Cửa phòng mở, trong ngoài đều thông gió, vài cơn gió thổi tới trêи mặt mấy người.
Tô Mẫn thuận thế quan sát Thạch Nam Thịnh từ đầu tới đuôi, cuối cùng nhận định hắn thật sự đã chết như vậy.
Thế nhưng tư thế của thi thể nhìn có chút kỳ quái.
Chân vặn vẹo thế này trừ khi là giãy dụa quá mãnh liệt, vậy phải dùng sức lớn đến mức nào?
Tô Mẫn nhớ lúc mình vào không có nghe thấy âm thanh nào cả.
Mới bắt đầu là tiếng kêu thảm thiết. Sau đó mới đến âm thanh xương cốt kẽo kẹt. Xem ra, hẳn là sau này mới đem tay bỏ vào trong miệng.
Nghiêm Kinh Tài không nhìn thấy quá nhiều, bước nhanh đi tới bên giường, vừa sợ vừa cẩn thận xem, tìm lại âm thanh của mình: "Hắn ăn tay của mình sao?"
Lúc này, hai cái tay đồng thời bị bỏ vào trong miệng, cái miệng hắn cũng chống đỡ không nổi, cho nên đã nứt ra rồi.
Bộ dáng giống hệt tên hề trong rạp xiếc thú, vết nứt hai bên khoé miệng còn đang chảy máu.
Mà tay hắn đã vô cùng thê thảm, phần lớn bị cắn nát, còn có chút xương vỡ rơi ở trêи giường, cùng vết máu hỗn hợp lại một chỗ.
Hứa Y Hương đi tới, "Chuyện này... Có thể gọi xe cứu thương lại đây không?"
Bọn họ điện thoại báo cảnh sát cũng không thông, rõ ràng điện thoại được nhưng lại không có tín hiệu.
Nghiêm Kinh Tài nói: "Gọi không được."
Tuy đã biết trước, nhưng hắn vẫn lấy điện thoại ra bấm , quả nhiên là gọi không được.
Tô Mẫn nói: "Xem ra có liên quan đến chuyện trưa hôm nay."
Buổi trưa hôm nay Thạch Nam Thịnh ăn phải ngón tay của tiểu Trần. Lúc đó hắn đã phun ra ngoài, thế nhưng cậu có quan sát qua, lớp da bên trêи đã không còn.
Nghĩ cũng biết, nhất định là Thạch Nam Thịnh đã vô tình ăn rồi.
Cho nên Tô Mẫn suy đoán, Thạch Nam Thịnh đang bị trả đũa, ăn lại tay của mình?
Đương nhiên suy đoán này cũng không có chứng cứ rõ ràng, tiểu Trần có vẻ thần kinh như vậy, có phải là hắn ra tay hay không thì chưa biết được.
Hàn Cầm Cầm lần đầu chứng kiến chuyện kinh khủng thế này, ban đầu còn nghi ngờ, hiện tại cũng đã tin rồi, "Hắn thật sự chết?"
Nghiêm Kinh Tài nói: "Bị như vậy có thể không chết sao?"
Miệng đã bể thành bộ dạng này, có dùng chỉ may lại cũng không được.
Hứa Y Hương đã bình tĩnh, hỏi: "Vì hắn ăn trúng ngón tay của tiểu Trần, cho nên mới phải chết như vậy?"
Hàn Cầm Cầm nói: "Vậy có nghĩa chúng ta không thể ăn đồ ăn đêm nay?"
"Cậu chỉ bận tâm cái này thôi à?" Hứa Y Hương quay đầu hỏi: "Hiện tại đã có người chết, an toàn mới là quan trọng nhất."
Hàn Cầm Cầm liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí bình tĩnh nói: "Lẽ nào chuyện tôi hỏi không liên quan đến an toàn của chúng ta?"
Hứa Y Hương nhìn không ra chút lo lắng nào trêи khuôn mặt nàng.
Nói thật, Hàn Cầm Cầm cho nàng cảm giác rất không tốt, đây là một loại trực giác, không có gì khác.
Cho nên cảm giác này nàng cũng không nói cho người khác biết.
"Hai người cãi nhau cũng không có tác dụng." Nghiêm Kinh Tài ngồi ở trêи cái giường khác, "Hiện tại ở đây đã có người chết."
Vốn xế chiều hôm nay còn nói ở đây có khả năng an toàn, bây giờ chuyện xảy ra lập tức tạt mô xô nước lạnh vào mặt mấy người, cái chết còn quỷ dị như vậy.
