Sau khi Nghiêm Kinh Tài đem Hứa Y Hương ôm đi, Tô Mẫn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đối với một nữ chính không chỉ biết liên tưởng mà còn biết não bổ như thế, cậu có chút không chống đỡ được.
Vừa lên lầu, Nghiêm Kinh Tài liền dừng lại, "Đến."
Nơi bọn họ ở là lầu hai, lầu ba mấy người đều chưa từng đi lên. Sau khi ra khỏi cầu thang, bọn họ thấy những gian phòng đã bị khóa.
Không giống phía dưới, nơi này chỉ có mấy cánh cửa, ở giữa bên trái cùng bên phải là phía trêи của đại sảnh, cũng bị khóa cửa lại.
Ký ức đã trôi qua hơn mười năm.
Nghiêm Kinh Tài nỗ lực nhớ lại một chút, "Hình như trước đây chúng ta đã từng tới lầu ba."
Ký ức Tô Mẫn nhận được không nhiều, thế nhưng cái nên có cũng có, "Có lên, lúc chơi trốn tìm."
Khi còn bé không có thứ gì, bọn họ chỉ chơi một ít trò chơi nhỏ.
Bên trong kịch bản, sau khi quan hệ của Nghiêm Kinh Tài và Tô Mẫn tốt lên thì thường cùng nhau chơi trò chơi, còn có mấy đứa trẻ khác nữa.
Chơi trốn tìm sẽ xem ai trốn kỹ nhất.
Chỗ có thể ẩn nấp trong cô nhi viện chỉ có vài nơi, cậu và Nghiêm Kinh Tài đã trốn qua không ít chỗ, đến nỗi không còn chỗ nào để nấp nữa phải lên lầu ba.
Khi đó bọn họ tuổi còn nhỏ, nhìn thấy gì cũng không biết.
Hứa Y Hương trực tiếp chỉ chỉ căn phòng gần nhất, "Phòng này đi, chạy trốn cũng thuận tiện."
Nghiêm Kinh Tài đi tới, "Trêи cửa có khóa."
Tô Mẫn nhìn một chút, "Cho tôi mượn kẹp tóc của cậu."
Hứa Y Hương không rõ vì sao, nhưng cũng lấy cái kẹp tóc nhỏ màu đen đưa qua, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn mở khoá?"
Tô Mẫn nói: "Để tôi thử xem."
Thực ra cái này không khó, bởi vì ổ khoá đã rất cũ, ở đây cũng không có cửa chống trộm, còn cái khoá treo này thì cực kỳ bình thường.
Khoảng chừng sau một phút, khóa bị mở ra.
Tô Mẫn quay đầu lại, liền thấy biểu tình phức tạp của Nghiêm Kinh Tài và Hứa Y Hương, "Những năm này cậu làm nghề mở khoá phải không?"
Hứa Y Hương: "Cực khổ cho cậu."
Tô Mẫn: "..."
Cậu đem kẹp tóc trả lại Hứa Y Hương, cũng không thèm phản ứng hai tên vai chính ưa não bổ này, tự mình vào trong phòng.
Hứa Y Hương nói: "Em sẽ không vào."
Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Em không vào thì đi đâu?"
Hứa Y Hương xung phong nhận việc xuống dưới lầu trông chừng, "Em xuống dưới canh, nếu có ai đến sẽ nhắc nhở các anh, các anh nhất định phải chú ý."
Nghiêm Kinh Tài suy nghĩ một chút, "Được, vậy em cẩn thận một chút."
Nhìn Hứa Y Hương đi xuống lầu, hắn mới cùng vào phòng.
Làm chuyện lén lén lút lút như vậy, thật sự quá khẩn trương.
Gian phòng này hẳn là phòng hồ sơ, ở giữa là giá sách, xếp rất nhiều sách cũ, cũng không biết có phải là văn kiện hay không.
Tô Mẫn tiến vào sâu trong phòng, cậu ngửi được mùi vị mục nát.
Mùi vị này cậu rất quen thuộc, lần trước vào phòng hồ sơ cũng là mùi chất giấy lâu ngày mới có này.
Cậu cũng nghe được cuộc đối thoại của nam nữ chính.
Hứa Y Hương đứng ở cửa thang lầu trông chừng, tuy rằng tạm thời không có nguy hiểm, thế nhưng có thể sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bọn họ nhất định phải nhanh lên.
