Editor: Aubrey.
Thái lão gia bọn họ ăn xong rồi về, từ lúc bước xuống xe cho đến khi ăn xong rồi rời đi, mất không tới một khắc. Giống như là thật sự vì muốn được ăn món mới nên mới đến, nhưng cảnh tượng vừa rồi, ở trong mắt những người xung quanh, không đơn giản như vậy.
Đến khi xe ngựa đi xa, có một khách quen của quán ăn vặt hỏi Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, ngươi thật sự đã trị hết bệnh kén ăn của Nhị thiếu gia Thái gia rồi sao?"
Dư Thanh Trạch cười nói: "Ta chỉ cung cấp vài món thôi, nghe Mễ ca nhi nói, gần đây chuyện ăn uống của Nhị thiếu gia Thái gia quả thật đã có tiến triển tốt."
Người nọ "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Vậy ngươi định tới làm công cho Thái gia sao? Không mở quán ăn vặt nữa?"
Vừa rồi, Thái lão gia còn mời Dư Thanh Trạch về nấu ăn cho Thái gia.
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Không có, chỉ mời về làm khách thôi."
Người nọ nghe vậy, vừa thở dài vừa cảm thấy đáng tiếc: "Làm công ở Thái gia không tồi, Thái gia đối đãi với nhân công rất rộng rãi, đãi ngộ dành cho gia nhân được xem là tốt nhất trong thành này. Nếu ngươi muốn đi, cũng là một cơ hội tốt, đồ ăn do ngươi làm còn được Nhị thiếu gia Thái gia thích, Thái gia sẽ không bạc đãi ngươi."
Người xung quanh cũng sôi nổi gật đầu phụ họa.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Phải, ta cũng đã đắn đo rất lâu, cuối cùng mới quyết định muốn tự mình buôn bán."
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, có người thì nói đến Thái gia làm mới tốt, mở quán ăn vặt thì phải thức khuya dậy sớm, rất vất vả. Cũng có người nói tự mở quán, tự mình làm chủ mới tốt, đến nhà người khác thì lúc nào cũng phải xem sắc mặt gia chủ.
Nhất thời, hai bên đều có lý do thoái thác, không bên nào đưa ra được kết luận.
Nói một hồi, bọn họ lại bắt đầu nói sang chuyện của Thái gia.
Dư Thanh Trạch vừa làm việc, vừa dựng lỗ tai lên nghe, nhờ vậy mà nghe được không ít tin tức.
Thường Hạo nhận tiền, dọn mấy cái chén không, đi đến bên cạnh Dư Thanh Trạch, kéo y phục của hắn, ý bảo hắn đưa lỗ tai lại đây, nhỏ giọng hỏi: "Dư đại ca, thì ra gia chủ của Mễ ca ca là người nhà của Tri phủ đại nhân. Vậy người lúc nãy, là cha của Tri phủ đại nhân sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, hỏi Thường Hạo: "Đúng vậy, ngươi sợ?"
Mặt Thường Hạo hơi đỏ lên, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Người nhà của Tri phủ đại nhân, có hơi đáng sợ."
Đối với một nông dân ở nông thôn, Huyện lệnh lão gia... Không, dù chỉ là một sai dịch ở huyện nha cũng có thể khiến cho bọn họ sợ, càng không thể so với sai dịch của Tri phủ đại lão gia.
"Ngươi cảm thấy Mễ ca ca và Phúc Bá có đáng sợ không?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Thường Hạo lắc đầu, nói: "Mễ ca ca và Phúc Bá đều rất tốt, rất dễ thân, không đáng sợ."
Dư Thanh Trạch lại hỏi: "Vậy ngươi cho rằng lúc nãy Thái lão gia đáng sợ sao?"
Thường Hạo suy nghĩ, lão nhân kia có khuôn mặt hiền từ, lúc nào cũng cười ha hả, nhóc đáp: "Ông ấy lúc nào cũng cười, hình như, cũng không đáng sợ lắm?"
Dư Thanh Trạch sờ đầu của nhóc, hắn nghiêm túc nói: "Tiểu Hạo, người nhà của Thái đại nhân cũng chỉ là những người bình thường, giống như chúng ta. Bọn họ cũng biết ăn uống, tiểu tiện, cũng có những lúc cao hứng và không vui, ngươi cứ coi bọn họ là người bình thường là được. Lấy lễ mà đối đãi, thành tâm mà tương giao, giống như ngươi, bình thường ngươi đối đãi với người khác rất tốt, không cần phải sợ, hiểu không?"
