Trong phòng chơi cờ trên tầng ba nhà họ Quý.
Theo sau nước cờ của Quý Văn Diên, có thể nhìn ra nước cờ của Trình Nghiễn Nam hoàn toàn thua rồi, không còn đất để trở về nữa.
Quý Văn Diên vui vẻ cười mấy tiếng, sau đó khua tay nói:
"Không chơi nữa.
Tiểu Nghiễn có tâm sự sao, không chú tâm gì, nước cờ đi mà không suy nghĩ gì."
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam mím môi, "Xin lỗi chú Quý."
"Hầy, không sao, dù sao cũng là ta kéo con đến đây chơi cờ."
Nói đoạn, Quý Văn Diên nhìn Trình Nghiễn Nam đang yên lặng thu dọn cờ.
Mí mắt anh cụp xuống, đầu ngón tay trắng ngần rõ ràng, giống như màu của cây ngọc thọ ngân hoa ở phía sau cửa kính.
Quý Văn Diên nhịn không được mà cảm thán, lắc lắc đầu.
Ông quả thật rất ít khi nhìn thấy người trẻ nào mà có tính cách như Trình Nghiễn Nam.
Dù sao những thanh niên ở độ hai mươi chín tuổi, chỗ nào cũng tràn đầy năng lượng, hăng hái, hăm hở.
Nhưng Trình Nghiễn Nam ngược lại, đọc sách luyện chữ, chơi cờ, nghe nhạc cổ điển.
Phàm là sở thích tiêu khiển của người già, Trình Nghiễn Nam đều có đủ cả.
Sự việc sâu sắc nhắc trong ấn tượng của Quý Văn Diên đó là lần sau khi Trình Nghiễn Nam lên đại học, ông đi Kế Thành công tác.
Ngày cuối cùng trước khi trở về Đàm Châu, vì ngày đó trùng với sinh nhật của Trình Nghiễn Nam, ông bèn dành chút thời gian đi gặp anh.
Ban đầu định đưa Trình Nghiễn Nam đi chơi mấy trò dành cho thanh niên.
Kết quả Trình Nghiễn Nam nói một câu "Không sao, cứ làm theo sở thích của chú, không cần để ý cháu", làm cho Quý Văn Diên vô cùng khó xử.
Thế là mấy kế hoạch cuối cùng đều hủy bỏ, ông đưa Trình Nghiễn Nam đến Nhà hát lớn Tây Kinh xem kinh kịch.
Mà chuyện làm Quý Văn Diên ngạc nhiên hơn cả là, lúc đó Trình Nghiễn Nam vừa tròn hai mươi hai tuổi, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, không có chút điểm nào gọi là xem qua loa lấy lệ.
Anh ngồi trên ghế gỗ lim, khuỷu tay đặt hờ lên tay ghế.
Diện mạo ưu tú, xuất chúng, khí chất trầm ổn nội liễm là tự nhiên mà có được.
Vì sợ làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, cho nên mọi cử động của Trình Nghiễn Nam, ngay cả thanh âm trả lời câu hỏi của Quý Văn Diên đều vô cùng nhẹ nhàng.
Có thể hoàn toàn vì nguyên nhân này, anh đem lại cho mọi người cảm giác con nhà giàu thong thả, nhàn nhã đi xem nhạc kịch.
Nhưng Trình Nghiễn Nam lại là người tiết kiệm, bộ đồ trên người chưa đến một trăm tệ.
Nhìn Trình Nghiễn Nam thu dọn từng quân cờ trắng đen, Quý Văn Diên thu hồi tầm mắt.
Cũng khó trách Chỉ Chỉ không thích anh.
Dù sao tính cách Thịnh Chỉ hoạt bát, năng động, không thích Trình Nghiễn Nam như này là điều bình thường.
Quý Văn Diên hoàn hồn, ông đi đến bàn trà gỗ hương bên cạnh bàn cờ, định pha lấy hai tách trà.
Trên bàn, điện thoại Trình Nghiễn Nam rung một cái, anh hạ mắt xuống, nhìn thấy Quý Tử Việt gửi cho mình một tin nhắn âm thanh.
