CHƯƠNG 112 MỘT GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC
Cao Dương Thành lại càng kéo cô vào lòng mạnh hơn, một tay khác giữ lấy cằm của Hoàng Ngân, đưa lên cao một cách ngang ngược, trong nháy mắt không thèm thanh minh mà cưỡng hôn cô.
“Ưm ưm.......”
Hoàng Ngân không ngờ anh ta lại có thể hôn mình trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Cuống hồ, con trai cô cũng đang ở đây nữa!!
Hoàng Ngân cố chui ra khỏi lồng ngực của anh, mà không tài nào thoát được.
Thậm chí còn cảm nhận thấy đầu lưỡi nóng ướt đag cố gắng tách đôi đôi môi đỏ của cô.
Trong động tác tràn đầy sự chiếm đoạt thô bạo.
Hoàng Ngân vừa xấu hổ vừa giận, đương nhiên là không dám để anh xâm chiếm.
Tuy hôn nhau không phải là việc gì xấu, nhưng con vẫn còn nhỏ, để nó nhìn thấy, nhỡ đâu làm tâm hồn nó bị tổn thương thì phải làm sao?
Cao Dương Thành hiển nhiên không hài lòng với sự kháng cự của Hoàng Ngân, anh nhẹ nhàng tách dần đôi môi của Hoàng Ngân, chau mày, ra lệnh, “Mở mồm ra!”
“Dương Dương ở đây!Ưm ưm......”
Khốn kiếp!!
Hoàng Ngân vẫn chưa nói xong, miệng mới mở ra, đã bị tên điên cuồng mất trí này tàn bạo hôn thêm một lần nữa.
Cái khuôn mặt đáng yêu trắng nõn của bé Dương gần như sắp vùi cả vào trong cây kẹo bông màu hồng kia rồi, cậu bé vô cùng thích thú liếm một miếng......
Ngọt quá!!
truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Sau đó, cậu ngước đầu lên, nhìn bố mẹ đang hôn nhau thắm thiết trên đinh đầu......
Dưới ánh nắng vàng nhạt, những bông tuyết trắng muốt tung bay khắp bầu trời, hương hoa ngọt ngào hòa quyện trong không khí trong lành, thật lãng mạn......
Còn bọn họ, dưới ánh nắng của nền trời tuyết, dường như đã hôn nhau lâu đến cả thế kỷ......
Ánh nắng chiếu qua từ ngũ quan đẹp mê hồn của hai người đang thân mật, hai khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc hòa vào cùng với ánh hoàng hôn rực rỡ, sự yêu kiều ấm áp trong phút chốc tỏa ra cả một sân trượt tuyết.
Bên cạnh đó cậu con trai hạnh phúc liếm từng miếng kẹo bông hồng hồng, ngọt quá, ngọt quá!!
“Oh My God, nhìn ba người nhà họ đi, hạnh phúc quá!
Trong sân băng, không ngừng truyền đến những câu bàn tán của du khách.
“Đúng vậy! Trời ơi, cảnh tượng này thật tuyệt vời quá! Hạnh phúc quá! Tôi phải chụp lại, phải chụp lại......”
Người đàn ông một tay ôm chặt vòng eo nhỏ của người phụ nữ vào lòng, một tay khác lại nắm chặt tay đứa con ngồi bên cạnh......
Ba người, cứ như vậy mà quên đi mọi thứ xung quanh, chìm trong hạnh phúc!!
“Đây mới thực sự là người đàn ông hoàn hảo!!” Du khách cầm chiếc máy ảnh DSLR trên tay, vừa chụp vừa xuýt xoa.
“Ba người họ đều rất đẹp! Tôi cứ nghĩ rằng chỉ có ở Pháp mới có tình yêu lãng mạn như thế này thôi cơ......”
Khuất Mỹ Hoa kinh ngạc nhìn theo cảnh lãng mạn trong sân trượt tuyết, nghe những lời khen ngợi từ xung quanh, hai bên nắm tay đang buông thõng càng lúc càng nắm chặt, ánh mắt vẫn còn dịu dàng hồi nãy bỗng chốc biến thành đôi mắt sắc bén tối sầm lại.
