Thời điểm mới bắt đầu Khương Dục thu được những lễ vật này còn không biết xảy ra chuyện gì, mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng là đại gia hữu hảo vãng lai, tuy rằng hắn tiếp nhận ký ức của A Vũ rồi, thế nhưng khi đó A Vũ còn nhỏ căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
Cho tới sau này Khương Dục lớn lên vốn nên biết được sự tình, hắn liền thường xuyên chuyện chạy vào rừng mà bỏ qua đám giống cái hay đàm luận một số chuyện, phàm cái chính là chuyện thường, rất đáng tiếc chính là Khương Dục không lọt mắt bọn họ, vì lẽ đó xưa nay chưa từng đi chung với bọn họ, liền bỏ mất một cơ hội tốt có thể biết được thường thức.
Lần thứ nhất Khương Dục thu lễ vật là một rổ quả trám, đây là sau khi hắn trị liệu xong cho một thú nhân trẻ tuổi, thú nhân trẻ tuổi kia đỏ mặt đưa tới, Khương Dục cũng không phải thích ăn, nhưng là cha mình đặc biệt yêu thích, vì lẽ đó hắn xoắn xuýt một hồi liền nhận lấy, ngược lại mình xem bệnh cho hắn, thu tiền cũng không quá đáng đi.
Chờ đến ngày thứ hai hắn thấy sắc mặt đen thui của Mục thì hắn mới biết xảy ra chuyện gì, giời ạ, làm sao đưa cho quả trám là tìm ngẫu phối ?! Khương Dục lúc đó vừa quýnh vừa giận, bản thân căn bản không biết a.
"Sau này không cho nhận trái cây của bọn họ, muốn ăn cái gì ta sẽ đi hái cho ngươi" Mục bình tĩnh nói ra, sắc mặt trịnh trọng đáng sợ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Dục.
Khương Dục không biết tại sao bỗng nhiên có chút hoảng hốt, thật không dám nhìn hắn.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tiểu thú nhân tuy rằng âm trầm nhưng còn có chút thẹn thùng chậm rãi trưởng thành bộ dáng hiện tại, không chỉ có dáng dấp thay đổi, hơn nữa còn có lúc cảm giác thấy tràn ngập tính xâm lược, tỷ như hiện tại.
Khương Dục bị ánh mắt hắn nhìn vô cùng khó chịu, ánh mắt mất tự nhiên nhìn loạn khắp nơi, chính là không nhìn hắn.
Mục không có được câu trả lời khí tức ngưng trệ nơi đáy mắt, sau đó bước một bước tiến lên phía trước, trực tiếp đi đến trước mặt hắn, hai tay đỡ lấy mặt hắn, để hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
Khương Dục vốn có chút bối rối, lúc này thân thể cao to của Mục bao phủ lấy mình, dường như địa bàn của bản thân bị hắn xâm chiếm, Khương Dục càng không biết làm sao, khí tức có chút loạn.
"Ngươi, ngươi làm gì?" Khương Dục đỏ mặt, hoảng loạn hỏi.
"Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể đi lấy cho ngươi, không cần nhận lễ vật của bọn họ có được không?" sắc mặt Mục hết sức trịnh trọng, trong giọng nói thậm chí mang theo tia cầu khẩn.
Khương Dục nhìn thấy vẻ mặt cầu khẩn kia bỗng nhiên trong lòng tê rần, bất chợt liền gật đầu.
Mục nhìn thấy phản ứng của Khương Dục, trong nháy mắt hiện lên thần sắc mừng rỡ, trong mắt có loại tình cảm không tên bỗng nhiên sôi trào lên, ánh mắt nhìn Khương Dục nóng cực kỳ.
Cảm thụ ánh mắt muốn đem mình thiêu cháy, mặt Khương Dục cũng không khống chế được mà nóng lên.
"Cái kia, cái kia, tộc y a thúc còn đang chờ ta, ta đi trước." Khương Dục không dám nhìn vào mắt Mục, ném ra một câu như vậy xong sau đó liền chạy trối chết.
Một bên chạy Khương Dục một bên đem hành vi của mình phỉ nhổ một phen, bản thân lúc nào trở nên nhát gan như thế, thế mà lại bị Mục làm cho khiếp sợ.
Từ ngày đó trở đi, Khương Dục ở chung với Mục càng thêm lúng túng.