Ban đầu thấy Quý Văn Diên vẫn còn ở đây, anh không muốn nghe, nhưng sau đó câu "Tiểu tổ tông nhà anh tức giận rồi" được gửi tới, làm Trình Nghiễn Nam cảm thấy thú vị.
Thế là anh chuyển âm thanh thành văn bản, giọng phổ thông của đối phương rất chuẩn, tròn vành rõ chữ.
Cho nên âm thanh đều được chuyển hết thành văn bản.
Trình Nghiễn Nam nhanh chóng quét mắt một cái, sau đó liền nhận ra cách nói chuyện này là của ai.
Cách nói quen thuộc này, không nghi ngờ gì nữa là Chi Chi.
Đáy mắt Trình Nghiễn Nam tràn đầy ý cười, anh đánh chữ trả lời: [Được, anh biết rồi.]
—
Ở bên kia, Thịnh Chỉ cùng Lưu Tĩnh Dung quyết đấu kịch liệt.
Cuối cùng Thịnh Quốc Nghị ra mặt, khuyên răn Lưu Tĩnh Dung và Úy Úy một trận, coi như đã kết thúc.
Nhưng Thịnh Chỉ cũng không tránh khỏi bị nói vài câu.
Đại khái là nói cô tính khí nóng nảy, phải thay đổi tính xấu này đi.
Mặc dù Thịnh Quốc Nghị đã rất bao dung cho cô, nhưng Thịnh Chỉ được nuông chiều từ bé nên vẫn nóng nảy như cũ.
Cô ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan vào nhau, tức đến nỗi chau mày lại.
Thật ra điều làm Thịnh Chỉ bực tức nhất, không phải là chuyện này, mà là cô đã chuẩn bị rất nhiều câu cà khịa để nói với Lưu Tĩnh Dung, kết quả bị ông nội làm gián đoạn.
Cô căn bản vẫn khịa chưa đủ, cuộc chiến đã phải kết thúc.
Cuối cùng vẫn là Quý Tử Việt khuyên can hết lời, mới có thể đem Thịnh Chỉ đang bực tức sang nhà Quý gia.
Vừa bước vào cửa cậu liền nhận được tin nhắn trả lời của Trình Nghiễn Nam, Quý Tử Việt nhìn câu anh biết rồi, biểu cảm vô cùng khó tả.
Anh hay lắm, đúng là biết mình cần phải làm gì, đến mặt mũi cũng không cần nữa.
Quý Tử Việt cúi đầu xuống, gửi tin nhắn cho Trình Nghiễn Nam, dường như không nghe thấy giọng Thịnh Chỉ đang phát tiết bên cạnh.
"Không được.
Bây giờ chị nghĩ kỹ lại, tại sao chị phải ra ngoài với cậu? Chị ra ngoài có khác gì chị đầu hàng không?"
Càng nghĩ Thịnh Chỉ càng cảm thấy ban nãy mình phát huy chưa tốt lắm.
Quả nhiên là nhiều năm chưa động khẩu mắng người, cô hiện tại đã già rồi, mắng không nổi nữa.
Nghĩ vậy, Thịnh Chỉ quay đầu nhìn về phía Quý Tử Việt, thấy cái tên này cứ liên tục chơi điện thoại, căn bản không nghe thấy cô nói gì, cô nhăn mặt lại.
"Không nghe chị nói à, đang xem gì đấy?"
Quý Tử Việt a một tiếng, cậu rất sợ Thịnh Chỉ tiểu tổ tông nhỏ này, thế là vội vàng giải thích:
"Em đang gửi tin nhắn cho anh trai."
Thịnh Chỉ bĩu môi, miễn cưỡng tha thứ cho cậu, sau đó quen thuộc lấy từ tủ giày ra một đôi dép lông.
Trong phòng ấm hơn bên ngoài nhiều, cô cởi áo khoác lông vũ ra, trực tiếp đi vào phòng khách.
Quả nhiên là như vậy, trong phòng khách cô nhìn thấy Trình Quân Mạn đang ngồi trên ghế sô pha.
