Khương Dục căn cứ theo tóm tắt trên tường trong thế giới tinh thần của mình, A Kỳ bị Ars hại chết.
Hơn nữa là có ý định mưu sát.
Tại thời điểm bọn hắn mang thai, bọn họ đều có chia đồ dùng cho nhau, mà Ars thường thường sẽ cho A Kỳ một loại trái cây, một loại trái cây mà A Kỳ trước nay chưa từng thấy qua.
Ars nói với hắn, cái này đối với an thai rất có lợi, A Kỳ thiên tính thiện lương cũng không có suy nghĩ nhiều, liền hết sức cao hứng mà ăn, đồng thời cũng cầm đến một chút hoa quả của mình đến trao đổi cùng Ars.
Nhưng trên thực tế, loại trái cây mà Ars cho A Kỳ đối với thân thể cực kỳ có hại. Loại trái cây này được trong bộ lạc hắn phát hiện, đã từng có một giống cái bất ngờ phát hiện loại trái cây này, sau khi ăn qua cảm thấy rất ngon, vì lẽ đó vẫn tiếp tục ăn, giống cái khác tuy rằng nhìn rất muốn ăn, nhưng cuối cùng cũng coi như nhớ lời tộc y căn dặn, không ăn thức ăn mà mình không biết.
Mãi đến một ngày, giống cái kia thất khiếu chảy máu chết, một số giống cái khác hoặc ít hoặc nhiều có ăn qua loại trái cây đó xuất hiện biểu hiện có chút không khỏe.
Từ đó, loại trái cây này trong bộ lạc bọn họ trở thành cấm phẩm.
Mà thời điểm Ars tìm kiếm đồ ăn trong rừng rậm, vừa vặn bất ngờ nhìn thấy vật này.
Liền cầm trái cây này đưa đến trước mặt A Kỳ, để hắn mỗi ngày đều ăn.
Về phần tại sao hắn lại làm như thế, kỳ thực cũng rất dễ lý giải.
Một bộ lạc sẽ thu nhận giúp đỡ giống cái đơn độc, đem hắn quản hạt bảo vệ bên trong bộ lạc, thế nhưng đây là đối với giống cái chưa thành hôn.
Giống cái mang theo hài tử giống như Ars tuy rằng trong bộ lạc nhất định sẽ được chăm sóc, nhưng điều này cũng chỉ giới hạn trước khi hắn sinh con, vật liệu bọn họ phân phối chỉ mang tính chất tượng trưng chăm sóc hắn một chút, một khi hắn sinh hài tử, liền sẽ không được hưởng loại đãi ngộ này nữa.
Dù sao vật tư trong bộ lạc là có hạn.
Ars muốn sống tiếp biện pháp duy nhất là tìm một thú nhân kết thành bầu bạn, để thú nhân phụ trách sinh hoạt của hắn cùng hài tử, nếu không thì bọn họ cũng chỉ có con đường chết.
Khương Dục đối với điểm này không có nghi vấn gì, chỉ là bên trong bộ lạc có nhiều thú nhân như vậy, vì sao hắn không chọn, một mực lấy oán báo ân coi trọng bầu bạn của ân nhân cứu mạng mình, thậm chí còn đem ân nhân cứu mạng mình đưa vào chỗ chết!
Quả thực không bằng cầm thú! (Tới cầm thú còn khinh loại người này)
Không sai, dựa theo trình độ được hoan nghênh của giống cái, coi như là Ars đang mang thai, cũng có rất nhiều thú nhân độc thân theo đuổi hắn.
Chỉ có điều, ở trong bộ lạc này, ngoại trừ tộc trưởng, Bác là thú nhân cường đại nhất!
Bầu bạn của tộc trưởng là tộc y, hắn không có cách nào đối phó, thế nhưng đối phó A Kỳ đơn giản hơn nhiều.
Ars sau khi được cứu không bao lâu thì đưa ra quyết định này, thường thường sẽ vô tình hay cố ý đối với A Kỳ nói nơi ở của mình có chỗ nào xử lý không được, cần thú nhân giúp đỡ, A Kỳ tốt bụng vô cùng kêu bầu bạn mình tới để hắn giúp đỡ bạn tốt của mình.
Hơn nữa, đại đa số tình huống A Kỳ cũng không có mặt, hắn liền trở về nhà để Bác đi hỗ trợ Ars cần trợ giúp việc gì.
Bởi vậy, Bác cùng Ars có khoảng thời gian tiếp xúc rất dài.
Ars nhu nhược lại kiên cường ở trong lòng Bác lưu lại ấn tượng thật tốt, có lúc không thấy sẽ vô cùng nhớ nhung.
Cho tới chính hắn cũng sẽ nói với bầu bạn, lo lắng Ars ở đó cần người hỗ trợ, liền qua xem một chút, chỉ vì muốn nhìn thấy mặt giống cái tốt đẹp kia.
