Hai câu nói này cực kỳ có hương vị lời thoại như trên TV—— “Mẹ làm chủ cho con”, “Đứa trẻ là quan trọng nhất” từ trong miệng Cố phu nhân nói ra khiến huyệt Thái Dương Nguyễn An An lập tức nhảy thình thịch hai cái.
Hiểu lầm…… quá lớn rồi.
Nguyễn An An tốn năm phút để giải thích chuyện cô và Cố Quyết kỳ thật chỉ là vợ chồng son cãi nhau một trận, mà cái gọi là “con trai” trên thực tế chỉ là chú mèo nhỏ với vẻ mặt đờ đẫn đang ôm cá ngồi trên thảm mà thôi…… lúc này Cố phu nhân mới “A” một tiếng, “Xin lỗi xin lỗi, là mẹ hiểu lầm.”
Mặc dù bà tươi cười khéo léo, nhưng chữ “A” uyển chuyển kia đã tiết lộ quá nhiều cảm giác tiếc nuối.
“……”
Nguyễn An An chào hỏi Cố phu nhân một lần nữa.
Lúc trước sau khi Cố Quyết biết thân phận Lâm Dao, căn bản anh chưa từng gọi bà là “bác gái”, một tiếng “Mẹ” gọi vô cùng thuận miệng. Nguyễn An An cảm thấy có thể là mình bị anh lây nhiễm, cô cũng nhu thuận gọi một tiếng “Mẹ”.
Đến lượt Cố Khải Trung, sau khi cô gọi “Ba” xong lại nhạy bén phát hiện ra trong tay ông còn xách theo đồ đạc.
——một cây gậy thon dài màu đen, thoạt nhìn phá lệ cứng rắn, còn mơ hồ phát ra ánh sáng.
“……!” Trong lòng Nguyễn An An cả kinh, trên mặt không thể hiện, hỏi “Ba cầm thứ gì trên tay vậy ạ ……?”
“Ồ” Cố Khải Trung phục hồi tinh thần, giơ tay vặn chỗ nào đó trên cây gậy, gấp chiếc gậy thành hai khúc, thu hồi lại bỏ vào trong túi, ngẩng đầu nói “Con đừng sợ, ba cho rằng thằng nhóc Cố Quyết này lại gạt chúng ta chuyện lớn như vậy …… Yêu đương gạt, kết hôn gạt, mấy chuyện đó cũng thôi đi, vừa rồi ba cho rằng con dâu cũng đã mang thai, nếu nó còn dám lừa gạt! Hôm nay, ba nhất định phải đánh gãy chân nó ——!”
Ông càng nói thanh âm càng cao, cuối cùng trừng mắt nhìn Cố Quyết, ba chữ “Đánh gãy chân” gần như bị rống ra.
Nguyễn An An nhìn gân xanh trên thái dương của ông: “…………”
Ngài bình tĩnh một chút, nghe người ta đồn ngài không phải người như thế mà!!!
Cố Khải Trung dẫn dắt Cố thị nhiều năm như vậy, sáng lập ra không biết bao nhiêu huy hoàng, hầu hết các thị trường nước ngoài của Cố thị đều phát triển dưới quyết sách của ông. Tuy rằng trước mắt Cố Khải Trung đang có xu thế lui về hậu trường, nhưng phong cảnh trước kia cũng không thể chối bỏ. Hai mươi năm trước từng là người đàn ông hoàng kim độc thân đứng đầu bảng xếp hạng tại Thanh Thành.
Nghe nói ông có phong độ nhẹ nhàng, lạnh lùng, nghiêm túc, vô cùng thương yêu vợ con…… khi còn độc thân ông là viên kim cương được nhiều người săn đón, sau khi kết hôn ông lại trở thành nô lệ của vợ được nhiều người ngưỡng mộ.
Trong các câu chuyện về Cố Khải Trung, không có bất cứ một tin tức nào nói ông dễ tức giận như vậy!!!
“Ba, người thu liễm một chút, đừng dọa em dâu.” Một giọng nam vang lên.
Nguyễn An An quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt tươi cười tuấn lãng.
“Xin chào, anh là anh trai của Cố Quyết, Cố Minh.”
- --ĐỌC FULL TẠI
Diện mạo của Cố Minh giống Cố Khải Trung hơn, ngũ quan không được tinh xảo như Cố Quyết và Cố phu nhân. Nhưng ngược lại, anh đặc biệt có hương vị đàn ông, mơ hồ có thể nhìn thấy phong thái thời trẻ của Cố Khải Trung.
