Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm trạng của Bộ trưởng bộ thanh lọc linh hồn không tệ chút nào, có người mới tới, hiệu suất làm việc còn cực kì cao. Mặc dù Bộ trưởng đại nhân bận trăm công nghìn việc không có thời gian cẩn thận tới xem quá trình chấp hành nhiệm vụ của người mới, thế nhưng căn cứ vào dữ liệu phản hồi của tổng hệ thống thì thế giới mới vận hành rất ổn định, linh hồn của người ủy thác đã được thanh lọc %, sau khi uống một chén canh Mạnh Bà sơ cấp thì sẽ được đưa đến Bộ luân hồi.
Ngày hôm qua tại hội nghị thường kì, Bộ trưởng Bộ Mạnh Bà cao hứng đến độ suýt không giấu được nếp nhăn trên mặt, bà vốn tưởng rằng loại linh hồn có cường độ này nếu như trải qua thanh lọc thì ít nhất cũng phải dùng canh Mạnh Bà cao cấp mới có thể tẩy sạch ký ức rồi đưa linh hồn đi. Phải biết rằng canh Mạnh Bà cao cấp rất khan hiếm, chỉ dùng một bát thôi bà đã đau lòng hơn nửa ngày. Vì vậy Bộ trưởng bộ Mạnh Bà vô cùng hào phóng cho Bộ thanh lọc linh hồn đánh giá S, đây là lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm qua họ mới có thể nhận được điểm số này từ Bộ Mạnh Bà.
Bộ ngành sát hạch năm nay không khéo lại có thể lấy được ba vị trí đầu, bộ trưởng vui vẻ nhấp một ngụm trà. Nhưng khi ông nghe thấy hệ thống tiểu trợ lý số báo cáo kết thúc nhiệm vụ, nước trà trong miệng đã suýt làm ông sặc chết.
“Tuyến tình cảm sụp đổ! Lại còn là là tuyến tình cảm của đứa con số mệnh sao? Tiêu rồi tiêu rồi, đây chính liên quan đến vấn đề ngoại giao đó, Bộ vận mệnh bên kia sẽ tới gây sự với chúng ta cho mà xem…” Tách trà của Bộ trưởng đặt trên mặt bàn, phát ra thanh âm chói tai.
“Không đúng, nếu tuyến tình cảm của đứa con số mệnh sụp đổ thì thế giới này làm sao có thể vận hành ổn định được.”Tuyến tình cảm của đứa con số mệnh được xem như hòn đá vững chắc nhất, nếu như phát sinh dị biến thì cả thế giới sẽ nảy sinh hiện tượng bất ổn, thậm chí dẫn đến việc bị phá hủy.
Bộ trưởng vừa cẩn thận tra xét dữ liệu vận hành của thế giới, quả đúng là vô cùng vững vàng thậm chí so với lúc trước còn càng ổn định trôi chảy hơn.
“Kỳ quái, thôi vẫn nên báo cho cấp trên điều tra đi.” Bộ trưởng đóng một con dấu chờ xác nhận lên trên kết quả báo cáo đánh giá.
Tạm thời không nhắc tới chuyện Lục Hằng có tâm trạng như thế nào khi nhận được con dấu đánh giá. Công việc của Bộ thanh lọc linh hồn vô cùng bận rộn, Lục Hằng rất nhanh đã phải nghênh đón người ủy thác thứ hai.
Rồng đến nhà tôm.
Lúc người ủy thác đi vào, trong đầu Lục Hằng chỉ còn dư lại bốn chữ này. Mãi đến khi người đã ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Lục Hằng mới chịu hoàn hồn.
Người vừa đến đối với tình huống như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn nhếch khóe miệng, nụ cười sáng bừng kia khiến Lục Hằng cảm thấy hoảng hốt: “Tên ta là Vi Tranh”
Đại yêu Tranh, nguyên hình là một con ba xà (), đến từ một thế giới mà người tu chân lẫn yêu tộc chung sống với nhau. Tranh là yêu vương, đã sống hơn mười nghìn năm, sớm đã mất đi hứng thú đối với vạn vật trên thế gian này, trong lòng chỉ có hai việc: Một là tu luyện phi thăng, hai là bảo vệ yêu tộc bình an. Tranh là một yêu quái rất trọng tình trọng nghĩa, yêu tộc che chở hắn, cho hắn không gian trưởng thành thời ấu thơ, sau khi trở thành đại yêu, hắn liền dốc hết sức lực gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ yêu tộc.
