Trong phòng trang điểm ồn ào một hồi rốt cuộc kinh động đến Quách Duy, anh ta đẩy mạnh cửa vào trong, người trong căn phòng liền hồi hộp quay sang nhìn anh. Alex cũng lo sợ không thôi, anh ta tự cho mình là cao nhân lại mắc phải sai lầm nghiêm trọng thiếu tính chuyên nghiệp thật sự mất mặt.
“Mấy người cớ gì lại ẫm ĩ ở đây?” Miệng vẫn nhai kẹo cao su dáng vẻ Quách Duy phải gọi là “ngầu“. Ai nấy đều cứng miệng, lúng ta lúng túng.
“Quách Duy, anh đến thật đúng lúc. Em đang muốn cảm ơn anh tốt bụng đem cho em thỏi son cực phẩm! Xem này, có hợp với mặt em không?” Vy lả lướt tươi cười bước ra từ khu vực pha trà trong phòng trang điểm, tay cố tình cầm cây son đã được vặn lên gần một nửa như vừa dùng xong mà thành, môi cô mang một màu nhàn nhạt, mềm mịn dán chặt đôi môi, mỗi cử động trên môi đều khiến chất son thêm bắt mắt, đẹp đến động tâm. Giọng cô thật ngọt ngào dụ hoặc lòng người. Không chỉ Quách Duy cùng những nhân viên có mặt, ngay cả cô cũng thấy ớn lạnh với điệu bộ của mình.
Lúc này Alex cùng những người khác mới ngớ ra, cô dằn thỏi son từ tay Alex một mạch bước vào trong thì ra dùng sức nóng của thiết bị pha trà hàn liền lại cây son, do nó bị gẫy khá sâu nên chỉ cần không vặn lên hết cỡ sẽ chẳng thấy được vết nối liền.
“Đi vào phòng pha trà để đánh son sao?” Anh ta có chút nghi hoặc vì trước khi bước vào có nghe loáng thoáng về việc son phấn bị hỏng. Đưa tay muốn đoạt lấy thỏi son...
“Ây da, em muốn thử xem khi mình uống nước nó có bị trôi đi không thôi. Quách Duy anh thật biết chọn, thỏi son này rất bền, không phai tí nào!” Cô liền xoay người đem nó cẩn thận đóng nắp lại, nháy mắt đưa lại cho Alex.
“Đấy đấy tôi đã nói với cô rồi, quản lí Quách Duy nhất định không lựa chọn sai. Cô cứ một mực cãi với tôi” Anh ta liền cùng cô khoa trương đóng kịch
“Vậy đừng ồn ào nữa mau tập trung phút sau bắt đầu quay hình” Quách Duy khẽ híp mắt thâm sâu lườm họ một cái rồi đi ra.
Cả phòng liền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát kiếp nạn
“Vy, chị cũng thật nhanh nha. Biểu diễn chút khả năng diễn xuất đã khiến quản lí không nói được gì nữa” Ái Linh tiến lên vỗ tay phấn khích nói.
“Tất nhiên, chẳng lẽ để anh ta mắng mọi người một trận sao?” Cô có chút kiêu hãnh. Thời gian này cô thật sự chỉ muốn đem những việc phiền phức tránh khỏi.
Alex cảm kích nói vài câu với cô, dù anh ta không nói rõ cô cũng nhận ra người này là có lòng. Alex bản chất rất tốt, hiểu lí lẽ chỉ là công việc của anh ta nếu muốn nổi bật hơn người khác phải có tính cách khác thường một chút vì đôi khi chỉ tài năng thôi cũng chưa đủ với thế giới khắt nghiệt này.
_____________
Theo kì hạng Đình Luân đến Trịnh gia, so với những lần trước anh ta đến sớm hơn. Nhưng mỗi lần đều duy nhất một mục đích đem chuyện cần thiết nói lại cho Chính Phong.
“Vũ Quân bảo tôi đem thứ này đưa cho cậu” Trong phòng hiên nhiên chỉ có hai người, Đình Luân lấy cớ tiện lợi cho việc chữa trị mà đuổi hết người hầu cùng vệ sĩ đi cách xa căn phòng.
Chính Phong thong thả đón lấy một bao thư, không giống với loại dùng để đựng tài liệu, quan sát bề ngoài đáy mắt anh xẹt ngang tia ngạc nhiên vì người gửi đề là Trữ Đình Đình. Thừ người hồi lâu, anh không đem phong thư mở ra mà chỉ dùng ngón tay vân vê nó.
“Xoạt!” Cuối cùng Phong cũng đem phong thử mở ra, bên trong có hai tờ giấy một lớn một nhỏ, đọc nội dung tên tờ giấy lớn, càng đọc khoé môi anh càng nhếch cao hơn, ý cười lan tràn. Đình Luân quan sát khẽ nhíu mày không biết người viết thư là ai. Chính Phong nghiền ngẫm xong tờ giấy nhỏ kia cũng từ tốn đem cả hai bỏ lại vào bao, từ ghế đứng lên đặt vào một ngăn tủ đem khoá lại cẩn thận.
“Thư ai gửi mà trông cậu vui vậy?”
