Tiểu tử Tề Uy biến mất dạng mấy ngày nay đi chơi rốt cuộc cũng ló mặt về, ngủ chưa đầy ba giờ đã thức dậy, uể oải hết chỗ nói.
“Uy, lại đây ăn sáng!” Trịnh lão hô lên một tiếng
“Dạ”
“Mấy hôm nay đi chơi sao rồi?” Tề Vy nhìn cậu ta khẽ hỏi
“À, chị biết Trạch Vũ đúng không? Vị thiếu gia thích ca hát ấy”
“Ừm cậu ta là con trai út của Văn gia” Vy gật gù dù hơi bất ngờ vì sao em trai mình lại biết cậu ta, Trạch Vũ là em trai của Trạch Nhu, chỉ nhỏ hơn cô ấy một tuổi thôi. Lại có tài năng bẩm sinh, nhiều năm trước đã nghe danh Trạch Vũ trên mạng nhờ vào một đoạn video cậu ta ngẫu hứng hát trong lớp học, nhưng đến năm nay cậu ta mới thực sự đứng trên sân khấu của riêng mình mà hát.
“Khác với một số lời đồn, cậu ta không phải là kẻ ngông cuồng ngược lại rất biết lí lẽ” Tề Uy cao hứng ánh mắt đầy cảm thán
“Sao thế? Em đã gặp cậu ta?”
“Đúng hơn là kì này em đi chơi cùng cậu ta. Hôm đó em ra đảo lướt sóng suýt nữa bị dìm chết, cũng may du thuyền của Trạch Vũ cũng đang dạo biển, Vũ không kiên dè nhảy xuống nước đem em lên! Cậu ta mới tuổi thôi mà cực kì cao lớn, so với trong hình còn nam tính hơn”
“Trùng hợp vậy sao? Hèn gì điện thoại hỏi em toàn lấp lửng che giấu thì ra ham chơi gặp nạn” Vy bất ngờ cũng không quên trách mắng Tề Uy vài câu
“Em biết lỗi mà, sẽ cẩn thận hơn. Với lại chị yên tâm bây giờ em cùng Trạch Vũ chơi với nhau rất thân, cậu ta còn nói sẽ đảm bảo tính mạng cho em” Tề Uy cười tít cả mắt, nhiều năm không về đây vậy mà vẫn kết giao được bạn tốt khiến cậu ta hứng trí vô cùng.
“Giờ ăn mà các con cứ lo nói chuyện ồn ào vậy à? Không ra gì cả!” Đập bàn một cái rõ lớn, Trịnh lão bỏ đi khỏi phòng ăn.
Tề Uy đần mặt không biết chuyện gì đang xảy ra đến tội. Tề Vy tội nghiệp em mình từ tốn đem chuyện hôm qua trước khi cậu ta về nhà kể lại, càng kể sâu vào câu chuyện thì miệng cậu ta càng há to, thản thốt kêu vài tiếng. Tề Uy xém chết mà người cứu hắn lại sắp trở thành thông gia với hắn. Là ý trời trêu người à? Singapore này có nhỏ cũng đâu đến mức xoay lưng liền gặp người quen như thế
“Khi nào cậu về lại Anh?” Chính Phong không nỡ để cậu ta nửa tỉnh nửa mơ nên tốt bụng hỏi một câu
“Hai ngày nữa thôi anh rể. Nhanh thật mới đây đã hết thời gian nghỉ” Tề Uy có chút ủ rũ nói
“Em ăn chơi như thế chưa đủ sao? Chị ngay cả mặt em cũng chỉ nhìn được vài ba lần”
“Chính vì nhìn nhau chưa được nhiều nên em mới muốn có thêm thời gian để gặp chị”
“Xu nịnh!” Cô đá chân cậu ta một cái
Tề Uy khoa trương lớn tiếng kêu đau, Chính Phong buồn cười lắc đầu. Người hầu xung quanh cũng che miệng tế nhị cười. Ngôi nhà này từ khi có hai chị em Tề Vy, Tề Uy liền trở nên có sức sống hơn, vẻ uy nghiêm chán chường được rũ bỏ. Trịnh lão gia cũng ít rầu rĩ mà thường xuyên cười nói.
____________
Bạch Vân hoa viên, thời tiết âm u có vẻ sắp mưa đến nơi, màu xám xịt của mây trên trời đối nghịch màu trắng tinh của “mây” phía dưới. Tề Uy ngồi trên thành ngăn giữa hành lang ngắm hoa và vườn hoa. Hai chân thòng xuống khẽ đu đưa, gió thổi ầm ầm mà ra đây ngồi quả thật là một sáng kiến bất thường. Mục đích của Tề Uy là đợi Chính Phong, sau lần đó chỗ này thành nơi hẹn gặp nói chuyện của cả hai, ít người đứng gần không khí lại loãng, cảnh quang tốt “nhất cử lưỡng tiện“. Đợi một hồi Chính Phong cũng đến, anh không ngần ngại ngồi lên thành ngăn cách bằng gỗ cùng cậu ta.
“Anh rể, tình cảm của hai người tốt hơn thì phải” Uy muốn nói tới chị gái của mìnhbg-ssp-{height:px}
“Trước đây không tốt sao?”
