Hill không biết vì sao kết quả cuối cùng lại là hắn lái xe đưa Will quay về Wolftrap ở Maltimore, sau đó lại chẳng biết tại sao bị giữ ở lại, hắn gởi tin nhắn cho bác sĩ Horw, hoàn toàn không nhìn phản ứng tức giận đến giơ chân của đối phương.
Will nói cô gái tên là Abigail không sao cả, kiểm tra triệu chứng bệnh tật bình ổn, Hannibal vẫn ngồi cạnh cô. Nói đến đây, tay anh vẫn không khống chế được mà run lên.
Hill khom lưng sờ sờ đầu Will: “Trời tối rồi, đêm nay tôi ở lại đây, ngày mai sẽ đi.”
Will nhìn hắn một cái, anh muốn nhìn ra đồng tình hay thương xót từ hắn, thế nhưng anh không thấy gì cả. Trong mắt Hill chỉ có sự chân thành và quan tâm, khiến anh không thể nào từ chối.
“Tôi đi lấy chăn, cậu ngủ giường tôi ngủ sofa.” Khi nói Will có vẻ cực kỳ quyền uy, không cho phản bác.
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ cứng đầu muốn ở bên cạnh Abigail Hobbs.” Hill quen tay lấy ra hai cái ly, sau đó dùng ấm nấu trà, người Anh có một loại cuồng nhiệt đặc thù với trà, một loạt động tác của hắn vô cùng thành thạo.
“I can’t.” Will đem đệm đặt lên sofa, trải chăn, tiếp tục nói: “Thấy cô ấy tôi sẽ nhớ tới Garrett Hobbs, bác sĩ Lecter ở đó là đủ rồi.”
“Anh ta là bác sĩ tâm lý, sao lại cùng cậu đi tới nhà nghi phạm.” Hill lơ đãng hỏi.
“Ý của Jack đấy, lúc đó Hobbs cũng không hẳn là nghi phạm, kiểm tra theo thường lệ mà thôi. Cho nên anh ta đi theo cũng không có gì.” Will giải thích, không ai biết vì sao Hobbs lại chọn kết thúc tất cả vào lúc này.
“Sao cậu phát hiện ra Hobbs vậy.” Hill hỏi tiếp.
“Ở chỗ quản lý công trường, trong đống đơn từ chức, gã ta là người duy nhất chỉ viết số điện thoại không viết địa chỉ. Gã ta lại có một cô con gái, mà Abigail phù hợp với nhân dạng người bị hại, cho nên… tôi với bác sĩ Lecter đến xem.” Lúc Will đang nói chuyện, ấm nước bắt đầu reo.
Hill nhấc ấm lên, tráng lá trà, bỏ thêm sữa và đường; Will khéo léo chối từ sữa với đường, chỉ uống trà không tinh khiết, đồng thời không thèm để ý đến vị đắng trên đầu lưỡi.
“Cậu cần bàn chải đánh răng và ly nước không? Mới đây, tôi có mua vài cái để ở nhà đó.” Will hỏi, Hill gật đầu, sau đó nhìn Will đi vào nhà vệ sinh tìm đồ thì gọi điện thoại.
“Thay tôi tìm hiểu về điện thoại trong nhà Garrett Jacob Hobbs, đặc biệt là cú điện thoại chiều nay.” Hill khẽ hỏi.
Trong nhà vệ sinh có tiếng người đang lục lọi, Hill kiên trì chờ đồng nghiệp tra tìm ghi nhớ từ cục điện thoại, một lát sau mới có tiếng đáp lại, lúc này Will còn chưa trở lại phòng khách.
“Số bị che sao? Có thể tra ra từ khu vực nào không?”
“Tốt, mai tôi chờ tin tức, tôi nợ cậu một lần.”
Ngay khi gác máy, Will đi ra, mặt anh vẫn sầu khổ mờ mịt như trước. Hobbs hẳn là người đầu tiên anh giết, mà lần đầu tiên bao giờ cũng đặc biệt. Cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu, Hill vẫn còn nhớ rõ như in người đầu tiên chết trong tay hắn có bộ dạng như thế nào, đôi bàn tay dính máu và sự sợ hãi bất an của đối phương, con mắt trống rỗng vô hồn của gã đến giờ vẫn còn trong trí nhớ hắn.
