Đôi lời của Editor: Chương này edit thật sự quá mệt mỏi:
Nhưng tên trộm kia đã đem công sức hàng nghìn năm của Thiên Sư môn phá hủy trong một khắc.
“Tên trộm đó, làm sao vào được trong địa mạch sâu xa này?” Tần Dật hỏi.
“Đây cũng là điều mà tôi không thể nghĩ ra. Theo đạo lý mà nói, trận pháp này sẽ không dung nạp người không phải là đệ tử của Thiên sư môn. Bất quá, tôi thực sự có nghi ngờ một người.”
Lục Hằng đem mấy điểm đáng nghi và chuyện trêи người Giang Tư Nhạc đột nhiên xuất hiện ma nói thẳng ra. Chỉ đến khi sắp nói đến chuyện trọng sinh lại bị Trợ lý nhỏ cảnh cáo nhắc nhở nên đành thôi không nói nữa.
Tần Dật lâm vào suy tư. Tuy nói Giang Tư Nhạc là bạn thân, nhưng anh cũng không phải là người cảm tính, Giang Tư Nhạc khoảng thời gian này xác thật là vô cùng không đúng.
“Tiểu Nhạc trong khoảng thời gian này thật sự không ổn lắm. Tuy rằng trước đây tính tình không quá tốt nhưng cũng không phải là người gan to bằng trời, tùy ý làm bậy như vậy.” Tần Dật nhớ lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, càng nghĩ càng cảm thấy Giang Tư Nhạc có vấn đề.
“Ma quỷ sẽ gieo ác niệm vào trong lòng người. Nó dùng ác ý làm thức ăn, hận thù và ghen tị hay những cảm xúc tiêu cực này chính là những món nó thích nhất.” Lục Hằng nói.
“Thật kỳ quái, Tiểu Nhạc từ nhỏ đã luôn suôn sẻ. Những ngày qua, A Mục và tôi đều chăm sóc cho cậu ấy. Làm sao cậu ấy lại có ác tâm nghiêm trọng như vậy?” Tần Dật có chút khó hiểu “Trước đây cậu ấy đối với A Mục ỷ lại rất nhiều nhưng gần đây địch ý thì lại rất nặng, thật sự là quá kỳ quái. “
Lục Hằng nhìn người này nghiêm túc đau khổ. Vốn nghĩ anh ấy chỉ không muốn vạch trần mối quan hệ giữa Mục Phi và Giang Tư Nhạc khiến mọi người xấu hổ, nhưng giờ cậu nhận ra rằng anh thực sự nghĩ mối quan hệ giữa Mục Phi và Giang Tư Nhạc chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần.
… Người này có vẻ hơi chậm hiểu. Lục Hằng cũng có chút khổ não.
“Có lẽ là bởi vì Phan Dung Hi.” Lục Hằng nói với Tần Dật.
“Phan Dung Hi, đúng là có rắp tâm bất chính. Nhưng A Mục là tận lực che chở cậu ta mà tôi cũng không nắm được nhược điểm gì của cậu ta. Thật sự không dễ đối phó.” Tần Dật sờ sờ cằm, “Nhưng cho dù A Mục đối xử với Phan Dung Hi có tốt hơn đi chăng nữa thì phản ứng của Tiểu Nhạc cũng có hơi quá đáng. “
Lục Hằng bất lực, từ bỏ việc đi đánh gãy mạch suy nghĩ của thẳng nam này: “Tên ma đó ẩn rất sâu, tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách nào không làm tổn hại tính mạng của Giang Tư Nhạc mà vẫn có thể dẫn nó ra ngoài.”
“Tình trạng của Tiểu Nhạc kia không phải rất nguy hiểm sao? Xem ra không thể để hắn vào căn cứ, không biết được nó sẽ gây ra tai họa gì tới, vẫn là mang theo bên người để trông chừng thì tốt hơn.” Tần Dật nói.
“Tên ma đó hiện đang ở trong tình trạng yếu ớt. Hơn nữa, lần trước tôi cùng nó đánh nhau đã tiêu hao hết ma khí của nó, tạm thời hẳn là sẽ không đi ra ngoài làm loạn.”
