"Thịnh Chỉ cháu, cháu..."
Thương Ngạn Hồng giống như nói không ra hơi, cứ cháu cháu cháu một lúc mà vẫn chưa nói hết câu.
Thịnh Chỉ bất lực nhún vai, vì nhà và Mercedes G cô chỉ có thể lợi dụng Trình Nghiễn Nam.
Nghĩ vậy, Thịnh Chỉ quay đầu lại liền nhận lấy ánh mắt lãnh đạm của Trình Nghiễn Nam.
Cô cong mày, cười với đồ vô tâm vô phế như anh một cái.
Trình Nghiễn Nam nhìn xoáy sâu vào cô, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm trưa.
Thịnh Chỉ bĩu môi, quay đầu lại nói chuyện với Thương Ngạn Hồng: "Cậu ơi, giờ cậu tin cháu chưa? Mấy lời lúc trước cháu nói với cậu đều là thật, không lừa cậu đâu, không tin cậu hỏi Trình Nghiễn Nam đi."
Nói rồi, cô đưa điện thoại cho Trình Nghiễn Nam, ai mà biết Thương Ngạn Hồng không kiên nhẫn nói:
"Được rồi, được rồi, cậu không để ý cháu nữa, bọn cháu yêu nhau thế nào thì thế đấy.
Nếu đã yêu thầm nhau nhiều năm như vậy, thì nói với mẹ cháu đi, tìm ngày đẹp để hai bên gia đình gặp mặt, sau đó thì kết hôn."
Thịnh Chỉ cười lên, "Cậu, cậu nói với mẹ cháu đi mà."
Thương Ngạn Hồng ở trong màn hình nhíu mày, ông nhìn Thịnh Chỉ một cái, không có tình người nói: "Cháu không có mồm à?"
"Cái này không giống." Thịnh Chỉ nói, "Cậu nói nghe đáng tin hơn cháu, lời nói có trọng lượng hơn."
Thương Ngạn Hồng cười lạnh một tiếng, "Cậu thấy cháu là chột dạ, chính mình còn không tin mình?"
"Sao lại có thể." Thịnh Chỉ lớn tiếng phản bác, giống như là đang chứng minh gì đó.
Cô nhích ghế sát vào Trình Nghiễn Nam, sau đó nắm lấy tay anh, dí sát vào camera.
"Cậu xem cháu không trang điểm, thực sự là vừa mới ngủ dậy đó? Mấy món trên bàn này là Trình Nghiễn Nam nấu cho cháu đó."
Lời ra lời vào đều là khoe khoang với tự mãn.
Thương Ngạn Hồng xem thường diễn xuất lố lăng của Thịnh Chỉ, không vạch trần cô.
"Bớt khoe ân ái, cháu kết hôn với ai đều là lựa chọn của cháu, không cần phải khoe khoang tình cảm mặn nồng với chú."
Thịnh Chỉ mở miệng, còn muốn giải thích thêm.
Ai mà biết Thương Ngạn Hồng lườm cô một cái, ném cho một câu: "Giả khó làm thật, thật khó làm giả."
Sau đó ngắt cuộc gọi video.
"...?"
Gì vậy, cậu của cô biết đọc suy nghĩ?
Thịnh Chỉ đặt điện thoại xuống, nhìn Trình Nghiễn Nam ở bên cạnh đang im lặng ăn cơm, cô cười với anh.
"Trình Nghiễn Nam, em có chuyện muốn thương lượng với anh."
Trình Nghiễn Nam không ngẩng đầu, chuyên tâm thu dọn bát đũa, hỏi: "Muốn ở cùng anh?"
"Ừm ừm." Thịnh Chỉ gật đầu lia lịa, chưa xong, cô nói thêm một câu: "Lần trước anh không bàn bạc với em, em nói dối cậu em là em yêu thầm anh lâu rồi, sau đó cậu cảm thấy không đúng, cho rằng em đang lừa cậu."
Lúc này, động tác tay của anh mới dừng lại, anh ngước mắt nhìn chằm chằm Thịnh Chỉ, không nhịn được vạch trần nói.