Hứa Y Hương ngồi bên cạnh hắn, "Chúng ta có nên rời đi không, cô nhi viện này cho em cảm giác không tốt lắm, rất ngột ngạt."
Lúc trước nghĩ vì nơi đây bị bỏ phế, hiện tại lại xuất hiện thêm mấy hiện tượng quái dị, rõ ràng có vấn đề rất lớn.
Tô Mẫn rời khỏi thi thể Thạch Nam Thịnh, "Nghĩ cũng biết không thể rời khỏi, chuyện lúc trước của hai người là một ví dụ."
Nghiêm Kinh Tài đang nắm chắc chuyện sẽ rời đi, bị chọc thủng như vậy nên vô cùng tức giận.
Hắn hỏi: "Nói vậy chúng ta vẫn luôn ở đây mà không ăn cơm?"
Cơm là tiểu Trần làm, ai biết đêm nay hắn có bỏ thêm ngón tay nào vào đồ ăn nữa không, hoặc là đem cái phần nào đó trêи người mình cắt xuống.
Nếu như bắt buộc phải ăn, hắn ăn tới ngón tay thì không nói, nếu mà ăn trúng cái bộ phần nào kỳ quái, chắc hắn nôn chết mất.
Tô Mẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Không."
Nếu như đúng là như vậy, cuối cùng mọi người trong phim kinh dị đều bị chết đói, đạo diễn hiển nhiên sẽ không quay như vậy.
Chuyện này phỏng chừng cũng chỉ xảy ra một đến hai lần, cái chết còn lại sẽ là những thứ khác, mọi vấn đề sẽ được nam nữ chính tự mình khám phá ra.
Nếu pháo hôi chết rồi, Nghiêm Kinh Tài và Hứa Y Hương chính là những người chết sau cùng.
Nghiêm Kinh Tài cảm giác mình chiếm được một chút an ủi, "Có thể như vậy thì tốt quá, anh không muốn bị đói, cũng không muốn bị hù chết."
Hứa Y Hương nhìn Tô Mẫn một chút, "Có thật không?"
Tô Mẫn ăn ngay nói thật: "Không xác định."
Đây đều là những căn cứ cậu suy đoán từ bộ phim, tính khả thi có lớn không, cũng không xác định được.
Hứa Y Hương: "..."
Được rồi, Tô Mẫn này thật sự là lật đổ ấn tượng của nàng đối với người khác.
Tô Mẫn bị ánh mắt quái dị của Hứa Y Hương nhìn, sau lưng lạnh cả người. Cậu ho nhẹ một tiếng, "Chúng ta trước tiên suy nghĩ chuyện của Thạch Nam Thịnh đi."
Hàn Cầm Cầm nãy giờ đứng tại cửa, lúc này mới lên tiếng nói: "Nói cho viện trưởng đi."
Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương trăm miệng một lời: "Không được."
Trong phòng yên tĩnh lại.
"Không thể nói cho viện trưởng." Nghiêm Kinh Tài bình tĩnh nói: "Mười mấy năm qua, tiểu Trần vẫn còn ở nơi này, mọi người nghĩ xem viện trưởng có biết việc này không?"
Tô Mẫn đột nhiên cảm thấy vai nam chính này còn rất hữu dụng.
Lão viện trưởng hiển nhiên là mờ ám, bởi vì mọi dấu hiệu đều chứng tỏ ông ta cũng không bình thường, rất có thể đồng dạng với tiểu Trần.
Hàn Cầm Cầm tức giận nói: "Vậy tôi sẽ đi ."
Nàng không muốn ở lại nơi này, vừa nhìn thấy thi thể Thạch Nam Thịnh, tâm lý nàng sẽ phát lạnh.
Nói xong nàng liền xoay người đi, còn đóng mạnh cửa một cái.
Hứa Y Hương "Ai" một tiếng, "Đi cũng tốt, em cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy với chúng ta không giống nhau."
Tô Mẫn nói: "Bởi vì không quen biết, chúng ta cũng không biết thân phận cô ta."
Ở bề ngoài là một giáo sư dạy múa, còn tính cách bên trong như thế nào thì không ai biết được, hơn nữa đối với cái chết của Thạch Nam Thịnh nàng quá mức bình thản.
Nghiêm Kinh Tài vừa định nói chuyện thì cửa phòng vang lên.
Ba người đột nhiên căng thẳng.