Đồ trong phòng hồ sơ rất nhiều, cũng không có đánh dấu lại thời gian, Tô Mẫn chỉ có thể rút từng quyển ra xem.
Trong này thậm chí ngay cả sổ sách đều có.
Lúc này Tô Mẫn đang cầm cuốn danh sách của những người làm từ thiện mười năm trước, đều là những cái tên cậu chưa từng nghe tới, thế nhưng trong ký ức cậu biết đây là những người có tiền do kịch bản thiết lập.
Sau sách có viết tên công ty cùng số tiền tài trợ.
Năm đó cô nhi viện Gia đình hạng phúc rất phồn vinh, cho nên số người tài trợ trong một năm gộp lại đã thành một cuốn sổ, nhìn vào thấy toàn là tên.
Tô Mẫn tùy ý lật mấy lần, không thấy có gì hữu dụng liền thả lại chỗ cũ.
Cậu lại nhìn trêи giá sách một hồi lâu, cuối cùng rút ra một quyển sách rất dày bụi bặm, mới mở ra liền thấy một tấm hình.
Bức ảnh đã ố vàng, người ở phía trêи cũng đã rất mờ.
Tô Mẫn hỏi: "Đây là cái gì? Bức ảnh của chúng ta năm đó à?"
Nghe đến hai chữ bức ảnh, Nghiêm Kinh Tài vội vã đi tới, híp mắt nhìn một lát, "Đây là chúng ta, hình như là viện trưởng chụp."
Cho nên bên trong mỗi tấm hình đều không có viện trưởng.
Trong bức ảnh, hắn đứng ở chính giữa, Tô Mẫn bị hắn đẩy sang bên cạnh.
Tô Mẫn có thể cảm nhận được niên đại của bức ảnh này, "Nếu lúc đó chúng ta có chụp, thì bọn họ bây giờ cũng có."
Nghiêm Kinh Tài suy nghĩ một chút, "Hình như năm nào cũng có ảnh, anh nhớ năm thứ hai chúng ta cũng có, lúc đó anh với cậu rất thân, chúng ta đứng cùng nhau."
Năm thứ ba Tô Mẫn đã rời khỏi cô nhi viện.
Sau đó không lâu lắm, Nghiêm Kinh Tài cũng đi, mãi cho tới bây giờ mới là lần đầu tiên bọn họ gặp lại.
Tô Mẫn thu hồi bức ảnh, "Vậy tìm bức ảnh mới nhất đi."
Hồ sơ nơi này để rất loạn, cũng không có phân loại, có thể là lúc trước viện trưởng chưa từng sắp xếp.
Mới đầu cô nhi viện đều có người định kỳ giúp đỡ, cho nên lúc đó có nhiều người ở, hiện tại đã không còn ai.
Cả hai người bây giờ cũng không biết bọn họ có phải là quỷ không.
Nếu tìm được bức ảnh có lẽ sẽ biết chút manh mối.
Ánh sáng bên trong phòng hồ sơ cực kỳ tối tăm, Tô Mẫn cùng Nghiêm Kinh Tài đều mở đèn pin cầm tay lên, đối chiếu xem.
Quyển sổ mới nhất sẽ không bị bám nhiều bụi, cậu lật ra mười mấy quyển, cuối cùng rốt cục phát hiện một quyển mới.
Mới vừa mở ra, bên trong đột nhiên rơi xuống một tấm hình.
Tô Mẫn nhặt lên, tấm hình này còn rất mới, chiếu ánh sáng tới nhìn một chút quả nhiên đúng, mặt trêи có viết ngày tháng, là chụp vào mùa hè năm trước.
Bởi vì lúc này cô nhi viện đã không còn ai, trong hình cũng chỉ có mười mấy người.
Tô Mẫn liếc mắt một cái nhìn sang, thì thấy hàng thứ nhất có bé gái nhảy lầu, nó đứng ngay chính giữa.
Hai đứa trẻ còn lại ngồi ăn trưa với bọn họ cũng ở trong bức ảnh.
Tô Mẫn đếm số người, trong bức ảnh tổng cộng có chín người, đứng thành hai hàng, hàng thứ nhất bốn, hàng thứ hai năm.