Mãi đến tận một ngày, A Kỳ sau khi sinh hài tử thân thể hư nhược mà chết, Ars tỉ mỉ chu đáo qua chăm sóc Bác, an ủi hắn.
Bác rốt cuộc quyết định, hắn muốn cùng Ars kết thành bầu bạn!
Dù ánh mắt của những người trong bộ lạc khác thường, hắn cũng muốn cùng Ars tướng mạo tư thủ, hắn không thể để cho hài tử Ars sinh ra không có a phụ.
Đại khái là muốn sống chung tới già
Hồi tưởng tới đây, Khương Dục quả thực đối với hai người Bác và Ars hận đến hai hàm răng đều ngứa.
Một vong ân phụ nghĩa, một bản tính bạc tình, đều không phải thứ gì tốt! (Một gia đình toàn thứ cực phẩm)
Phi! Cái gì mà không để cho hài tử Ars sinh ra không có a phụ! Hắn tại sao không suy nghĩ một chút đến đứa con thân sinh mới chào đời liền đối diện a phụ mình cùng một người khác kết thành bầu bạn là việc có bao nhiêu tàn nhẫn! Bầu bạn vừa tạ thế một tháng, Bác liền nôn nóng cùng hung thủ giết người kết thân, Khương Dục coi như chỉ là một người ngoài đứng xem cũng cảm thấy cực kì tức giận.
"A phụ, ngươi về rồi!" một thanh âm hưng phấn đánh gãy suy nghĩ của Khương Dục.
Khương Dục giương mắt lên nhìn, chính là Kiều vừa nãy suýt chút nữa đem ca ca mình tươi sống ghìm chết.
Khương Dục lặng lẽ đi đến bên người Mục, lúc này bọn họ ở phía sau một cái cây đại thụ, vừa vặn góc chết thị giác của Kiều bọn họ.
Xuất phát từ căm ghét gia đình đó, Khương Dục không có chút nào muốn bọn họ phát hiện sự tồn tại của hắn, hoàn toàn không muốn!
Khương Dục sốt sắng thăm dò phía dưới mũi Mục, phát hiện còn có hô hấp nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Tại căn nhà kia, chỉ thấy Kiều vội nhào tới cường tráng Bác, trên mặt là nụ cười tràn trề vui sướng.
Mà Bác cũng là một mặt sủng nịnh đem Kiều ôm vào trong lồng ngực, thân mật vỗ lưng hắn.
"Ngày hôm nay có tiến bộ hay không?" Bác xoa xoa tóc hắn.
"Có! Sức mạnh của ta tăng cường! Hơn nữa ta có thể khống chế tốt thú hình của mình!" con mắt Kiều sáng lên, một mặt mang vẻ cầu biểu dương.
Bác cũng rất là kinh hỉ, mở miệng cười lớn: "Không hổ là con trai của ta! Quả thật không làm ta mất mặt!"
"Thực sự là khá lắm!"
Tiếp theo đó, Bác đem Kiều để dưới đất, đem dã thú sau lưng mình ôm lên: "Vừa vặn ta hôm nay trong rừng rậm săn được ngưu thú, người một nhà chúng ta có thể ăn một bữa tiệc lớn, cũng coi như khen thưởng ngươi sức mạnh tăng trưởng!"
Trên mặt Kiều vui vẻ, nhất thời hoan hô lên.
Hắn rất là kiêu ngạo, a phụ của mình trong bộ lạc là mạnh nhất! Mỗi lần a phụ đều sẽ săn được con mồi phi thường lợi hại, ngoại trừ nhà tộc trưởng thì nhà bọn họ là diện sinh hoạt tốt nhất, mỗi một món ăn đều là dã thú mạnh mẽ, tất cả những thứ này đều là bởi vì bản thân có một a phụ cực kỳ mạnh mẽ.
Bác đối với ánh mắt sùng bái của Kiều rất là hưởng thụ, trực tiếp đem con mồi ném về phía Kiều, để hắn cầm qua cho đã nghiền.
Nhìn một mảnh phụ tử thân cận này, cảnh tượng gia đình hòa thuận, Khương Dục chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng.
Vừa lúc đó, một giọng nói nhu nhược ôn hòa từ bên trong phòng truyền ra: "Ngươi đã về rồi, có bị thương hay không?"
Theo âm thanh truyền ra, một nam nhân gầy yếu đẹp đẽ từ bên trong phòng đi ra, mái tóc dài màu xanh lục cực kì dễ thấy.
"Ars" Bác liền tiến lên đem nam nhân ôm vào trong lồng ngực.
"Lần này săn thú đặc biệt, hơn nữa ta cường tráng như vậy, làm sao bị thương được!"