Sau đó, hai người Lục Hằng trở lại môn phái. Tần Dật đã là đệ tử chính thức của Thiên Sư môn, cũng nên lựa chọn công pháp phù hợp với thuộc tính của mình để tu luyện. Những gì Lục Hằng truyền cho anh chỉ là bài tập nhập môn cơ bản nhất. Đối với các công pháp cao siêu hơn, phải đợi Tần Dật sau khi nhập môn mới có thể tự mình lựa chọn trong tàng thư các.
Trước khi vào Tàng thư các, Lục Hằng đã thử nghiệm linh căn cho Tần Dật, quả nhiên giống như biểu hiện bên ngoài, là hệ Lửa. Sau khi Tần Dật bước vào, Lục Hằng đã đứng ngoài cửa chờ anh, nhưng trong lòng anh đang suy nghĩ về linh căn của các nhà dị năng.
Thế giới này linh khí đã cạn kiệt, theo đạo lý thì linh căn của những người này sẽ không được kϊƈɦ hoạt. Nhưng hiện tại ma khí đã bị rò rỉ, tuyệt đại bộ phận người nhiễm sẽ trở thành người ma, nhưng lại có một số ít người đã kϊƈɦ hoạt linh căn, đánh thức cái gọi là dị năng. Ma khí này còn có thể kϊƈɦ hoạt linh căn? Cộng thêm với tinh hạch được tìm thấy trong não của đám thây ma lúc trước, trong đầu Lục Hằng có một suy đoán. Chẳng lẽ linh khí và ma lực này có thể chuyển hóa lẫn nhau sao? Nếu như có thể tìm thấy một phương pháp cho sự chuyển đổi này, thì xem như có chút đầu mối cho việc làm thế nào để phong ấn thông đạo.
Đầu óc quay cuồng, Lục Hằng nhìn thấy Tần Dật cầm lấy ba thẻ ngọc bội, bước ra ngoài.
“Anh đã chọn công pháp gì?” Lục Hằng hiếu kì hỏi một câu.
Tần Dật trực tiếp vươn lòng bàn tay, đem ngọc bội đưa qua.
Lục Hằng cầm lên một cái, phát hiện trêи có viết chữ “Tam muội”, công pháp này quả thực phù hợp với Tần Dật.
Cái thứ hai là rèn luyện thần thức, tập trung vào thần thức và phương thức tấn công thần thức. Tần Dật bẩm sinh đã có thần thức mạnh mẽ, chiêu thức này không quá phù hợp.
Cái thứ ba …
Lục Hằng đang định cầm lên xem kỹ lại, nhưng Tần Dật lại thu tay về: “Đây là công pháp phụ trợ, một số kỹ thuật linh tinh. Haiz, hôm nay trời tối rồi. Lấy đồ hộp trong bao trữ đồ của cậu ra đây, tôi nấu mì cho cậu, hôm nay lăn lộn cũng đủ mệt rồi, bụng tôi cũng đang kêu đây… “
Lục Hằng vừa nghe nói sắp ăn, liền cảm thấy mình đói thật sự, liền không quan tâm đến Tần Dật đang cố tình cưỡng chế đổi chủ đề, ngoan ngoãn lấy đồ ăn và bếp nấu di động mà Tần Dật đã chuẩn bị trước khi khởi hành đem ra.
Nhìn mì bốc khói trong nồi, Lục Hằng nhớ tới một chuyện: “Mỗi đệ tử nhập môn đều có điều lệ nhập môn. Mấy món đan dược đã hết, chỉ còn có thể dùng túi trữ vật.”
“Còn một việc tôi trước đây muốn thương lượng với cậu nhưng tôi trước kia không phải đệ tử chính thức, đem chuyện này nói ra cũng không thích hợp.” Tần Dật nghiêm giọng nói.
“Ừ.” Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh ta, Lục Hằng bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt từ trong tô mì dời đến trêи mặt Tần Dật.
“Trước kia tôi bị thây ma cào trầy xước, thiếu chút nữa thì bị nhiễm. Sau đó, tôi đã dùng công pháp ép ma khí ra ngoài. Lúc đó tôi đã nghĩ, mặc dù nhà dị năng có sức đề kháng đối với ma khí mạnh hơn người thường, nhưng bị thương quá nặng cũng không thể chạy thoát số phận bị lây nhiễm. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều anh em bị ma khí lây nhiễm rồi lựa chọn tự kết thúc cuộc đời.”