Trình Quân Mạn đoan trang ưu nhã, ngồi bên cạnh còn có hai người lớn nhà họ Quý.
Thịnh Chỉ cúi người, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào ông bà, cháu chào dì."
Phía sau là Quý Tử Việt đi vào, chào hỏi qua loa rồi chạy vội lên phòng chơi game.
"Chỉ Chỉ đấy à."
Hoắc My vừa nhìn thấy Thịnh Chỉ, lập tức nở nụ cười tươi rói, bà nhìn Thịnh Chỉ từ trên xuống dưới mấy lượt, nói:
"Thịnh Chỉ của chúng ta đã thành phụ nữ rồi, càng ngày càng xinh đẹp."
"Bà quá khen ạ." Thịnh Chỉ cười một cái, mở miệng khen: "Bà nội cũng càng ngày càng đẹp lão ạ, câu nói năm tháng không thắng nổi mỹ nhân là để nói về bà đấy ạ."
Được khen như vậy, Hoắc My càng cao hứng, hai người cứ kẻ tung người hứng nói chuyện với nhau.
Bởi vì hai người nói chuyện hơn mười mấy phút, nói đến khi quá giờ nghỉ trưa của hai ông bà, Trình Quân Mạn mới có cơ hội nói chuyện với Thịnh Chỉ.
Bà nhìn Thịnh Chỉ mặc áo len cổ cao màu trắng gạo, tóc búi củ tỏi, cười rồi hỏi:
"Chỉ Chỉ, dì nghe chú Quý nói, mấy ngày trước cháu đi xem mắt sao?"
Nghe câu này, Thịnh Chỉ tưởng Trình Quân Mạn cũng muốn hỏi thăm tình hình.
Thế là gật đầu trả lời, ai biết Trình Quân Mạn ở trước mắt lại nói một câu.
"Tiểu Nghiễn cũng đến tuổi kết hôn rồi, cháu xem có quen cô gái nào tốt thì giới thiệu cho nó."
Mặt Thịnh Chỉ ngẩn ra, lập tức cong môi trộm cười.
Buổi sáng nay cô vẫn còn ngưỡng mộ chú Quý và dì Trình vì không giục Trình Nghiễn Nam kết hôn.
Kết quả còn chưa tới mấy giờ trôi qua.
Cô nhìn cuộc sống vui vẻ mãn nguyện của Trình Nghiễn Nam, còn tường anh không bị giục kết hôn cơ...
Chậc chậc chậc.
Thịnh Chỉ dẩu môi, quả nhiên vẫn là người chung cảnh ngộ.
"Tất nhiên là được ạ." Thịnh Chỉ cười trả lời, sau đó chuyển chủ đề, nói: "Nhưng mà dì ơi, cháu không có nhiều bạn lắm, nên là mấy người bạn độc thân cũng không nhiều."
Trước mắt người duy nhất Thịnh Chỉ nghĩ đến là Sơn Phong ca nhà cô.
Nhưng mà Trình Nghiễn Nam thì, không phải gu đàn ông của Đan Sơ Lam.
Cái này còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.
"Không sao." Trình Quân Mạn cười cười, "Nếu cháu thấy có ai phù hợp, đến lúc đó nói với dì là được."
Thịnh Chỉ một miệng đồng ý trả lời: "Được ạ, không vấn đề gì."
...
Trên tầng.
Trình Nghiễn Nam và Quý Văn Diên nói chuyện về nha khoa chưa đến năm phút thì nhận được tin nhắn của Trình Quân Mạn bảo hai người xuống dưới.
Thế là anh cùng Quý Văn Diên nói qua loa vài câu liền đứng dậy đi xuống tầng.
Vừa xuống tầng một, chân của Trình Nghiễn Nam còn chưa chạm đất, đã nghe thấy Thịnh Chỉ nói:
"Dì ơi, dì có biết Trình Nghiễn Nam thích mẫu người nào không? Để cháu dựa theo đó tìm người."
Nghe giọng điệu của cô có vẻ như cô đang rất hưng phấn.
Trình Nghiễn Nam nhấc mắt lên, nhìn chằm chằm nụ cười của Thịnh Chỉ một lúc lâu, sau đó phải chịu đựng bước ra ngoài.
