Máu tươi theo khóe miệng tràn ra, rồi rơi xuống.
Trong mắt Lương Húc Nhiên càng kinh hoảng vô cùng, hắn luống cuống lấy khăn tay lau sạch vết máu ngoài miệng cho cậu, một tay đỡ gáy cậu.
Hắn nhìn dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của người này, muốn kéo lấy cánh tay đang căng chặt của cậu, nhưng lại chẳng thể di chuyển.
Tất cả ý thức của Lâm Tiêu Dương đều như bị trận đau đớn này nuốt sống, bốn phía gần như trống rỗng; cậu không nhìn thấy, cũng chẳng nghe nổi thứ gì.
Thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận được chính là đau đớn như khoan đục trong dạ dày, dường như muốn xé rách thể xác đang sống sờ sờ của cậu một cách khổ sở nhất.
Cậu muốn chết cũng không chết nổi, ngay lúc này âm thanh của lại truyền đến.
[ Kí chủ yên tâm, trong vòng nửa khắc tới ngài vẫn sẽ không ngất xỉu.
] Lời nói bây giờ lại có vẻ lạnh lùng quá, [ Tiếp tục nhiệm vụ.
]
Lâm Tiêu Dương không còn sức để nghĩ đến gì khác, lại càng không hơi đâu đi phun tào .
Trong mơ hồ cuối cùng có thể cảm giác được một chút, cũng chỉ là hơi hơi biết được có ai đó muốn gỡ cánh tay của mình ra, cậu vừa vô thức kháng cự, thì đã bị bàn tay kia nắm thật chặt.
"Tiêu Dương?"
Không biết đã qua bao lâu, chờ đến khi cậu cuối cùng cũng khôi phục được một chút tỉnh táo, lúc này cậu mới nghe thấy Lương Húc Nhiên lo lắng gọi tên cậu.
Lâm Tiêu Dương chật vật quay đầu, lại vì đau đớn mà hít mạnh.
Dường như bây giờ dù chỉ cử động một chút cũng đều có thể ảnh hưởng đến dạ dày của cậu.
Lương Húc Nhiên thấy thế lại không dám chạm vào cậu, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, "Em thế nào rồi..."
"Em...! Vốn đã không để ăn vô bất kì thứ thuốc nào." Lâm Tiêu Dương hít vào hơi thở trong lồng ngực, "Em cũng từng thử qua rất nhiều phương pháp điều trị, đều vô ích."
"..." Lương Húc Nhiên nhíu mày, hình như còn muốn nói gì nữa, cuối cùng lại nghẹn ứ nơi yết hầu, một câu cũng không thể nói ra, hắn chỉ có thể giữ nguyên tư thế ngồi bên giường mà không dám động.
Hắn sợ chỉ cần bản thân khẽ di truyển, sẽ lại khiến Lâm Tiêu Dương trong lồng ngực đau đến chết đi sống lại.
Đợi đến cuối cùng không thể trì hoãn được nữa, Lâm Tiêu Dương lúc này mới hơi khẽ giật giật thân thể, ý muốn Lương Húc Nhiên có thể buông cậu ra.
"Không sao, chịu đựng qua được là ổn." Vừa mới trải qua một phen chật vật như vậy, cả người Lâm Tiêu Dương gần như toàn mồ hôi lạnh, cậu co rúm lại ngã lệch sang một bên, mở to miệng thở dốc.
Lương Húc Nhiên thấy bộ dáng cậu như vậy, cũng chỉ có thể lại cẩn thận đỡ cậu nằm về gối dựa.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Điện thoại Lương Húc Nhiên điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo tin nhắn, phá vỡ sự yên lặng này.
Hắn mở điện thoại xem một chút, đứng lên nói: "Anh phải qua thư phòng tìm tài liệu, sẽ trở lại nhanh thôi."
Lâm Tiêu Dương vốn định đáp ứng, nhưng cậu bỗng nhớ ra Lương Húc Nhiên nói muốn vào thư phòng.
Thư phòng...!Phiếu xét nghiệm của cậu, chẳng phải còn đang kẹp trong giá sách trong thư phòng phải không?!
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu Dương lập tức giật mình, vô thức muốn ngăn cản hắn, cậu ngồi bật dậy, dạ dày lại bị lôi kéo đau xót.
"Ách a -- "
Cuối cùng cậu cũng không kiềm chế nổi mà kêu đau thành tiếng, thân thể không thể tự chủ được ngã lệch sang một bên, Lương Húc Nhiên nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng xoay người lại, nhanh chóng bước đến.
"Lại bắt đầu đau?" Hắn một lần nữa cầm lấy bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh của Lâm Tiêu Dương, vẻ bối rối trên mặt lộ rõ, "Em...!Để anh tìm một bác sĩ tư nhân đến, em cố nhịn một chút."
Lâm Tiêu Dương vội lắc lắc đầu, dồn dập thở hổn hển, gần như dùng hết toàn lực níu kéo muốn dành lấy điện thoại di động trên tay hắn, "Không cần..."
"Trước đó cũng đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, lại đi tìm bác sĩ...!Quá nửa cũng vô ích thôi,.".