”Hai người đứng sát nhau một tí, Vy em đang làm bạn gái của Thịnh nên tình cảm vào!” Vị đạo diễn hình ảnh không ngừng miệng
“Đúng, đặt tay lên vai cậu ấy, chính xác, tiếp tục!”
Tiếng máy ảnh cùng ánh đèn nhấp nháy liên tục, Vy mặc một bộ váy ngắn trong khi trời khá lạnh dù được chàng diễn viên đẹp trai nào đó ôm cô cũng không khỏi rùng mình từng cơn.
“Uống chút trà nóng đi, xem em run lên kìa” Phổ Thịnh đưa cô một ly trà bốc khói nghi ngút. Lịch lãm cởi áo khoác phủ lên vai cô
“Bây giờ tôi đã hiểu vì sao cứ không bao lâu trên báo lại rầm rộ việc nữ diễn viên này, người mẫu nổi tiếng kia có quan hệ mờ ám với anh” Vy mỉm cười
“Báo chí cứ nói quá lên thôi. Tôi không làm gì cả” Thịnh ngồi xuống cạnh cô làm vẻ vô tội
“Vậy sao? Anh trong sạch thế à?” Vy nửa đùa nửa thật
“Tất nhiên! Trừ gương mặt điển trai dụ dỗ người khác ra thì tôi hoàn toàn lương thiện” Thịnh vênh mặt
Cô nhìn anh rồi cả hai bật cười.
“Tôi nghĩ không chỉ gương mặt, địa vị của anh trong làng giải trí hiện nay là mục tiêu phấn đấu của hầu như tất cả nam nghệ sĩ, là ước mơ của phụ nữ” Vy thổi vào ly trà
“... Sao em không nói thẳng rằng họ nhìn vào gia đình tôi?” Cha dượng của anh là Thứ trưởng bộ ngoại giao đương nhiệm, nhiều người cho rằng anh may mắn nhưng đối với Thịnh nó khá giống bất hạnh, anh có tố chất, có tài năng nhưng suốt nhiều năm dù nhận được bao nhiêu giải thưởng, cống hiến thế nào thì người ngoài cũng chỉ đều nhìn vào danh xưng con trai Thứ trưởng bộ ngoại giao.
“Anh buồn sao?”
“Không, cũng đã quen rồi”
“Anh tốt nhất nên bỏ ngoài tai lời nói của người khác, bấy lâu nay họ đều nói vậy nhưng sự nghiệp của anh chỉ đi lên theo từng câu chữ của họ đấy thôi” Vy sợ anh ta buồn nên tiếp tục an ủi
“Cảm ơn em” Thịnh cười, đôi mắt sáng lên.
Vy từng thấy mẹ anh trên TV, bà có đôi mắt tinh anh nhưng nếu so về tổng thể thì thật sự không thể coi là đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” nên với gương mặt này của Phổ Thịnh khiến cô hoài nghi ba anh là “nam vương” của thời kì nào đấy. Thân hình đạt chuẩn, chân dài, đường nét trên mặt nam tính nhưng khi cười thì rạng rỡ ấm áp. Anh lớn hơn cô hai tuổi, khi cô chính thức bước chân vào con đường nghệ thuật thì anh ta đã là một ngôi sao lớn, hai người hợp tác với nhau vài lần, ấn tượng ban đầu của cô với con người này rất không tốt. Nguyên nhân là do cứ hễ mở một quyển tạp chí, một trang mạng thì tin tức của anh y như rằng dính líu tới một cô gái nào đó. Làm việc với nhau cô mới biết anh rất nghiêm túc, có vẻ sự lịch thiệp, tôn trọng phụ nữ của mình khiến anh bị gán với hình tượng đào hoa, bông đùa.