( Ba Xà (Bashe): là một con rắn khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, có thể ăn được cả voi)
Trong một lần Tranh đang lột da thì đụng phải lôi kiếp, lúc bị đánh đến thoi thóp, thương tích đầy mình thì một con thỏ yêu nhặt hắn về chăm sóc. Sau đó con thỏ kia chết, đem đứa con giao lại cho Tranh, Tranh liền nuôi con thỏ nhỏ kia ba trăm năm, dạy nàng cách tu luyện, cho nàng tất cả những tài nguyên cao cấp nhất. Toàn bộ yêu tộc đều cho rằng con thỏ này chính là yêu hậu của bọn chúng, ngay cả con thỏ nhỏ Bạch Lê cũng thấy vậy, không có ai tin Tranh chỉ đơn thuần coi nàng là một hậu bối để chăm sóc.
Tranh đối với Bạch Lê quá tốt, khiến cho nàng có áp lực quá lớn, lại nghe được bên trong yêu tộc có lời đồn Tranh muốn thú nàng. Bạch Lê đã đọc rất nhiều thoại bạn của loài người, thừa dịp lúc Tranh bế quan, nàng dũng cảm quyết định “Đào hôn” để đi tìm kiếm cuộc sống mà chính nàng mong muốn. Kỳ thực toàn bộ lãnh địa yêu tộc đều được thần thức của Tranh bảo phủ, khi Bạch Lê rời đi hắn cũng biết. Tranh không quân tâm, yêu quái vừa mới thành niên đi ra ngoài rèn luyện là chuyện bình thường, trên người Bạch Lê còn có rất nhiều pháp bảo cao cấp, dùng để bảo vệ tính mạng cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà, lần thứ hai Tranh nhận được tin tức của Bạch Lê là từ hạc giấy truyền tin nàng gửi tới. Nói mình bị thương nặng phải ở lại một môn phái tu chân dưỡng thương, muốn Tranh tới đón nàng trở về lãnh địa yêu tộc. Chuyến đi này lại đem tới cho Tranh một đoạn thời gian sống không bằng chết, thật ra đây là một cái bẫy, Tranh bị môn phái tu chân kia nhốt trong một cái khóa yêu trận thượng cổ.
Một lần liền trải qua năm, môn phái tu chân coi Tranh như nguồn vật liệu luyện đan vô biên, lấy đi máu và vảy trên người hắn, lột da rút gân, đối xử với hắn bằng những cách tàn nhẫn nhất nhưng vẫn không đủ để rút cạn sinh mệnh của một đại yêu quái. Lần thứ hai Tranh nhìn thấy Bạch Lê, nàng đã trở thành một đại yêu. Bạch lê cầm trong tay thánh khí của yêu tộc, cưỡng chế phá vỡ khóa yêu trận cứu Tranh ra ngoài.
Tranh bị tổn thương nguyên khí nặng nề, sau khi trở lại lãnh địa yêu tộc liền bế quan dưỡng thương. Thương tổn chưa chữa khỏi đã nghe thấy yêu tộc sắp gặp đại nạn nên bắt buộc phải xuất quan. Hóa ra sau khi hắn bế quan, Bạch Lê nói muốn báo thù cho hắn, đi khắp nơi tìm những người tham gia chuyện tra tấn Tranh năm đó rồi chẳng biết vì sao lại có một đoạn nghiệt duyên với vị thánh tăng của chùa Phạn Âm. Sau mấy năm khúc mắc, thánh tăng đã tỉnh ngộ, hiểu ra một chữ tình, trở lại chùa Phạn Âm tu hành. Bạch Lê lại không buông xuống được, đến chùa Phạn Âm muốn gặp vị thánh tăng kia. Thánh tăng chỉ sai một tiểu sa di () chuyển lời tới Bạch Lê, sau đó sẽ không cùng nàng có bất kỳ nhân quả ()nào nữa.
