Trước khi tan làm mười lăm phút, Trình Nghiễn Nam trả lời của gọi video của bà ngoại Thịnh Chỉ.
Anh không suy nghĩ nhiều, tìm một nơi yên tĩnh, trả lời điện thoại.
Thời điểm video được kết nối, Trình Nghiễn Nam nhìn thấy Chung Hạnh đang ngồi trên ghế sofa.
Khung cảnh là hồ nước ở sân trước nhà cũ của Thương gia, tác phẩm điêu khắc bằng đá ở trung tâm đang phun nước ra.
Anh mím môi dưới, mở miệng gọi, "Bà ngoại."
Theo lý mà nói, Trình Nghiễn Nam chỉ cần gọi Chung Hạnh là bà là được rồi.
Nhưng kể từ năm nay bệnh tình của Chung Hạnh trở nên tồi tệ hơn, bà thường không nhận ra anh, luôn gọi anh là Đậu Đậu.
Còn nắm lấy tay anh, thành khẩn nói:
Đậu Đậu à, con có thể dẫn bà đi tìm Chỉ Chỉ bé nhỏ được không? Bà rất nhớ nó, con nói xem nó có nhớ bà không?
Hoặc khi không tỉnh táo sẽ nói—
Đậu Đậu này, bao giờ con mới đưa vợ con là Chỉ Chỉ về đây thăm bà?
Trong trí nhớ của Chung Hạnh, Trình Nghiễn Nam tên là Đậu Đậu.
Và Đậu Đậu đã sớm cùng cháu yêu Thịnh Chỉ của bà kết hôn.
Lúc đầu, Trình Nghiễn Nam còn thử giải thích với Chung Hạnh hết lần này đến lần khác.
Nhiều lần nhấn mạnh tên của mình, cùng với sự thật anh với Chỉ Chỉ không có kết hôn.
Nhưng đến sau này, thấy trí nhớ của Chung Hạnh ngày càng lẫn lộn, anh cũng không giải thích nữa, cứ thuận theo ý bà.
Chiều theo ý bà, anh cũng gọi một tiếng bà ngoại.
"Đậu Đậu, con mau về đây." Gương mặt của Chung Hạnh trong video lộ ra vẻ lo lắng, "Vợ con sắp bỏ chạy rồi kìa! Chỉ Chỉ nói không có quen con!"
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam hơi sửng sốt.
Màn hình ở bên đó hơi xoay một chút, để lộ khuôn mặt của Thịnh Chỉ, sâu trong mắt cô tràn đầy vẻ khó tin.
"Anh chính là Đậu Đậu?"
"..." Trình Nghiễn Nam im lặng một lúc, sau đó dốc hết sức trả lời: "Ừ, là anh."
Giống như đoán trước được, ở đầu dây bên kia Thịnh Chỉ mỉm cười, rồi giả vờ thân mật nói:
"Vậy, Đậu Đậu, chồng tan làm chưa? Có tiện về nhà một chuyến không? Em có chuyện muốn nói với anh~"
Loáng thoáng kèm một chút ý vị giận dỗi.
Trình Nghiễn Nam cụp mắt xuống, cố nén nụ cười trên môi nói:
"Được, chờ chút nữa anh tan làm rồi sẽ về."
Không đợi Thịnh Chỉ bày tỏ thêm ý kiến, Chung Hạnh ở bên cạnh đã phụ họa thêm: "Đúng rồi Đậu Đậu, con mau về đi, bà với Chỉ Chỉ ở nhà đợi con."
Lời nói đều đã ở trên môi, nhưng Thịnh Chỉ không Trình Nghiễn Nam cơ hội nói ra.
Cô choàng tay qua vai Chung Hạnh, như sợ bà sẽ nói thêm điều gì đó hơi quá, thế nên cô vội vàng cướp lời:
"Anh làm việc đi nhé, em với bà không làm phiền anh nữa."
Nói xong câu này Thịnh Chỉ liền cúp điện thoại.
Trình Nghiễn Nam nhìn vào giao diện cuộc gọi WeChat bị ngắt, cong môi.
Đang định gửi một tin giải thích ngắn gọn cho Thịnh Chỉ, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh anh.
