”Trịnh lão gia, hôm nay Ngô thiếu lại đột nhiên phát bệnh, cậu ta đập mạnh đầu vào tường,...” Quản gia căng thẳng gọi điện cho Trịnh lão
“Vâng, cậu Đình Luân đã đến giúp Ngô thiếu băng bó vết thương, không nghiêm trọng lắm nhưng cẩn phải trông coi chăm sóc cẩn thận ạ...”
“Vâng, thành thật xin lỗi lão gia. Lẽ ra tôi nên ở lại trông coi cậu ấy giúp tiểu thư...”
“Cảm ơn lão gia, tôi biết rồi ạ” Bác quản gia thở phào nhẹ nhõm sau khi đặt điện thoại xuống, ông chỉ sợ lần này làm kinh động đến Trịnh lão. Ông làm ở đây đã vài chục năm, Chính Phong đến đây hơn nhiều năm nhưng quả thật đã lâu không phát bệnh, lần này tái phát còn có vẻ nặng hơn.
_________________
Sau khi Chính Phong nhắm mắt ngủ Tề Vy mới cảm thấy an tâm mà vào phòng tắm, ấn mật khẩu bí ẩn vào hộp nhỏ trên tường phía sau bức tranh trừu tượng, mật khẩu chỉ có vài người hầu thân tín cùng người trong Trịnh gia biết, lập tức các phía của hồ nước được các bức tường đệm lớn bao lấy. Sở dĩ như vậy cũng là ý đồ của Trịnh lão sợ anh ta lợi dụng hồ nước mà tự sát. Ban đầu cô cho rằng ý nghĩ này thật kệch cỡm phi lí nhưng qua hôm nay cô rốt cuộc cũng hiểu tấm lòng của Trịnh lão.
“Cuối cùng là vì điều gì mà không thể kiểm soát bản thân thế này?...” Cô bật ra câu hỏi bất đắc dĩ
________________
“Anh à dù bên Pháp có là ban ngày nắng đẹp đi chăng nữa thì em trai của anh vẫn đang ngủ đấy” Giọng Vũ Quân ngái ngủ, nửa đêm đột nhiên lại nghe điện thoại của Vũ Minh từ Pháp gọi về khiến anh ngoại trừ bắt máy không thể làm gì khác
“Em thật là, Chính Phong đập đầu vào tường mà em còn bình thản ngủ được nữa”
“Cậu ta đập đầu thì liên quan gì đến em? Em có đập đâu chứ”
“Quân Quân à, bây giờ Trịnh lão đang ở Canada, anh cũng không có ở nhà, chỉ còn mình Tề Vy thôi, em bình thản như vậy có phải có phần quá đáng không?”
“Có mình Tề Vy thì sao chứ? Càng tốt thôi, hai đứa có thêm cơ hội gần nhau thể hiện tình cảm” Vũ Quân cười nhẹ đầy ngụ ý
“Em...”
“Vậy đi nha, em đi ngủ tiếp, đừng lo lắng vì anh cũng không làm được gì đâu, chuyện của bọn họ tốt nhất để họ tự liệu lấy” Vũ Quân không đợi Vũ Minh nói hết đã tắt máy.
“Ngô thái tử... Anh điên thế này là vừa...” Vũ Quân cười ám muội.
_____________
Sáng hôm sau khi xuống nhà xem chuẩn bị thức ăn, Tề Vy đã bị Vũ Quân doạ cho xanh mặt, anh ta cao cao tại thượng không nói gì ngồi chễm chệ trên ghế sô pha lớn trong phòng khách. Khí trời se lạnh anh ta mặt một chiếc áo len tay dài màu xám cùng quần bò màu đen được xoắn cao trên mắt cá, đôi giầy da cổ thấp đế đỏ giá trên trời đang lắc lư trên đôi chân bắt chéo đặt lên gối nệm gác chân. Con người này luôn là như thế biến hoá khôn lường, hôm trước âu phục chỉnh tề đi song song cùng Vũ Minh, hôm nay đã tuỳ tiện chưng bộ dáng nhàm chán ra.
“Anh là bị đổi tính hay sao mà giờ sáng đã đến đây?” Cô một chút khách khí cũng chả có nhìn thẳng vào mắt Vũ Quân hỏi
“Oáp!!!!” Anh ta lười biếng đảo mắt nhìn cô rồi ngáp dài một cái
“Tính tình anh thì lúc nào chẳng quay như chong chóng, nhưng hôm nay chưa kịp đổi tính đã nghe thấy tin Ngô thái tử gặp chuyện, đành dừng sớm cuộc hẹn với Chu Công mà đến đây xem sao”
“Nhưng là ai báo tin cho anh?” Cô nghi hoặc
“Trịnh nhị thiếu”
“Vũ Minh? Vậy ai báo cho anh ấy?”
“Trịnh lão” Vũ Quân rất kiên nhẫn mà trả lời cô, mắt vẫn như mở như không
“.... Trịnh lão nhanh vậy mà biết rồi sao?” Cô tự hỏi lòng có chút lo lắng
“Ừm...”bg-ssp-{height:px}
“Chính Phong thế nào rồi?” Thấy vẻ lo lắng của cô anh ta muốn đổi chủ đề nhằm giúp cô bớt căng thẳng
“Không quá nghiêm trọng, vẫn đang ngủ”
“Ờm” Quân vương vai mặc kệ cô đi thẳng lên phòng
“Anh đi đâu? Đừng làm anh ấy tỉnh giấc”
Vũ Quân vẫn khoang thai bỏ qua lời cô mà bước tiếp. Cô chạy theo sau anh ta nhưng vừa lên đến thì “cạch” một tiếng cửa phòng bị khoá lại.