Tầm nhìn hướng về phía thằng bé bên cạnh Cao Dương Thành, ánh mắt lạnh lùng càng lúc càng tối sầm lại, lạnh đến thấu sương!
Mỹ Hoa, đi thôi, đi thôi, đừng nhìn nữa, hạnh phúc của người khác, chúng ta càng nhìn chỉ càng thêm ghen tỵ thôi, chúng ta đến bên kia chơi xe trượt tuyết đi!”
Bạn cô không nhịn được cảnh Khuất Mỹ Hoa vẫn đang đờ đẫn ngắm nhìn hạnh phúc của người khác, liền vỗ vai lay tỉnh cô.
Khuất Mỹ Hoa nhanh chóng thu lại tầm mắt, cố nở một nụ cười mạnh mẽ, “Các cậu đi chơi trước đi, tớ gọi cuộc điện thoại xong ra ngay, phải rồi, lúc nãy có phải là cậu có chụp lại bức ảnh tình tứ kia không? Lúc về nhớ gửi cho tớ nhé, tớ cũng thích.”
“Được! Vậy cậu ra nhanh nhé! ảnh thì sau khi về tớ gửi cho.” Bạn cô vẫy tay, cười rồi rời đi.
Khuất Mỹ Hoa hướng tầm nhìn về cặp đôi và đứa con mãi không tách khỏi nhau ở trong sân trượt tuyết, nhếch mép nở một nụ cười nham hiểm, tuyệt tình đầy ẩn ý.
Cao Dương Thành, Đỗ Hoàng Ngân!! Các người nghĩ rằng không có tôi sẽ được thuận lợi bên nhau sao? Đừng hòng!
Cô xoay người, bước trên nền tuyết dày, đi về phía sân trượt tuyết ngoài trời.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Đỗ Thanh Nga.
“Thanh Nga, là chị đây.”
“Ừ, làm gì, tìm tôi có việc sao?”
“Em đang làm gì đấy!” Khuất Mỹ Hoa coi như không có chuyện gì, nhẹ nhàng hỏi Đỗ Thanh Nga.
“Tôi đương nhiên là đang bên cạnh mẹ tôi rồi, chị gọi cho tôi có việc gì?”
“Mẹ em không phải là đang ở trong phòng đặc biệt sao?”
“Đúng vậy, tôi đang ở ngoài trông.”
“Em đúng là hiếu thuận quá, em có biết nãy chị nhìn thấy ai không?”
Khuất Mỹ Hoa cố ý gợi sự tò mò cho Đỗ Thanh Nga.
“Ai chứ?” Đỗ Thanh Nga tò mò hỏi.
“Chị nhìn thấy chị gái em đấy, hơn nữa, tay còn dắt theo đứa bé, đứa bé đó nhìn giống cô ta lắm, là con trai cô ta à? Con của cô ta với Vũ Đạt sao?”
Khuất Mỹ Hoa có ý thăm dò Đỗ Thanh Nga.
Đỗ Thanh Nga ngừng lại, ngắt một lúc mới nói, “Được rồi, nếu như chị đã nhìn thấy rồi, vậy thì tôi không còn gì để giấu diếm nữa, đứa con này không phải là của anh Vũ Đạt, còn bố của đứa bé là ai, tôi cũng không rõ. Thực ra chị tôi cũng không muốn tôi kể chuyện chị ấy có con cho chị nghe. Này, chị đừng có đi nói với chị tôi là tôi nói cho chị biết ấy, đây là chị tự nhìn thấy, tôi không muốn nghe chị tôi lải nhải đâu.”
“Đương nhiên, chị làm sao có thể đi nói ra được, việc này cũng chả liên quan gì đến chị, chỉ là chị tò mò mới hỏi thôi.
Khuất Mỹ Hoa mặc dù cười cười nói nói, nhưng đôi mắt dịu dàng bỗng chốc trở nên lạnh băng.
Bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, trông càng trở nên khiếp sợ.
Hóa ra, giữa bọn họ còn có một thằng bé lớn như vậy rồi!!
Không biết là Ôn Thuần Như có biết sự tồn tại của cháu trai mình không? Nếu như biết được thì sẽ ra sao đây? Sẽ mở lòng từ bi để cho Đỗ Hoàng Ngân bước vào nhà họ Cao sao?