Thường Hạo nhíu mày: "Như vậy là được sao? Bọn họ sẽ không cho rằng ta vô lễ, bất kính với bọn họ sao?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nghe những đánh giá của mọi người về Thái gia là biết, hắn nói: "Sẽ không, lễ phép một chút là được. Chúng ta không nợ bọn họ cái gì, cũng không làm chuyện gì xấu với bọn họ, một người bằng hữu thật sự muốn kết giao với ngươi thì sẽ không để ý đến xuất thân, địa vị, hoặc ngươi có tiền hay không. Nếu người đó để ý, vậy không cần làm bằng hữu với người đó nữa, cũng không cần phải quá thân, biết chưa?"
Thật ra Thường Hạo vẫn còn hơi lo lắng, nhưng nhóc vẫn tin Dư Thanh Trạch, nhóc gật đầu, đáp: "Ta biết rồi."
"Tốt, đi làm việc đi." Dư Thanh Trạch xoa búi tóc bánh bao của nhóc, rồi để cho nhóc đi. Hắn không muốn nói với nhóc cái gì mà nhân sinh hay ngôn từ bình đẳng. Đây là ở cổ đại, không phải hiện đại, nhưng hắn vẫn hy vọng tiểu thiếu niên có thể giữ cho bản thân không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đối đãi với mọi người bằng sự chân thành.
Tuy bọn họ nói nhỏ, nhưng Thường Nhạc đang rửa chén ở kế bên vẫn nghe được.
Y nhìn đệ đệ, lại sâu sắc nhìn bóng lưng của Dư Thanh Trạch, trong lòng thầm xúc động.
Những vấn đề về cách đối nhân xử thế, trong ấn tượng của y, Tiểu Hạo chưa bao giờ hỏi y, hình như nhóc cũng chưa bao giờ hỏi gia gia.
Từ lúc đệ đệ bắt đầu hiểu chuyện, gần như đã tự động sinh ra bản lĩnh nhìn mặt của người khác mà đoán ý, đối đãi với người khác rất khéo léo, cứ như trong miệng có một hủ mật vậy, nói vài câu là có thể chọc cho người ta vui tới nỗi trong lòng nở hoa. Còn đối với những người có ác ý, cái miệng nhỏ của nhóc sẽ không buông tha cho người ta.
Mấy năm nay, theo thời gian trưởng thành, Tiểu Hạo cứ như đã khoác lên mình một bộ áo giáp vô cùng nặng nề. Mỗi lần thấy y bị khi dễ, Tiểu Hạo sẽ xông lên bảo vệ y.
Nói cho cùng, Tiểu Hạo cũng chỉ mới mười tuổi, đối với những đạo lý làm người, cả y và gia gia đều chưa dạy cho nhóc. Xem ra, mỗi lần Tiểu Hạo có vấn đề thắc mắc, chắc là trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Có điều, đối với cách nói của Dư đại ca, y và gia gia sẽ có cách trả lời ngược lại. Có khả năng, y sẽ nói với Tiểu Hạo, người của Thái gia thì chúng ta không thể trêu vào, mà còn phải cung kính, ngàn vạn lần không được đắc tội với người ta. Chứ không nói với Tiểu Hạo, những người kia cũng giống như bọn họ, là những người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố.
Cách nghĩ của Dư đại ca luôn luôn không giống với người khác, rất mới lạ, nhưng thật kỳ diệu là rất có sức thuyết phục. Thường Nhạc mỉm cười, có Dư đại ca ở đây, thật khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Y rửa chén xong, y cầm thùng nước, mang theo tâm tình vui vẻ đi múc nước.
Giếng nước dùng chung được đặt trong một con hẻm nhỏ ở một đầu phố khác, Thường Nhạc chợt phát hiện hình như trong con hẻm kia có người, cũng hơi quen. Y tập trung nhìn kỹ, phát hiện người kia là ca nhi trung niên, mà trước đó không lâu, ông ta đã từng đổ oan trong mì của bọn họ có sâu.
Thấy ông ta đang vội đi đâu đó, Thường Nhạc lập tức tò mò bám theo.
