"Lý đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì?" Cao Vinh thấy Lý Mục cắt ngang lời mình nói thì khó chịu nhíu mày.
Cây bảo đao Đồ Long này không chỉ có lưỡi đao sắt bén mà kĩ thuật chế tạo nên nó còn thần kì vô cùng, nếu như có thể tìm hiểu được phương pháp chế tạo ra nó, lại đem nó vận dụng vào kĩ thuật của Bột Hải thì phạm vi đế quốc Bột Hải sẽ không chỉ có bao nhiêu đây nữa rồi.....
" Cao đại nhân, hiện tại đang ở trong Đại Đường của chúng ta, nếu bàn về vấn đề mua bán thì cũng nên là Đại Đường chúng ta mua mới đúng." Lý Mục nghe hỏi liền đưa tay vuốt râu, sau đó lại quay qua nói với Đường Triều: "Đường công tử, thanh bảo đao Đồ Long này Đại Đường của chúng ta muốn mua."
Tuy rằng Lý Mục chỉ là một chủ sự nho nhỏ ở Hồng Lư Tự nhưng mà sự đối với mấy việc chính trị thế này ông cũng hiểu rõ không ít.
Hôm qua, tuy rằng mấy lọ Thiên Sơn Thánh Thủy của Đường Triều lấy ra có công hiệu thần kì và kỹ thuật chế tạo vật chứa kì lạ nhưng trong mắt ông, thì đó cũng chỉ là một món đồ chơi quý hiếm một chút mà thôi, cũng không khác mấy thứ châu báu bên Tây Vực bao nhiêu.
Nhưng mà thanh bảo đao Đồ Long này thì lại khác.
Nếu như nó thật sự là do thợ thủ công của nước Châu Úc chế tạo ra, vậy thì trình độ quân sự ở đáo đã đến trình độ như thế nào rồi? Bây giờ, Đường Triều có thể vượt Thái Bình Dương đi đến Đại Đường, vậy những người khác không phải cũng có cách có thể vượt biển đi đến đây sao? Hơn nữa, ngoại trừ thanh Đồ Long Đao này ra, nơi đó có còn loại vũ khí lợi hại nào khác nữa không?
Nghĩ đến đây, Lý Mục hoàn tòa không thể thể giữ bình tĩnh được nữa, trầm giọng nói với Cao Vinh: "Hi vọng Cao đại nhân có thể buông bỏ thứ yêu thích mà nhường cho tại hạ."
"Vậy nếu như ta không muốn thì sao?" Cao Vinh thấy vậy cười lạnh hỏi lại.
Hai người cũng đều là người khôn khéo, trước chuyện quốc gia đại sự như vậy đương nhiên cũng không thèm để ý mấy thứ khí khái phong độ này nọ.
" Đường công tử, cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn trước đó đi, năm ngàn lượng, ta lập tức phái người đi lấy giao ra cho ngươi!" không thèm nghe Lý Mục trả lời, Cao Vinh quay qua nói ngay với Đường Triều.
Sau đó lại quay sang tên lính lúc nãy, phân phó hắn đi lấy ngân lượng đến.
................
" Đường công tử, ngươi thật sự muốn bán thanh bảo đao Đồ Long này cho người Bột Hải sao? Người nên nhớ, chỗ này là Đại Đường!" Lý Mục không làm gì được Cao Vinh cho nên quay sang bàn bạc với Đường Triều.
" Lý đại nhân, cho dù chỗ này là Đại Đường thì sao, ta cùng với Đường công tử đã bàn bạc xong ngay từ đầu, kẻ muốn mua người muốn bán thì phạm pháp sao? Tại hạ trước giờ luôn ngưỡng mộ người Đại Đường, lễ nghi nho đạo của người nơi đây cũng khiến chúng ta muốn học tập noi theo.
