"Cẩn thận!" Lương Húc Nhiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu, "Không được, em vẫn nên nghỉ ngơi một lát, cũng không cần về gấp."
Lâm Tiêu Dương nương theo lực đạo của hắn ngồi trở lại trên giường, chịu đựng một trận đau đớn nữa, lúc này mới miễn cưỡng coi như thở hổn hển được, trong lòng không khỏi có chút buồn rầu, cậu cứ cố sức nhịn đau như thế, chung quy cũng không phải cách hay.
Không nói đến việc trì hoãn mọi thứ chẳng hay ho gì, còn thường xuyên hơi một tí đã phải kết thúc kế hoạch.
Cho dù có dùng vật phẩm của , cũng vẫn như hạt cát trong sa mạc, dường như căn bệnh này đã hạn chế lại mọi khả năng của cậu.
Lương Húc Nhiên bắt gặp ánh mắt cậu, nhưng hắn không nói gì, hắn cho rằng cậu vẫn còn khó chịu, không khỏi lại nhíu mày, quyết định thật nhanh nói: "Bây giờ anh sẽ hẹn trước giúp em, sáng mai dẫn em tới bệnh viện."
Lâm Tiêu Dương nhẹ gật đầu, nội tâm vẫn phát sầu.
Thừa dịp vậy một hồi mà đi qua lại đuổi vội vàng chống đỡ mép giường đứng dậy, mặc cho Lương Húc Nhiên vịn đi ra phòng nghỉ.
Bộ phận nhân sự.
Sắc mặt Lộ Danh đã đen đến cực hạn từ lâu, Trương Mục Nguyệt lại càng xị mặt chẳng khác gì màu đất bùn.
Cô ta không ngờ rằng sự việc ngày hôm nay sẽ trực tiếp khiến cô ta mất việc.
Trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, cô máy móc đi đến lối vào bộ phận nhân sự.
Đúng là không ngoài dự tính, mọi người trong văn phòng dường như ngay lập tức hướng về phía cô, trong ánh mắt đều mang chút ý vị xem thường hoặc châm chọc, cô ta bị nhìn đến độ cứng đờ tại chỗ, căn bản không cách nào nhấc chân đi vào.
Trương Mục Nguyệt cắn răng, tự ép mình coi như không thấy ánh mắt của những người chung quanh, dự định vào trong thu dọn đồ đạc, trong phòng làm việc tất cả mọi người bắt gặp cô đi đến cũng lập tức thu lại âm thanh xì xào bàn tán, chỉ là vẫn sẽ còn một hai đạo ánh mắt thỉnh thoảng liếc đến, căn bản không ai ý muốn ra tay giúp đỡ.
Tất cả mọi người đều làm ra bộ dáng việc này không liên quan đến mình, nhìn cô ta thu dọn xong đồ dùng rồi đi ra cửa, lúc này mới lại bắt đầu lại từ đầu tranh luận.
"Xì, cô ả bây giờ đáng đời quá." Một cô gái nói xong còn liếc nhìn Tiêu Nhụy, "May mà trước khi lên nhân viên chính thức đã lộ rõ bản chất, bây giờ thì hay rồi, vào sổ đen của Lương Thị, chẳng biết cô ta còn có thể không thể tồn tại tiếp trong thành phố không."
Sắc mặt Tiêu Nhụy rõ ràng hơi mất tự nhiên, còn chưa kịp lúng túng mở miệng phụ họa, đã nghe được một nữ đồng nghiệp khác bên cạnh nói tiếp: "Trước tiên là tẩy cũng không trắng nổi, có thể tìm được công việc khác hay không...!Cũng chỉ sợ chẳng thể tốt như bây giờ."
- -
Thang máy chậm chạp đi xuống, Lâm Tiêu Dương hoàn toàn phải dựa trên người Lương Húc Nhiên, mượn lực đạo của hắn, bấy giờ mới miễn cưỡng có thể đứng vững.
Vừa thầm nghĩ trận ốm bày đúng là quá tra tấn người, vừa lại không thể không nghĩ đến Lương Húc Nhiên bây giờ đối với cậu kiên nhẫn như vậy, chẳng có thể kiên trì đến bao giờ.
Đối mặt với thái độ lúc lạnh lúc nóng của hắn, Lâm Tiêu Dương mặc dù không thể nói là quen lắm, nhưng chí ít cũng có chuẩn bị tâm lý.
Bản thân người này thì tâm tình thất thường, lúc này hắn có thể quan tâm cậu như mặt trời mọc ở đằng Tây, không trừng một giây sau có thể giống như trước, về lại dáng vẻ độ hảo cảm -%.
Cậu hơi bất đắc dĩ thở dài, được đỡ lên xe.
Vừa mới ngồi an ổn, đã nghe được điện thoại Lương Húc Nhiên lại vang lên.
Lâm Tiêu Dương tưởng đó là hộ công đang ở bệnh viện chăm sóc Mạnh Phàm, vừa muốn mở miệng nói gì đó, đã nghe thấy giọng nói mẹ Lương từ trong điện thoại truyền đến: "Bây giờ con đang ở đâu?"
"Đang chuẩn bị về nhà." Lương Húc Nhiên đáp, "Sao vậy mẹ?"
"Vừa nãy nghe tiểu Vương điện thoại cho mẹ, có nói Tiêu Dương bị ngã cầu thang?" Tiếng mẹ Lương nghe hơi tức giận, cũng mang theo chút lo lắng, "Bây giờ sao rồi, thằng bé không có chuyện gì chứ?".