Khương Dục lúc mới bắt đầu còn nói chuyện như bình thường, đến hiện tại nói năng lộn xộn, hơn nữa thường xuyên sẽ xuất hiện tình hình tim đập ngừng nửa nhịp, hiểu ra lúc trước Mục dùng loại ánh mắt nóng đến cực điểm kia nhìn hắn, Khương Dục cả người đều không tốt. (Em nó thẹn thùng bà con ơi)
Sau một khoảng thời gian kéo dài, Khương Dục bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Giời ạ, hắn thế mà yêu! Hơn nữa là khổ bức yêu một người đàn ông!
Khương Dục nhất thời cảm thấy mình bi kịch.
Khương Dục sau khi bị sét đánh giữa trời quang như thế xong trực tiếp nhốt mình trong nhà ba ngày không đi hái thuốc cùng Mục. Kết quả hắn phát hiện bản thân mỗi ngày trong đầu đều nghĩ đến hình dáng của Mục a! Thân ảnh kia mỗi ngày trước mặt hắn lắc qua lắc lại, trái tim nhỏ không hăng hái kia lại nhảy lên cũng trở nên bồn chồn.
Đặc biệt là mỗi buổi tối Khương Dục đều nằm mơ thấy hắn! Giời ạ, lại là thân thể trần truồng, bắp thịt mạnh mẽ đẹp trai mê người kia, nhìn cổ họng Khương Dục nghẹn bên trong, mà Mục thân thể trần truồng lại nở nụ cười, trực tiếp dính vào.... Khương Dục sau khi tỉnh lại nhìn một mảng ướt át giữa hai chân mà khóc không ra nước mắt, tuyệt vọng tiếp nhận sự thật bản thân thích một người đàn ông.
Khương Dục quyết tâm quyết định theo đuổi Mục, chỉ là khổ não đến cùng là phải làm gì.
Chỉ là chưa kịp chờ Khương Dục nghĩ ra biện pháp gì hắn nhất định phải ra khỏi cửa.
Tộc y a thúc muốn chọn người thừa kế.
Lần này bộ lạc đề nghị tất cả mọi người đều phải tham gia, Khương Dục không thể không tham gia náo nhiệt, huống hồ hắn cũng thật sự thích tộc y a thúc, chuyện của hắn khẳng định đều muốn tham gia.
Nghĩ đến tộc y a thúc muốn từ nhậm, Khương Dục bỗng nhiên có chút thương cảm, chính mình đi tới thế giới thú nhân này đã hơn mười năm, lúc đó tộc y a thúc còn rất trẻ tuổi nay đã có chút nếp nhăn.
Khương Dục lần này cùng Á Kỳ ngồi gần nhau, chỉ là ánh mắt bất chợt tìm kiếm Mục, chờ đến thời điểm tìm thấy, lại phảng phất hơi nóng đến bình thường phải thu hồi lại tầm mắt.
Ân, hắn còn chưa nghĩ ra làm sao để theo đuổi Mục, chờ thời điểm hắn nghĩ kỹ lại đi nói chuyện với hắn, cậu nhất định phải ở trước mặt hắn lưu lại một ấn tượng tốt. (tới lúc đó thì Mục dỗi rồi =_=)
Khương Dục âm thầm nghĩ trong lòng, nhưng không có phát hiện vừa nãy Mục thấy hắn nhìn sang thì mười phần mong đợi, hắn thu lại tầm mắt lại chớp mắt sẵ mặt Mục chợt tối lại, ánh mắt bi thống lại tuyệt vọng.
"Ai, nhiều năm làm tộc y như vậy, ta cũng là thời điểm cố gắng nghỉ ngơi một chút." tộc y như nói đùa chậm rãi mở miệng: "Bọn tiểu bối trong bộ lạc chúng ta đúng là xuất sắc cực kỳ, hai năm trước ta cũng không còn gì có thể đạy bọn họ, năng lực của bọn họ đủ để làm tốt tộc y đời tiếp theo."
"Á An ngươi rốt cuộc cũng được làm tộc y!" một á thú nhân sắc mặt kích động chọc chọc cánh tay Á An: "Sau này cũng không thể vì làm tộc y mà xa lánh chúng ta!"
Sâu trong con mắt của Á An cũng có nét vui mừng, nhưng sắc mặt cực kỳ hờ hững: "Làm sao thế chứ, coi như ta làm tộc y, chúng ta cũng là bằng hữu tốt nhất, ta làm sao có khả năng xa lánh các ngươi."
Nói xong những lời này ánh mắt Á An đột nhiên hung tàn lên.
Hắn nghĩ tới ba người đáng chết kia.
Thích và Á Kỳ lúc đó làm nhục hắn cả đời đều sẽ không quên! Cho tới A Vũ, Á An vừa nghĩ tới hắn liền hận không thể trực tiếp xé nát hắn! Ngươi là một giống cái sao không cố gắng làm một giống cái đi, còn muốn chạy đến chỗ tộc y học tập thảo dược cái gì?!