Nếu như Lý đại nhân thật sự muốn ỷ thế hiếp người, vậy tại hạ cũng chỉ đành đi nói cho những sứ giả nước khác biết rõ rốt cuộc người Đại Đường các vị đối xử với các nước phụ thuộc như thế nào!" Lý Mục vừa nói dứt, Cao Vinh liền phản bác lại ngay.
Lý Mục nghe vậy cũng không biết phải làm sao.
Ông mà biết Đường Triều có loại bảo bối như vậy thì ngày hôm qua đã không úp úp mở mở với Đường Triều rồi.
Trong đây toàn là sứ giả của các nước khác, nếu như ông dùng quyền thế để cướp đoạt thì sẽ khiến cho Đại Đường mang tiếng ỷ thế hiếp người, huống chi tên Cao Vinh này chắc chắn sẽ đổ dầu vào lửa, mọi chuyện sẽ càng thêm hỏng bét.
................
" Chủ bá, chủ bá, hình như cả hai người này đều muốn mua kìa, ngươi định làm thế nào đây?"
" Theo ý tui thì bán cho Cao Vinh đi, dù sao hôm qua hắn cũng là người muốn mua trước mà."
Không được bán cho Cao Vinh, nếu như bán cho hắn rồi, bạc có thể lấy tới tay nhưng chủ bá còn mạng ra khỏi Hồng Lư Tự không là một vấn đề lớn đó!"
" Lầu trên trên ơi, tui dám cá nếu như chủ bá bán cho Cao Vinh xong, cậu ta vừa ra khỏi Hồng Lư Tự liền bị bắt chắc luôn.
Còn tội danh tui cũng đã đoán ra rồi, kiểu như là gian tế của nước Châu Úc hay Bột Hải gì gì đó thôi."
" Chính xác! Cao Vinh có thể lấy được HT rồi đó, nhưng mà chuyện sau đó nữa thì sao,.....!bằng chút sức bé tíu tiu của chủ bá, khả năng giải quyết tốt hậu quả gần như bằng không."
" Chưa chắc nhá! Cho dù có bán cho Lý Mục thì cũng có khả năng bị phán thành gian tế mà thôi."
" Đúng đó! Ta cảm giác cho dù bây giờ có giao dịch với Lý Mục đi nữa thì chuyện sau này cũng chưa chắc êm đẹp được tẹo nào đâu."
"Ha ha! Tam Tam ơi, vì an toàn tính mạng, ta nghĩ ngươi cứ bán cho Cao Vinh xong rồi dính chặt lên người hắn, một tất cũng không được rời xa nha!"
" Chủ bá thật sự là to gan mòa! Còn dám một thân một mình mang theo báu vật quý hiếm cỡ này quánh thẳng vào doanh địa địch luôn chớ!"
"Thiệt ra, tui cảm thấy sách lược lấy Ht ra hơi bị ngu rồi, cho dù tui vẫn không thể nào tin tưởng Ht là một món báu vật......"
" Tam Tam ơi, mau quăng HT xuống rồi co giò dọt lê đê! Ha ha ha ha!"
.................
Trong lúc Cao Vinh và Lý Mục tranh chấp thì đám người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng liên tục bình luận cái nhìn của mình, hoàn toàn không xem trọng tình cảnh giằng co trước mắt.
Đường Triều cũng chưa chú ý tới mấy cái bình luận đó, hiện tại cậu đang vắt óc suy nghĩ biện pháp giải quyết cục diện này.
Nghĩ nghĩ, Đường Triều bình tĩnh lại, sau đó nhìn hai người đứng đối diện đang đối chọi gay gắt kia, ho khan nói: "Hai vị đại nhân, có thể cho tại hạ nói vài câu có được không?"
Mà Cao Vinh và Lý Mục vẫn đang vì quyền sở hữu cây bảo đao Đồ Long này mà đấu võ mồm không ngừng nghĩ.