Will không sợ những tên giết người hàng loạt, anh chỉ sợ có một ngày mình cũng sẽ biến thành một tên giết người hàng loạt, đánh mất bản thân mình.
Buổi tối, Will gặp ác mộng, anh quẫy đạp rồi co giật trên sofa, bị cơn ác mộng đè đến không thể tỉnh lại. Tiếng động lớn như thế đương nhiên làm Hill không ngủ được, đành đi đến sofa gọi anh dậy.
Will đổ mồ hôi như tắm, ngay cả sofa cũng ướt đẫm, chỉ cần gió lạnh thổi qua, nói không chừng ngày mai anh sẽ phát sốt. Anh nhận lấy khăn lông từ tay Hill, lau khô đầu, lặng lẽ không nói một tiếng.
“Đi lên giường ngủ đi.” Hill nhìn sofa đã ướt, “Đêm nay tôi không ngủ.”
Nói xong hắn đi tới cạnh bàn, chọn đại một quyển sách Will tiện tay ném lên, mở đèn bàn mà xem, thái độ ôn hòa mà kiên định. Will không có thói quen để đèn khi ngủ, thế nhưng ánh đèn đó lại như nói cho anh có người đang trông chừng cho anh, buồn ngủ chậm rãi bao phủ, ahh không hề sợ hãi những cảnh tượng có thể tái hiện trong mơ mà chìm vào giấc ngủ.
Hill thấy Will yên ổn đi vào giấc ngủ, lại lật thêm hai trang, cuối cùng hắn buồn ngủ bóp bóp trán. Trên người hắn còn có vết thương, lúc trong bệnh viện hắn thường ngủ cả ngày, hôm nay đã bận rộn cả ngày hiển nhiên không chịu nổi.
Hắn gấp sách lại, tựa ở lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi tới sáng.
Tiếng đập cửa làm giật mình tỉnh giấc hai người trong phòng, Will hoảng sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống giường, anh nhìn Hill vẫn thong dong bình tĩnh thì không khỏi thở dài một hơi.
“Khách của cậu tới sớm thật.” Hill nói giỡn, “Muốn tôi mở cửa giùm không, có sợ bị hiểu lầm không?”
Nhìn Hill trêu đùa, Will đương nhiên ý của hắn là gì. Tuy rằng đồng tính luyến ái không hiếm thấy, thế nhưng anh cũng không định dính chùm thành một cục với Hill, nếu mà Alana biết… chờ chút, cái này liên quan gì với Alana. Cho dù không phải Alana, anh cũng không muốn bị hiểu lầm!
Vì vậy Will nhảy dựng chạy ra mở cửa.
“Bác sĩ Lecter?” Sau khi cửa mở, Will chần chờ cất tiếng.
Mà Hill đứng ở cạnh bàn uống nước thì suýt phun hết cả trà trong miệng ra ngoài.
“Cậu có khách à?” Từ cửa nhìn vào không thể nhìn thấy Hill, thế nhưng Hannibal có thể thấy chăn đệm ở sofa, với lại trên giá áo còn treo hai chiếc áo khoác.
“À, mời vào.” Will có lúc đã nghĩ vị bác sĩ mới sáng sớm đã âu phục thẳng thớm đến tận cửa chỉ là ảo giác của mình, thế nhưng dù như thế nào, anh cũng không thể để người ta đứng trước cửa, nhất là khi hôm qua vị bác sĩ này đã cứu mình và Abigail.
Hiện tại trốn ra hình như chậm mất rồi? Hill khổ não nghĩ, sau đó thấy Hannibal mặc âu phục nâu, áo ba-đờ-xuy đen cầm hai hộp đồ giữ ấm đi vào, lúc nhìn thấy mình, y rõ ràng ngừng lại một chút.
Nếu như là người bình thường, nói không chừng đã hét to một tiếng, nghĩ mình gặp quỷ mất tiêu rồi.
Thế nhưng Hannibal không phải người bình thường, y sẽ không biểu hiện mình giật mình một cách thô lỗ như thế, trên thực tế, biểu cảm giật mình xuất hiện trên mặt y không quá , giây. Hannibal bất động thanh sắc nhìn lướt qua Hill: “Đặc vụ Noras.”
“Bác sĩ Lecter.” Hill cũng chào một tiếng.
Hannibal không thèm để ý đến hắn nữa mà quay sang Will nói: “Tôi có mang theo bữa sáng, nhưng không biết cậu có khách, tôi chỉ chuẩn bị hai phần.”