Hai người đang nói chuyện, thấy anh đến thì đột nhiên dừng lại.
Đặc biệt là Thịnh Chỉ, dường như có chút chột dạ nhìn anh một cái.
Trình Nghiễn Nam mím môi, "Em làm việc xấu gì sao?"
"Không có nha." Thịnh Chỉ cười trừ với anh, "Em không phải cái kiểu người đó đâu."
"Vậy em chột dạ cái gì." Trình Nghiễn Nam nhìn cô.
"..." Nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của Trình Nghiễn Nam, Thịnh Chỉ bất chợt nói không nên lời.
Cô làm gì chột dạ.
Chỉ là chuyện cô làm bà mối bị người khác nghe được nên cảm thấy hơi gượng gạo mà thôi.
Dù sao cô vẫn còn trẻ như này, bản thân mình vẫn chưa tìm được chỗ dựa, mà đã đi mai mối cho người khác trước.
Nói ra mất uy tín bao nhiêu...
Trình Nghiễn Nam không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Chỉ.
Sau đó chơi điện thoại, tỏ rõ thái độ sẽ không rời đi.
Cảm nhận ghế sô pha bên cạnh trũng xuống, Thịnh Chỉ dẩu môi, không quay đầu sang nhìn anh.
Trình Quân Mạn ở một bên nhìn động tác của hai người, nhìn không được mà cong môi cười, sau đó cảm nhận được cái nhìn thâm thúy của Trình Nghiễn Nam.
Thấy cả hai người đều không nói gì, không để ý đến nhau, bà liền đứng dậy để lại một câu.
"Chỉ Chỉ, cháu cùng với đối tượng xem mắt đã trở thành bạn trai bạn gái gì chưa?"
Lời vừa nói ra, tầm nhìn nơi khóe mắt của Trình Quân Mạn thấy ngón tay đang chơi điện thoại của Trình Nghiễn Nam căng cứng lại.
"Chắc vậy." Thịnh Chỉ biểu cảm có chút vô tội, "Cháu cũng không biết nữa."
Chờ đến khi Thịnh Chỉ trả lời xong, tầm mắt của Trình Quân Mạn lướt qua cô, rơi xuống người Trình Nghiễn Nam.
Bà thấy Trình Nghiễn Nam nhếch môi, căng thẳng nhìn Thịnh Chỉ.
Tầm mắt hai người giao nhau chưa tới mấy giây, Trình Quân Mạn lập tức cúi đầu, giả vờ như không thấy gì.
Trình Quân Mạn gượng cười, đứa con này của bà thật là...
Mà cái hành vi nhỏ này, Thịnh Chỉ đang quay lưng với Trình Nghiễn Nam nên căn bản không nhìn thấy.
Cô chỉ Trình Quân Mạn trước mắt đột nhiên cười, cảm thấy rất mông lung.
Câu trả lời của mình vừa rồi, có chỗ nào buồn cười sao?
Thịnh Chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, thế là suy nghĩ thêm một lúc, bổ sung thêm:
"Nhưng anh ấy chưa tỏ tình với cháu, cũng chưa xác nhận mối quan hệ, nên chắc không tính là người yêu đâu nhỉ?"
Chủ yếu là cô không cho Trần Dực Triết cơ hội tỏ tình.
Trình Quân Mạn: "Nhưng nếu là đối tượng xem mắt bình thường, các cháu không nói với bọn ta có hợp hay không, bọn ta sẽ tự cho là hai đứa đang thử tìm hiểu."
Thịnh Chỉ mím môi, "Vâng ạ."
"Cho nên Chỉ Chỉ à." Trình Quân Mạn đã thu bớt ý cười, bà chân tình bày tỏ, "Cháu thích người đó không? Sẽ cũng người đó kết hôn sao?"
Nghe câu hỏi này, Thịnh Chỉ đột nhiên sững người lại.
Dường như bắt đầu từ mấy ngày trước, người trong nhà đều hỏi cô, đều hỏi Trần Dực Triết là người như nào.