"Chi Chi, chúng ta vốn dĩ là đang lừa bọn họ."
Thịnh Chỉ: "..." Ồ.
"Nhưng mà lúc trước em hỏi anh có muốn kết hôn cùng em không, bây giờ hối hận rồi sao..."
Thịnh Chỉ dẩu môi, nhìn anh nói:
"Vậy sau khi kết hôn chúng ta lập ra Ước pháp tam chương được không? Em không ngủ chung phòng với anh, cố gắng không làm phiền công việc của anh, với cả trong thời gian kết hôn không được ngoại tính, nếu gặp được người con gái mình thích anh có thể trực tiếp, bất cứ khi nào tìm em ly hôn.
Sau khi kết hôn anh muốn đi thì đi, muốn về thì về, em không can thiệp vào quyền tự do của anh, anh cũng không được can thiệp vào quyền tự do của em.
Như vậy anh sẽ giữ được trong sạch, kết hôn với em đối với anh là việc chỉ có lợi không có hại."
Ước pháp tam chương: Thời nhà Hán, Lưu Bang đưa ra ba điều không được phép phạm phải.
Trình Nghiễn Nam trầm mặc, anh nhìn ánh mắt hờ hững của Thịnh Chỉ.
Không ngủ chung phòng? Muốn đi đâu thì? Trong sạch? Có lợi không có hại?
Cô thật sự đã nghĩ rất chu toàn, có phải bản thân nên cảm ơn cô?
Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam không nói gì, chớp chớp mắt, dò hỏi:
"Có chỗ nào chưa ổn, anh lại ra thêm mấy điều kiện, chỉ cần không quá đáng, em đều đồng ý, được không?"
Trình Nghiễn Nam vẫn không trả lời, qua một lúc lâu, anh ném lại một câu "Tùy em", sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.
Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam đột nhiên không vui, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao?
Anh nóng giận cái quần què gì vậy, đã ai làm gì đâu?
Không phải vừa nãy còn tốt sao...
Nghĩ không ra, Thịnh Chỉ dứt khoát quay người lại tiếp tục ăn.
Mà Trình Nghiễn Nam đang ở phòng bếp, anh định cho bát vào bồn rồi rửa luôn.
Nhưng liếc nhìn Thịnh Chỉ đang ngồi ở phòng ăn, cái đồ Thịnh Chỉ vô tâm chỉ biết ăn làm anh tức giận chứ không có ai hết.
Thế là anh đặt bát xuống, đi ra ngoài nói với cô: "Em rửa bát."
Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam xoay người đi vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại, bĩu môi.
Được rồi, tâm tư đàn ông khó nắm bắt.
Rửa thì rửa, ai sợ ai.
Nửa giờ sau.
Trình Nghiễn Nam nghỉ trưa xong, lúc định đi làm, phát hiện Thịnh Chỉ đã ngoan ngoãn rửa bát sạch sẽ, giờ cô đang nằm trên ghế sô pha ở phòng khách xem mukbang.
Cô mặc chiếc áo hoodie với một chiếc quần màu xám thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa.
Nhìn rất có sức sống, tươi tắn lại sáng sủa.
Dường như chú ý tới có anh đến, Thịnh Chỉ cong mày cười chào hỏi anh: "Ai phải đi làm rồi sao?"
Tâm tình hình như rất vui vẻ.
Trình Nghiễn Nam bất lực cắn môi, đáp: "Ừ."
"Vậy buổi tối anh về không?" Biểu cảm của Thịnh Chỉ có chút vô tội, "Anh nấu bữa trưa rồi, bữa tối để em nấu.
Nhưng em không biết nấu cơm, có gì anh về sớm để em đặt đồ ăn ngoài thì người ta còn giao cho."
"..."
Đón nhận ánh mắt chân thành của Thịnh Chỉ, Trình Nghiễn Nam nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, sau đó mở miệng nói: "Chờ anh về, anh nấu."
Thịnh Chỉ à một tiếng, ngữ điệu có chút không vui, "Vậy em chỉ là máy rửa bát thôi sao? Hay là để em gọi đồ bên ngoài cho."