Hóa ra thời điểm trong bộ lạc hắn mới là người được hoan nghênh nhất trong bộ lạc, các thú nhân theo đuổi hắn nhiều vô số, kết quả từ khi tin tức A Vũ trị liệu cho thú nhân truyền ra, hết thảy các thú nhân theo đuổi hắn đều đang chạy theo đuổi A Vũ! Chuyện này quả thật chính là vô cùng nhục nhã. (Đồ điên)
Có điều, mình lập tức liền sẽ lên làm tộc y, hết thảy tất cả đều sẽ không còn là vấn đề, chỉ cần hắn lên làm tộc y, hết thảy những khuất nhục hắn từng cái đều sẽ trả lại!
Động tĩnh đám Á An bên này, Khương Dục cũng nghe được, âm thầm lườm một cái, đâm đâm Á Kỳ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không quan tâm tộc y đời kế tiêp là ai?"
Con mắt Á Kỳ sáng lấp lánh: "Tộc y a thúc lập tức nói rồi, có điều ta cảm thấy khẳng định là Á An, hắn học tốt nhất" thời điểm nói đến câu sau, trong thanh âm Á Kỳ mang theo tia ủ rũ.
"Ngươi không nghĩ tới sẽ là ngươi sao?" Khương Dục sau khi nghe hắn trả lời liền bĩu môi, tiếp tục hỏi.
"Không, không, làm sao có khả năng!" Á Kỳ liên tục xua tay, sắc mặt đỏ bừng lên: "Ta học kém như vậy, không thể nào là ta, A Vũ ngưi không được đoán mò."
Khương Dục vốn muốn tiếp tục chọc ghẹo trêu đùa hắn, nhưng nhìn dáng vẻ muốn khóc của hắn cùng với ánh mắt muốn giết người từ đằng xa của Thích, Khương Dục vô vị nhún vai một cái: "Thế là xong, vẫn là cẩn thận nghe a thúc tuyên bố đi."
"Tốt" Á Kỳ gật đầu, trên mặt còn mang theo chút ửng đỏ chưa lui xuống, mắt lộ ra sùng bái nhìn tộc y.
"Học sinh theo học ta rất nhiều điều này cũng làm ta rất thỏa mãn, điều này làm cho ta đối với ai nên lấy nên bỏ rất khó, thế nhưng bởi vì chỉ có một người có thể tiếp nhận vị trí này, vì lẽ đó ta chỉ có thể khó khăn định ra ứng cử viên, hi vọng cái khác có thể tiêp tục trợ giup hắn. Tộc y đời tiếp theo là..."
"Á An! Nhanh nghe tộc y muốn tuyên bố!"
Á An nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, đáy mắt tràn đầy chờ mong cùng mừng như điên.
"Á Kỳ!"
Tộc y mỉm cười chỉ vào Á Kỳ trong đám người ngơ ngác hơi giật mình.
Sắc mặt Á An thoáng chốc trắng bệch, trong ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, làm sao có khả năng?!
Chuyện về sau A An không biết gì hết, hắn hồn bay phách lạc đi ra khỏi đoàn người, trong đầu trống rỗng.
Tại sao?!
Dựa vào cái gì Á Kỳ ngu ngốc kia vẫn luôn bị hắn đạp ở dưới chân lại thay thế hắn làm tộc y?!
Vị trí kia rõ ràng là của hắn!!
Trong mắt Á An tràn ngập tâm tình điên cuồng, đều là thứ chết tiệt Á Kỳ cùng A Vũ đoạt đồ của hắn! Nếu như không phải bọn họ, vị trí tộc y cùng các thú nhân vây đỡ đều là thuộc về mình! Bọn họ đều đáng chết! Đều đáng chết!
Nếu như chết rồi, hết thảy tất cả liền đều trở lại trong tay ta!
Vừa lúc đó, Á An chợt nghe một âm thanh xa lạ.
"Vị mỹ nhân nhi mê người này, là thứ gì khó ưa để ngươi lộ ra vẻ mặt thống khổ như thế, ta nhìn đến tâm đều đau."
========================
Chú ý: Chủ nhân âm thanh kia là một tra công đúng chất còn thua cặn bã là cha ruột của Kiều. Chương sau Mục giận dỗi với Khương Dục, chương kế đó chắc sẽ có chút canh thịt, nhấn mạnh CANH THỊT ko phải thịt nhá đến lúc đó đừng réo ta. ╮[╯╰]╭