"Bác sĩ Trình, đang cười ngốc cái gì vậy?"
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam theo bản năng tắt điện thoại.
Anh ngước mắt lên, nhìn đồng nghiệp Hạ Dịch Châu, giọng nói lãnh đạm:
"Nhổ răng xong rồi?"
Hạ Dịch Châu ừ một tiếng, trên mặt anh ta không giấu nổi sự mệt mỏi, nhưng vừa nhớ đến chuyện lúc nãy, trêu chọc nói:
"Gọi điện với bạn gái à?"
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, phủ nhận "Không phải."
"Vậy cười gì mà vui thế?"
Hạ Dịch Châu chau mày, rõ ràng là không tin.
Anh ta liếc mắt xuống màn hình điện thoại trong tay Trình Nghiễn Nam.
"Lưu tên là Chi Chi cơ à."
"..."
Trình Nghiễn Nam hơi quay lại, nhìn dáng vẻ cười đùa cợt nhả của Hạ Dịch Châu.
Chưa kịp nói gì, đã bị ai đó vỗ một cái vào vai.
Hai người đồng thời quay lại, nhìn thấy chủ nhiệm khoa ở phía sau, gật đầu chào hỏi.
"Chủ nhiệm."
Trưởng khoa Dương Tiến Tiên nhìn hai người một cái cười, rồi sau đó hỏi: "Buổi tối đã có sắp xếp gì chưa? Cùng đi ăn tối đi."
"Em không có ạ."
Hạ Dịch Châu tiên phong nói trước, sau đó liếc sang Trình Nghiễn Nam một cái.
"Nhưng bác sĩ Trình có rồi ạ."
"Thật kỳ lạ!" Dương Tiến Tiên ngạc nhiên nhìn Trình Nghiễn Nam, cười với anh: "Tiểu Trình không phải bình thường sẽ dành thời gian ở bện viện sao? Sao hôm nay lại bận rồi."
Trình Nghiễn Nam gật đầu: "Ừm, em có hẹn."
Nghe vậy, mắt Dương Tiến Tiên sáng lên, "Bạn gái à? Là cô gái nào đã khai thông bác sĩ Trình thanh tâm quả dục của chúng ta vậy."
Thanh tâm quả dục: Lòng trong trắng và không ham muốn nhiều
Trình Nghiễn Nam có chút bất lực, nhưng vẫn chưa xong, Hạ Dịch Châu ở bên cạnh còn phối hợp với Dương Tiến Tiên nói.
"Không phải đâu chủ nhiệm, bác sĩ Trình bảo đó không phải bạn gái."
"Được rồi." Chủ nhiệm cười vỗ vai Trình Nghiễn Nam, "Đến lúc có bạn gái nhớ mời mọi người một bữa đấy nhé!"
Thấy lời nói của Hạ Dịch Châu ngày càng quá đáng, Trình Nghiễn Nam đưa cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.
Nhận lấy ánh mắt đó, Hạ Dịch Châu điềm nhiên như không quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chủ nhiệm khoa Dương Tiến Tiên cười rồi vỗ tay: "Được rồi, không nói nữa, sắp tan làm rồi."
Lời được nói ra, Trình Nghiễn Nam liền nói một tiếng rồi rời đi, Hạ Dịch Châu ở bên cạnh cũng chào trưởng khoa một tiếng rồi đuổi theo anh.
Trên hành lang, có thể loáng thoáng nghe được Hạ Dịch Châu đang nói, "Đừng giận nữa Nghiễn ca, em đùa thôi."
Nhưng tốc độ của Trình Nghiễn Nam không đổi, không thèm để ý đến Hạ Dịch Châu.
Dương Tiến Tiên nhìn Trình Nghiễn Nam ở trước mắt đi mà không hề ngoái đầu lại, nhỏ giọng nói chuyện với hai cô y tá, bất lực cười.
Nói ra cũng thật là thần kỳ.
Năm nay, khoa chỉnh nha của Bệnh viện Nha khoa Hoa Sơn đã nhận hai bác sĩ.