“Sao anh lại nhận hợp đồng này?” Vy chuyển đề tài
“Trịnh gia lên tiếng mời, em là người nhà của họ nên chắc chắn biết được từ chối là việc rất khó”
“Suỵt! Sao anh biết em là người của Trịnh gia?” Cô đè thấp giọng
“Thứ trưởng bộ ngoại giao không hẳn mù tịt thông tin trong nước” Thịnh cười nhếch môi
“Vậy...” Cô đưa mắt nhìn quanh studio
“Yên tâm, cha dượng tình cờ thấy bản hợp đồng nên mới tiết lộ cho anh biết, để tránh phiền phức ông đã dặn dò kĩ lưỡng. Thông tin tuyệt đối bảo mật”
“Cũng phải, Trịnh gia ngay cả con cháu ruột cũng đừng hòng được tha” Cô gật gù
Sở dĩ Trịnh gia có uy đến thế, từ nhiều đời trước trong gia tộc đã có người trụ vững trong bộ máy chính trị, sau này ông Trịnh Trung người thừa kế gia tộc đời thứ lại đi vào con đường của xã hội đen, không biết do may mắn hay tố chất áp đảo kẻ khác khiến ông không những không mất mạng còn trở thành một trong những ông trùm lớn. Ranh giới trắng đen không rõ ràng khiến thế lực của Trịnh gia bí ẩn hơn bao giờ hết.
___________________
Sau buổi đầu chụp ảnh quảng cáo coi như suông sẻ. Bụng Vy đói meo, định nhờ Ái Linh mua xíu thức ăn nhưng điện thoại đột nhiên reo lên.
“Ông nội nói ba ngày rồi em chưa đến thăm” Vũ Minh nhỏ nhẹ trong điện thoại
“Em đến ngay, cũng đang đói, chuẩn bị cho em vài món nha”
___________________
Gần giờ, bữa chiều được dọn lên rất nhiều, bàn ăn lớn chỉ có ba người là ông Trịnh Trung, Vũ Minh và Tề Vy.
“Anh ta không xuống ăn à?” Vy nhìn quanh phòng ăn
“Phong à? Cậu ấy không bao giờ ra khỏi phòng” Vũ Minh mở khăn phủ lên đùi
“Sao lại như vậy?” Cô ngạc nhiên
“Thằng nhóc đấy luôn tìm mọi cách để tự sát, phòng nó được thiết kế đặt biệt nên dù có đập đầu vào đâu làm gì cũng không chết được nhưng ngoài đây thì khác. Ta chỉ muốn bảo vệ nó thôi” Ông Trịnh giọng buồn buồn
“Ông à! Anh ta có bệnh trầm cảm mà ông lại giam lỏng như vậy thảo nào lâu thế cũng không khỏi bệnh”
“Nhưng...”
“Vũ Minh! Anh đi cùng em lên đấy đem anh ta xuống” Vy đứng bật dậy
Vũ Minh nhìn qua ông Trịnh thấy ông bất lực gật đầu anh đành đi theo cô.
Vũ Minh mở cửa cho Vy vào trong, Chính Phong đang ngồi bên cửa sổ tay cầm một quyển sách. Dáng vẻ lúc này trông anh ta không hề có biểu hiện gì của một người mắc bệnh cả.
Phong biết Vy đang bước vào vì mùi nước hoa của cô khiến anh đặc biệt nhớ.
“Lâu rồi không gặp! Mấy hôm nay tôi bận việc” Biết chắc Phong không quan tâm nhưng cô vẫn muốn giải thích, theo cô... Vợ thì nên như vậy.bg-ssp-{height:px}
“Ùm” Chỉ là âm thanh phát nhẹ từ cuống họng của anh cũng khiến cô mấy giây bất động.
Là anh đang trả lời cô hay chỉ là do cổ họng anh không được khoẻ? Không, không trùng hợp như vậy, nhất định là anh đang trả lời cô. Cô chưa nói nhiều làm phiền anh như hôm trước nhưng anh đã để tâm và đối đáp với cô!