Mà khi nghe được giọng nói của Đường Triều thì hai người mới giật mình phát hiện ra, bọn họ cãi nhau cũng chẳng có tác dụng gì, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm ở trong tay Đường Triều.
....................
"Đường công tử, bạc sẽ đưa đến ngay thôi, cứ để mọi chuyện diễn ra như những gì chúng ta đã nói từ trước là được rồi." Cao Vinh là người lên tiếng đầu tiên.
Đường Triều ra hiệu cho hắn ngừng lại một lát rồi quay sang nói chuyện với Lý Mục: "Lý đại nhân, tại hạ có một chuyện muốn hỏi, thanh bảo đao Đồ Long này là ngài muốn mua hay Đại Đường muốn mua?"
"Đương nhiên là Đại Đường muốn mua rồi!" Lý Mục không hề do dự trả lời.
Đường Triều nghe vậy gật đầu hỏi thêm: "Vậy ai là người trả bạc?"
"Cái này......" Lý Mục nghe câu hỏi này hơi sửng sốt một chút.
Nãy giờ ông chỉ nghĩ cách lấy được Đồ Long Đao tới tay mà thôi, nhưng mà vẫn chưa hề xét tới chuyện lấy bạc ở đâu mua.
Nếu như muốn ông ứng tiền ra mua thì ông cũng không có thể lấy ra nhiều tiền trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Huống chi, chuyện này hắn vẫn chưa bẩm báo với cấp trên, bọn họ muốn giải quyết chuyện này ra sao vẫn chưa rõ ràng nữa."
"Đường công tử, Đại Đường chúng ta giàu có rộng lớn, một chút ít ngân lượng này cũng sẽ không để cho ngươi thiệt thòi.
Nếu ngươi thực sự có ý muốn bán Đồ Long Đao này thì cũng không cần phải gấp gáp, chúng ta có thể bàn bạc kĩ hơn mà." Lý Mục quyết định kéo dài chuyện này một thời gian rồi tính tiếp.
"Lý đại nhân, tại hạ không quản đường xa vạn dặm, vượt biển vượt núi đi vào Đại Đường, nhưng dù sao chỗ này đối với ta cũng là chỗ xa lạ, hiện tại ta chỉ muốn bán đi chút của cải này, sau đó đổi lấy chút ít ngân lượng mua sắm một cái trang viên, đồng ruộng để đảm bảo việc cơm áo sau này.
Nếu không.....!xin thứ lỗi cho tại hạ nói thật, bây giờ nếu để tại hạ một thân một mình cầm thanh Đồ Long Đao này đi ra ngoài, tại hạ cũng lo lắng không yên." Đường Triều bất đắc dĩ nói.
Đường Triều tuy là nói năng uyển chuyển một chút, nhưng Lý Mục làm sao có thể không nghe được thâm ý bên trong mấy lời này chứ.
Còn không phải là cậu ta lo lắng mình không chịu trả ngân lượng, thậm chí có ý đồ muốn thương tổn cậu ta sao?
Ừ thì...!đúng là lúc nãy ông cũng từng có suy nghĩ như vậy, đợi khi Đường Triều đi ra ngoài lại mượn cái cơ gì đó bắt cậu ta lại giam lỏng.
Nhưng mà cái đó mới chỉ là nghĩ thôi mà, ông còn chưa kịp làm gì đâu đó!
" Vậy, bây giờ Đường công tử có tính toán gì không?" Lý Mục hỏi.
Nếu như Đường Triều cứ khăng khăng muốn lấy bạc ngay lập tức thì ông thực sự là không có cách nào rồi.
Đường Triều nghe hỏi, đột nhiên mỉm cười nói: "Thật ra thì bán Đồ Long Đao cho Đại Đường cũng không phải là không thể, chỉ là tại hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ!"
" Ngươi muốn gì?" Lý Mục vội vàng nói.
" Suốt một đường tại hạ đi đến đâu, có thể cảm nhận được con người Đại Đường thành thật chấc phác, dân chúng an cư lạc nghiệp, ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa.
