Tiếng lao xao bên ngoài truyền vào trong tai mỗi người, âm thanh loáng thoáng cũng không ai chú ý.
Tô Mẫn bây giờ coi như hiểu rõ tính cách Thẩm Túc.
Cậu cũng không tránh ra, nhưng trong thâm tâm lại xuất hiện một ý nghĩ hoang đường, hình như ngay từ ban đầu cậu cũng không có ý định này.
Thẩm Túc nhỏ giọng nói: “Đêm nay sẽ yên tĩnh.”
Nghe vậy Tô Mẫn hoàn hồn, liền đoán được anh đang nói chuyện gì, có lẽ là tiếng kêu thảm thiết mỗi đêm trên hành lang.
Tối hôm qua trong lúc ngủ cậu vẫn luôn nghe thấy âm thanh kia, nghe giống như tiếng hành hạ người. Nghĩ tới chuyện Lý Văn Tân có nói cho cậu, cậu nghi ngờ cảnh sát ngục giam ở đây đang giằn vặt mấy tù nhân này. Dù sao nơi này ngoại trừ tù nhân cũng chỉ có cảnh sát, còn lại có lẽ là một ổ quỷ.
Nghĩ tới chuyện lúc trước cậu thấy mấy bàn tay dưới đất, Tô Mẫn giật giật thân thể, hỏi: “Lúc tôi nhổ cỏ có mấy bộ xương tay, anh có biết không?”
Thẩm Túc nói: “Chúng nó tự muốn làm.”
Chuyện này anh không có nhúng tay, đây là do sức hấp dẫn của Tô Mẫn.
Tô Mẫn “Ồ” một tiếng, lại nghĩ tới Hào ca nhiều lần gặp xui xẻo, hỏi: “Vậy cái tên Hào ca kia thì sao?”
Thẩm Túc lần này trầm mặc.
Nhìn thái độ của anh Tô Mẫn liền đoán được, nhất định không thoát khỏi quan hệ với con quỷ này, nếu không anh đã trực tiếp phũ nhận sao có thể im lặng như bây giờ.
Đợi đến khi Tô Mẫn cảm thấy sắp gặp chu công tới nơi Thẩm Túc mới cắn răng nghiến lợi nói: “Sao cậu hỏi nhiều vậy.”
Nghe vậy, Tô Mẫn mơ hồ hừ một tiếng.
Thẩm Túc bị tiếng kêu như mèo nhỏ này của cậu làm cho ngứa ngáy. Nhưng lại không thể quấy rầy cậu ngủ nên chỉ có thể thở dài ở trong lòng.
Tiểu Mẫn của anh thật đáng yêu, đáng yêu đến mức anh muốn ôm cậu mãi như vậy không bao giờ bỏ ra, không phải đợi nhiều năm như vậy bây giờ mới được ôm vào lòng.
…
Tô Mẫn ngủ một giấc thẳng đến sáng sớm.
Chờ sau khi cậu xuống giường, nhắc nhở của rạp chiếu phim mới chậm chạp đến: 【 Khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài đã thành công vượt qua một ngày, xin hãy tiếp tục cố gắng. Nhắc nhở ngày hôm nay là: Mạch nước ngầm 】
Tô Mẫn lấy tay sờ sờ trên giường, Thẩm Túc đã rời khỏi. Anh có vẻ chưa từng cùng cậu ngủ đến hừng đông, mỗi tối đều là cậu ngủ trước sau đó tự mình tỉnh lại.
Tô Mẫn yên lặng thở dài.
Đợi đến khi cậu rửa mặt xong Ân Trạch mới tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng xuống giường tiến vào trong phòng rửa mặt.
Tô Mẫn ngồi ở trên giường suy nghĩ đến mạch nước ngầm.
Cái này trong ngục giam đâu đâu cũng có. Mỗi gian phòng đều có nhà vệ sinh, trong cầu tiêu tất nhiên có mạch nước ngầm. Mà nơi này lại có vô số gian phòng, vì vậy mỗi căn phòng đều có khả năng xảy ra chuyện.
Thậm chí cũng có thể không xảy ra ở trong phòng mà xuất hiện ở nơi khác, ví dụ như nhà ăn hoặc mạch nước ngầm ở nơi khác. Hơn nữa bên trong mạch nước ngầm xảy ra chuyện gì mới là vấn đề.