Trình Nghiễn Nam nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ đi đến chỗ huyền quan thay giày sau đó đổi chủ đề.
"Răng em còn mưng mủ nữa không?"
Nghe vậy, biểu cảm của Thịnh Chỉ ngây ra nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Không có."
Trình Nghiễn Nam: "Còn sưng không?"
"Cũng không."
"Ừ."
Thay giày xong Trình Nghiễn Nam đứng dậy, nhìn về phía Thịnh Chỉ.
Giọng anh nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện với bệnh nhân của mình: "Qua mấy hôm nữa thì đặt lịch với nha khoa Hoa Sơn để nhập viện nhổ răng."
"Nhập viện nhổ răng?!" Giọng của Thịnh Chỉ cao lên mấy quãng, "Tại sao chứ?"
"Anh với Hạ Dịch Châu đã phân tích qua phim chụp X quang của em."
Trình Nghiễn Nam hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói:
"Bước đầu chẩn đoán cần nhập viện nhổ răng, răng khôn của em mọc lệch, phải rạch lợi ra, loại bỏ phần cao răng, còn có..."
"Được rồi đừng nói nữa." Thịnh Chỉ chịu không nổi ngắt lời, "Em không muốn nghe."
Nghe không thôi mà đã mềm nhũn cả người rồi.
Trình Nghiễn Nam im lặng, nhịn không được khuyên:
"Chi Chi, răng khôn của em đã bị áp xe nha chu, không nhỏ đi thì răng số bảy sẽ bị tụt lợi mất, lúc đó răng số bảy sẽ rất đau, nhưng chỗ xung quanh răng khôn sẽ bị viêm, càng ngày càng nguy hiểm hơn."
Thịnh Chỉ dẩu môi, lần này đến lượt cô không nói.
Đúng là đụng đến chuyên môn của Trình Nghiễn Nam, lúc này đây anh nói rất nhiều.
"Được, em biết rồi, mấy ngày nữa em đi nhổ."
Nghe được câu này, Trình Nghiễn Nam vẫn đứng bất động ở chỗ cũ.
Anh quá hiểu Chi Chi rồi, biết rõ cái đồ này chỉ nói mồm thôi, có thể miệng nói biết rồi, nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách thoái thác.
Lời nói căn bản không chắc chắn.
"Anh nhìn em làm cái gì?" Thịnh Chỉ không vui, "Không tin em?"
Thịnh Chỉ nhìn cả mặt Trình Nghiễn Nam như đang biết "Em tin được không?", thế là cô im bặt.
Được thôi, quả thật là cô không tin.
"Em sẽ đi, thật đó.
Anh đã nói là rất nguy hiểm, em còn có thể không đi sao?"
Nhận lấy ánh mắt hoài nghi của Trình Nghiễn Nam, Thịnh Chỉ buột miệng nói ra:
"Ai không đi làm chó."
Lời này vừa nói ra, Trình Nghiễn Nam ở trước coi như không có gì thở dài một tiếng.
Gì cũng không nói, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thịnh Chỉ: "?"
Không phải, cô bình thường không đáng tin như vậy sao? Lời nói có gì không chắc chắn sao?
Đến nỗi không tin cô như vậy sao...
—
Nghĩ đến việc bản thân mình tạm thời sẽ ở cùng Trình Nghiễn Nam, thế là Thịnh Chỉ làm ổ trên ghế sô pha, cả chiều lướt Taobao.
Cô đặt hơn trăm đơn trên Taobao, mua cho mình rất nhiều đồ cảm giác có thể dùng được.
Như là gương soi toàn thân, gối ôm, cùng với mấy đồ trang trí.
Ban đầu cô còn nghĩ, tìm lý do để buổi tối đuổi Trình Nghiễn Nam ra ngoài.
Ai mà biết hiệu suất của mẹ cô rất nhanh, buổi sáng cậu mới nói với bà, buổi tối bà liền hẹn hai nhà dùng bữa.