Chỉ có Trình Nghiễn Nam và Trình Quân Mạn hỏi là—
Cô có thích hay không.
"Không thích ạ." Thịnh Chỉ đáp, "Nhưng cháu cảm thấy kết hôn với ai đều như nhau."
Trình Quân Mạn hơi sững người lại, cười nói: "Không giống đâu, kết hôn là chuyện cả đời, nếu không tìm được người mình thích, thì cũng phải tìm người thích mình chứ."
Thịnh Chỉ chớp chớp mắt, cô rất muốn hỏi câu giống như dì và chú Quý sao?
Nhưng mấy câu này quá mạo phạm rồi, chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Cô từng nghe nói, chú Quý và dì Quân Mạn là bạn đại học, thời đại học chú Quý có tỏ tình, nhưng bị từ chối.
Sau đó không lâu, dì Quân Mạn có người yêu, sau đó kết hôn.
Đó cũng chính là cha của Trình Nghiễn Nam, vì thế mà chú Quý liền từ bỏ.
Nhưng tình cảm của chú đối với dì rất sâu đậm, vẫn không hề tìm ai kết hôn.
Cho đến sau này khi đi ngang qua một tiệm hoa, nhìn thấy dì Quân Mạn đang ngồi xổm ở trước cửa cắm hoa.
Sau khi biết bà đang độc thân, một lần nữa theo đuổi nhiệt tình.
Theo đuổi được nửa năm, dì Quân Mạn động lòng, thế là hai người liền vì yêu mà cưới.
Thịnh Chỉ lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện của hai người, cảm thấy thế giới này thật sự có phép màu.
Có người ở năm tháng dài đằng đẵng luôn nhớ mãi không quên một người, có người vừa chớp mắt liền mất đi tình yêu.
Dường như tình yêu của hai người họ giống như bánh mì có hạn sử dụng, tươi mới nhưng ngắn ngủi.
"Ôi trời, cháu xem dì này."
Bên cạnh truyền đến giọng nói ngạc nhiên dịu dàng của Trình Quân Mạn, cả mặt bà tràn đầy sự hổ thẹn.
"Mải nói chuyện với còn mà quên mất gọt hoa quả, bây giờ phải đi thôi."
Nhìn Trình Quân Mạn đứng dậy, Thịnh Chỉ vội vàng nói câu không cần.
Nhưng Trình Quân vẫn như cũ đi đến phòng bếp gọt hoa quả.
Thịnh Chỉ mím môi dưới, theo lý mà nói, cô có lúc rất ngưỡng mộ Trình Nghiễn Nam và Quý Tử Việt.
Dì Quân Mạn thật sự là một người mẹ thấu hiểu, chu đáo.
Nghĩ vậy, Thịnh Chỉ chợt nghĩ tới chuyện dì Quân Mạn nhờ cô mà không hoàn thành được thì cô hổ thẹn biết bao.
Thế là cô nhìn sang Trình Nghiễn Nam ở bên cạnh yên lặng nãy giờ, nghiêng đầu khéo léo hỏi:
"Trình Nghiễn Nam, anh cảm thấy cô gái như nào thu hút người khác?"
Nghe vậy, cuối cùng Trình Nghiễn Nam đặt điện thoại trong tay xuống.
Anh nhấc mí mắt, nhìn về Thịnh Chỉ, cuối người lại gần một chút.
Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam trước mắt, tưởng anh muốn trả lời câu hỏi của mình, đáy mắt có chút mong đợi.
Ai mà biết biết Trình Nghiễn Nam chỉ dán mắt nhìn cô chằm chằm, không nói câu gì cả.
Hai người gần thêm một chút, Thịnh Chỉ dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Trình Nghiễn Nam.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh một lúc lâu, Thịnh Chỉ dù có phản ứng chậm chạp cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Không phải chứ, lẽ nào Trình Nghiễn Nam thích cô.
Đang nghĩ vậy, Trình Nghiễn Nam mở miệng nói.
Anh nhìn Thịnh Chỉ, tông giọng trầm thấp, ngữ khí có chút lạnh lùng, nói:
"Chi Chi, em có muốn kết hôn với anh không?.