Sau khi chào hỏi từng người, mấy người cởi áo khoác ngồi xuống sô pha, bảo mẫu lấy trà cụ ra châm trà.
Nguyễn An An phát hiện một nhà ba người này thoạt nhìn đều có khả năng kháng lạnh, mùa đông lạnh như vậy, bên trong một chiếc áo len, bên ngoài một chiếc áo khoác, chỉ là kiểu dáng áo khoác có hơi bất đồng. Trách không được lúc trước mỗi ngày Cố Quyết đều mặc ít như vậy, thì ra là người trong nhà anh đều mặc như vậy, hiện tại thật ra cô có chút hiểu rồi.
Tên của Cố phu nhân vô cùng dễ nghe, Chu Cầm Vận. Chu gia là thư hương thế gia, thời điểm bà gả cho Cố Khải Trung cũng coi như môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân của hai người trở thành một đoạn giai thoại tại Thanh Thành.
Khi Cố phu nhân nói chuyện quả thực như gió xuân thổi lướt qua mặt, nhu hòa thoải mái khiến cô hoàn toàn không có cảm giác áp lực khi nói chuyện với trưởng bối.
Gien nhà họ Cố quá tốt, Cố Minh đẹp trai tuấn tú lịch sự, tinh thông ngôn ngữ nghệ thuật, nhưng Nguyễn An An đã có ấn tượng nhất định với người này……
—— đó chính là “Người em trai chậm phát triển”.
Mặc kệ anh ta nói cái gì, Nguyễn An An đều nhịn không được tưởng tượng ra bộ dáng người này ngồi như si như say trước máy tính.
Điều cô không nghĩ tới chính là, không bao lâu sau, ấn tượng của cô về Cố Minh đã chuyển từ “Người em trai chậm phát triển” thành “Cái loa”.
Thời điểm mấy người nói chuyện phiếm, Cố Khải Trung ở một bên bàn chuyện công ty cùng Cố Quyết. Đối tượng nói chuyện phiếm của Nguyễn An An chủ yếu là Cố phu nhân, ngay từ đầu Cố Minh đã rất trầm mặc văn tĩnh.
Nhưng tới hiệp hai, nơi này đột nhiên biến thành sân nhà của anh.
“Em dâu, em không biết hồi nhỏ tính cách Cố Quyết thối hoắc tới mức nào đâu, lúc ấy đi học, ngay từ tiểu học đã bắt đầu có người cả ngày tặng kẹo tặng chocolate cho nó…… Lúc đó anh cũng được tặng, anh luôn coi chocolate của người ta như bảo bối luyến tiếc không nỡ ăn. Nhưng Cố Quyết thì không, tất cả những thứ nhận được nó đều cho anh, một chút cũng không thèm để ý……”
“Còn có lúc học cấp hai cấp ba, Cố Quyết có hai thứ yêu thích, một là đánh nhau hai là chơi trò chơi. Chuyện đánh nhau này nghiêm khắc mà nói cũng không thể coi là yêu thích, lúc ban đầu, Cố Quyết đánh nhau đều là vì có người tới tìm cậu ấy gây chuyện. Em nhìn xem em trai anh lớn lên đẹp như vậy, ngay cả mấy cô gái nhỏ có bạn trai rồi cũng theo đuổi, học khác trường cũng theo đuổi, cho nên nam sinh nhìn cậu ấy không vừa mắt, thường xuyên đến trường học tìm cậu ấy gây chuyện……”
“Cho nên khi Cố Quyết nói với anh cậu ấy coi trọng em từ rất lâu rồi, anh thật sự rất hoảng sợ.”
“Nói đến chơi trò chơi, Cố Quyết ghét bỏ trên thị trường không có trò chơi hay nên mới quyết định tự mình làm, không nghĩ sau khi làm ra lại hot như vậy,《 Lục giới 》……”
Ban đầu Nguyễn An An còn tập trung tinh thần, đến giữa hai mắt cô gần như vô thần, cuối cùng thì hai mắt muốn dại ra. Cô chỉ máy móc gật đầu hoặc lắc đầu thể hiện rằng mình đang nghe khi Cố Minh ngẫu nhiên tạm dừng.
Nếu một hai phải hình dung mà nói.
