trạch: “…”
“Nó biết… Phun bong bóng?” Dư Thanh Trạch ngạc nhiên hỏi.
Nhạc ca nhi gật đầu, suy nghĩ một chút, lại khoa tay nói: Chắc nó đang… Bơi?
Dư Thanh Trạch chớp mắt, trong bụng dựng phu chỉ có nước ối, nếu nói bơi cũng không sai. Chỉ là, hắn không ngờ bé con còn biết phun bong bóng giống cá vậy.
“Để ta nghe thử.” Hắn tò mò, chui vào trong chăn.
Nhạc ca nhi thấy thế, nằm yên.
Dư Thanh Trạch dán tai lên bụng y, cẩn thận nghe âm thanh bên trong, nói: “Bé con có khoẻ không? Ta là cha của con, tên là Dư Thanh Trạch, con phải nhớ kỹ giọng của cha nha.”
Nhạc ca nhi: …
“Còn nữa, đây là tay A ma của con, con cũng phải nhớ cảm giác khi y sờ con nha.” Dư Thanh Trạch lại nói, còn cầm tay Nhạc ca nhi sờ lên bụng.
Nhạc ca nhi: …
Y dở khóc dở cười, trong lòng có chút cảm động.
Đây là lần đầu tiên hai cha con trò chuyện với nhau.
Sau lần đó, bé con hình như đã nghỉ ngơi rồi, Dư Thanh Trạch nghe một hồi, không thấy còn động tĩnh nữa, dưỡng khí trong chăn thì không đủ, hắn vội vàng chui ra.
Hai người lại đợi một hồi, không thấy bé động nữa, Dư Thanh Trạch hỏi: “Chắc là ngủ rồi?”
Nhạc ca nhi gật đầu.
“Vậy ngươi cũng ngủ đi, nghe nói sau lần đầu thai động, bé con sẽ cử động thường xuyên. Đến lúc đó, dựng phu sẽ rất khó ngủ, thừa dịp con ngủ rồi, ngươi mau ngủ đi.” Dư Thanh Trạch nói.
Nào biết, Dư Thanh Trạch vừa dứt lời, bé con lại cử động nữa.
Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi: “…”
Nhạc ca nhi cười lắc đầu, lúc này bé đang hưng phấn, sao y có thể ngủ được đây?
Hai người khẽ nói chuyện với nhau một hồi, Dư Thanh Trạch còn chui vô chăn nói hai câu với bé con. Đến khi đêm xuống, Nhạc ca nhi chịu không được, thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thường gia gia, Thường Hạo và Gia Bảo nghe nói bé con đã cử động, vừa ngạc nhiên vừa kích động.
Thường gia gia mừng rỡ, còn Thường Hạo thì nhìn chằm chằm vào bụng của ca, vội vàng hỏi: “Ca! Bây giờ bé con có cử động không? Ta muốn sờ.”
Nhạc ca nhi khoa tay nói: Bây giờ thì không, đến tiệm ăn vặt ăn sáng trước đi.
Bọn họ ngồi xe ngựa tới tiệm ăn vặt.
Dọc theo đường đi, Thường Hạo không rời mắt khỏi bụng của Nhạc ca nhi, cứ cách một hồi là hỏi bé con cử động chưa.
Gia Bảo thì e dè hơn Thường Hạo, tuy cũng tò mò, nhưng vì phải giữ lễ phép, nên chỉ thỉnh thoảng nhìn một cái thôi.
Nhạc ca nhi thấy biểu tình của cả hai, cười, khoa tay nói: Chưa cử động, không có rõ đâu, chừng nào ta cảm nhận được sẽ nói cho các ngươi biết.
“Được, được. Phải nói nha.” Thường Hạo nói.
Nhạc ca nhi gật đầu.
Lúc ăn sáng, cả nhà ngồi trong một nhã gian, Thường Hạo ngồi bên trái ca của mình, mục đích là chờ đến lúc bé con cử động, nhóc sẽ được nghe.
Vì hoàn cảnh hiện tại khá ồn ào, động tác của bé con khá là nhỏ, Nhạc ca nhi không thể lúc nào cũng đặt tay lên bụng, thỉnh thoảng bé con chỉ cử động một cái rồi thôi.
Sau khi ăn xong, y mới cảm nhận được rõ ràng, lập tức kéo Thường Hạo.
Thường Hạo còn chưa kịp nuốt thức ăn, lập tức cúi người dán tai vào bụng của ca ca, còn đặt tay lên.
Gia Bảo thấy vậy, mong đợi nhìn Thường Hạo.
Hắn cũng muốn nghe.
Nhưng mình đã mười lăm tuổi rồi, không tiện áp vào bụng ca phu như Thường Hạo.
Tiếc là, hiện tại thời tiết hơi se lạnh, Nhạc ca nhi mặc kín đáo, Thường Hạo không nghe được gì, cũng không cảm nhận được gì.
Thường Hạo u oán nói: “Không nghe được, cũng không cảm nhận được…”
Nhạc ca nhi an ủi: Chờ khi khác rồi nghe sau.
Dư Thanh Trạch cũng nói: “Bây giờ bé con còn nhỏ, sức lực yếu. Chờ thêm hai tháng nữa, bé con có tay chân, là ngươi sẽ được cảm nhận cảm giác khi nó đấm đá, không cần gấp gáp.”
“Đành vậy thôi…” Thường Hạo thở dài, bò xuống, nói với bụng của Nhạc ca nhi: “Bé con, ta là cữu cữu của con, con mau lớn lên nha. Chờ con được sinh ra, ta sẽ dẫn con đi chơi, chơi bắn ná, bắt chim sẻ, trộm tổ chim,… Đúng rồi, con thích chơi bắn ná không? Ta làm một cái ná tặng con nha.”
“Còn nữa, ta là thúc thúc của con.” Gia Bảo đột nhiên nói.
Dư Thanh Trạch, Nhạc ca nhi và Thường gia gia dở khóc dở cười.
“Đúng vậy, lúc nãy là tiểu thúc của con nói, con phải nhớ kỹ nha. Có cả giọng của tằng tổ phụ nữa, để ta kêu ông nói chuyện với con.” Thường Hạo ngẩng đầu, nói với gia gia: “Gia gia, mau nói chuyện với bé con đi.”
tằng tổ phụ: ông cố.
Thường gia gia: “…”
“Mau mau! Gia gia, đây là lần đầu tiên ra mắt với bé con, người mau nói đi.”
Thường gia gia bất đắc dĩ, tằng hắng một tiếng, nói: “Bé con ngoan, phải biết vâng lời, không được để A ma của con mệt. Đến tối thì phải ngủ, biết chưa?”
Không hổ là người có kinh nghiệm, biết đến tối là bé con hay hiếu động, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của dựng phu.
Thường Hạo nói chuyện với bé con một hồi, sau đó ngẩng đầu nói với Dư Thanh Trạch: “Ta thật hâm mộ ca phu, ca phu được cảm nhận thai động lần đầu tiên.”
Nhóc nói xong, còn ai oán cắn một ngụm bánh bao trên tay.
Gia Bảo cũng yên lặng gật đầu.
Dư Thanh Trạch ngẩng cao đầu, hất cằm, đắc ý nói: “Dĩ nhiên, ta là cha của nó!”
Thường Hạo: “…”
_._._._