“Tôi uống sữa và bột yến mạch là được rồi.” Hill lập tức thức thời.
“Với lại, lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, đặc vụ Noras.” Hannibal đem xúc xích, trứng chiên trong hộp giữ ấm đặt ra hai chiếc đĩa, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Hill quả đoán xoay người nấu bột yến mạch cho mình, hắn có thể nhìn ra tâm tình Hannibal tuyệt đối không tốt… ặc, hẳn là cực kỳ không tốt. Lúc này để Will đi đầu, chắn sóng vẫn tốt hơn.
Nếu như bữa sáng hôm nay chỉ có hai người bất kỳ nào trong ba người này ăn với nhau, như vậy ai cũng có thể bắt đầu câu chuyện. Thế nhưng bây giờ lại dư ra một người, bầu không khí trở nên rất kỳ quái.
Hannibal và Hill có những câu chuyện không thích hợp nói trước mặt Will, mà nếu Hannibal muốn lừa gạt Will thì cũng không thích hợp để nói trước mặt Hill, trong khi câu chuyện giữa Hill và Will lại không có phần cho Hannibal nói — kết quả chính là ai cũng không nói, cứ nhìn chằm chằm xúc xích trứng chiên/ yến mạch trước mặt mình, sau đó dùng cách ăn lịch sự nhất có thể để ăn sáng.
“Abigail thế nào?” Cuối cùng người đầu tiên mở miệng lại là Will.
“Lúc tôi đi thì đã ổn định rồi, bác sĩ nói cần ở lại quan sát một thời gian, cô bé hẳn là sẽ tự tỉnh lại.” Hannibal nhẹ nhàng xúc miếng trứng của mình.
“Chuyện này không bình thường.” Will nói: “Hobbs không nên biết chúng ta sẽ đến, thế nhưng gã hình như …”
“Nhận được tin từ trước?” Hill bình tĩnh dùng muỗng múc bột yến mạch: “Tuy rằng tôi không rõ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, thế nhưng đối với những tên giết người hàng loạt mà nói, trừ khi bị kích thích, bằng không chúng sẽ không đột ngột quyết định kết thúc tất cả.”
Đôi mắt nâu của Hannibal liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Chờ Abigail tỉnh lại, có lẽ chúng ta có thể hỏi được điều gì.”
Hill khẽ nhếch khóe miệng, không nói gì, trên bàn cơm lại yên lặng, yên lặng như chuẩn bị điều gì đó.
Ăn xong bữa sáng quỷ dị, Hannibal thu dọn bàn ăn chuẩn bị rời đi, Hill cũng phải đi. Sau khi chào hỏi Will một tiếng, cửa phòng chậm rãi đóng lại, Hannibal trực tiếp đi về phía xe mình.
Hôm qua, Hill và Will về nhà bằng xe taxi, dù sao Will không thích lái xe, cũng không có bằng lái, còn thân thể Hill thì không thích hợp để lái xe cần gì mang tai họa đến cho một cái xe như thế.
Cho nên hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng đi về phía xe Hannibal.
“Hannibal…” Hắn còn chưa nói xong thì đã bị một bàn tay kéo vào trong xe, sau đó ấn vào vị trí phó lái, cổ bị siết chặt, miệng vết thương đau đớn như vỡ ra khiến mắt Hill như đen lại, không có cách nào phản kháng.
Bàn tay siết chặt cổ hắn dùng sức rất mạnh, khiến Hill ngay cả nói cũng không nên lời, mũi dao lạnh lẽo để lại trên mặt một vết máu khẽ khàng theo thân dao chảy xuống chỗ ngồi.
Hannibal rất nhanh phát hiện không thích hợp, sức Hill yếu hơn trước nhiều, hơn nữa nửa thân phải chỉ cần đụng vào sẽ theo quán tính sinh lý mà run rẩy, y trực tiếp lấy dao cắt vào áo hắn, lộ ra những băng vải bên trong, bởi vì giãy giụa mà chảy ra máu tươi đỏ sẫm. Cổ họng Hill vẫn bị giữ chặt, không đến mức mất mạng nhưng không thể thở được bình thường, rất nhanh, mặt hắn đỏ bừng, môi xanh tím.