Có lẽ nghĩ đến nhiều chuyện cũ, bàn tay Tần Dật nắm chặt thành nắm đấm, trêи cánh tay nổi lên gân xanh.
“Vân sư huynh, cậu có thể chọn một vài người đáng tin rồi truyền thụ cho bọn họ không? Tôi biết trong thời đại loạn lạc rối ren này mang ngọc mắc tội đạo lý nhưng tôi thực sự không thể trơ mắt nhìn những người anh em cùng vào sinh ra tử chết đi trong khi có phương pháp có thể thoát khỏi lây nhiễm.” Tần Dật mang ánh mắt khẩn cầu nhìn Lục Hằng.
“Trước khi sư phụ phái tôi xuống núi đã dặn tôi tìm cách truyền thừa Thiên Sư môn. Chỉ là tôi không biết đối nhân xử thế, hiện tại anh đã nhập môn rồi, việc chọn đệ tử thích hợp tôi giao lại cho anh.” Nói xong lại đưa mắt nhìn cái nồi.
Mì này hình như có thể ăn được rồi.
Tần Dật nghe được lời này mừng tít cả mắt, nhìn thấy Lục Hằng ánh mắt dán vào đồ ăn liền nhanh chóng múc bát mì cho cậu.
Hai người ngồi đối diện ăn mì. Tần Dật đem thịt viên trong bát của mình chuyển đi gần hết, dù sao nhìn người trước mặt ăn, khẩu vị liền tốt, có thịt viên hay không cũng không quan trọng.
Lục Hằng cũng không khách khí, gắp viên thịt bỏ vào miệng, lộ ra vẻ mặt hài lòng thỏa mãn.
Ánh trăng dịu dàng, không khí ấm áp.
Tần Dật không khỏi sinh ra hứng thú nói chuyện phiếm: “Nói mới nhớ, môn phái tại sao lại có tên là Thiên Sư môn? Dưới cái nhìn của tôi, môn phái này hẳn là môn phái tu chân trong truyền thuyết nhỉ.”
“Thật ra môn phái này ban đầu không có tên.” Khi đệ tử trong môn phái xuống núi để giải quyết một số sự cố do quỷ ma rò rỉ gây ra thì bị mọi người gọi là thiên sư, lâu dần trở thành Thiên Sư môn. “
“Ma khí rò rỉ? “
“Ừ, ma khí rò rỉ sẽ khơi ra một số chuyện quỷ quái, theo cách nói của các anh, chắc là gọi là” Lục Hằng nghiêng đầu “bị ma ám?”
Tần Dật sửng sốt, bật cười:” Thì ra những truyền thuyết đó đều là thật à. Hồi còn nhỏ có người nói cho tôi chuyện ma quỷ và thiên sư gì đó, tôi còn trả lời dứt khoát rằng không thể nào. Lúc đó còn cá cược ai nói sai sẽ sủa tiếng chó, không nghĩ bây giờ chính mình lại trở thành thiên sư.”
“Lúc anh đánh cược có thề thốt gì không?” Lục Hằng bất ngờ hỏi.
Tần Dật sững sờ, bật cười “Thề? Tôi không nhớ rõ, chắc là có đấy.” Tần Dật khoát tay “Khi còn bé tôi không thích nói cái gì mà nói không giữ lời bị sét đánh.”
“Người tu luyện không thể tùy ý thề với trời. Nếu đã thề, không được vi phạm.” Lục Hằng nghiêm túc nhìn Tần Dật.
Mặt Tần Dật tái xanh khi nhớ tới lời mình vừa nói, “Vậy để thực hiện lời hứa, tôi phải học tiếng chó sủa?”
Lục Hằng gật đầu.
Tần Dật im lặng hồi lâu, nhưng là không dám xem thường quy củ thần bí của thiên đạo.
Vì vậy, Tần lão đại uy nghiêm nói một không hai ở căn cứ W, môi mỏng khẽ mấp máy, phun ra một tiếng: “Gâu!”