"Vậy thì tốt!" trên mặt Ars lộ ra nụ cười, sau khi nhìn đến Kiều miễn cưỡng ôm lấy con mồi nụ cười trở nên càng sâu: "Thực sự là rất khổ cực ngươi!"
"Không khổ cực!" Bác sâu sắc ở cần cổ Ars hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khát vọng.
Ars hơi đỏ mặt: "Buổi tối lại khao ngươi."
Còn không chờ Bác trả lời, Ars đột nhiên nghiêm mặt, rưng rưng muốn khóc.
Bác nhất thời sốt sắng: "Làm sao?"
"Mục, con của ta thật sự đáng thương!" Ars đột nhiên rơi lệ, khắp khuôn mặt là bi thương cùng đau lòng "Thân thể Mục vốn yếu, sinh ra tới nay liền chịu khổ như vậy."
"Mục thân thể không tốt, Kiều cũng lo lắng không thôi, hôm nay liền nghĩ ra một biện pháp, chính là để Mục cùng rèn luyện với mình, trường kỳ liên tiếp huấn luyện, thân thể Mục nhất định sẽ chuyển biến tốt!"
Bác gật gật đầu.
"Ai biết, thân thể Mục quá hư nhược rồi, Kiều với hắn đánh hai lần liền nghĩ muốn buông tay, làm sao biết...." Ars muốn nói lại thôi nhìn Bác một chút, qua một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Làm sao biết Mục đột nhiên như bị ma nhập mắt đỏ lên hướng Kiều đánh tới, một bên còn mắng to, Kiều sợ hết hồn theo bản năng sử dụng hình thú của mình, chờ tới lúc phản ứng lại, Mục cũng đã té xỉu."
Sắc mặt Bác cực kỳ khó coi: "Hắn mắng cái gì?"
Ars có chút thương tâm buông xuống mí mắt, yên lặng không nói.
Bác đem Ars ôm vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ lưng hắn an ủi "Không có chuyện gì, ngươi nói."
"Hắn nói, Kiều căn bản không phải đệ đệ hắn, hắn cũng không tiếp nhận ta là cha, hắn nói, thân thể hắn hiện tại đều là chúng ta làm hại...." nói tới chỗ này, Ars đã khóc không thành tiếng.
Bác nhất thời lửa giận ngút trời: "Tên rác rưởi này lại dám đối xử với ngươi như thế! Thực sự là thứ vong ân phụ nghĩa! Không biết phân biệt như vậy, hắn cũng không suy nghĩ một chút các ngươi vì hắn làm không ít chuyện."
Nhớ đến việc bị lăng nhục vì sự tình của A Vũ đã đánh Mục trước mặt nhiều người, sắc mặt Bác càng lúng túng đến cực điểm.
"Nếu tên rác rưởi không biết phân biệt như thế, như vậy ta tình nguyện cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, coi như ta chưa từng có đứa con này!"
Ars sợ hết hồn, lập tức ngăn cản hắn: "Bác, ngươi tuyệt đối đừng kích động! Thân thể Mục yếu như vậy, nếu không có ngươi che chở, hắn nhất định sẽ không có cách nào qua được!"
Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới điều này lửa giận của Bác càng tăng thêm, bản thân tốt xấu là cường giả số một số hai trong bộ lạc, ai biết được A Kỳ lại sinh ra một phế vật như vậy, mặt mũi của mình đều bị hắn làm cho mất hết!
Vốn là bởi vì A Kỳ chết không bao lâu rồi cùng Ars kết thành bầu bạn, trong lòng Bác còn ôm hổ thẹn rất lớn với A Kỳ, thế nhưng hài tử hắn sinh ra là một tên rác rưởi như vậy, Bác trong lòng ngoại trừ phẫn nộ chính là căm ghét, làm gì còn một tia hổ thẹn nào!
"Không cần phải nói, sau này để hắn tự sinh tự diệt đi!" Bác nói xong nổi giận đùng đùng trở về trong nhà, tự nhiên không phát hiện nguyên bản Ars nước mắt như mưa giờ trên mặt mang theo vẻ đắc ý chí mãn cười lạnh.
Xem xong tất cả Khương Dục: "...."
Một giống cái ngụy bạch liên lòng rắn rết cùng một thú nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bạc tình bạc nghĩa, thật đúng là trời sinh một đôi.
Ha ha.
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được Mục làm sao sống nhiều năm trong trạng thái này.
Nhớ đến ngày đó nhìn thấy cảnh tượng Bác đánh hắn, trong lòng Khương Dục có chút khó chịu.
Theo bản năng nhìn về phía Mục đang hôn mê bên chân.
Vừa vặn nhìn thấy đôi mắt ám trầm.
=================
Editor có lời muốn nói: Mẹ kiếp, nguyên một gia đình toàn thứ cực phẩm. Cái thứ ngụy bạch liên nhìn diễn kịch là muốn đập cho một trận rồi.... (giản lược thứ muốn chửi)