( Tiểu sa di: hòa thượng mới xuất gia
Nhân quả: Trong Phật Giáo nhân quả chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp này gieo nhân này thì kiếp sau gặt quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo)
Chấp niệm ấy khiến Bạch Lê gần như đọa ma, nàng đánh đổi cả thánh khí yêu tộc phá hủy nửa ngôi chùa Phạn Âm chỉ để nhận được tin tức thánh tăng đã thành Phật. Chùa Phạn Âm là thánh địa của giới tu chân, hành động này của Bạch Lê đã chọc giận tới tất cả các môn phái. Vì vậy đám người tu chân liền liên hợp lại cùng nhau tiêu diệt yêu tộc.
Yêu tộc mất đi thánh khí, nguyên khí của yêu vương lại bị tổn thương nghiêm trọng, thực lực không bằng một phần mười thời kì hưng thịnh, không có khả năng chống lại đợt tấn công của phái tu chân. Tranh chỉ có thể được ăn cả ngã về không, đem yêu đan của chính mình cho người có thực lực mạnh nhất yêu tộc là Bạch Lê, hy vọng có thể giúp nàng đột phá, bảo vệ yêu tộc.
Nhưng không ngờ khi Bạch Lê nhận được yêu đan lại có thể kích hoạt huyết mạch thỏ ngọc trong cơ thể, một bước đạt tới cảnh giới phi thăng. Giữa việc bảo vệ yêu tộc và phi thăng, Bạch Lê liền lựa chọn phi thăng để đi tìm thánh tăng, mà toàn bộ yêu tộc cơ hồ đã bị hủy hoại trong tay tu chân giới.
Mấy ngàn năm sau Bạch Lê tu thành Đại La Kim Tiên, trở về hạ giới xây dựng lại yêu tộc, cũng cho yêu tộc sự bảo vệ mạnh mẽ nhất. Thấy được đám yêu quái biết chuyện năm đó cũng không còn tồn tại trên đời nữa, yêu tộc lớn lên dưới sự che chở của Bạch Lê đương nhiên coi nàng trở thành chúa cứu thế, Bạch Lê cứ như vậy trở thành thánh yêu vĩ đại nhất yêu tộc. Mà ở trong ghi chép của yêu tộc, Tranh lại trở thành kẻ đầu sỏ trong thảm họa diệt tộc năm ấy.
“Số Lục Hằng thuộc bộ phận thanh lọc linh hồn của Địa phủ rất hân hạnh được phục vụ ngày, hiện tại tôi xin phép xác nhận lại yêu cầu của ngài: Bảo vệ yêu tộc khỏi tai họa ngập đầu, mà bản thân không còn trở thành kẻ đầu sỏ diệt tộc giống trong ghi chép. Đúng không ạ?”
Tranh gật đầu, vẻ mặt bỗng nhiên có chút âm trầm: “Còn Bạch Lê…”
“Xin lỗi, dựa theo phân tích của dữ liệu, Bạch Lê là đứa con của số mệnh. Vì vậy chúng tôi không thể động đến Bạch Lê, nếu không sẽ dẫn đến việc phá hủy cả thế giới” Lục Hằng lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Tranh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng phất tay một cái, cùng Lục Hằng đạt thành thỏa thuận.
…
Tại lục địa phía nam có dãy núi Thước Sơn, ngọn núi cao nhất nơi đây có tên là Chiêu Dao Sơn. Trên núi mọc đầy cỏ Chúc Dư và cây Mê Cốc xanh um tươi tốt. Tất cả chúng đều là những linh dược quý giá hiếm thấy, dùng cỏ Chúc Dư làm thức ăn có thể tẩy tủy phạt kinh, quả của cây Mê Cốc có thể làm cho người khác tai thanh mắt sáng, chống lại ảo cảnh. Nhưng cho dù khắp nơi đều là trân bảo cũng không ai dám đặt chân vào ngọn núi này một mình, bởi vì đây là nơi yêu vương ba xà tu hành.