Ban đầu cô ta định gửi hết đống ảnh vừa nãy cho Ôn Thuần Như, nhưng giờ xem ra, gửi cho bà ta thì chưa biết chừng lại tác thành cho mối nhân duyên chết tiệt này!
Sắc mặt của Khuất Mỹ Hoa càng lúc càng khó coi.
“Chị gọi điện cho tôi chỉ vì chuyện này thôi à?”
“Đương nhiên là không phải rồi.” Khuất Mỹ Hoa cười, “Chị giờ đang cùng đám bạn chơi ở công viên tuyết, cảnh tuyết hôm nay đẹp lắm, những bông hoa tuyết lãng mạn bay trong ánh nắng vàng...”
Khuất Mỹ Hoa quay đầu lại, nhìn ngắm đôi tình nhân đang hạnh phúc khiến người ta phát ghét ở trong sân trượt tuyết, đôi mắt lạnh lùng cảm giác có chút nguy hiểm, rồi nghe cô ta tiếp tục nói, “Em cũng đến đây chơi đi! Đến với chị, đến đây cùng chị tận hưởng sự lãng mạn nơi đây, tin chị đi, em nhất định sẽ ngạc nhiên đấy...”
Đỗ Thanh Nga đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh tuyết rơi tiêu điều bên ngoài, cười rồi hỏi, “Thực sự đẹp như vậy sao? ở đây chỉ nhìn thấy sự ảm đạm và tĩnh mịch của bệnh viện, không có lãng mạn như chị nói.”
“Đến đi! Chả mấy khi cuối tuần, hơn nữa dì cũng khỏe hơn nhiều rồi, em ngày đêm bên cạnh, cũng nên co mình thư giãn một chút chứ! Em tin chị đi, đến đây một chuyến, em nhất định không tốn công vô ích đâu.”
Đỗ Thanh Nga mỉm cười, “tôi khả năng bị chị làm cho thu hút rồi.”
“Vậy thì cứ quyết định vậy nhé.” Khuất Mỹ Hoa hé lên nụ cười ẩn ý.
“OK, vậy tôi đến muộn chút, giờ bàn giao việc chút với y tá đã, không thì tôi không yên tâm.”
“Được, không vấn đề, vậy thì chị vẫn đợi em, nhanh đến đấy nhé!”
Khuất Mỹ Hoa gác điện thoại, lại quay đầu nhìn Đỗ Hoàng Ngân và Cao Dương Thành đang ở trong sân trượt tuyết, khóe miệng hé lên nụ cười thâm hiểm...
Sau đó, quay đầu giẫm chân trên tuyết đi lên trên núi.
Cảnh hạnh phúc trong sân trượt tuyết......
“A....”
Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành đẩy tay ra, cả người được tắm mình trong ánh nắng, đón lấy gió, dường như sắp lao về phía thiên đường của hạnh phúc.
Tốc độ kích thích này, khiến cô không nhịn được mà hét lên.
Mắt nhìn theo thân hình sắp đập vào bờ sân trượt tuyết, nhưng đột nhiên, người cô bị bờ vai vững chắc chặn đứng lại, cả người rơi vào lồng ngực vững chãi.
Vừa nhìn lên, đã nhìn thấy khuôn mặt nở nụ cười làm mê lòng người của Cao Dương Thành.
Anh nắm lấy tay cô, ôm lấy cô, dùng tư thế mềm mại nhất, xoay tròn cô vài vòng trên nền sân trượt tuyết.
Hoàng Ngân ngước đầu lên, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông tuấn tú, lại có sức hút khiến người ta điên đảo trước mặt.
Cô cười tít mắt, “Hôm nay không phải nhân vật chính là Dương Dương sao? Tại sao cuối cùng người chơi thích thú nhất lại là chúng mình chứ?”
“Bởi vì nó có người tốt hơn chơi theo rồi, không cần chúng ta dẫn dắt nữa.”
Cao Dương Thành nhẹ nhàng nói, lại ôm Hoàng Ngân xoay thêm một vòng nữa.