Cố Minh giống như một cái loa độ lập thể quay chung quanh đầu và lỗ tai cô, nó liên tục thao thao bất tuyệt: Bá bá bá, bá bá bá, bá bá bá……
Lâm Dao và Lâm Tùng Bách đã sớm biết hôm nay ba mẹ Cố Quyết trở về Thanh Thành, cơm tối được đặt tại khách sạn Li Giang, là lần chính thức gặp mặt đầu tiên của gia đình hai bên. Cho nên mấy người ở chỗ này ngây người một buổi trưa, thời điểm sắc trời tối dần mới chuẩn bị nhích người xuất phát đến khách sạn Li Giang.
Trên đường lên tầng thay quần áo, trong đầu Nguyễn An An phảng phất như vẫn còn vang vọng giọng nói không nhanh không chậm của Cố Minh.
“Muốn biết anh trai anh có thân quen với một người hay không” Cố Quyết ôm cô, tiến đến bên tai cô nói nhỏ “Phải xem anh ấy có nguyện ý nói chuyện vô nghĩa với em hay không.”
Nguyễn An An: “…………”
Em đúng là quá vinh hạnh rồi.
Lâm Dao và Cố phu nhân lúc còn trẻ có quen biết, hơn nữa nhìn bộ dáng hai người vừa gặp đã ôm, có vẻ quan hệ cũng không tệ lắm.
Nguyễn An An nghĩ lại lời nói lúc trước, Lâm Dao nói bà là đệ nhất mỹ nữ, nhưng hiển nhiên Cố phu nhân cũng xinh đẹp như vậy, vậy giữa mỹ nữ và mỹ nữ có thể có gút mắt yêu hận tình thù gì hay không …… Không nghĩ tới thế nhưng hai người lại là hoa tỷ muội.
Bữa cơm này kéo dài ba tiếng đồng hồ, nói về những điều thú vị mà Lâm Dao và Cố phu cùng trải thời còn trẻ, nói chuyện hôn lễ của Nguyễn An An và Cố Quyết, bầu không khí vô cùng hài hòa.
—— nói cho cùng, trong một bàn người, chỉ cần quan hệ giữa phụ nữ hài hòa thì bầu không khí tự nhiên cũng hài hòa theo.
Mỗi dịp cuối năm và năm mới đều là thời điểm các đại gia đình thường xuyên tổ chức yến tiệc. Hôm nay tôi mời anh ngày mai anh mời lại tôi, chuyên viên trang điểm và stylist mỗi ngày đều tới nhà chuẩn bị từ sớm. Váy áo tham dự yến tiệc không thể trùng lặp, vì thế mỗi một chiếc váy áp đáy hòm của các thiên kim và phu nhân đều có công dụng riêng của nó.
Khương Di và Ân Viện ngày nào cũng bận rộn với những chuyện này, Nguyễn An An thanh nhàn được mấy ngày, mãi cho đến ngày mùng tháng giêng mới bắt đầu tham gia tiệc tối đầu tiên của năm mới.
Chủ nhân của bữa tiệc là Trình gia.
Khi Nguyễn An An nhìn thấy chữ “Trình” trên giấy mời cô mới nhớ tới, trong cuộc đời cô chỉ có duy nhất một lần xem mắt, đối tượng chính là Trình đại công tử.
Lâm Tùng Bách vẫn luôn liên hệ với Trình gia lão gia tử, bằng không lúc ấy cũng sẽ không giới thiệu cháu trai của đối phương cho Nguyễn An An gặp mặt. Mặt mũi của người bạn già khẳng định phải cho, lần này Lâm Tùng Bách hạ lệnh Nguyễn An An nhất định phải tham gia, người đại diện cho Cố thị cũng thuận thế đổi thành Cố Quyết.
Cố Quyết vẫn mặc tây trang màu đen như cũ, Nguyễn An An diện bộ lễ phục màu nude, thời điểm cô bám tay Cố Quyết tiến vào, lập tức cảm nhận được sự chú ý đến từ bốn phương tám hướng.
Còn không kịp cảm khái, Cố Quyết đã đột nhiên nói thầm: “Trình đại công tử đâu?” ---ĐỌC FULL TẠI
“?” Nguyễn An An sửng sốt một chút “Anh tìm anh ta làm gì?”
“Chào hỏi chủ nhà, làm sao vậy?” Cố Quyết nhéo lòng bàn tay cô “Em còn bí mật nào chưa nói với anh sao?”
