Lương Húc Nhiên trước tiên giúp cậu kéo cửa xe ra, dìu cậu vào xong, mới lên xe.
Tài xế thấy thế lập tức hiểu rõ, giúp Lương Húc Nhiên cất kỹ thuốc, rồi mở miệng hỏi: "Lương tổng, bây giờ đi đâu?"
"Về nhà."
Lâm Tiêu Dương nhìn đồng hồ, mới qua ba giờ.
Nếu biết trước bản thân chỉ cần dùng một nửa thời gian.
Không nhịn được chọc chọc , "Ra đây, bàn chuyện này phát."
[ Đâu đâu cũng sẵn sàng.
] rất nhanh lên tiếng, [ Kí chủ làm sao vậy? ]
"Vật phẩm này có hoàn trả trước thời hạn được không?" Lâm Tiêu Dương có chút buồn bực.
hình như giật mình vô cùng, [ Ngài đang nói cái gì vậy kí chủ!! Vật phẩm dùng rồi thì làm sao trả lại được, mua cũng mua tới tay rồi, ngài lại còn muốn hoàn tiền...!Thần thiếp phải làm sao đây nha ~~]
"Vậy quên đi." Lâm Tiêu Dương thở dài tựa lưng về rồi nhắm mắt dưỡng thần, "Mày câm miệng được rồi."
: Hu hu hu?
Vốn nghĩ có thể nghỉ ngơi một lúc, bất đắc dĩ mấy ngày gần đây phải sử dụng dồn dập vật phẩm giảm đâu, đến mức bây giờ căn bản không cách nào thích ứng được với những đau đớn kịch liệt trên thân thể như vậy.
Lương Húc Nhiên cau mày nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, đè nén trong cổ họng tiếng thở dốc.
Không khỏi lại âm thầm căng thẳng.
Đoạn đường mặc dù bằng phẳng, nhưng cũng tránh không được vừa đi vừa dừng.
Lâm Tiêu Dương chỉ cảm thấy cảm giác ngồi trên xe vô cùng khó chịu, bàn tay đang đè trên bụng lại càng chặt hơn, giữa hàm răng rỉ ra một những tiếng rên rỉ vô cùng kiềm chế.
Không đợi cậy cắn răng cố chịu cho qua trận đau đớn này, chỉ cảm thấy được thân thể như bị một ai đó ôm qua.
Cậu vô thức mở to mắt, thì thấy Lương Húc Nhiên không nói một lời nhích lại gần bên cạnh cậu, hắn cố ý dùng chút lực kéo Lâm Tiêu Dương tựa vào vai mình.
Cơ thể Lâm Tiêu Dương lập tức cứng đờ, thời gian gần đây cậu và Lương Húc Nhiên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, Lương Húc Nhiên cũng dần dần không tỏ ra căm hận và khinh thường như trước.
Chỉ là cử chỉ thân mật này...!Là điều mà cậu tuyệt đối không ngờ rằng Lương Húc Nhiên lại có thể làm ra với cậu.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói Lương Húc Nhiên từ phía trên đỉnh đầu vang lên, "Em nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Tiêu Dương nghe vậy thì rút lại lời muốn nói, cảm giác thiêu đốt trong dạ dày lặp đi lặp lại cũng khiến cậu thực sự chẳng còn sức mở miệng nói gì.
Không gian xung quanh mang theo chút tạp âm cũng dần theo đó mà yên tĩnh hẳn.
Lương Húc Nhiên nghe tiếng thở dần đều của cậu, tâm tình trong ánh mắt hắn trở nên phức tạp, dường như rất nhiều cảm xúc đan xen với nhau, cuối cùng hắn cũng chỉ đưa tay day trán, không nói nữa.
Khung xương của thanh niên này vốn cũng không lớn, bây giờ lại càng có vẻ gầy gò không chịu nổi, làn da trắng bệnh bệnh trạng lộ rõ mạnh máu xanh tím, phảng phất như búp bê sử vừa chạm vào là vỡ.
Bàn tay vốn đang gắt gao đè nén nơi dạ dày khó được có chút thả lỏng, mềm mại thả xuôi bên người.
Hàng mi dài run rẩy theo hơi thở, ngay cả sắc cũng không còn, tái nhợt đến đáng thương.
Lương Húc Nhiên đương dùng tay day trán đột nhiên dừng lại, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Lâm Tiêu Dương xuất hiện ở trước mặt hắn như lúc này.
Ngày xưa, thái độ của hắn đối với Lâm Tiêu Dương gần như mọi người đều biết, cũng coi thường việc Lâm Tiêu Dương cưỡng ép hắn đính hôn đến cực điểm.
Có thể để cho người vô cùng suy yếu này dựa vào, dường như thời điểm máu tươi chiếm cứ toàn bộ tầm mắt hắn, trong lòng hắn vẫn không khỏi bắt đầu khủng hoảng.
Thậm chí thì ngay cả chính hắn, cũng không biết sự khủng hoảng này rốt cục là từ đâu mà đến..