Một người là Trình Nghiễn Nam, tính cách lạnh lùng, chỉ biết đến công việc, nổi tiếng là một người tham công tiếc việc.
Một người khác là Hạ Dịch Châu, lúc nào cũng cười, làm việc không tích cực, trong mắt không hề có công việc.
Anh ta là kiểu đi làm chỉ muốn nhanh về nhà, tan làm chỉ muốn đi chơi.
Rõ ràng hai người đó tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có thể chơi với nhau.
Nói một cách chính xác phải là Hạ Dịch Châu đơn phương tiếp cận Trình Nghiễn Nam.
Dù sao với tính cách đó của Trình Nghiễn Nam, sẽ không giống như người sẽ chủ động làm quen với người khác.
Nếu để điểm tương đồng của hai người họ, có lẽ là:
Đẹp trai, xuất sắc, độc thân.
Trình Nghiễn Nam và Hạ Dịch Châu dần biến mất ở phía xa xa hành lang, ánh mắt Dương Tiến Tiên ngừng lại.
À, cũng không hoàn toàn là như vậy.
Bàn về ngoại hình và xuất thân thì Trình Nghiễn Nam hơn hẳn.
Còn độc thân—
Hạ Dịch Châu dựa vào vẻ ngoài đẹp trai không biết là có bao nhiêu bạn gái cũ rồi.
Nghĩ vậy, Dương Tiến Tiên quay người gọi điện thoại cho con gái.
"Văn Văn à, gần đây con có rảnh không? Bệnh viện mới có một bác sĩ đẹp trai lắm, bố giúp con hẹn người ta, hai đứa làm quen với nhau."
"Không phải xem mắt, làm quen kết bạn thôi..."
—
Đợi đến khi Trình Nghiễn Nam lái xe đến nhà cũ của Thương gia, đã là sáu rưỡi tối rồi.
Anh đỗ xe, đi vào sân trước, đi ngang qua hồ nước trong sân.
Trình Nghiễn Nam dừng lại, ánh mắt rơi vào đàn cá sặc sỡ dưới chân.
Không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Thịnh Chỉ.
Lúc đó, mẹ anh Trình Quân Mạn vừa ly hôn với bố anh được gần một năm.
Lý do ly hôn là vì bố bạo lực gia đình.
Trong ký ức của Trình Nghiễn Nam, lúc còn nhỏ gia đình anh thực sự rất nghèo.
Bố anh không có năng lực, không kiếm được nhiều tiền, tính cách rất nóng nảy.
Bình thường có gì không vừa ý thì sẽ đi uống rượu, uống xong thì nổi khùng lên, đập phá đồ đạc và đánh mẹ anh.
Đánh xong thì ngày hôm sau lại gào thét cầu xin mẹ anh tha thứ.
Mẹ anh mềm lòng, trước sau gì đều tha thứ cho bố anh, nhưng bố anh không hề biết hối cải, thậm chí còn trở nên tàn bạo hơn.
Mãi đến sau này, cả hai cãi nhau một trận rất lớn, mẹ anh không thể chịu nổi nữa nên đã ly hôn.
Một năm sau khi ly hôn, bọn họ gặp được cha dượng Quý Văn Diên.
Quý Văn Diên đối xử với mẹ anh rất tốt, chỉ là lúc đó anh vừa tròn sáu tuổi, đến một nơi ở mới nên chưa thích ứng được.
Đặc biệt là cuộc sống mới này so với trước kia khác một trời một vực.
Tính cách của anh trầm mặc ít nói, vì thế rất khó để có thể hòa nhập được với bọn họ.
Cho đến khi Quý Văn Diên đưa anh đến thăm nhà cũ của Thương gia.
Tại nhà cũ của Thương gia, lần đầu tiên anh gặp Thịnh Chỉ.
Lúc đó, nắng gắt vừa phải, cây cối xanh tươi.
Người lớn trò chuyện trong nhà, Thịnh Chỉ ngồi một mình trên bãi cỏ ở sân trước.
Thịnh Chỉ mới năm tuổi đã xinh đẹp động lòng người.
Cô mặc một chiếc váy hồng, chân không đi giày, để lộ một nửa bắp chân trắng nõn.