Ca nhi trung niên kia thật xấu xa, lần trước y muốn bắt người này, nhưng lại bị Dư đại ca ngăn cản, bây giờ không biết ông ta lại sắp làm ra chuyện xấu gì.
Y tò mò đi theo sau người nọ, xuyên qua con hẻm nhỏ, đi tới một ngõ nhỏ vắng vẻ.
Nơi này không có bao nhiêu nhà dân, cũng không có người. Cuối cùng, y thấy người nọ đi vào một căn nhà cũ nát.
Y nghi hoặc, dán người lên cửa nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong còn một hán tử trẻ tuổi.
Ca nhi trung niên kia trưng ra bộ mặt nịnh nọt nói với hán tử trẻ tuổi: "Vương thiếu gia, ngài tìm ta có chuyện gì?"
Vương thiếu gia liếc mắt nhìn ông, nói: "Sự tình lần trước ngươi làm không tốt, ta và cha ta rất không hài lòng. Nhưng suy nghĩ lại, thấy ngươi cũng vất vả, nên mới cho ngươi thêm một cơ hội."
Ông ta lập tức vui vẻ đáp: "Mời ngài nói."
Vương thiếu gia nhìn trái rồi nhìn phải, lấy ra một bao giấy, nói: "Ngươi cầm cái này, nghĩ cách bỏ vào thức ăn của quán ăn vặt đi."
Nghe vậy, ca nhi trung niên cầm lấy bao giấy, hỏi: "Đây là?"
Vương thiếu gia nói: "Thuốc xổ."
Ca nhi trung niên nhăn mặt, đáp: "Vương thiếu gia, không phải ta không muốn làm. Chỉ là, ngài cũng biết, lần trước ta bị bọn họ phát hiện, bọn họ đã nhận ra ta, dù ta có muốn tới đó cũng không được."
Vương thiếu gia trừng mắt, nói: "Ngươi làm không được thì nhờ người khác làm thay, nhà ngươi nhiều người như vậy, gọi đại một người làm cho xong chuyện là được."
Ca nhi trung niên vẫn do dự.
Vương thiếu gia hạ một sát chiêu, lạnh lùng hỏi: "Ngươi có muốn nhi tử của ngươi làm việc trong huyện nha không?"
"Muốn, muốn." Nghe câu này, ca nhi trung niên không do dự nữa, ông cắn răng, cầm bao giấy, nói: "Xin Vương thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ làm sự tình thoả đáng."
"Được, nhớ tìm người nào lanh lợi một chút."
"Vâng, ta đi trước."
Nghe ca nhi trung niên nói muốn đi, Thường Nhạc lập tức đi trước vài bước, tìm một chỗ để trốn, nhưng cửa sau của nhà nào cũng bị khoá. Cuối cùng, hết cách, y đành phải trốn vào một nhà xí bên cạnh tường nhà của người ta.
Từ khe cửa, Thường Nhạc thấy ca nhi trung niên đi theo đường cũ ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Vương thiếu gia cũng bước ra, đi bằng đường khác.
Thường Nhạc đợi thêm một lát, thấy Vương thiếu gia đã quẹo qua ngõ khác, y lập tức ra ngoài, chạy nhanh theo phương hướng của ca nhi trung niên.
Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, y biết ca nhi trung niên lại sắp đến quán ăn vặt của bọn họ gây sự. Nếu là ông ta thì y còn nhận ra, nhưng nếu là người khác, thì y không thể nhận diện được.
Bỏ thuốc xổ vào đồ ăn, đến lúc đó, khách ăn vào bị tiêu chảy, sao bọn họ có thể buôn bán được nữa?!
Trong lòng y nóng như lửa đốt, cầm thùng nước chạy như bay, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của ca nhi trung niên ở con hẻm ban đầu.
Y bám theo ông ở khoảng cách không xa không gần, xuyên qua hai con hẻm nhỏ, quẹo vào một khu phố khác.
Thường Nhạc sợ ông ta về nhà, lúc đó y sẽ không dễ ra tay. Trong lòng quýnh quáng lên, thấy xung quanh vắng vẻ, y lập tức nghĩ ra một ý vô cùng lớn mật.
Y hít sâu một hơi, tăng thêm độ can đảm cho bản thân, nhẹ buông thùng nước xuống, rút một đòn gánh ra. Sau đó, y xông lên, đánh lên chân đối phương.