“……”
Trước khi hai người rời đi, Cố phu nhân và Lâm Dao cùng nhau trang điểm cho Nguyễn An An. Đúng lúc Cố Quyết đang ở bên cạnh học tập kỹ thuật trang điểm, Lâm Tùng Bách vô tình đi ngang qua “Không cẩn thận” để lộ ra một cọc chuyện cũ năm xưa.
“Ai ôi…… nhắc đến Trình Dịch Trình gia đại công tử, trải qua sự giới thiệu của tôi, An An còn từng hẹn gặp mặt với cậu ta đấy……”
“…………”
Nguyễn An An nghe được lời này phản ứng đầu tiên chính là xoay mặt nhìn Cố Quyết.
Vốn dĩ anh ngửi thấy mùi ngon nên mới đi theo học kỹ thuật trang điểm, định tương lại sẽ tự mình trang điểm cho vợ. Vừa nghe thấy thế liền trực tiếp ngồi dậy đuổi theo Lâm Tùng Bách “Gặp mặt gì thế? Ông ngoại, ông nói cụ thể một chút……”
Nguyễn An An thu hồi suy nghĩ, cắn răng nói: “Ông ngoại nói với anh chuyện gì?”
“Em chỉ nghe lời đi ăn một bữa cơm với Trình Dịch mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều ——”
“À” Cố Quyết nói “Thời điểm em biết anh ta tên Trình Dịch, chúng ta vẫn chưa quen biết.” anh gật đầu “Anh sẽ không nghĩ nhiều.”
“……”
Mẹ nó, ngữ khí biểu tình này của anh trông giống người sẽ không nghĩ nhiều sao.
Nguyễn An An thật sự sợ anh đột nhiên nổi bão “Bọn em sao có thể tính là xem mắt, anh đã thấy qua buổi xem mắt nào mà hai người gặp nhau xong lại không thêm WeChat chưa!”
“…… Không thêm WeChat?”
“Không có!”
Rốt cuộc thần sắc Cố Quyết mới hòa hoãn lại “Vậy thì đúng rồi.”
“……”
Hai người gặp không ít trưởng bối, thời điểm Trình đại công tử xuất hiện, đúng lúc Nguyễn An An tranh thủ đi toilet.
Cố Quyết nâng chén rượu, mỉm cười tự nhiên gật đầu chào hỏi “Trình thiếu.”
“Cố thiếu.” Đối phương cũng gật đầu.
Hai người vốn dĩ chỉ có mối quan hệ sơ giao, nhưng hiện tại Cố Quyết còn đơn phương nối thêm một mối quan hệ khác.
“Anh chờ một chút, phu nhân của tôi chắc sẽ trở lại sớm thôi.”
Trình Dịch sửng sốt “Anh…… phu nhân?”
“……” Cố Quyết cũng tỏ vẻ thật sự kinh ngạc “Anh vẫn chưa biết?”
“……”
“Phu nhân của tôi, Nguyễn An An,” Cố Quyết chú ý tới biểu tình của đối phương có chút biến hóa vi diệu, anh tiếp tục giới thiệu “Là cháu ngoại của chủ tịch Lâm, tôi nghe nói hai người có quen biết……”
……
Có lẽ ở WC thật sự có duyên phận kỳ quái nào đó, Nguyễn An An đi vệ sinh xong, lúc đang rửa tay thì gặp lại Hạ Mông.
Hai người vô cùng ăn ý cùng không đề cập tới những sự tình khiến người ta khó chịu, nói đùa hai câu liền chia nhau ra rời đi. Khi Nguyễn An An trở lại chỗ ngồi ban đầu, Cố Quyết đang đưa lưng về phía cô, người đối diện anh chính là…… Trình Dịch.
Dự cảm bất tường mới vừa xẹt qua trong óc Nguyễn An An, cô liền nghe được Cố Quyết đĩnh đạc nói “Đúng vậy, chúng tôi gặp nhau ở đại học C, mà nguyên nhân gặp nhau ở trường đại học, mấy ngày trước cô ấy mới tình cờ nói cho tôi……”
“…………”
Nguyễn An An cảm thấy mỗi một sợi tóc của mình đều muốn dựng thẳng lên.
Cô bước nhanh tới, kịp thời ngăn cản lời nói buột miệng thốt ra của anh, đại loại như “Cô ấy đối với tôi là nhất kiến chung tình, vì theo đuổi tôi nên mới trở lại học đại học”. Cô chào hỏi đơn giản cùng Trình Dịch, sau đó túm lấy người và tạm biệt đối phương bằng nụ cười ngượng nghịu. ---ĐỌC FULL TẠI
……
Quá con mẹ nó xấu hổ.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, cô và Trình đại công tử sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh này.