Tô Mẫn chỉ nhớ mình có từng xem qua một bộ phim liên quan đến cái này, trên thực tế có thể coi nó là phim kinh dị xen lẫn tình yêu.
Trong phim mỹ nhân ngư sinh sống trong mạch nước ngầm, bối cảnh bộ phim thoạt nhìn cũng có chút buồn nôn. Nếu ngục giam này cũng tương tự thì phải xem mạch nước ngầm trong này ẩn dấu thứ gì.
Thế nhưng bây giờ Tô Mẫn không có cách nào tự tìm hiểu.
Đồng hồ điểm bảy giờ, loa phát thanh bắt đầu kêu gọi bọn họ đi ăn sáng.
Đồ ăn vẫn giống hệt hôm qua, Tô Mẫn cũng không muốn để bụng mình đói, cái gì nên ăn thì ăn nên uống thì uống. Có một phạm nhân đang nháo nhào không chịu ăn, một giây sau hắn đã bị cảnh sát lôi ra ngoài, sợ là phải chịu dạy dỗ một phen.
Ăn xong cũng là lúc đi làm việc, lần này bọn họ không nhổ cỏ mà là chặt cây.
Có tù nhân hỏi: “Sao hôm nay không nhổ cỏ nữa?” Nhổ cỏ bọn họ có thể lười biếng một chút, còn chặt cây thì phải bỏ ra sức. Bọn họ tất nhiên biết nên chọn cái nào tốt cho bản thân.
Cảnh sát trại giam lạnh lẽo nói: “Ngày hôm qua đã nhổ cỏ xong hôm nay không cần.”
Hắn vừa nói xong câu này ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tô Mẫn, chỉ cần là người ngày hôm qua có tham gia thì đều biết, còn đặt cho cậu biệt hiệu máy cắt cỏ.
“Máy cắt cỏ” Tô Mẫn biểu thị mình cực kỳ bình tĩnh. Dù sao việc mấy bộ xương tay hỗ trợ cậu không thể nói ra được, không chừng đám người này còn cho là cậu đang nổi điên. Đặc biệt là Hào ca, hiện tại hắn còn coi cậu là quỷ kia kìa.
Một đám tù nhân bị cảnh sát lái xe đưa đến một nơi khác, thời điểm bọn họ làm việc cảnh sát sẽ ở bên cạnh quan sát.
Tô Mẫn nhận được một cái lưỡi đao.
Bởi vì ngục giam được xây dựng ở một nơi hoang dã, cho nên cỏ cây ở đây không phải do người trồng mà tự bọn nó sinh trưởng, thậm chí dưới chân bọn họ lúc này đều là đám cỏ dại.
Ở đây cũng không cần lo sợ tù nhân sẽ chạy chốn bởi vì ngọn núi này đã bị bao vây lại. Mấy năm trước cũng có người tìm cách bỏ trốn nhưng chưa tới một giờ đã bị túm lại, lúc đó mọi người mới biết được chuyện này.
Do thành tích xuất sắc ngày hôm qua nên hôm nay Tô Mẫn được phân đến một khu vực có nhiều cây. Cậu đang nghĩ không biết bên này có xuất hiện nhiều bộ xương tay như vậy nữa không, dù sao nơi này cách bên kia cũng rất xa.
Tô Mẫn nghĩ rồi giơ đao lên dùng sức bổ xuống, cành cây theo đó gãy ra.
Chỉ là cậu dùng sức quá lớn, nên thiếu chút nữa theo quán tính nhào về phía trước, phải dùng tay đỡ thân cây mới đứng vững lại.
Lúc này cậu mới có thời gian quan sát cái cây trên đất, hình như nó gãy quá nhẹ nhàng, cơ bản là cậu còn chưa đụng vào.
Tô Mẫn có chút hoài nghi, một lần nữa chém xuống thân cây.
Nguyên cái cây mang theo tiếng động lớn ngã xuống đất.
Tô Mẫn: “…”
Cái này cũng giả tạo quá rồi, rõ ràng là cậu chỉ mới chặt vào thân cây mà rễ của nó cũng đã được nhổ tận gốc ra ngoài.