Sau khi sủa tiếng chó xong, Tần Dật nhìn Lục Hằng hai mắt rực lửa, tự hỏi có phải mình bị lừa hay không. Nhưng nhìn nụ cười trong mắt Lục Hằng và khóe miệng câu lên của cậu, lại cảm thấy cho dù bị người này lừa gạt cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Thiên Sư môn bên này là sư huynh sư đệ hòa thuận vui vẻ, nhưng ở căn cứ W bên kia thì gió nổi mây vần.
Giang Tư Nhạc vùi mặt vào chậu nước, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại bằng nước lạnh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào gương. Người thanh niên trong gương có lông mày sạch sẽ, làn da thanh tú, thoạt nhìn giống một người được cưng chiều từ nhỏ. Chỉ là dưới mắt có quầng thâm to, tròng trắng mắt đầy tơ máu, môi hơi nứt nẻ, trông rất hốc hác.
Giang Tư Nhạc lau những giọt nước trêи mặt. Mấy ngày nay hắn ngủ không ngon. Kể từ lần cuối cùng hắn nghe thấy giọng nói đó, hắn bắt đầu nằm mơ, trong giấc mơ đó hắn nhiều lần trải qua khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong kiếp trước.
Giang Tư Nhạc bước ra khỏi phòng tắm, Mục Phi sáng sớm đã đi ra ngoài. Giang Tư Nhạc mấy ngày nay không thể chợp mắt làm cho anh rất lo lắng, vì vậy anh đi ra ngoài muốn lấy một ít thuốc an thần Đông y mang về.
Lúc Mục Phi ra ngoài, Giang Tư Nhạc còn đang bối rối trêи giường, hắn cảm thấy được Mục Phi đã đắp chăn cho mình, sờ trán mình rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi nhà. Sau khi ngủ dậy, trêи giường vẫn như mọi buổi sáng trước, có quần áo sạch sẽ chỉnh tề. Trêи bàn có cháo trắng còn ấm trong bình giữ ấm.
Giang Tư Nhạc ngồi ở mép giường, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, tinh thần có chút hoảng hốt. Hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng vải nhung từ trong không gian và giữ chặt nó trong lòng bàn tay. Đây là món đồ mà khi hắn mười tám tuổi năm ấy, Mục Phi đưa cho hắn.
“Ôi, người bận bịu sao hôm nay lại rảnh rỗi tới gặp tôi, thật là thụ sủng nhược kinh nha.”
“Tiểu Nhạc, sinh nhật vui vẻ.”
“Thật làm phiền anh, người bận rộn như anh lại nhớ đến sinh nhật của một nhân vật nhỏ bé như tôi.”
“Tiểu Nhạc.”
“Đây là? Chiếc nhẫn phiên bản giới hạn mà tôi trước kia từng nhắc tới…”
“Ừ, tôi không muốn lấy tiền từ nhà để mua cho cậu một vật quan trọng như vậy, cho nên khoảng thời gian này lạnh nhạt cậu, thật xin lỗi.”
Bàn tay truyền đến một trận đau nhói, mang Giang Tư Nhạc thức tỉnh khỏi hồi ức. Hắn nhìn xuống, hóa ra ở góc chiếc hộp nhỏ được bọc bằng vải nhung ấm áp đã bị hư hỏng một góc, lộ ra những góc nhọn bên trong.
Giang Tư Nhạc nhớ tới những gì mà Tần Dật đã nói với hắn không lâu trước đây.
Tần Dật cảnh báo hắn ta rằng cho dù cho có khả năng biết trước tương lai thì cũng không nên quá ỷ lại vào dị năng bởi vì không ai có thể đảm bảo % rằng mọi thứ sẽ phát triển theo hướng đã thấy.
E rằng, chuyện bây giờ và kiếp trước không giống nhau. Ít nhất là hiện tại, Mục Phi đã không còn hết mình tìm kiếm tinh hạch cho Phan Dung Hi và Phan Dung Hi cũng không thể thức tỉnh dị năng của mình rồi củng cố đáng kể vị trí của mình trong đội. Ngược lại, Phan Dung Hi gần đây cảm giác dường như bị cho ra rìa.