Trông giông như một con búp bê.
Nhận thấy sự xuất hiện của anh ấy, Thịnh Chỉ chạy đến với đôi chân trần.
Đôi mắt cô mở to, tò mò đánh giá anh một lượt, sau đó cô vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra và nói:
"Chào anh, em là Thịnh Chỉ, anh tên là gì thế?"
Trình Nghiễn Nam nhớ lại bản thân lúc đó dường như không để ý đến cô.
Anh chỉ ngồi bên cạnh và không nói gì cả.
Nhưng Thịnh Chỉ cũng không tức giận, chỉ là bám lấy anh không buông nói chuyện với anh.
Giọng cô trong trẻo bùi tai, khi nói chuyện thường kéo dài âm cuối.
Tuy giọng có chút nhõng nhẽo, nhưng tính cách ngây ngô hoạt bát, rất được lòng mọi người.
Khi vui thì đôi mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, khi không vui thì ôm chặt lấy anh, miệng ủ rũ khóc.
Càng nói càng khóc to hơn, nước mắt rơi xuống thành từng giọt lớn.
Y hệt như cái túi nhỏ khóc nhè nhõng nhẽo.
Khi còn nhỏ, anh luôn sợ Thịnh Chỉ khóc nhè.
Bởi vì tiểu tổ tông này một khi rơi nước mắt là khóc tới hàng giờ.
Lần nào anh cũng dỗ đến khô miệng nhưng cũng chẳng ích gì.
Thịnh Chỉ hoạt bát lanh lợi như vậy đã từng khiến Trình Nghiễn Nam tưởng là cô sẽ lớn lên ngoan ngoãn.
Cho đến khi Thịnh Chỉ bước vào tuổi dậy thì năm lớp chín, tính cách của cô trở nên cực kỳ ngoan cố và bướng bỉnh.
Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, rất chi là tùy hứng.
Ai khuyên cũng không nghe, từ chối cùng người khác tâm sự, cũng không còn dính người nữa.
Trình Nghiễn Nam đến giờ vẫn không hiểu được điều gì đã khiến cô trở nên nổi loạn như vậy.
May mắn thay, tình hình dần được cải thiện sau khi vào cấp ba.
Thịnh Chỉ đã kết được rất nhiều bạn, cũng yêu thích hội họa nữa.
Một số chuyện sau đó Trình Nghiễn Nam cũng không nhớ rõ nữa.
Anh chỉ biết là đợi đến khi bản thân mình nhận ra đã thích Thịnh Chỉ, thì cái đồ không tim không phổi đó lại vứt anh sang một bên.
Dường như nhớ tới điều gì đó, đôi mắt của Trình Nghiễn Nam nheo lại.
Anh rũ mi xuống, che đi sự cô đơn dưới đôi mắt, đôi môi mím chặt.
Thôi bỏ đi, dù sao Chi Chi vốn là người như vậy.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Trình Nghiễn Nam bước vào trong.
Ngay khi vừa đóng cánh cửa sau lưng lại, trước mặt liền va phải Thịnh Chỉ đi từ bên trong ra.
Ánh mắt của cả hai thoáng va vào nhau trong vài giây, sau đó Thịnh Chỉ sải bước về phía anh ấy.
Thịnh Chỉ đứng chắn trước mặt Trình Nghiễn Nam, cô dẩu môi, giọng điệu ủy khuất nói:
"Trình Nghiễn Nam, anh có thể nói rõ với bà ngoại được không? Em còn trẻ như này, vô duyên vô cớ thế nào lại thành phụ nữ có chồng, cái này thật quá hoang đường mà."
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, đang sắp xếp lại cách diễn đạt, muốn nói rõ vấn đề này với Thịnh Chỉ.
Ai biết rằng Thịnh Chỉ vội vã, tưởng rằng anh đang không vui, tiến lên phía trước một bước.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, Trình Nghiễn Nam vô thức lùi lại một bước.
Bắt gặp ánh mắt làm nũng của Thịnh Chỉ, anh cong khóe môi, thấp giọng dịu dàng nói.
"Chi Chi, anh đã giải thích rồi.".