Hàn Cầm Cầm đi rồi, nên chắc chắn không phải nàng gõ cửa, vậy thì cũng chỉ có một người.
Âm thanh của lão viện trưởng truyền vào: "Đến lúc ăn cơm tối."
Sau đó ông lão vỗ vỗ cửa.
Không ai dám đi mở cửa, âm thanh bên ngoài rất nhanh đã dừng lại, sau đó mọi người nghe được tiếng bước chân ông lão rời đi.
Mấy người đang căng thẳng nháy mắt đã thanh tĩnh lại, ai cũng sợ lão viện trưởng sẽ đột nhiên mở cửa đi vào, sau đó thấy chuyện xảy ra ở nơi này.
Như vậy hai bên sẽ trực tiếp trở mặt.
Nghiêm Kinh Tài thở hổn hển nói: "Lần trước viện trưởng tới gọi anh ăn cơm cũng như vậy, gõ cửa nói một tiếng liền rời đi."
Cứ như đang thông báo cho tù nhân.
Tô Mẫn suy tư nói: "Trước tiên đi ra ngoài, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến."
Dù sao cậu còn có đồ ăn vặt, có thể chống đỡ thêm hai ngày, tính ra sẽ không chết đói.
Nghiêm Kinh Tài vừa nhìn về phía Thạch Nam Thịnh, tâm lý bắt đầu bồn chồn, vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác, mở cửa.
Nhưng sau đó hắn cứng ở tại chỗ.
Hứa Y Hương ở phía sau hắn, thúc giục: "Sao còn chưa ra ngoài, đứng ở đây làm gì."
Nghiêm Kinh Tài thở hổn hển, đôi mắt trừng lớn, "... Viện trưởng?"
Thanh âm hắn trầm trầm, giọng nói ma sát với cổ họng.
Tô Mẫn cả kinh, cậu đứng ở sau Nghiêm Kinh Tài, dựa theo ưu thế chìu cao, thấy được lão viện trưởng đang đứng trêи hành lang.
Dường như ông ta vẫn chưa rời đi, nãy giờ vẫn đợi ở chỗ này.
Nghiêm Kinh Tài nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại cùng Tô Mẫn liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó hắn nắm chặt tay, khó khăn hỏi: "... Viện trưởng ngài đang chờ chúng ta?"
Lão viện trưởng nói: "Ta thấy các con không ra."
Hứa Y Hương đã muốn chết, nàng nắm chặt quần áo Nghiêm Kinh Tài, thấp giọng nói: "Đừng hỏi... Đừng hỏi..."
Càng hỏi càng đáng sợ, hoàn toàn không nghĩ ra.
Tô Mẫn thấp giọng nhắc nhở: "Trực tiếp đi đại sảnh đi."
Nghe vậy, Nghiêm Kinh Tài gật gật đầu, đối viện trưởng nói: "Kia, vậy chúng ta đi ăn cơm đi."
Lão viện trưởng nói: "Đến đây đi, tiểu Trần đã đợi nãy giờ rồi."
Nghiêm Kinh Tài: "..."
Hứa Y Hương: "..."
Bọn họ mới vất vả kiến thiết tốt tâm lý bây giờ đã bị câu nói này của viện trưởng đánh nát.
Lão viện trưởng không chút nào biến hóa, cười nói: "Ngày hôm nay hắn nấu mấy món rất ngon, các con có lộc ăn đấy."
Nghiêm Kinh Tài cũng không muốn muốn có lộc ăn đâu.
Tô Mẫn ở phía sau cảm thấy viện trưởng này thật sự bại lộ hoàn toàn.
Lão viện trưởng cũng không thấy có gì không đúng, trước tiên xoay người dẫn đường ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nói: "Nhanh lên, đồ ăn sẽ nguội."
Càng nói càng thấy đáng sợ.
Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương giúp đỡ lẫn nhau, họ ở sau nắm chặt tay, trông cứ như anh hùng chịu chết.
Tô Mẫn đi sau cùng, đóng cửa lại.
Động tác của cậu không nhanh, cũng chính tại lúc này cậu thấy được tình cảnh bên trong, vội vã để cửa hé ra.
Thi thể Thạch Nam Thịnh bắt đầu trở nên trong suốt, sau đó biến mất ở trong phòng, chỉ còn dư lại xương vỡ cùng vết máu.
Giống như bé gái ban nãy, thế nhưng không biến mất hoàn toàn.z