Tô Mẫn không còn tâm trạng xem xét phía dưới, cậu quyết định thử lại một chút.
Lần này cậu chọn một gốc cây tương đối lớn nằm bên cạnh, cái cây này phải mấy người dùng sức mới có thể chặt đứt. Tô Mẫn không nghĩ ngợi trực tiếp lấy đao bổ xuống.
Cây tiếp tục ngã xuống đất.
Tô Mẫn: “…”
Hành vi này là ăn vạ đúng không. Cậu còn chưa chém trúng đâu làm sao mà ngã được, có khác gì người ta ăn vạ, chỉ có điều nó không phải người.
Tô Mẫn yên lặng thở dài.
Lần này cậu không cần dùng sức, chỉ là chém mười mấy cái cây thôi, cậu chỉ cần giả vờ làm vài động tác. Dù sao bản thân cậu cũng không thể thương lượng với thứ đồ vật nằm trong đất.
Mãi cho đến mấy tiếng sau, các phạm nhân lần nữa tập hợp lại.
Thấy hiện trường trước mắt, cả đám khiếp sợ nói: “Là đứa nào rút đám cây này vậy?”
“Nhổ cả rễ? Nhiệm vụ hôm nay chẳng lẽ không phải chặt cây? Là tao không đọc rõ nhiệm vụ à?”
“Đúng là chặt cây, ai biết tên điên nào đã nhổ tận gốc luôn rồi.”
“Thất đức, thấy đức quá rồi.”
“Haha cực kỳ thiếu đạo đức, lần đầu tiên trong đời tôi thấy người như vậy. Mười mấy cái cây mà không thèm để lại gốc nào?”
Tô Mẫn nghe tiếng thảo luận của bọn họ thì đi thẳng đến phía trước,
Cảnh sát trại giam vẫn đang kiểm tra, mấy chỗ khác đều có rất nhiều cành cây bị chém xuống, nhưng đặc biệt chỉ có một vùng thật nhiều cây đã bung rễ.
Bọn họ cũng cực kỳ khiếp sợ, nhanh chóng lật tài liệu xem thử thì phát hiện đây là nơi Tô Mẫn phụ trách.
Cảnh sát trại giam tập hợp tất cả mọi người lại, sau đó chuyển hướng sang Tô Mẫn: “, cậu không cần phải dụng tâm như thế, những cái cây đó còn phải tiếp tục sinh trưởng.”
Tô Mẫn: “… Tôi cũng không có cách nào.” Là quỷ làm, không phải cậu làm, cậu còn chưa đụng đây này.
Cảnh sát trại giam tận tình khuyên nhủ nói: “Lần sau không cần như vậy, được rồi quay về sẽ thưởng cho cậu, thời gian dài có thể giảm nhẹ hình phạt.”
Tô Mẫn làm bộ rất vui vẻ, “Được.”
Các phạm nhân lại bị chở về, dọc theo đường đi cậu đều chú ý đường quay về ngục giam. Quãng đường không ngắn cho nên lúc họ về cũng vừa kịp giờ cơm trưa, bọn họ không quay lại phòng mà trực tiếp tiến tới phòng ăn.
Tô Mẫn lần này lại được thưởng đùi gà, không những vậy mà còn được tận hai cái. Không cần nghĩ cũng biết là sẽ rước tới vài ánh mắt đố kị.
Ân Trạch nói: “Đừng nói cậu là cao thủ ẩn danh đấy nhé?”
Tô Mẫn nói: “Không biết.”
Ân Trạch ăn một miếng cơm, “Lợi hại, quá lợi hại.” Ngày hôm qua là “máy cắt cỏ”, hôm nay đã biến thành “thánh chặt cây”, không biết lần sau cậu ta sẽ làm ra chuyện gì nữa đây. Đúng là không thể coi thường bạn cùng phòng của hắn được.
Sau khi cơm nước xong, một đám xếp hàng trở về phòng.
Giờ ngủ trưa qua đi, Tô Mẫn tỉnh dậy phát hiện đã hơn ba giờ chiều, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Có tù nhân ồn ào: “Phắc, lại có đứa đến.”
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, có lẽ là Phương Thư Tuyển đến.