Chớp mắt cái, Hoàng Ngân đã thấy bé Dương đi lên đôi giày trượt băng, đang trượt băng vui vẻ cùng với đám bạn trong sân trượt băng, chúng cười, vui đùa, quây thành một nhóm, vui hết chỗ nói, Cho dù lũ trẻ có bị ngã lăn ra thành một hàng, nhưng cúng nó vẫn cười như những thiên thần đầy ngây thơ, sau đó lại mạnh dạn kéo nhau từ nền băng đứng dậy, tiếp tục chơi...
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh nắng của Dương Dương, khóe mắt của Hoàng Ngân không kìm được mà hơi ngấn lệ.
“Thế giới ngây thơ của đứa trẻ, cho dù có yêu thương nhiều hơn nữa cũng không thể nào thay thế và bù đắp được.”
Cao Dương Thành nhìn Hoàng Ngân nói với cô.
Hoàng Ngân chớp mắt, lông mi hơi ướt, “Người mẹ như tôi có phải là vô trách nhiệm không, đã nhiều năm vậy rồi, Dương Dương đến ngay cả một người bạn cũng không có! Còn tôi thì sao, lúc nào cũng nhốt nó trong bệnh viện một mình...”
“Đây là thiên chức của mỗi người mẹ.” Cao Dương Thành nựng khuôn mặt cô, nhìn vào nước mắt long lanh trong khóe mắt cô, lòng thương xót nói, “Người nào làm mẹ cũng rất lo sợ con mình biến mất khỏi thế giới này ngay trước mắt mình, cho nên sẽ giống như nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng đó chính là bệnh viện, bất kì một việc làm nguy hiểm nào cũng không dám để con mình thử, bọn họ hận không thể để con mình vào trong lòng bàn tay, ngậm vào trong miệng, hận không thể chắn hết tất cả sương gió cho con mình, càng hận không thể chịu đựng tất cả những đau đớn do bệnh tật dày vò, vì thế người mẹ sẽ trở nên càng thận trọng hơn, đây không phải là sự vô trách nhiệm của người mẹ, mà đây là bản tính của tình mẫu tử vĩ đại! Bởi vì có tình mẹ bao la như biển cả, mới sinh ra tình yêu cao lớn như núi của cha!”
Tình yêu cao lớn như núi của cha...
Hoàng Ngân chợt đau nhói, ánh mắt càng thêm ngấn lệ.
Hóa ra, sự hoàn hảo của một gia đình, quan trọng nhường nào đến sự trưởng thành của một đứa trẻ!!
Mắt cô đỏ lên, mũi hít sâu, cảm ơn sự vỗ về của anh, “Hóa ra anh không chỉ là một bác sĩ giỏi, mà tương lai còn là một người bố tốt!”
Cao Dương Thành vỗ lên đầu Hoàng Ngân, “Tôi chỉ hi vọng có thể làm tốt mỗi vai trò trong cuộc đời mình.”
Hoàng ngân giơ tay phải lên, nắm lấy bàn tay to chắc của anh, trong lòng cảm kích vô cùng, “Cảm ơn anh đã cho em sự an ủi, cũng cho em những gợi ý tốt như này, em cũng sẽ học theo anh, làm tốt từng vai trò trong cuộc đời mình, đặc biệt là vai trò làm mẹ vĩ đại này!”
Cao Dương Thành đưa mắt xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của cô, hai tay ôm lấy khuôn mặt vẫn đang dính những giọt nước mắt, ánh mắt sáng rực lên, trầm giọng hỏi cô, “Chỉ là thân phận người mẹ này sao?”
Rõ ràng là một ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng Hoàng Ngân lại nghe thấy sự thực lòng mong ngóng một cách rõ rệt.
Ánh mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm nhìn lấy cô, lồng ngực hơi phập phồng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Hoàng Ngân.
Mi mắt Hoàng Ngân chớp chớp, thở nhẹ một hơi, hoang mang nhìn anh, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Cao Dương Thành thở dài, anh không muốn ép cô, nên đành thôi.
Anh lúc nào cũng cảm thấy trong lòng cô, kỳ thực vẫn vô tình hoặc cố ý trốn tránh tình cảm của anh.
Tại sao chứ? Anh không thể hiểu nổi!