Người nọ hét thảm một tiếng, vốn đang bước đi, đột ngột khụy xuống.
"Là ai?!"
Thường Nhạc ném đòn gánh, tiến lên, một tay che miệng ông ta lại, không để cho ông ta phát ra tiếng. Y xách người ấn lên vách tường, tay còn lại nhanh chóng lục lọi trong áo của ông ta, cuối cùng cũng lấy được bao thuốc xổ, y bỏ vào túi của mình.
Ca nhi trung niên liên tục kêu "ưm ưm", Thường Nhạc lấy khăn tay của ông rồi bịt miệng ông lại, rút dây lưng quần của ông ra, bắt chéo hai tay của ông ra sau lưng, trói lại.
Cuối cùng, y đá một cước đạp ngã đối phương, nhanh chóng nhặt lại đòn gánh của mình. Thừa dịp ông chưa lật người lại, y chộp lấy thùng nước của mình rồi chạy nhanh như bay.
Chạy một mạch về quán ăn vặt của mình, đến khi nhìn thấy Dư Thanh Trạch, y mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Nhạc ca nhi, sao vậy? Sao đi gánh nước lâu như vậy?" Dư Thanh Trạch xoay người, phát hiện Thường Nhạc mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt đỏ bừng. Ngoài ra, thùng nước thì trống không, một giọt nước cũng không có, cũng không được gánh về, mà là y tay xách về, hiển nhiên đã gặp chuyện gì rồi.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Dư Thanh Trạch nhanh chóng chạy qua, kiểm tra khắp người Thường Nhạc trước. Thấy y không có việc gì, hắn mới yên tâm, lấy khăn ra lau mồ hôi cho y.
Thường Nhạc thả thùng nước xuống, lấy khăn trên tay Dư Thanh Trạch lau mồ hôi trên mặt mình. Sau đó, y kéo hắn qua một bên, nhờ hắn gọi Thường Hạo qua, tiếp theo, y mới lo lắng lấy cái bao giấy trong túi ra đưa cho Dư Thanh Trạch, khoa tay kể lại chuyện lúc nãy y đã gặp.
Thường Hạo nhỏ giọng ghé sát vào tai Dư Thanh Trạch phiên dịch lại.
Nghe xong, Dư Thanh Trạch nhìn bao giấy trong tay, mày gắt gao nhíu chặt.
Vương thiếu gia đó, nếu hắn đoán không lầm, nhất định là người của Vương lão bản. Thật không ngờ, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, mà còn muốn tiếp tục gây sự.
Hơn nữa, lúc nãy hắn thấy, sau khi Vương lão bản nhìn thấy Thái lão gia, đã vội vàng chạy đi, nhìn sắc mặt là biết ông ta cho rằng Thái lão gia coi trọng bọn họ. Trong thành này, hẳn là không có ai dám đắc tội với Thái gia, vả lại, trước và sau sự việc đó chỉ cách khoảng hai khắc, hai người chạm trán cũng quá nhanh...
Phỏng chừng, kế hoạch ban đầu là của Vương lão bản, nhưng không ngờ Thái lão gia đột ngột tới, nên mới không kịp ngăn cản?
Mặc kệ như thế nào, thuốc xổ cũng đã được mang về, Dư Thanh Trạch hỏi: "Ca nhi trung niên kia có nhìn thấy ngươi không?"
Thường Nhạc lắc đầu, khoa tay, đại loại là không thấy mặt y, nhưng có lẽ đã nhìn thấy bóng lưng.
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch cười nói: "Thôi kệ đi, chắc là ông ta đã nhận ra ngươi." Người có thể cầm được cái thùng to như vậy để đi gánh nước, khắp thành này có lẽ chỉ có một mình Thường Nhạc.
Thường Hạo lo lắng hỏi: "Vậy ca ta có khả năng gặp chuyện không? Đừng bảo lại cho người giáo huấn chúng ta nhé?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Không sao đâu, bọn họ không dám làm vậy nữa. Cho dù muốn quấy rối, hẳn chỉ dám làm trong tối."
Thường Hạo không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Không phải hôm nay Thái lão gia đã tự tới đây cảm ơn sao? Vương lão bản cũng đã nhìn thấy, như vậy, ông ta sẽ không dám đắc tội với Thái gia."