Như vậy có thể thấy được, hoàng đế Đại Đường quả thật là một thánh quân khó có.....!Vì vậy, ta cũng từng có suy nghĩ muốn đem thanh Đồ Long Đao này tăng cho Đại Đường, chỉ yêu cầu được một cơ hội có thể diện thánh." Sắc mặt Đường Triều bình tĩnh, lại nói ra lời nói kinh người.
Diện thánh?
Lý Mục hoàn toàn không ngờ thỉnh cầu của Đường Triều lại là loại này.
Ông chỉ là một quản sự nho nhỏ mà thôi, chuyện lớn như diện thánh ông không thể nào quyết định được.
" Đường công tử, không biết có thể đổi một yêu cầu khác được không?" Lý Mục nghĩ nghĩ, cười khổ nói.
Đường Triều lắc đầu.
" Đường công tử, theo suy nghĩ của tại hạ, vẫn là bán Đồ Long Đao này cho ta đi thôi." Cao Vinh đứng một bên đúng lúc nói chen vào.
Ai mà ngờ được, mới chớp mắt một cái mà thanh bảo đao Đồ Long từ năm ngàn lượng đột nhiên biến thành tặng không cho Đại Đường, nghĩ tới đây, Cao Vinh nhịn không được có chút buồn bực, đãi ngộ khác biết hơi bị bự rồi đó nha.
Nhưng mà bản thân hắn cũng hiểu rõ, Bột Hải và Đại Đường là hai quốc gia hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.
Hắn đương nhiên cũng sẽ không đưa ra mấy yêu cầu ngu ngốc kiểu như tặng không cây bảo đao này cho Bột Hải.
Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng mua được thanh bảo đao này để tránh đêm dài lắm mộng mà thôi.
" Lý đại nhân?".
Đường Triều nghe đề nghị này xong lại quay qua hỏi Lý Mục.
" Chờ một chút, Tự Khanh đại nhân hiện tại đang ở trong cung, ta lập tức phái người bẩm báo chuyện này cho đại nhân xử trí!" Lý Mục vội vàng nói.
Tuy rằng khả năng diện thánh là rất nhỏ nhưng mà chuyện này ông vẫn phải bẩm báo mới được.
Đường Triều thấy vậy liền gật đầu ngồi xuống một cái ghế trên đại sảnh chờ đợi, trong lòng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm!
May mà bây giờ cậu đang ở trong đây, chứ nếu không thì cũng chẳng có cơ hội cò kè mặc cả với Lý Mục rồi!
Sau khi Đường Triều lấy HT ra cũng đã suy nghĩ đến hai trường hợp có thể xảy ra.
Một là Cao Vinh nguyện ý bỏ tiền ra mua, Lý Mục cũng không có ý kiến gì, như vậy cả ba người đều hòa bình vui vẻ không có chuyện gì.
Mà trường hợp thứ hai sao, chính là Lý Mục cũng có hứng thú với HT.
Nếu như trường hợp này xảy ra thì cậu cũng chỉ có thể im lặng xem biến rồi xử lí mà thôi.
Lúc đầu, cậu cũng nghiêng về phía bán cho Bột Hải, đổi lấy một cơ hội cơ thể tiến cung.
Nhưng mà....
Thông qua vài lần tiếp xúc này, cậu cũng phát hiện Cao Vinh là một người hết sức cẩn thận, cho dù Đường Triều tặng không Ht cho hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ không đồng ý dẫn cậu tiến cung đâu.
Thêm nữa, chấp nhất của Lý Mục đối với HT hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của cậu
Sau một hồi cân nhắc giữa lợi và hại, cuối cùng Đường Triều cũng quyết định tặng cho Lý Mục, sau đó hi vọng được một cơ hội diện thánh.
Còn ngân lượng sao? Nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ thì mạng cũng không còn, ham núi vàng núi bạc làm chi chứ?.