So với nhân số hiện tại nhiều hơn hai người. Lão viện trưởng không ở trong này, hẳn là người chụp hình.
Về phần người không có trong này là tiểu Trần, người còn lại thì không rõ lắm, có lẽ là đứa trẻ đó không muốn chụp hình.
Nghĩ tới đây, Tô Mẫn đột nhiên dừng lại.
Cậu một lần nữa nhìn vào bức ảnh, chín đứa trẻ bên trong không có Minh Minh, cái thằng bé muốn cậu chơi trò chơi với nó.
Qua biểu hiện của viện trưởng chắc chắn Minh Minh đã ở cô nhi viện từ trước, vậy tại sao trong ảnh không có thằng bé, lẽ nào là nó không muốn chụp ảnh?
Tô Mẫn không rõ tình huống chụp ảnh năm ngoái rốt cuộc là thế nào.
"Cậu đang nhìn cái gì mà nhập thần thế?" Nghiêm Kinh Tài nãy giờ không nghe thấy âm thanh cậu, liền đi tới xem, "Đây là cái gì?"
Tô Mẫn nói: "Tấm này mới nhất."
Nghiêm Kinh Tài nhìn sang.
Hắn hỏi: "Phía trêи này có chín đứa nhỏ, hiện tại cũng chỉ có bảy cái, hai đứa kia được nhận nuôi?"
Mấu chốt là có mấy đứa bọn họ vẫn chưa từng thấy, cho nên hoàn toàn không nhận ra trong hình ai được nhận nuôi.
Tô Mẫn nói: "Anh nhìn kỹ một chút."
Nghiêm Kinh Tài cầm đến gần, vẫn không nhìn ra cái gì, ngược lại chính mình tự nghĩ đến chuyện kinh dị, "Cậu nhìn thấy gì, chẳng lẽ bên trong xuất hiện một con quỷ?"
Tô Mẫn: "..."
Hắn và bạn gái hắn đúng là ông trời tác hợp.
Tô Mẫn chỉ chỉ bức ảnh, "Cái thằng bé tên Minh Minh anh có nhớ không? Đứa bé ngồi nhìn góc tường cười, nó không ở trong hình."
Nghiêm Kinh Tài bây giời mới nhận ra, phát hiện quả nhiên không có.
Hắn suy đoán nói: "Lẽ nào nó là quỷ?"
Tô Mẫn lắc đầu nói: "Không biết, thế nhưng hành động của viện trưởng ngày đó thì có vẻ Minh Minh là người."
Nghiêm Kinh Tài nói: "Lỡ như hai người bọn họ đều không phải người thì sao?"
Bọn nó hợp tác với nhau, hai con quỷ cùng diễn kịch để lừa bọn họ, chuyện này hoàn toàn có thể.
"Anh nói cũng có thể." Tô Mẫn liếc hắn một cái, nói: "Tôi tìm hồ sơ của Minh Minh xem thử."
Có lẽ trong hồ sơ của Minh Minh sẽ ghi lại được nhận nuôi hay không, cũng sẽ có giấy tờ tử vong hoặc chưa.
Tô Mẫn cầm lại quyển hồ sơ ban nãy, mở ra từng trang.
Bởi vì thời điểm này cô nhi viện chỉ có mấy đứa trẻ, cho nên khoảng chừng mười mấy giây sau, cậu đã phát hiện hồ sơ của Minh Minh.
...
Hứa Y Hương đang đứng cạnh cầu thang tầng hai.
Bởi vì nếu đứng ở cầu thang lầu ba, lỡ như có người lên đây, bọn họ đều chạy không thoát, chỉ có thể trốn ở lầu ba.
Cũng không biết mấy người ở trêи đã tìm được gì chưa.
Nàng đang sốt sắng nghĩ, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chầm chậm, vừa nghe liền biết nhất định không phải Hàn Cầm Cầm.
Hứa Y Hương tóc tai đều muốn nổ.
Nàng vội vã chạy lên lầu, vỗ vỗ cửa, nhắc nhở: "Mau ra đây, viện trưởng lên lầu."
Cũng may là cửa phòng hồ sơ nằm bên cạnh cầu thang, cách không xa.
Tô Mẫn cùng Nghiêm Kinh Tài bên trong cả kinh.