Thời điểm kể cho Ân Viện và Khương Di, hai người đồng loạt gửi một chuỗi【 ha ha ha ha 】chiếm toàn màn hình.
Ân Viện không hôn nhân: 【 Chồng cậu thật sự quá tuyệt, hôm Cố Nhị công tử nói cho tớ và Khương Di ngày yêu nhau của hai người, tớ đã mơ hồ cảm thấy anh ta không đơn giản 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Tớ đã nhìn ra, chồng cậu không sợ câu tục ngữ ‘Khoe ân ái, sẽ chết nhanh’ chút nào】
Ân Viện không hôn nhân: 【 Còn gì để nói? Đưa tiễn Trình đại công tử lần thứ vạn đi, đi mạnh khỏe nha. / bia /】
Khương Di không ăn gừng: 【 Đi mạnh khỏe. / hoa hồng /】
“……”
Nói qua nói lại, khoe ân ái mà khoe đến trước mặt tình địch cũng chỉ có mình Cố Quyết mới làm được.
Trở về nhà, sau khi tẩy trang tắm rửa xong cũng gần giờ đêm rồi.
Nguyễn An An nằm trên giường nhìn Cố Quyết tắt đèn, sau đó lên giường cúi người ôm cô.
Mắt thấy anh chuẩn bị hôn lên môi cô, Nguyễn An An nghiêng đầu “Đợi chút, em hỏi chuyện này.”
“Hả?”
Đầu óc Nguyễn An An thanh tỉnh, cô gằn từng chữ rõ ràng: “Thầy giáo Cố, kỳ thật anh nói về em khắp nơi…… Có phải vì muốn đề phòng hay không?”
“Đề phòng cái gì?”
“Anh suốt ngày khoe khoang em thích anh cỡ nào như vậy, đề phòng sau này em rời khỏi anh, người khác sẽ phải cách xa em sao?”
Cô suy nghĩ suốt một đường, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có lý do này là đáng tin cậy nhất.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy, Nguyễn An An quả thực tức giận tới mức duỗi tay ra véo cánh tay anh: “Anh đúng là người đàn ông ác độc——!”
Cố Quyết nhẹ nhàng hóa giải lực đạo của cô, bắt được mu bàn tay cô hôn lên, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo ý cười “Suy nghĩ nhiều quá rồi bảo bối.”
“Anh phải tốn bao nhiêu công sức như vậy mới cưới được em, rời đi cái gì?” Anh nói “Anh có lòng tin mình sẽ giữ được vợ mình.”
“Hơn nữa lời em nói cũng không đúng,” Cố Quyết tiếp tục phân tích “Anh khoe ân ái, anh đi nói khắp nơi rằng vợ anh yêu anh như thế nào, kết quả cuối cùng chúng ta lại tách ra…… vậy ai mới là người ngốc hơn?”
“…………” Hình như là anh.
“Cho nên…… đó căn bản không phải nguyên nhân.” Nguyễn An An đối diện với anh, ánh sáng mỏng manh chiếu lên gương mặt anh tạo cảm giác vô cùng thâm thúy, cô chần chờ “Vậy rốt cuộc vì sao anh lại làm như vậy?”
“……” Cố Quyết tạm dừng vài giây, giống như cực kỳ khó hiểu với câu hỏi của cô “Vì sao em cứ một hai phải hỏi cho ra nguyên nhân? Anh nói những lời này cũng không phải bịa đặt, hơn nữa không phải tất cả đều là sự thật sao? Câu chuyện tình yêu cảm động như vậy, làm gì có ai không muốn nghe?”
“…………” Em cảm thấy không phải tất cả mọi người đều muốn nghe.
Nguyễn An An suy nghĩ, cho dù anh nói có lý nhưng như vậy cũng không được.
Cô nhớ tới câu tục ngữ Khương Di nhắc đến lúc nói chuyện phiếm, cô thay đổi góc độ “Nhưng anh không biết……”
Giọng nói của cô nhỏ dần: “…… Mọi người đều nói, khoe ân ái, sẽ chết nhanh.”
“Ồ, chuyện này sao……” Cố Quyết cười khẽ, ngữ điệu lười nhác “Chúng ta sẽ chứng minh cho bọn họ biết, lời này là sai.”