Giang Tư Nhạc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn không thể buông bỏ mối quan hệ tình cảm hơn hai mươi năm với Mục Phi. Hắn quyết định đi tìm Mục Phi nói chuyện.
Nhìn thấy bóng dáng của Mục Phi, Giang Tư Nhạc định bước tới gọi tên anh. Nhưng lại thấy một người chạy ra khỏi phòng bên cạnh. Mục Phi vẫy vẫy tay với người đó, rõ ràng là hai người đã hẹn trước.
Phan Dung Hi.
Giang Tư Nhạc lắc người bắt đầu trốn. Hắn nhìn Mục Phi cười nhẹ với Phan Dung Hi như một kẻ tự ngược, sau đó Phan Dung Hi đưa thứ gì đó cho Mục Phi.
Giang Tư Nhạc nhìn thấy Mục Phi mỉm cười nhẹ nhàng và nói điều gì đó với Phan Dung Hi, Phan Dung Hi lắc đầu. Sau đó, tay của Mục Phi sờ đầu Phan Dung Hi.
Giang Tư Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn lao ra ngoài đẩy Phan Dung Hi ra, giật lấy thứ trong tay Mục Phi và đập nó xuống đất.
Một hộp thuốc Đông y.
“Tiểu Nhạc!” Mục Phi thấy thế cũng không nói gì, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt thuốc Đông y không dễ dàng gì tìm được.
“Anh nói tìm thuốc cho tôi chính là bởi vì tới gặp tiện nhân này à!” Giang Tư Nhạc một cước đạp nát thuốc trêи mặt đất.
“Tiểu Nhạc! Cậu có chuyện gì!” Tượng đất cũng có ba phần tính nết, cho dù Mục Phi tính tình có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng đã bị Giang Tư Nhạc cũng sẽ khơi ra mấy phần lửa giận. “Thuốc này là do tôi cùng Dung Hi chạy đi từ sáng tới từng nhà cầu xin người ta mà đổi được!”
“Tôi cần chắc? Tiện nhân kia từ nhỏ đã không mẹ, nghèo như vậy còn có thể học đại học, ai biết tiền từ đâu mà có! Thuốc này qua tay hắn, tôi ngại bẩn!” Giang Tư Nhạc chỉ về phía Phan Dung Hi, đem một bồn lửa giận phát tiết ra.
“Giang Tư Nhạc, xin lỗi!” Mục Phi hoàn toàn bị lửa giận kϊƈɦ động bởi những lời nói bất cần của Giang Tư Nhạc, anh đột nhiên đứng lên, không để ý đến thuốc rơi trêи mặt đất.
Lúc này Phan Dung Hi lên tiếng: “Mục Phi, không sao cả. Tiểu Nhạc vì khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt nên tâm tình bất ổn. Đừng trách cậu ấy.”
“Ai cmn muốn tên ngu ngốc như mày nói giúp!” Nhìn thấy Phan Dung Hi đứng ngăn trước mặt Mục Phi. Giang Tư Nhạc hoàn toàn mất lý trí, hắn liền đá một cước vào lưng Phan Dung Hi.
Thấy Phan Dung Hi lảo đảo mất thăng bằng, ngã xuống lề đường, trán đập vào luống hoa. Máu tươi lập tức chảy ròng ròng, hôn mê bất tỉnh.
Mục Phi không quan tâm gì nữa, anh bế Phan Dung Hi lên, thất vọng nhìn Giang Tư Nhạc một cái, vội vàng rời đi.
Giang Tư Nhạc ngồi xổm xuống, vùi đầu vào cánh tay anh, vai khẽ run. Quả nhiên, mọi thứ vẫn giống như kiếp trước. Chính mình đã quá ngây thơ mới cho là mọi thứ đã khác và muốn cho Mục Phi một cơ hội.
Giang Tư Nhạc một lần nữa bóp chặt chiếc hộp vuông nhỏ trong tay, cuối cùng không chút do dự ném vào thùng rác. Ít nhất, ở kiếp trước còn có người nhớ tới chính mình, thay mình báo thù.
Chính mình nên nắm chặt cơ hội này, đối tượng ra tay phải là người kia mới đúng!
HẾT CHƯƠNG