Vì để thuận tiện cho ông nội cô Thịnh Quốc Nghị, nơi gặp mặt đổi thành Cẩm Tường Đường ông thường lui tới
Nhận được tin nhắn của Thương Nhã Vân, Thịnh Chỉ nhìn vào gương mặt mộc của mình trong gương, cam chịu đi vào phòng thay đồ.
Bởi vì phải gặp phụ huynh, cô chỉ đành vứt bỏ đi phong cách thoải mái thường ngày, đổi thành một chiếc váy trang nhã.
Đến khi cô thay đồ trang điểm xong đi ra ngoài, đúng lúc Trình Nghiễn Nam trở về.
Thịnh Chỉ không thèm bôi son, nghe thấy ở huyền quan truyền đến tiếng đóng cửa, cô liền chạy ra xem.
Cô nhìn Trình Nghiễn Nam mệt mỏi đang ngồi ở huyền quan thay giầy, nhịn không được hỏi:
"Không phải tôi nay hai nhà chúng ta đi ăn cơm sao?"
Trình Nghiễn Nam ngẩng đầu, chỉ là ừ một tiếng.
Đáy mắt Thịnh Chỉ có chút khó hiểu, "Vậy sao anh còn thay giày?"
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam đã đeo xong dép trong nhà, từ từ đứng dậy, đem ánh mắt tập trung hết lên người Thịnh Chỉ.
Thịnh Chỉ ở chiếc mắt khoác chiếc áo len cardigan màu xanh lá dài ngang đầu gối, bên dưới là một chiếc chân váy đen, tóc được cô buộc lên, cùng với dáng vẻ lúc buổi trưa như hai người khác nhau.
Lúc này khí chất càng dịu dàng hơn, trên mặt cũng trang điểm rất tinh tế, vô cùng động lòng người.
Trình Nghiễn Nam thu hồi tầm mắt, anh nhẹ giọng giải thích: "Chi Chi, anh cũng cần phải chuẩn bị."
Thình Chỉ ồ một tiếng, biểu cảm có chút ngây ngô.
Cũng đúng, nếu Trình Nghiễn Nam ăn mặc tùy tiện đi, thì sẽ không phù hợp lắm với thiết lập yêu thầm đã lâu.
Nhìn Trình Nghiễn Nam đi vào phòng thay đồ, Thịnh Chỉ trực tiếp ngồi trên ghế sô pha bôi son.
Tô son xong chưa bao lâu, Trình Nghiễn Nam liền đi ra ngoài.
Cô vô thức nhìn về hướng anh, nhìn Trình Nghiễn Nam đã thay bộ complet đi làm ra, anh mặc chiếc áo măng tô tối màu mà đã mặc ở lần đầu tiên hai người gặp nhau ở sân bay.
Thịnh Chỉ nhịn không được chuyển tầm mắt đến khuôn mặt của anh, cô bĩu môi, trọng bụng thầm oán.
Với nhan sắc của anh ấy, dáng cao, vai rộng, eo hẹp, còn phải chuẩn bị gì nữa?
Quấn rèm cửa lên vẫn đẹp.
...
Bốn mươi phút sau, Thịnh Chỉ và Trình Nghiễn Nam cùng đi xe đến Cẩm Tường Đường.
Phục vụ dẫn hai người đến trước cửa phòng bao, cách một lớp cửa, cô có thể nghe thấy bên trong đều là tiếng nói chuyện cười đùa.
Nghe có vẻ rất hòa thuận.
Thịnh Chỉ mím môi, đang định mở cửa đi vào, nhưng lại bị Trình Nghiễn Nam giữ lại.
Trình Nghiễn Nam ở bên cạnh cúi mắt xuống, một tay đặt lên cổ tay cô, tay còn lại đưa ra, sau đó mở miệng nói: "Đi chung đi."
Biểu cảm của Thịnh Chỉ sững lại, sau khi có phản ứng, nhanh chóng nắm lấy bàn tay ấm áp của Trình Nghiễn Nam.
Đúng rồi, suýt thì quên.
Hiện tại hai người là yêu thầm nhau đã lâu, cuối cùng đã có thể đến được với nhau.