Cậu quay đầu nhìn Ân Trạch đang nằm trên giường, hắn cũng không có phản ứng gì, cậu nói: “Bên ngoài lại có người vào.”
Ân Trạch nhúc nhích cũng thấy lười, “Ồ.” Ai tới thì có quan hệ gì với hắn, thời hạn của hắn chỉ có một năm, chỉ cần chịu đựng một chút là có thể nhanh chóng ra ngoài cũng chẳng cần phải đi giao lưu với ai.
Tô Mẫn nhìn thấy Phương Thư Tuyển ở bên ngoài, số hiệu của hắn là . Bộ dáng cũng rất đẹp trai, cao to nhưng tiếc là trông có vẻ ốm yếu.
Nếu hắn và Ân Trạch có quan hệ thù địch, không tính đến chuyện khác thì bọn họ cũng coi như biết nhau, hơn nữa sau này còn phải cùng nhau điều tra bí mật, làm quen trước cũng tốt.
Tô Mẫn hướng người bên ngoài chào hỏi, “Xin chào.”
Phương Thư Tuyển xoay người, nhìn thấy Tô Mẫn, cũng chào hỏi: “Xin chào.”
Cảnh sát trại giam căn bản không thèm quan tâm bọn họ nói gì, Tô Mẫn nói tên của mình, sau đó thuận miệng hỏi: “Anh thì sao.”
Phương Thư Tuyển khẽ mỉm cười, “Phương Thư Tuyển.”
Tô Mẫn nhíu mày, “Tôi còn có bạn cùng phòng, tên Ân Trạch.”
Nghe được cái tên này, Phương Thư Tuyển “Ồ” một tiếng, “Hắn ở đối diện tôi à, chúng tôi đúng là có duyên với nhau.”
Tô Mẫn hỏi: “Hai người quen nhau?”
Phương Thư Tuyển: “Bạn cũ.”
Cảnh sát trại giam đưa hắn vào trong phòng, sau đó khoá cửa lại, hai người liền đứng cách một hành lang nói chuyện.
Tô Mẫn có thể từ dăm ba câu bên trong cũng cảm giác được người này so với Ân Trạch tính toán nhiều hơn, hơn nữa nguyên nhân hắn vào đây cũng là do giết người, còn giết ai thì không có đề cập.
Phương Thư Tuyển muốn làm quen với bạn cùng phòng một chút, nên Tô Mẫn trở về giường, cậu ngồi xuống nói: “Ân Trạch, người mới vào nói hắn là bạn cũ của anh.”
Bởi vì ban nãy khá ồn ào, trong đây khó mà nghe được.
Ân Trạch bình tĩnh nói: “Ai vậy, tôi không có bằng hữu phạm tội.”
Tô Mẫn: “Hắn tên Phương Thư Tuyển.”
Nghe vậy, Ân Trạch trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, thay đổi sắc mặt lẩm bẩm nói: “Phương Thư Tuyển… Hắn làm sao vào đây?”
Tô Mẫn không nghĩ tới Ân Trạch phản ứng lớn như vậy. Nội dung vở kịch bên trong chỉ giới thiệu Ân Trạch cùng Phương Thư Tuyển quan hệ như nước với lửa, ngay cả việc bọn họ học ở đâu hoặc lý do vì sao mâu thuẫn thì không nói.
Ân Trạch không nói chuyện với Tô Mẫn nữa mà từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp đến trước song sắt gọi Phương Thư Tuyển.
Hai cái gian phòng nằm đối diện nhau, chênh lệch cũng chỉ một mét, hai bên duỗi tay ra cũng có thể chạm được. Cũng vì vậy mà có vài người thường nhàm chán rủ nhau chơi kéo co.
Ngay lúc Ân Trạch cùng Phương Thư Tuyển còn đang nói chuyện, thì có một trận thanh âm kỳ quái truyền tới.
Tô Mẫn ngay lập tức đã nghe thấy được, cậu cũng đi tới hỏi: “Các anh có nghe thấy gì không?”
Phương Thư Tuyển nói: “Hình như ở cách vách chỗ tôi.”
Tô Mẫn cũng cảm giác như vậy, hơn nữa vừa vặn là gian phòng ngày hôm qua có người mất tích.