“Nói em nhạy cảm suy diễn thái quá cũng được nhưng em đã từng có cảm giác anh ở bên cạnh chị chỉ để làm một việc gì đó. Nói trắng ra là anh có âm mưu”
“Bề ngoài đơn giản nhưng cậu sâu xa hơn tôi nghĩ” Chính Phong vỗ vỗ vai Tề Uy
“Dù sao chị ấy cũng là người thân thuộc nhất của em, lúc em năm tuổi ba mẹ đã mất tích khi đi công tác. Trịnh gia sợ tin đồn bất lợi cho tập đoàn đã giấu nhẹm chuyện này, truyền thông cứ nghĩ hai người họ ra nước ngoài sinh sống mà thôi” Uy mất mác kể lại
Chính Phong giật mình, anh chưa từng nghe một ai nhắc đến chuyện này. Mọi người hay ngay cả Vy cũng nói cha mẹ cô đang ở nơi khác không ngờ sự tình lại như vậy.
“Cho nên anh rể, em mặc kệ trước đây anh có dụng ý gì. Chỉ mong sau khi hiểu chị ấy anh có thể bảo vệ chị. Đừng thấy bề ngoài chị mạnh mẽ, chị yếu đuối lắm” Đến đây Tề Uy liền bật cười
“Có gì vui sao?” Phong nghĩ không ra cậu ta đang nghiêm túc tâm sự lại đi đổi mặt
“Anh rể, em kể anh nghe chuyện này. Hồi còn nhỏ, năm đó chị mười tuổi còn em bảy tuổi, học chung một trường tiểu học. Chị học lớp bốn, thích một người ở lớp trên. Anh bạn đó cực kì đáng yêu, nghe nói chị thích anh ấy từ khi mới vào tiểu học ấy” Tề Uy không ngừng cười trong lúc kể
“Sao nữa?” Chính Phong cũng thấy hứng thú thúc giục Tề Uy
“Cuối năm học anh bạn đó phải chuyển sang trường cấp hai, chị liền lập tức... Lập tức đem hoa hồng đi tỏ tình ha ha ha ha” Tề Uy cười nói ngắt quãng cúi cùng ôm bụng nghiêng ngả suýt té nhào về vườn hoa
“Sao? Cô ấy đem hoa hồng đi tỏ tình? Một đứa bé mười tuổi?” Chính Phong kéo cậu ta lại hỏi tới tấp
“Ha ha kha kha kha ha ha, nhiều năm nghĩ lại... Em vẫn không nhịn nổi” Tề Uy sống chết gật đầu
“Sau đó thì sao?”
“Bị anh bạn đó từ chối thẳng thừng. Anh rể, hôm đó là cũng là lần đầu tiên chị khóc vì tình, hai ngày không ra khỏi phòng chỉ khóc và khóc thôi” Mặc dù đau lòng nhưng buồn cười cũng không ít, Tề Uy đỏ mặt nén lại cơn hào hứng
Chính Phong cũng không kiềm chế được nữa mà cười run rẩy cả người.
“Xem ra đường tình cảm của cô ấy không được khả quan” Chỉ bâng quơ một câu nói đùa không ngờ phản ứng của Tề Uy có phần lắng xuống
“Vâng đúng là vậy, không khả quan đã đành còn rất gian nan”
Chính Phong nghe thấy điều bất ổn, thẳng lưng nhìn vào mắt Tề Uy như mong đợi, như ra lệnh. Tề Uy hít sâu một hơi đem chuyện quá khứ ra kể lại, năm tuổi Tề Vy bắt đầu ra dáng cực kì sinh đẹp. Cô có bạn trai là anh chàng lớn hơn hai lớp, anh ta ủng hộ hết mực những chuyện cô muốn làm nhờ vậy Vy mới đủ tự tin thể hiện khả năng của mình. Tình yêu hết sức chân thành giản dị, gia đình anh ta cũng thuộc dạng đầy đủ không giàu có gì nhưng Vy luôn miệng bảo anh ta có sức hút đặc biệt, là người mà cô tin tưởng nên suốt ngày luôn quấn lấy anh ta. Trịnh lão có lên tiếng ngăn cản vài lần cũng vô ích, cô thà chạy bộ dưới mưa cùng anh ta cũng không lên xe riêng về nhà. Được một năm yêu nhau thì tai hoạ phát sinh... Đến đây Tề Uy khống khổ nhớ lại bộ dạng sầu thảm như người mất hồn của Vy. Chính Phong kiên nhẫn chờ đợi chuyện gì đã xảy ra, trong lòng chắc mẩm sự việc không hề đơn giản.
“Anh ấy bị ngã lầu ngay trước mắt chị!” Câu nói vừa dứt thì mây đen trên trời đột nhiên loé sáng nối tiếp là âm thanh sấm chớp cực lớn làm người ta thất kinh bay mất hồn vía.
“Làm sao có thể?” Chính Phong bình ổn hơi thở thử cảm nhận tâm trạng của Tề Vy lúc đó thế nào. Người mình yêu thương chết thảm trước mắt mình... Đáng sợ! Chính anh đã trải qua cảm giác đó, thật sự sống không bằng chết.