Thường Hạo "Ồ" một tiếng, dùng cái đầu nhỏ của mình suy nghĩ, nói: "Vì Dư đại ca đã cung cấp thực đơn giúp trị hết bệnh của Nhị thiếu gia Thái gia, nên Thái lão gia mới cảm kích Dư đại ca, còn mời ngươi đến nhà ngài ấy làm khách, chứng tỏ muốn tạo quan hệ tốt với ngươi. Hơn nữa, Vương lão bản không dám đắc tội Thái gia, nếu còn dám quấy rối, thì chẳng khác nào không cho Thái gia mặt mũi, cũng tính là đắc tội Thái gia, có phải là vậy không?"
Dư Thanh Trạch sờ đầu của nhóc, khen: "Đúng, là như vậy."
"Thì ra là vậy!" Thường Hạo cao hứng: "Vậy chúng ta có thể yên tâm tiếp tục mở quán rồi!"
Dư Thanh Trạch mỉm cười, tiếp theo, hắn quay đầu, nghiêm túc nói với Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, lần sau gặp chuyện như vậy, ngươi không được lỗ mãng hành sự! Nếu để đối phương phát hiện ra ngươi, rồi kêu tên ngươi lên, rất có khả năng ngươi sẽ bị người ta xúm lại đánh, có biết không?"
Thường Hạo cũng gật đầu, nghiêm túc tán đồng với lời nói của Dư Thanh Trạch: "Đúng vậy, Dư đại ca nói đúng! Ca, lần sau ngươi không được làm chuyện nguy hiểm như vậy một mình! Ít nhất, ít nhất phải gọi Dư đại ca đi theo!"
Thường Nhạc nhìn ánh mắt lo lắng của hai người, gật đầu. Thật ra, trong lòng y cũng sợ, lần đầu tiên làm một chuyện như vậy, nhịp tim đến bây giờ vẫn còn đập nhanh, tay cũng hơi run.
Dư Thanh Trạch lại bổ sung: "Còn nữa, ngươi không cần đi múc nước ở cái giếng trong con hẻm kia nữa, lỡ có ai đổ gì vào, chúng ta cũng không biết. Chúng ta cứ ra sau nhà Lý lão bản múc nước, mỗi ngày cho ông ấy mười văn tiền là được."
Sau quán ăn vặt của bọn họ, là một cửa hàng chuyên bán đặc sản từ Nam tới Bắc, phía sau có một giếng nước. Chỉ là, muốn vào trong gánh nước, thì phải trả cho lão bản mười văn tiền một ngày.
Lúc trước, Thường Nhạc không muốn tốn tiền, lần nào cũng đến cái giếng dùng chung ở con hẻm kia để múc nước, Dư Thanh Trạch không thuyết phục được y, đành mặc kệ. Nhưng bây giờ đã xảy ra việc như vậy, không thể đến con hẻm đó được nữa, bên kia ít người, lỡ ca nhi trung niên kia gọi người đến trả thù, e rằng sẽ mất nhiều hơn được.
Thường Nhạc không vui, nhưng hiện tại y cũng biết nặng nhẹ, đành phải gật đầu đồng ý.
Thấy Thường Nhạc gật đầu, Dư Thanh Trạch mới thật sự yên tâm, hắn chỉ sợ y thấy tiếc cho mười văn tiền đó.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thường Nhạc, Dư Thanh Trạch duỗi tay, vén lọn tóc bên má y vòng ra sau, ôn nhu hỏi: "Lúc nãy có sợ không?"
Thường Nhạc bị động tác của Dư Thanh Trạch làm cho ngẩn ra, khuôn mặt của y đỏ bừng, không dám nhìn thẳng hắn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thường Hạo chớp mắt, vừa che miệng cười trộm, vừa lặng lẽ lui lại, bên quán ăn vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ nhóc làm.
Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng sờ đầu Thường Nhạc, nhẹ giọng thở dài: "Tiểu ngốc tử, lần sau nhớ chạy về kêu ta, đừng tự mình hành động, ta rất lo lắng, biết không?"
Tiểu, tiểu ngốc tử?
Thường Nhạc bị xưng hô này làm cho sửng sốt, nhưng vì ngữ khí thân mật như vậy, khiến cho hai tai của y cũng đỏ lên. Quá, quá thân mật...