“Cái...” Tay cô nắm chặt đưa lên không trung rồi nghiến răng hạ xuống. Tên “ác thần” tự tung tự tác đến thế này là cùng.
_______________
“Lần này cậu chơi lớn thật” Vũ Quân nhìn Chính Phong đang ngồi trên sô pha lớn gần cửa ra ban công.
Chính Phong chậm rãi quay đầu nhìn anh. Ánh mắt sắc bén nhìn vào phía cánh cửa biết chắc Vũ Quân đã khoá lại mới đứng lên như một người chẳng những không bị thương mà còn rất mạnh khoẻ.
“Cứ ngỡ cậu thật tình không thèm đến gặp tôi...” Chính Phong nhảy nhảy vài cái như làm nóng cơ thể rồi nằm thẳng xuống sàn lót thảm lông trắng bắt đầu gập bụng, động tác dứt khoát, mạnh mẽ, nhẹ nhàng như việc uống nước mỗi ngày.
“Ngô thái tử xảy ra chuyện tôi làm sao dám ngó lơ?” Vũ Quân cười châm biếm tinh nghịch “nhảy” tọt vào bồn tắm để cằm lên hai cánh tay đang gấp trên thành bồn tắm.
“Tam thiếu thật biết quan tâm người khác” Chính Phong cười vẫn đều đặn gập bụng
“Mà rốt cuộc vì sao đang yên lành lại đập đầu vào tường ? Việc này cậu chưa từng bàn qua với tôi”
“Là em họ yêu quý của cậu định bỏ tôi ở nhà mà đi hẹn hò”
“Tôi đang hỏi cậu nghiêm túc đấy”
“Tôi cũng là đang trả lời nghiêm túc đấy thôi”
“Chính Phong tôi biết cậu không phải ngày một ngày hai, cậu chính là cẩn thận quá mức, làm việc gì cũng đều suy xét, tính toán từng chút. Nhưng lần này quả thật quá manh động, nếu không phải Tề Vy thông minh thì đêm qua nó đã đưa cậu đến bệnh viện chẳng phải tình thế sẽ nguy hiểm cho cậu hay sao?” Vũ Quân gây gắt
“Vì tôi biết cô ta thông minh nên mới dám chơi lớn” Nhắc lại Chính Phong khẽ nhíu mày, rõ ràng chỉ đập một cái vì sao lại đổ nhiều máu đến vậy? Chẳng lẽ đầu anh ta bắt đầu mềm đi
“Đau sao? Có thật là không sao chứ? Cậu tốt nhất đừng nên vận động nhiều nữa, thân hình cũng đâu phải là xấu” Vũ Quân quan sát nét mặt Chính Phong, tên này dù thế nào vẫn muốn bản thân ưa nhìn mặc kệ mọi thứ. Cũng chính vì điều này khiến Trịnh lão không dưới mười lần nghi ngờ vì sao một người có bệnh chỉ toàn bị nhốt trong phòng mà cơ thể vẫn còn săn chắc, thậm chí cơ bụng rất rõ ràng lòi lõm hoàn hảo.
“Cậu cũng biết tôi bị nhốt ở đây tập luyện thể thao là việc xa xỉ thế nào, mọi lúc đều phải quan sát, cẩn trọng.” Quả thật là vậy, trước đây khi camera trong phòng chưa bị tháo bỏ anh ta đều phải lợi dụng lúc vào phòng tắm mà vận động. Khi Tề Vy về ở cùng thì lại phải tranh thủ lúc cô vắng mặt.
“Haizz, nhưng... Cậu có phải là để ý đến Tề Vy?” Vũ Quân nghe lời giải thích của Chính Phong thì không khỏi nghi ngờ, anh ta mạo hiểm thân thể cũng như những thứ khác chỉ vì không muốn cô em họ này rời đi?
“Cậu đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Cô ta đối với tôi đơn giản là một quân cờ để lợi dụng không hơn không kém, sỡ dĩ làm vậy cũng vì muốn Trịnh lão nhân cơ hội này tức giận bắt cô ta chăm sóc tôi kĩ hơn mới có cớ cho việc hồi phục hoàn toàn” Anh ta sau khi nghe Vũ Quân hỏi thì dừng ngay động tác, ngồi thẳng đối mặt với nhau ánh mắt tự nhiên không chút gượng ép
“Vậy thì được, mong cậu không làm hỏng việc lớn nhưng những lời này dù sao đi nữa cũng đừng để con bé nghe thấy, tính cách cao ngạo đó có thể gây ra một cơn bão lớn mà người gặp bất lợi chỉ có chúng ta thôi” Vũ Quân nhắc nhở, dù sao đây nữa Tề Vy cũng là em họ của anh ta, anh đối với cô chỉ có tình thân sâu sắc chứ không hề ghét bỏ.
“Tôi biết rồi, nhất định sẽ khong tổn hại đến em họ đáng yêu của cậu” Chính Phong nhếch môi cười. Băng trắng trên đầu lúc này cứ như vật trang trí hoàn toàn bất khả xâm phạm đến sự mạnh mẽ của anh
_____________
ý nói đi ngủ