Tô Mẫn liền vội vàng đem bức ảnh bỏ vào trong túi, tiện tay đem quyển hồ sơ vừa rồi để lại ở phía xa, "Rời đi trước."
Hứa Y Hương nhắc nhở xong liền chạy xuống dưới lầu, chuẩn bị ngăn cản lão viện trưởng.
Cũng không biết có phải do lớn tuổi hay không, qua nửa ngày lão viện trưởng mới tới lầu hai, nhìn thấy Hứa Y Hương đứng ở đó.
Hứa Y Hương kéo ra một nụ cười, "Viện trưởng."
Nàng hiện tại run lẩy bẩy, chỉ lo lão viện trưởng phát hiện ra cái gì.
Bước chân của ông ta không ngừng lại, bước từng từng bước, "Con đứng ở chỗ này làm gì?"
"Tụi con chuẩn bị về phòng."
Nghe được âm thanh phía sau, Hứa Y Hương quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Kinh Tài cùng Tô Mẫn cũng đã xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Kinh Tài nuốt một ngụm nước bọt, vội vã cuống cuồng hỏi: "Viện trưởng sao ngài lên đây? Có chuyện gì không?"
Lão viện trưởng gật gật đầu, "Có, chuyện rất quan trọng."
Tâm ba người đều nâng lên, không biết ông ta muốn nói gì.
Lão viện trưởng nguyên bản vẫn luôn cười híp mắt, hiện tại mặt cũng căng ra, đột nhiên hỏi: "Các con đã ăn hết đồ ăn?"
Mặt ông ta lúc này không hề có cảm xúc, dáng dấp bị ẩn đi dưới ánh đèn lờ mờ trong hành lang, làm người ta có chút sợ hãi.
Nghe vậy, Tô Mẫn căng thẳng trong lòng.
Nghiêm Kinh Tài liếc Tô Mẫn mắt ra hiệu, có phải là lão viện trưởng biết chuyện bọn họ đổ đồ ăn rồi không?
Tô Mẫn thử thăm dò hỏi: "Sao lại hỏi vậy ạ, đồ ăn rất ngon."
Cậu cũng sợ chính mình nói gì không đúng chọc vào điểm tử vong.
Lão viện trưởng hỏi: "Ăn ngon?"
Nghiêm Kinh Tài phụ họa nói: "Đúng, ăn rất ngon."
"Ăn ngon à?" Lão viện trưởng đột nhiên khuếch đại âm thanh: "Ăn ngon tại sao các con lại đổ?"
Sau lưng Tô Mẫn mát lạnh.
Hứa Y Hương theo bản năng phủ nhận: "Không có, chúng con không có."
Đôi mắt vẩn đục của lão viện trưởng nhìn chằm chằm ba người, sau đó khoát tay một cái nói: "Ta đã nhìn thấy Hàn Cầm Cầm đổ thức ăn, các con thì sao?"
Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương đều trợn to mắt.
Đêm nay bọn họ đã thay đổi một vị trí mới, cách chỗ cũ rất xa, có thể nói là hoàn toàn ngược đường, không nhìn kỹ căn bản không thấy.
Không nghĩ tới Hàn Cầm Cầm lại bị phát hiện.
Nếu lúc trước Tô Mẫn không đề cập tới chuyện đổi vị trí, thì chẳng phải hiện tại bọn họ cũng bị phát hiện sao.
Nghiêm Kinh Tài mạnh miệng nói: "Cậu ấy đổ, còn chúng con không có."
Tuy đồ ăn của mỗi người đều giống nhau.
Lão viện trưởng nửa tin nửa ngờ, "Thật không có?"
Nghiêm Kinh Tài: "Không có!"
Có cũng không thể thừa nhận.
Lão viện thở dài nói: "Ai, tiểu Trần dù sao chỉ là một công nhân, cũng không phải đầu bếp. Cậu ấy có chút sai lầm là khó tránh khỏi, các con đừng quá hà khắc."
Nghiêm Kinh Tài nín đỏ mặt, không dám phản bác.
Cái này không phải sai lầm nhỏ, hắn đã bỏ tay và con mắt của mình vào xào rau cho bọn họ ăn. Nói như viện trưởng thì lớn một chút, sợ cũng đem đầu xào vào luôn.
Nếu không có phần Tô Mẫn, thì cả cái đầu hắn cũng phải chia làm ba phần!