Chỉ thấy một yêu thú thân ngựa vằn hổ vội vàng chạy tới Chiêu Dao Sơn, miễn cưỡng dừng lại dưới chân núi, đứng tại chỗ lăn một vòng, hóa thành một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú.
Thiếu niên hoảng hốt móc từ trong lồng ngực một con hạc giấy, kêu to: “Vương, vương, ta có chuyện cần bẩm báo!”
Hạc giấy vừa rời khỏi tay thiếu niên liền hóa thành một con hạc có bộ lông hoa lệ, bay thẳng vào bên trong Chiêu Dao Sơn. Không lâu sau, mê chướng dưới chân núi chậm rãi tan đi, trên không trung truyền đến âm thanh trầm thấp có phần hơi khàn: “Đi lên rồi nói.”
Thiếu niên bước lên trước, cảnh sắc xung quanh lập tức biến đổi, chờ y hoàn hồn thì lại nhìn thấy một nam tử mặc trường bào đen đang đứng trước mặt. Thiếu niên bỗng cảm thấy cảnh đẹp trên núi phúc chốc trở nên thất sắc.
Nam tử kia mặc một bộ cẩm bào đen, hoa văn lộng lẫy trên áo được thêu bằng chỉ vàng, nhưng dù bộ đồ có đẹp đến mấy cũng không tài nào đoạt lấy phong thái của hắn: Mái tóc đen như mực, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy phía dưới màu đen kia ẩn hiện sắc xanh rực rỡ, da trắng, môi đỏ, mi dài, mày kiếm thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại thâm thúy đầy ẩn tình, đuôi mắt hơi sếch, khi nhìn người khác lại tạo ra cảm giác đầy vẻ thờ ơ.
Thiếu niên ở trước mắt đã ngây người được một lúc, Lục Hằng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Lúc vừa mới được truyền tống đến và tiếp nhận cỗ thân thể này, chính bản thân Lục Hằng còn cảm thấy sửng sốt rất lâu. Cũng giống với thế giới trước, lần này vẫn là tướng mạo của Lục Hằng, chỉ là có lẫn một ít đặc điểm của người ủy thác, ví dụ như nước da trắng một cách quá đáng, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ. Chẳng hiểu vì sao lại khiến nhan sắc của Lục Hằng tăng thêm mấy phần, nếu khen một cậu phong hoa tuyệt đại cũng không quá lời.
“Ngươi là thành viên mới của tộc Lộc Thục ()sao?” Lục Hằng đã bế quan hơn trăm năm, thiếu niên này hẳn là trong vòng trăm năm này mới bắt đầu hóa hình.
( Lộc Thục là một loài thú trong thần thoại Trung Quốc. Hình dáng giống ngựa, đầu màu trắng, trên người có văn hổ, đuôi dài màu đỏ)
“Bẩm, bẩm vương, đúng, đúng ạ, tiểu yêu tên là Lộc U U.” Thiếu niên phục hồi tinh thần, nhận ra bản thân thế mà lại nhìn chằm chằm vào yêu vương cao quý đến ngẩn ngơ, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đỏ ửng.
Đối với tiểu yêu mới ra đời, Lục Hằng từ trước đến giờ đều rất khoan dung, hắn nhếch khóe môi: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Dạ vương, chuyện là thế này.” Nhìn thần sắc nhu hòa của Lục Hằng, Lộc U U chợt thả lỏng tâm tình “Năm nay bộ tộc của ta phụ trách giao lưu với ngoại giới. Hôm nay ta sắp xếp lại truyền tin thì phát hiện hạc giấy của vương.”
Lộc U U từ trong lồng ngực lấy ra một con hạc giấy màu đen viền vàng, chính là hạc giấy mà Lục Hằng chuyên dùng để liên lạc. Hạc giấy này ngoại trừ Lục Hằng thì cũng chỉ có Bạch Lê – người đang ngao du ở bên ngoài mới có. Xem ra đã đến lúc Bạch Lê được môn phái tu chân kia cứu, dụ Lục Hằng rời khỏi yêu tộc.