Chẳng hiểu vì sao bản thân lại vui mừng đến thế, cũng không quan tâm, chỉ biết rằng đây là dấu hiệu tốt.
“Anh... Xuống ăn cơm!” Cô nói nhanh rồi xoay người toan rời đi
Liếc mắt lại vẫn thấy anh ngồi nhìn vào giấy trắng mực đen, hai chân thon thẳng bắt chéo nhau, ngón tay gầy gầy mân mê góc trang bìa.
“Sao không đi? Không muốn ăn à?”
“...” Lại trạng thái kẻ nói người lặng thinh
“Ông nội không la đâu, anh cứ ở trong phòng thế này không tốt cho sức khoẻ chút nào, nên tập mở miệng giao tiếp đi là vừa” Bắt đầu lèm bèm, ý định rời đi biến mất hoàn toàn
“...” Lần này anh cũng không nói nhưng ánh mắt có chút xao động dời khỏi trang sách.
Phát hiện được anh đang để ý tới, đánh liều kéo cuốn sách ra khỏi tay anh gấp lại đặt lên bàn.
“Đi xuống cùng tôi, không ăn cũng được, muốn đọc sách lát nữa tôi đọc cho” Nắm tay anh chạy ra ngoài
Vệ sĩ trước cửa không bảo nhau tiến sát đến thân thể gầy gò.
“Không muốn bị đuổi việc thì tránh đường” Cô gái đanh mắt
Hai tên cao to chưa có ý buông tha.
“Để cậu ấy đi đi” Nhị thiếu gia ho nhẹ
“Vâng” Hai tên tránh qua một bên
__________________
Đoạn đường đến phòng ăn không quá dài nhưng chẳng hiểu sao đi hoài không đến.
Người hầu xung quanh đứng như tượng sáp, hễ họ đi qua liền nhìn nhau trao đổi ánh mắt như thể xem thú hoang đi dạo.
Tay anh cứ động đậy muốn thoát khỏi cô.
“Tới bàn ăn tôi sẽ buông ra, ngừng cử động đi”
Anh hiểu, anh để yên.
__________________
“Trước khi đến đây nó có vẻ gì muốn chết không?” Ông Trịnh chạm vai nhị thiếu
“Bị khống chế đến từng ngón tay thì con nghĩ là không rồi”
Sau đó Vy mở lời, họ bắt đầu trò chuyện nào là về công việc đến vấn đề riêng tư. Mà chủ yếu là Vũ Minh hơn tuổi đầu chưa từng có bạn gái, điều này khiến anh không ngừng bị tra hỏi.
“Chẳng qua anh chưa tìm được người thích hợp”
“Câu này ta nghe suốt mấy năm trung học của con đến lúc trưởng thành”
“Sự nghiệp chỉ vừa bắt đầu vài năm, con không vội”
“Anh nói vậy được sao? Ông gần rồi, muốn có cháu cố” Vy chen vào
“Vậy sao em không mau sinh em bé đi?”
“...”
Không khí đột nhiên chuyển biến. Em bé? Một loại danh từ hết sức đáng yêu, cô không kìm chế đưa mắt nhìn Phong bên cạnh. Cô chỉ là chữa bệnh, ba năm sau cùng lắm chào anh một câu rồi thôi.
“E hèm vấn đề này chúng ta bỏ qua đi” Nhị thiếu biết mình lỡ lời nên lên tiếng dẹp đi bầu không khí kì quặc
“Ùm” Ông Trịnh gật gật đầu
“Ông à, con có một yêu cầu” Đắn đo hồi lâu cô cũng mở lời
“Con cứ nói”
“Ông hãy tháo bỏ hết camera quan sát và thiết bị khoá cửa đặt biệt ở phòng anh ta được không?”
Chẳng những ông Trịnh, nhị thiếu Vũ Minh, người hầu đứng gần mà ngay cả Chính Phong cũng kinh ngạc, xanh trắng trên mặt mỗi người thể hiện cảm xúc khác nhau.