Đôi mắt nâu lóe lên một tia sáng khát máu, dao nhỏ cắt lướt đến vị trí trái tim, sau đó chậm rãi dựng lên, mũi dao trượt trên ngực, chỉ dùng một chút lực đã cắt vào máu thịt.
Hannibal chậm rãi mà viết lên một chữ H trên ngực Hill vốn đã không còn phí sức giãy giụa nữa. Sau đó, y buông tay để Hill tiếp tục thở được, Hill ho khan hai tiếng, nằm ngửa trên ghế không động đậy.
“Hannibal.” Dây thanh của Hill bị tổn thương, giọng nói khàn khàn khẽ gọi.
Người bị gọi không hề phản ứng, chỉ từ trên cao nhìn xuống hắn, giá trị vũ lực bây giờ đã chêch lệch rất nhiều, ai là con mồi của ai đã không cần phải nói nữa, ít nhất Hill đánh không lại Hannibal, hắn cũng không nghĩ mình sẽ đánh.
“Hannibal.” Nếu đã không có ý định giãy giụa, Hill không sợ chết đưa tay ôm lấy đối phương, sau đó hôn lên.
Hannibal dừng lại một lát, rồi cũng đáp lại nụ hôn đó, mùi máu tươi rất nhanh tràn ngập khoang miệng. Hannibal trực tiếp cắn đầu lưỡi Hill, xé rách phần thịt trong miệng hắn, thậm chí rất thích ý nếu có thể cắn luôn lưỡi hắn xuống mà ăn.
Chẳng qua, cuối cùng cũng khắc chế ý muốn làm như thế, cứ như vậy, đến khi hai người xa nhau, khóe miệng rỉ máu chảy dọc môi xuống, tựa như ma cà rồng thời trung cổ mới dùng bữa xong.
“Mischa ở chỗ của tôi, đồ trang sức cũng vậy, tất cả ổn hết.” Hill nhẹ nhàng nói: “Nhà gỗ đó, trước đây tôi có đi qua, bên ngoài có một địa đạo, thế nhưng lúc tôi trốn ra thì đã phỏng mất phân nửa người, chỉ có thể gọi điện cho bác sĩ của mình mà thôi.”
“Uhm.” Hannibal tỏ ý đã nghe lời giải thích của hắn, thế nhưng không có phản ứng gì khác.
“Catherine chết, ngày hôm sau tôi đã biết.” Hill bình tĩnh nói, trên mặt không có biểu cảm gì, thế nhưng không biểu cảm không có nghĩa không tình cảm.
“Anh không thực hiện lời hứa, tôi đã nghĩ không muốn trở lại gặp anh.” Hill tiếp tục nói: “Anh biết tôi yêu anh, nếu không tôi sẽ không nhượng bộ mãi như thế, đương nhiên anh cũng không cần tôi phải nhượng bộ.”
“Cậu muốn báo thù cho cô ta?” Hannibal hỏi.
“Tôi kính trọng anh, tôi biết anh sẽ thực hiện lời hứa mình như một quý ông thật sự, thế nhưng không thể không nói, anh đã làm tôi thất vọng. Nếu như tôi muốn tìm một tên giết người hàng loạt nào đó mà yêu thì đâu cần phiền phức như thế.” Hill cười lạnh nói: “Thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh, vì sao lại thất hứa? Sau khi tôi đã dùng hành động cứu Mischa?”
“Cậu đang chất vấn tôi, dưới tình huống như vậy?” Hannibal khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt lại không có chút vui cười nào: “Tôi có thể moi lấy bộ óc và trái tim cậu ra mà cậu vẫn không chết đấy.”
“Thế nhưng tôi vẫn muốn biết lý do.” Hill không chút sợ hãi, nhìn về phía Hannibal.
Hannibal trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Cô ta cướp đi Mischa từ tôi, sau đó lại muốn cướp đi cậu. Cô ta cướp đi hai người của tôi, vì sao tôi phải buông tha cho cô ta?”
Hill thật không ngờ lý do lại là như vậy, lúc đó hắn đi cứu Mischa là vì bảo vệ Catherine, thế nhưng Hannibal lại vì ‘cái chết’ của hắn mà giận chó đánh mèo lên Catherine.
Có lẽ, thứ hắn muốn đã thuộc về hắn từ lúc nào mà không biết?
Nghĩ tới đây, hắn chờ đợi nhìn về phía Hannibal.