“Một người bạn cũ, cũng đã khá lâu không gặp” Chính Phong cười cười
“Con gái sao?” Luân dễ gì buông tha cho anhbg-ssp-{height:px}
“Ừm” Phong cũng thuận theo gật đầu
“E hèm! Ngô thiếu gia dù sao tôi cũng nên nhắc nhở cậu đây là Trịnh gia” Đình Luân làm bộ đưa dáng vẻ nghiêm trọng, ngồi ngay ngắn kiểu người tri thức, gọng kính trên sóng mũi anh ta ngay phía góc cạnh loé lên chút tia sáng do viên kim cương nhỏ được đính ngay đó. Bề ngoài khó thấy được nhưng chỉ cần chút ánh sáng tác động đúng vị trí nó sẽ chói lên ý nhị.
“Tôi biết, đây còn là nhà vợ tôi” Phong cười ngả người thả mình ngồi xuống ghế lớn. Nhắm hờ mắt như đang cân nhắc điều gì đó rất kĩ. Gió mát thổi nhè nhẹ như cái ngày của mười bốn năm trước. Hôm đó mang chút kinh hoàng nhưng lại dẫn anh sang một chương hoàn toàn mới, cũng là những năm tháng bình yên nhất. Trữ Đình Đình, con bé ngốc lâu như vậy cũng xuất hiện!
“Cậu có điều gì cần tôi làm không?” Luân khẽ hỏi
“Có! Nhắn lại với Vũ Quân trước mắt tuyệt đối đừng động vào Trữ Cố Thâm” Ngô Chính Phong nhìn anh ta từ tốn nói
“Tôi rõ rồi”
______________
Vy mặc một bộ váy trắng tà dài bay bồng bềnh trong gió, tóc xoã ra uốn xoăn nhẹ. Gương mặt kiều diễm sáng ngời, lúc này cô để chân trần đứng trên một vách đá khá cao, bên dưới có chuẩn bị sẵn lưới bảo hộ phòng trừ trường hợp bất trắc. Cô như một nữ thần thanh cao thoát tục, gương mặt không nở một nụ cười lại có sức quyến rũ tuyệt đối, bờ vai trắng lấp lánh dưới nắng nhạt. Váy xẻ cao nên mỗi bước đi đều lấp ló đôi chân dài mê người. Nhân viên quay phim, thợ chụp hình cố gắng hết mức tập trung lấy từng góc trên người cô. Cả trường chăm chú quan sát, ngây người không nói được lời nào, ai cũng đều im thin thít mang theo cảm nghĩ riêng.
“Forever Love You!” Tề Vy dùng tay vuốt nhẹ tà váy bung lên, uyển chuyển xoay người, ngoảnh đầu nói một câu, đó là khẩu hiệu cũng là tên chưa viết tắt của thương hiệu công ty “FLY”, rồi nháy mắt, khoé môi cong nhẹ chất son đặc biệt liền phát huy tác dụng ánh lên như một dãi thiên hà trên môi.
Đạo diễn sững người hồi lâu mới ra lệnh “Cắt!” Một tiếng đứng lên vỗ tay, nhân viên xung quanh cũng liền tung hô một hồi.
“Quá tuyệt vời!” Đạo diễn lên tiếng. Ban đầu ông không có ấn tượng tốt với cô vì những đời đồn đại lan tràn. Ngờ đâu cô nàng ông nghĩ chỉ thành công nhờ sắc đẹp cùng đàn ông này lại có mị lực lớn như thế. Dự định đây là cảnh quay thử không thể đoán được cô lại hoàn thành xuất sắc không chút sai xót.
Vy cúi nhẹ đầu chào mọi người. Ái Linh liền bước lên giúp cô nâng tà váy hỗ trợ Vy xuống khỏi vách đá.
“Đạo diễn Lưu, tôi muốn xem lại” Vy đến bên cạnh ông ta
“Được được!” Ông ta vui vẻ mở lại đoạn phim cho cô xem. Cả Vy cũng tự thấy mãn nguyện với biểu hiện của mình.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần quay lại đâu nhỉ?” Cô cười tươi rói, mặc dù là hỏi ý nhưng rõ ràng nói cho ông ta biết cô không muốn làm lại nữa
“Tất nhiên không, biểu hiện tốt thế này quả thật không còn gì hơn nữa” Lưu đạo diễn cười, gật gù tán thưởng
“Á!!!!” Tiếng thét thất thanh vang lên. Vy cùng đạo diễn không hẹn mà nhìn về hướng vách đá. Là Ái Linh, cô bé đang muốn thu dọn một chút lại sơ xuất mà trượt ngã, tuy có lưới bảo hộ phía dưới nhưng không ai nói trước được điều gì, vách đá này rất cao, bên dưới là rừng cây lớn đan xen đá cuội. Rơi xuống chỉ sợ nửa cái mạng cũng khó giữ.
Ái Linh chao đảo, mọi người lại đứng cách xa cô, chỉ nghĩ được hai mươi mốt năm làm người kết thúc rồi. Nhắm mắt phó mặc cho số phận, cơ thể ngửa hết mức ra phía sau, chân cơ hồ rời khỏi mặt đất, cánh tay buông thỏng lại cảm nhận được nắm chặt bởi một lực rất lớn, rắn chắc từ cổ tay truyền thẳng lên trước ngực, được bao bọc lại vừa an toàn vừa ấm áp. Hít thở không thông, mùi hương này vừa quen vừa lạ, ngẩng mặt muốn xác định là ai thì... Cô ngất xỉu!