Còn nữa, Dư đại ca còn nói lo lắng cho mình, động tác trên đầu tuy rất nhẹ, nhưng da đầu của y lại nóng như lửa đốt, Thường Nhạc có cảm giác mình sắp bị thiêu chín rồi.
Y vội gật đầu, rồi chạy nhanh như bay về quán, múc một gáo nước, uống ùng ục ùng ục, uống xong lại cúi mặt, tâm loạn vô cùng.
Mau hạ nhiệt đi!
Dư Thanh Trạch thấy vậy, bất đắc dĩ, mang theo sự cưng chiều nở nụ cười nhìn y. Sau đó, hắn xoay người, đi vào cửa hàng bán đặc sản, tìm Lý lão bản thương lượng chuyện dùng nước.
Ngày hôm sau, sau khi dọn quán, Dư Thanh Trạch bọn họ đến một cửa hàng tạp hoá ở thành đông mua bột mì. Qua sự khảo sát của Dư Thanh Trạch, bột mì trong cửa hàng tạp hoá này có chất lượng tốt nhất, giá cả cũng phải chăng, nên hắn rất thường mua ở đây.
Bọn họ vừa đến trước cửa tiệm, chợt nghe bên trong có tiếng cãi nhau.
Để Thường Nhạc và Thường Hạo ở cửa chờ, hắn tò mò đi vào, phát hiện người cãi nhau là Vương lão bản và Lưu lão bản.
Phỏng chừng hai người này đã cãi được một lúc rồi, lão bản cửa hàng tạp hoá chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở một bên.
"Cái này rõ ràng là ta nhìn trúng trước, ngươi mau buông tay ra!" Vương lão bản giữ chặt một túi bột mì, tức giận nói.
Lưu lão bản trừng mắt, nói: "Rõ ràng là ta đặt tay lên trước, ngươi còn dám nói ngươi nhìn trúng trước ta?! Vương Đại Bàn, ngươi không được ỷ thế hiếp người!"
"Ta ỷ thế hiếp người? Ta ỷ thế hiếp người thì sao? Chẳng lẽ ngươi không ỷ thế hiếp người? Không biết là ai ỷ vào có ca tế là đồng môn của Đại thiếu gia Thái gia, từ xưa đến nay chẳng thèm để ai vào mắt, không sợ bị lác mắt à?!"
Ca tế: Con rể (ca trong đây là ca nhi, không phải ca ca).
Lưu lão bản hừ lạnh, đáp: "Cần gì phải để ngươi vào mắt? Ta sợ chỉ mới nhìn một cái mắt đã mù!"
"Lão bất tử này! Ngươi mau buông tay!"
"Lão mập chết tiệt! Lý nào lại vậy? Đây là ta lấy trước!"
...
Dư Thanh Trạch nhướng mày, đi vào trong, nhấc cằm hỏi lão bản: "Sao lại thế này?"
Lão bản bất đắc dĩ lắc đầu: "Bọn họ không vừa mắt nhau từ lâu rồi, gặp chuyện gì cũng có thể cãi nhau."
Dư Thanh Trạch như có điều suy tư nhìn hai người kia, trong đầu hiện lên một ý tưởng, hắn khẽ cười, quay đầu nói với lão bản: "Đúng rồi, lão bản, hai túi bột mì ta đặt đã có chưa?"
"Có rồi, có rồi, ta đang chờ ngươi đây."
Dư Thanh Trạch theo lão bản đi vào lấy bột mì, hai người ở bên kia vẫn còn đang cãi nhau.
Dư Thanh Trạch cầm hai túi bột mì để lên xe đẩy, ôm tâm trạng tốt về nhà.
Thường Hạo thấy hắn cười suốt đường đi, hỏi: "Dư đại ca, ngươi cười cái gì vậy? Trông vui vẻ như vậy, nói ra để cho bọn ta cùng vui với."
Dư Thanh Trạch cười: "Không có gì, ta chỉ nghĩ tới một chuyện cười thôi."
Vừa nghe là chuyện cười, nhóc lập tức bị gợi hứng thú: "Chuyện gì vậy?"
Dư Thanh Trạch nói: "Bây giờ không thể nói cho ngươi."
Nhóc nghe vậy, lập tức xìu xuống, nếu Dư đại ca đã nói là chuyện không thể nói, thì chắc chắn sẽ không nói.
Treo tò mò của người ta lên mà không cho nghe, thật là đáng ghét!